Vừa rồi trong lúc vô tình nói ra một câu kia, ngược lại càng ngày càng để cho
anhkhông có cảm giác, tại sao cô lại hoàn toàn không có nghĩ qua đến giành lại
anh? Cô rốt cuộc có yêu
anh
hay không, có lẽ vẫn còn yêu, nhưng không đủ sâu?
"Anh
không đáng giá để
em
đi tranh như vậy sao?" Giọng nói hoàn toàn trái ngược với người vừa mới gây sự, giọng cũng hạ thật thấp .
"Tôi. . . . . ." Khí thế của
anh
rõ ràng đã giảm xuống, giọng nói mang theo chút tự giễu, làm thái độ cương quyết của Lăng Tư Miểu có chút đứng không vững, rõ ràng là lỗi của
anh, tại sao lại giống như là cô phụ
anh, "Tôi dựa vào cái gì để tranh? Dựa vào thân phận Tiểu Tam chính mình cũng không biết, hay là thân phận tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng
anh
tặng cho kia?"
Anh
có từng thừa nhận cô sao? Cô thua thiệt còn vẫn tin tưởng là bởi vì thân phận hai người cùng công ty, mới không thể để người ngoài biết là một đôi tình nhân.
"Anh
và Trần Phỉ. . . . . ." Chần chờ mấy giây, Thẩm Thác Vũ mới nói ra sự thật: "Không phải một đôi."
Chúc mừng cô không có trở thành diendanlequydon.com người thứ ba, cô là người bị đá, trong lòng Lăng Tư Miểu giống như là "Pằng" một tiếng lại bị vỡ nứt, tin tức này không hề làm cô vui vẻ hơn, một cảm giác vừa chua vừa đắng lại chát, tiếng nói nghẹn ở cổ họng, khó có thể nói thành tiếng: "Này. . . . . . Cùng tôi không quan. . . . . . hệ."
"Làm sao sẽ không?" Giọng nói của
anh
lại hơi đề cao, "Tình yêu của
em
không chịu nổi một chútkɧıêυ ҡɧí©ɧnhư vậy?"
Lăng Tư Miểu tức giận "Tôi. . . . . ."
"Anh
cho là
em
không như vậy, cho nên
anh
rất mong đợi mà chạy tới, sợ
em
thật sự xem mắt thành công, chạy mất cùng người khác."
Nụ cười tự giễu mở rộng, ánh mắt Thẩm Thác Vũ u ám, "Đi xe liên tục bốn giờ, sợ ngày thứ hai máy bay không còn kịp nữa.
Anh
còn cười nhạo
em
ngốc, thì ra
anh
mới chính là thằng ngốc."
Hôm nay người đàn ông hẹn với cô, cũng có trong tấm hình thám tử đưa anhtrước đó, tính toán ra, đây cũng là lần thứ ba cô và người đàn ông này gặp mặt, sợ cô thật sự nghiêm túc, để cho lòng của
anh
giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn cắn, vừa nhức vừa đau.
Lăng Tư Miểu cắn môi, không thể mềm lòng, đây đều là
anh
tự tìm!
Khóe mắt quét qua thấy môi cô bị cắn đến trắng bệch, Thẩm Thác Vũ có chút đau lòng, "Anh
thừa nhận lúc mới bắt đầu, đối với
em
thực sự chỉ
muốn
vui đùa một chút, cho là sau khi ở cùng
em,
anh
sẽ nhanh ngán giống như trước đây, sau lại cảm giác không chỉ có không có ngán ngươi, ngược lại có chút càng ngày càng trầm mê cùng ngươi cùng nhau thời điểm, vừa đúng
em
vào thời điểm kia ám hiệu anhmuốn nghĩ đến tương lai, đây là anhchưa từng có cân nhắc qua . . . . . . Cho nên,
anhđã nhờ Trần Phỉ phối hợp với
anh
diễn tuồng vui này."
Lỗ mũi rất chua, Lăng Tư Miểu ngẩng đầu lên tốn hơi thừa lời, "Tốt, cám ơn
anh
thật xa xôi đã chạy tới nói cho tôi biết những lời này, tôi đã nghe rõ ràng, cám ơn
anh. . . . . . Nói cho tôi biết tôi không có làm người thứ ba, nhưng yêu sai người rồi thôi." Nước mắt không kìm nén được chảy xuống, lại chảy qua chóp mũi, khụt khịt cái mũi, cô nắm chặt quả đấm
muốn
vượt qua chân của
anh
đi ra ngoài.
"Tại sao
em
vẫn không hiểu?"
Anh
không nhịn được một tay kéo cô vào trong ngực, để tay của cô chống đỡ ở cạnh tường, thân mật dùng lỗ mũi mài màicái mũi của cô, ở bên môi cô than thở, "Anh
sợ,
anh
chưa bao giờ tin tưởng hôn nhân, cha mẹ
anh
đều rất yêu nhau, gia thế tương đối, lúc ấy tình yêu rất hoàn mỹ, nhưng mà sau khi
anhchào đời không lâu, tình cảm của bọn họ cũng đã phai nhạt. Hiện tại mỗi người đều có tình nhân, bên ngoài vẫn là một đôi hòa thuận vuivẻ."
Cảm thấy cô cứng ngắc, thân thể đã ngừng giãy giụa,
anh
vùi đầu trên vai của cô, không
muốn
bị cô nhìn thấy mặt mũi lúc này, đây không phải là lời
muốn
nói như kế hoạch, nhưng đã bắt đầu, vậy thì không ngại thẳng thắn nói cho cô biết, "Anh
không có tự tin có thể duy trì một đoạn quan hệ lâu dài,
anh
cho là sớm kết thúc, là điều tốt nhất đối với
em
và
anh."
"Vậy
anh
còn tới tìm tôi làm gì? Nếu như cảm thấy như vậy rất tốt."
"Không tốt, buổi tối đều không ngủ được."
"Nói láo."
"Không tin
em
có thể nghiệm chứng."
"Loại chuyện như vậy nghiệm chứng thế nào?"
"Tối nay
em
có thể ở lại, ngủ cùng với
anh."
Lăng Tư Miểu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, lúc này cảm thấy không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt hết oán giận của mình, chỉ có hành động, "A hu" một cái, hung hăng cắn bờ vai lộ ra của
anh.
Rất đau, cơ mặt Thẩm Thác Vũ có chút rung rung, lại miễn cưỡng kéo ra nụ cười mỉm, "Em
nói,
em
có gan này hay không, theo
anh
thử một chút có thể đi tiếp hay không, một năm sau, nếu như
em
không chán
anh,
anh
cũng không chán
em, vậy chúng ta lập tức kết hôn, được không?"
"Không được!" dùng dằng
muốn
thoát thân, cô làm sao còn dám tin tưởng
anh, huống chi lời
anh
nói nguy hiểm như vậy.
Lắc đầu một cái, Thẩm Thác Vũ làm sao sẽ để cho cô tránh ra dễ dàng như vậy, "Đáp án không đúng, phải trừng phạt." Hung hăng mυ'ŧ hôn, vẽ theo lưỡi của cô, hoàn toàn công kích cướp đoạt, chờ mυ'ŧ đến khi cô chết lặng thì mới thương tiếc quét nhẹ, "Trả lời lần nữa."
"Tránh ra!"
"Còn chưa đúng."
"Lưu manh!"
"Lại trả lời sai rồi."
"Tránh ra, tay của
anh
không nên lộn xộn, ưmh. . . . . ."
Vẫn nên chặn miệng cô lại thì tốt hơn Thẩm Thác Vũ mặc sức hưởng thụ
thơm mềm nhung nhớ đã lâu, đàn ông, lúc nên cầm thú thì cần cầm thú, nếu
anh
không thể thuyết phục cô, sẽ để cho tiểu huynh đệ của
anh
đến đây vậy.
Bên này Thẩm Thác Vũ đang mặc sức cầm thú, bên kia vợ chồng Trịnh Linh và đối tượng xem mắt của Lăng Tư Miểu, đang nhàn nhã uống trà.
Không thể không khen một câu, lần này Thẩm Thác Vũ thật sự gặp hạn, mặc dù bề ngoài người đàn ông này không xuất sắc bằng
anh, nhưng tướng mạo đường hoàng, nhất phái trầm ổn. Như hiên tại, nửa đường nhảy ra hai người xa lạ, nói cho hắn biết đối tượng hẹn hò đang cùng bạn trai cũ hợp lại, đề nghị hắn nếu không chờ được có thể đi trước, nhưng hắn không hề gợn sóng mà tỏ vẻ hắn có thể đợi.
Từ trước đến giờ An Kiều không coi trọng bên trong là áσ ɭóŧ hay chăn cũng không chú ý đến sĩ diện, cô rất vô sỉ nói, "Ngộ nhỡ bọn họ nhất thời kích động, ở trong phòng rất lâu, Vương tiên sinh
anh
không sợ đợi đến cuối cùng lại tốn công vô ích sao?"
“Tôi đã 31 tuổi rồi, nghề nghiệp là bác sỹ, lần này xem mắt là
muốn
có thể sớm tìm một cô gái tốt kết hôn, Lăng tiểu thư là một người rất tốt, tôi rất vừa ý.”Bác sỹ họ Vương thong thả ung dung bưng cà phê lên uống một ngụm, không lạnh không nóng nói, "Hiện tại chờ một chút, còn hơn để sau khi Lăng tiểu thư kết hôn mới phát hiện phải chờ đợi cả đời."
Vẻ mặt An Kiều kinh ngạc khẽ than với Trịnh Linh ngồi bên cạnh, "Làm thế nào bây giờ,
em
thích
anh
ta hơn!"
Sự thật chứng minh, khi không được tha thứ trước lại dùng tiểu huynh đệ thuyết phục người trong cuộc, là một chuyện vô cùng sai lầm.
Sau đó không lâu, mặt Lăng Tư Miểu đen lại dẫn đầu chạy ra, vừa chạy vừa hét: "Biến, tránh xa ra một chút, tránh ra!"
Cuối cùng cô tức giận hùng hổ kéo bác sỹ Vương, tùy tiện gật đầu với vợ chồng Trịnh Linh một cái, xoay người rời đi lại càng không cam lòng quay đầu lại nói thêm một câu, "Tôi đã tìm được người trong lòng, cũng nhanh
muốn
kết hôn, về sau cũng sẽ không dây dưa với
anh
nữa,
anh
cũng không cần nữa tự mình đa tình, cám ơn!"
Lăng Tư Miểu nói xin lỗi với bác sỹ Vương trong lòng rất thấp thỏm, rất rối,
anh
là đối tượng hẹn hò thứ năm của cô, cảm giác ở chung một chỗ cùng đối phương rất thoải mái, nếu như Thẩm Thác Vũ không xuất hiện, bọn họ tiếp tục ước hẹn tiếp, có thể sẽ trở thành một đôi rất xứng đôi
.
Nhưng là bây giờ Thẩm Thác Vũ xuất hiện, phá vỡ thăng bằng này, để cho cô lại bắt đầu thống khổ, bắt đầu rơi lệ.
Trải qua một màn ở khách sạn kia, đoán chừng cô và
anh
rất không có khả năng rồi, nghĩ đến mình còn coi
anh
như bia đỡ đạn, nói cho Thẩm Thác Vũ hai người sắp kết hôn, cô
thẹn thùng
muốn
chết.
Bác sỹ Vương rất dịu dàng, cũng rất săn sóc thay cô lau sạch nước mắt, "Không cần thiết nhận lỗi với
anh, hắn làm
em
khóc, chứng tỏ hắn không thích hợp với
em." Nhẹ nhàng hôn một cái, in trên khóe môi cô, vừa nhẹ nhàng chạm vào cô còn chưa kịp kinh ngạc thì đã tách ra, "Anh
cảm thấy được ở chung với
em
rất thoải mái, nếu như
em
không ghét, chúng ta không ngại có thể tiến thêm một bước."
Đây là bác sỹ Vương đang ám hiệu cho cô, kết hôn là có có thể sao?
Nếu như đây không phải là ở cửa nhà cô, nếu như không phải là Thẩm Thác Vũ xanh mặt lao ra, biến chuyện lần này trở thành trò cười, tin rằng Lăng Tư Miểu sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Thẩm Thác Vũ vẫn không để ý đến phản đối của vợ chồng Trịnh Linh, giống như kẻ trộm theo sát ở phía sau hai người đó, ba người cùng nhau ngồi ở trong xe, mượn vị trí khúc quanh rình coi, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng mà hình ảnh hôn nhau giống như phim điện ảnh lần này, lại rơi hết vào trong mắt
anh.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Thác Vũ hoàn toàn bùng nổ, dáng vẻ kích động như thiếu niên thời kỳ trưởng thành, xông ra ngăn Lăng Tư Miểu, vung tay cho người đàn ông kia một quyền.
An Kiều che mặt rêи ɾỉ. . . . . . Rất kích động, rất ngây thơ, người này còn là Thẩm Thác Vũ hồ ly giảo hoạt sao?
Trịnh Linh sợ gặp chuyện không may, đã xông ra theo, cô chỉ phụ trách khắc phục hậu quả, khóa kỹ xe rồi cũng đuổi theo.
"Thẩm Thác Vũ,
anh
điên rồi!" Người la to đương nhiên là phụ nữ, Lăng Tư Miểu cảm thấy cô mới là người
muốn
điên lên chứ,
anh
thế nhưng theo dõi cô, còn đánh người.
Từ tiếng đầu tiên rống to khi ra tay, Thẩm Thác Vũ cũng chưa có kêu nửa lời, bác sỹ Vương bị đánh một quyền, lại ngẩn ra, lập tức vung quyền phản kích trở lại.
Trịnh Linh xông lên khuyên can, sau đó An Kiều cũng đến, cũng kéo Lăng Tư Miểu ra, giọng mang châm chọc, chậc chậc thành tiếng: "Anh
cẩn thận hỗn loạn thương tổn bản thân, nhìn, đàn ông quả nhiên là nhiễm a-đrê-na-lin sinh vật, lúc này cái gì là chững chạc, thâm trầm đều vứt đi rồi." Cô vẫn mang thù, năm đó Trịnh Linh vì cô mà đánh nhau bị người khác giễu cợt, hiện tại cô phải tận tình cười lại.
Thẩm Thác Vũ đánh nhau ở bên trong, vẫn không quên liếc mắt nhìn Lăng Tư Miểu bên kia, tóc cô xốc xếch, trên mặt tràn đầy thống khổ và nước mắt trấn áp
anh, làm trong lòng
anh
cũng chua xót rối bời.
Cô đang lo lắng cho người nào? Người bác sỹ họ Vương kia sao?
Vừa nghĩ như thế, tay Thẩm Thác Vũ cũng từ từ buông xuống, trên người bị vài quyền, qua một hồi lâu, bác sỹ Vương mới phát hiện cục diện thay đổi, trở thành tự mình một người đau đánh một người khác là không công bằng, hắn thở hồng hộc dừng tay.
Trịnh Linh
muốn
mắng mẹ nó, Thẩm Thác Vũ lúc này còn
muốn
ầm ĩ sao, mặt của
anh
cũng nở hoa rồi, thứ hai làm thế nào gặp người, người bác sỹ này thật là ác độc, ra tay ngay ở trên mặt đó.
"Thật xin lỗi. . . . . . Tôi hơi kích động, không có khắc chế, cậu không sao chứ?" Bác sỹ Vương nói xin lỗi, nhưng mà giống như nói với Lăng Tư Miểu.
Lăng Tư Miểu cúi đầu, thân thể vừa kéo lại kéo, cố nén kích động
muốn
khóc lớn, "Không có. . . . . . Không có việc gì.
Anh
đi lên
em
giúp
anh
bôi chút thuốc." Sau đó hất cánh tay An Kiều đang giữ cô ra, cắn răng mím môi, kéo cánh tay bác sỹ Vương, cũng không quay đầu lại đi vào cửa nhà mình..
Thẩm Thác Vũ giống như nghe đến "Pằng" một tiếng, giống như là trong lòng có đồ vật gì đó bị vỡ nát.
Cô thế nhưng không có liếc
anh
một cái. . . . . .
"Anh
điên rồi phải không? Thẩm Thác Vũ,
anh
còn đánh người!" Đây là Thẩm Thác Vũ sao? Hiện tại biểu tình của Thẩm Thác Vũ, Trịnh Linh nhìn cũngthật khó chấp nhận, vốn là
muốn
nói nhiều hơn, cũng không thể mở miệng, thở dài, kéo kéo
anh, "Đi trước đi, đi mua chút thuốc xoa lên."
"Cậu và An Kiều đi về trước đi, tôi còn
muốn
đợi ở đây." Nhận
lấy
khăn giấy An Kiều đưa tới, tùy tiện mà lau qua vết máu ở khóe miệng, ánh mắt Thẩm Thác Vũ u ám, chăm chú nhìn cửa chính đã bị đóng.
Muốn
đợi một kết quả nào đó, chính
anh
cũng không biết.
Bởi vì hình tượng quá mức thê thảm, Thẩm Thác Vũ
lấy
cớ có chuyện phải làm chưa có trở về, vợ chồng Trịnh Linh đi trước,
anh
ở khách sạn đã đặt trước đó, lên mạng xử lý công việc, bắt đầu từ ngày đó, dường như mỗi ngày
anh
đều lái xe đến trước cửa nhà Lăng Tư Miểu canh chừng.
Liên tiếp bảy ngày, chỉ có một ngày chưa có tới, các ngày khác, đều có thể nhìn thấy
anh
ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn về cửa đối diện.
Một ngày đó, đến cuối cùng
anh
cũng không thể đợi Lăng Tư Miểu ra ngoài, nhưng khoảng nửa giờ sau, nhìn lên đã thấy bác sỹ nhiều lần rời đi. Hai người đàn ông này đều không coi sự tồn tại của đối phương, đi qua bên cạnh
anh
thì bác sỹ Vương nhíu mày, giống như
muốn
nói cái gì, cuối cùng vẫn là yên lặng rời đi.
Ánh mắt người nhà của Lăng Tư Miểu thể hiện rõ sự tức giận, vẻ mặt tò mò quan sát và khinh bỉ, tất cả không thể khiến cho Thẩm Thác Vũ lui bước.
Lăng Tư Miểu không
muốn
gặp
anh, một tuần này chỉ ra ngoài cửa hai lần mỗi một lần vừa nhìn thấy
anh, lại quay trở về.