Một điểm nhỏ nhỏ, màu nâu nhạt không hiểu thế nào lại đột nhiên xuất hiện, phóng đại ở trước mặt cô, nó hấp dẫn cô nếm thử chút mùi vị, “Được.” Nói xong, cô để cho cảm xúc dẫn đường cứ thế khảo nghiệm, liếʍ, hút, dùng dầu lưỡi của mình trêu trọc, sau đó đợi đến lúc nó cứng rắn, thẳng đứng thì dùng răng cắn nhẹ, dù sao cũng là trong mơ nên cái gì cô cũng không sợ, lá gan thật lớn hơn nhiều nha.
Anh bị cô cắn thật đau, cảm giác này ngưng tụ lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến não, làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, Thẩm Thác Vũ hơi nheo mắt, không nghĩ cô gái nhỏ dáng vẻ như tảng băng này lại là một con mèo nhỏ đầy hoang dã.
Cô dường như không thích tư thế hai người đang ngồi, cảm giác không tiện để cô tiến thêm một bước, ngẩng đầu lên, đẩy anh xuống, “Anh mau nằm xuống, ngoan ngoãn một chút.” Anh thuận theo động tác của cô nằm xuống, Thẩm Thác Vũ nhanh chóng đưa tay để sau gáy. Cô cũng theo đó nằm lên, vẫn ở trong ngực anh hết liếʍ lại gặm, rồi hút, đưa đến cho anh cảm giác tê ngứa, phía dưới của cô cong lên, cái mông nhỏ nhẵn mịn, mê người không ngừng cọ xát vào bụng của anh.
Anh cảm thấy phía dưới của mình sắp không chịu đựng được nữa, mà xem ra không chỉ có một mình anh khó chịu, “Em làm muốn thế nào?” Âm thanh lười biếng của anh vang lên, mùi vị tìиɧ ɖu͙© khiến nó trở nên mềm mại, lần đầu tiên anh gặp một cô gái chủ động như vậy, anh có chút không muốn bỏ qua, vì vậy anh quyết định dụ dỗ cô.
“Cắn rớt nó!” Thân thể nóng ran cùng ham muốn du͙© vọиɠ tăng cao khiến cô vô cùng khó chịu, Lăng Tử Miểu có chút thẹn quá hóa giận. Bụng nhỏ phía dưới của cô chợt trở nên trống rỗng kèm theo cảm giác tê dại mơ hồ chưa từng có, mà phía dưới lại một mảng ẩm ướt, khiến cô có cảm giác co rút thật chặt cùng với khao khát muốn được nhiều hơn nữa, ngoài việc ở trên người anh ra sức cọ xát, ra sức kẹp chặt hai chân ra, thì cô điều cô muốn chính là phát tiết trên người anh. Cô muốn cắn anh, véo anh, cấu anh …. Cô đều làm cả rồi. Thẩm Thác Vũ không thể không kéo cô, ôm lấy đầu cô áp vào ngực, phòng ngừa việc cô tạo ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn nữa, làm ra những chuyện khiến anh mất đi sự tự chủ của chính mình.
Tiếng cười của anh làm cho l*иg ngực kích động mà rung lên, khiến thân thể cô càng lúc càng tê ngứa, đầu bị anh giữ trong ngực, tay không thể làm gì khác cho hả giận ngoài việc đưa về phía sau đấm một cái, rồi cái mông nhỏ cọ xát lên vật vừa to vừa dài lại vừa nóng kia, “Đáng ghét, còn động nữa, cắn chết anh!”
“Ahhh, em nhẹ một chút.” Anh một tay bắt lấy cái tay nhỏ đang ra sức nhéo, Thẩm Thác Vũ đau cũng cảm thấy vui vẻ, có bị cô nhéo thêm chút nữa anh cũng không mở miệng cầu xin.
“Oa, thật to nha….”Cùng lúc đó cô cũng nhỏ giọng kêu lên. Anh vô cùng thỏa mãn đồng thời lòng tự tin cũng được tăng thêm, anh cười vòng tay ôm cô cũng buông lỏng. Khi nhìn thấy tay cô vẫn còn nắm thật chặt biểu tượng đàn ông của mình, anh không nhịn được hung hăng hướng về phía bàn tay của cô chọc lên mấy cái, đắc ý nói: “Cũng biết lớn đi, về sau em không nên tin những lời đồn nhảm nhí.” Sau đó, cô buông tay ra, nhanh chóng
xoay người lại, cẩn thận quan sát lửa nóng mà tay mình không cách nào cầm hết, nó thật to và dài khi cầm trong tay còn giật giật vài cái .
“Như thế nào, em hài lòng không?”
Không biết từ khi nào mà anh và cô đã đổi vị trí cho nhau, trước mắt anh là hai trái
bạch đào mượt mà, nó khiến cổ họng Thẩm Thác Vũ khô khát, không ngừng nuốt nước bọt. Anh hơi khẽ nâng người lên, sát gần lại nhưng anh không có đυ.ng vào u cốc hồng hào bí ẩn kia, mềm mại ướŧ áŧ đang hiện ra trước mắt kia, mà chỉ mượn câu hỏi để thổi một hơi thở ấm áp vào đó.
Lăng Tư Miểu cứng người lại trong nháy mắt, tay xiếc lại càng thêm chặt, hô hấp của anh thổi vào chỗ mẫn cảm của cô khiến một luồng ẩm ướt tràn ra, cô ngây người, cũng biết hiện tại mặt của anh đang dán vào nơi nào, cô ngượng ngùng bỏ tay ra, “Thật to, thì ra của anh không nhỏ nha, còn rất thô và dài nữa.” Cô lại tiếp tục lầu bầu: “Nếu như không phải mơ thì thật tốt, như vậy anh cũng sẽ không sợ bị người khác bỏ.”
Câu cuối cô nói thật nhỏ, cũng cảm thấy mông mình bị một đôi bàn tay to lớn bóp thật chặt, thật đau, một luồng ướŧ áŧ, mềm mại xuất hiện trên hoa tâm cực nhạy cảm, non nớt, nó như lửa cháy mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy tê ngứa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô kêu lên một tiếng “Uhm... a...”, đầu óc trống rỗng như thiếu đi dưỡng khí, chỉ có phía dưới giống như bị phá mở, có cái gì đó trơn nhẵn đưa vào trong, uốn lượn đội lên hai bên, cảm giác ngày càng rõ ràng.
Cô như con cá bật lên khỏi mặt nước, nhưng rồi lại bị đôi tay mạnh mẽ của anh giữ lại, cô bị anh gắt gao ôm lấy đặt ngồi lên người, để mặc cho môi lưỡi của anh tùy ý làm càn. Cô cũng học theo đưa lưỡi ra quấn lấy lưỡi anh, thỉnh thoảng thở gấp, kêu loạn: “Ai nha”, “Uhm”, tay cô vừa muốn đẩy ra lại vừa không muốn đẩy, chân cọ xát lại không ra cọ xát, xấu khổ khiến cả người cô hiện lên một màu hồng nhạt.
Cô rất ngọt, Thẩm Thác Vũ muốn ngừng mà không được, cứ thế hôn, mυ'ŧ, anh hài lòng với phản ứng không lưu loát của cô.