Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 2-4

U cốc non nớt của cô bị anh dùng đầu lưỡi ngang nhiên tiến vào lập tức kháng nghị, từng lớp từng lớp mềm mại bao lấy lưỡi anh, co chặt lại như muốn anh nhẹ nhàng hơn. Sau đó rất nhanh anh cảm thấy toàn thân cô cứng lại, dịch lỏng xuất hiện ngày càng nhiều, môi lưỡi của anh trêu trọc làm cô đạt tới đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ.

Cô giống như người sắp chết, mở miệng thở dốc, tận lực hít thở, toàn thân xụi lơ nằm trên người của Thẩm Thác Vũ. Còn anh không ngừng dùng sức, vô cùng hưng phấn, đầu nấm phía trước như cột trụ trơn bóng căng cứng, lỗ nhỏ ở trên đỉnh còn rỉ ra một giọt lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Phía dưới của cô dường như cũng không chịu nổi, cô xấu hổ gắt nhỏ một tiếng: “Dù sao cũng là nằm mơ không phải thật, em cũng không để cho anh phải ủy khuất chính mình….”

Trong đầu của Thẩm Thác Vũ đang khó chịu, không biết phải làm sao để khơi dậy những ngọt ngào trong cô, đột nhiên nghe cô nói hùng hồn như vậy, anh còn chưa kịp tư duy, lại cảm thấy phía dưới của mình đang vừa nóng vừa cứng đến phát đau, bỗng nhiên được khoang miệng ấm áp, mềm mại của cô vụng về ngậm lấy. Thỉnh thoảng, cô vô tình làm răng cà nhẹ làm anh đau nhưng điều đó cũng không ngăn cản được kɧoáı ©ảʍ mà cô mang lại. Môi của cô khép chặt, trúc trắc bao lấy vật đàn ông của anh, anh thật không ngờ cô lại làm như vậy, cảm giác sung sướиɠ ập tới khiến anh gấp rút ra sức dùng lưỡi càn quét lung tung, muốn giành lấy thật nhiều ngọt ngào của cô, muốn lướt qua mọi chỗ trên cơ thể cô.

Không thể chịu đựng thêm nữa, anh quyết định nắm quyền chủ động. Anh giữ đầu cô ở giữa hai chân của mình, không cho cô lùi bước. Anh nhanh chóng đẩy lên, ma sát qua lại trong miệng cô, cho tới khi thấy cô thở gấp anh đã rút ra và phun trào….

“Ối….” Cho dù anh đã nhanh chóng rút ra, nhưng vẫn có không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên mặt cô, một vài giọt nhỏ còn rơi vào miệng. Cô có chút hơi chật vật nhưng vẻ mặt chỉ có chút hiếu kỳ, không hề tỏ ra chán ghét, suy nghĩ một chút sau đó cô chép miệng, lẩm bẩm: “Mùi vị không tệ, có chút mằn mặn, tanh tanh….” Lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ này của cô khiến con mắt của Thẩm Thác Vũ đỏ lên. Chờ cô định thần lại sau đợt kí©ɧ ŧìиɧ vừa qua, anh đưa cô từ trên người mình nằm xuống giường, còn bản thân mình nhanh chóng đè lên. Bởi anh đã cho ra một lần, nên lúc này anh không hề nóng vội, anh vừa chậm rãi, vừa nhẹ nhàng lại không kém phần càn rỡ phát tiết du͙© vọиɠ của mình ở khắp trên người cô.

Anh cầm lấy bộ ngực mềm mại của cô, không ngừng nhào nặn thành đủ loại hình dạng khác nhau, làm cho nụ hồng thẳng đứng, nở rộ trong miệng anh. Thỉnh thoảng anh dùng môi, răng hành hạ cho tới khi cô kêu đau mới thôi.

“Ai nha, sao anh lại thích cắn người như vậy, uhm…. Ahhh….Thật nhột…..”

Cô bị anh hành hạ đến mức kêu loạn cả lên, anh lại càng cố ý, anh cười, “Đau thì em kêu lên đi, kêu to lên một chút.”

Du͙© vọиɠ mới mềm đi được một nửa, nhưng khi cùng cô ma sát qua lại nó lại cứng rắn, ngẩng cao đầu. Phía dưới của cô sớm đã ướt đẫm một mảng, anh lặng lẽ nâng du͙© vọиɠ của mình tới trước hoa huy*t của cô nhẹ nhàng chà sát. Nghiêng người anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mυ'ŧ nhẹ, quấn lấy lưỡi của cô, hôn lên đôi mắt đang khép hờ, khiến cả người cô nhũn ra. Anh hung hăng động thân đưa cự lôi to lớn của mình tiến vào hoa huy*t chật hẹp của cô.

“Uhm… ahhh….” Hai người kết hợp chặt chẽ khiến cô đau đớn, khó chịu lập tức kêu lên, toàn thân cô căng thẳng, run rẩy. Cô đau, anh cũng không dễ chịu. Anh bị cô kẹp chặt làm anh không thể đi sâu vào trong cơ thể cô, khiến anh cũng đau, “Thả lỏng, nếu không em sẽ đau đớn hơn.” Đây là lần đầu tiên của cô, đau là điều không tránh khỏi, nếu như cứ tiếp tục như thế này sẽ chỉ khiến cho cả hai càng thêm khó chịu.

“Em thả lỏng một chút, đừng gấp gáp, ngoan.” Giọng anh vừa mang chút ra lệnh lại vừa dụ dỗ. Hai người môi hôn môi, hô hấp nóng bỏng của anh phả lên trên mặt cô, đau đớn ban đầu qua đi, đổi thành cảm giác căng trướng, chật chội hết sức rõ ràng.

Tỉnh rượu hơn một chút, cô ngây ngốc nhìn người ở phía trên mình, anh vì nhẫn nại mà khuôn mặt tuấn tú bị bao phủ bởi một tầng mỏng mồ hôi. Sự chịu đựng của anh đã đến cực hạn, anh quyết định không đợi sự phối hợp của cô nữa, mạnh mẽ hôn xuống môi cô, một tay xoa nắn chỗ hai người kết hợp, ấn lên hoa hạch của cô. Một tay bắt lấy bên ngực của cô, ngón cái trêu trọc đỉnh nhụy hoa khiến nó cứng lại. Ba điểm mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng một lúc làm cô choáng váng đầu óc, thân thể không tự chủ được dần dần buông lỏng.

Thấy cô đã thả lỏng bản thân, Thẩm Thác Vũ hạ mình, dùng một chút lực, cố gắng đi vào trong cô. Cảm giác đau đớn khiến cô khó chịu, cổ họng phát ra tiếng kêu thiếu chút nữa cắn vào lưỡi của anh nhưng thật may mắn là anh tránh được. Người anh căng cứng, bất động nhưng tay anh lại vô cùng dịu dàng chạm đến các điểm mẫn cảm của cô, điều này khiến cả hai vô cùng sảng khoái, không ngừng run rẩy. Sau khi cô hoàn toàn thả lỏng bản thân, anh mới bắt đầu luật động.

Âm thanh va chạm vang lên “bốp, bốp”, cùng tiếng kêu “uhm, ah” của cô. Trong phòng, tiếng rêи ɾỉ của cô đan xem lẫn với hơi thở thô ráp của anh. Anh nhiệt tình, phóng túng bản thân rút ra rồi lại đưa vào, bị anh dụng chạm khiến hai mắt cô như bị sương mờ che phủ, gương mặt ửng hồng, cô chỉ biết lắc đầu cầu xin tha thứ. Anh chạm thật sâu vào bên trong cô, sau đó dừng lại ở chỗ sâu nhất, hỏi: “Nói, anh là ai?”

Cảm giác căng trướng làm cô khó chịu, tê dại, vừa đau vừa xấu hổ, cô không chịu được mà kẹp chặt, cô lắc đầu, thở gấp. Anh càng lúc càng ép vào chỗ sâu nhất của cô, phần hông của cô bị anh đè thật chặt, cùng với đó là giọng nói có chút ra lệnh: “Nói nhanh, anh là ai?”

“Thẩm…. Thẩm Thác Vũ, uhm... ah….”

Hài lòng khi nghe được câu trả lời của cô, anh lại mạnh mẽ ra vào, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cùng hành hạ khi bị tầng tầng lớp lớp mềm mại, ấm áp của cô bao quanh. Anh tiếp tục ép hỏi: “Có đủ dài hay không, có đủ lớn hay không, em nói mau.”

“Hưh …. Anh là người xấu…. ahh…. uhm….uhm….” Bị va chạm liên tục, Lăng Tư Miểu xấu hổ đến nói không thành câu. Thẩm Thác Vũ lại nặng nề đi vào, để lại trên bờ vai trắng nõn của cô nhiều dấu răng lớn nhỏ khác nhau, bàn tay anh trêu đùa, đè ép khiến nụ hoa của cô sưng lên, chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông anh phải hỏi cho ra đáp án, “Em không nói, anh làm cả đêm, làm chết em.”

“Ahh….. Rất dài, rất lớn, ahh….ahh….uhm….” Cô thấy xấu hổ với lời mình nói ra, nhưng lại bị kɧoáı ©ảʍ hành hạ đến phát điên, cô cũng học theo anh, hung hắn cắn một ngụm lên vai của anh. Rốt cuộc anh cũng hài lòng với câu trả lời của cô, Thẩm Thác Vũ va chạm ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh, thân thể cô run rẩy cùng với tiếng kêu thật lớn. Anh biết cô đã đến cực hạn, nặng nề xâm nhập vào trong hoa huy*t của cô lần nữa, rồi phun ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của mình vào tận sâu trong cô…..

Đêm xuân vui vẻ ấm áp đó rút cuộc bắt đầu như thế nào, cái gì đã diễn ra, hôm đó Lăng Tư Miểu không say đến mức không biết gì, cô còn có thể nhớ rất rõ ràng là khác, chẳng qua lúc đó cô cho rằng mình đang mơ cho nên mới to gan như vậy.

Tiết mục cô bé lọ lem trở thành Vương phi sau một đêm, thật không thực tế chút nào. Cô đã hạ quyết tâm thể hiện mình là một người trưởng thành, không dây dưa, không truy cứu trách nhiệm, không giận dỗi nhưng thực tế vẫn không tránh khỏi sự châm chọc là Thẩm Thác Vũ vẫn nhất định cho rằng cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh. Cho rằng cô đã dày công tính kế để lên giường cùng anh, cho nên anh mới đưa ra hợp đồng kia với một loạt các điều khoản bí mật, cùng với các yêu cầu vô lý.

Cho dù là một hợp đồng bất công, nhưng Lăng Tư Miểu cũng rất vui vẻ ký tên, vì cô cho rằng sai thì phải chịu trách nhiệm, không cho phép bản thân trốn tránh, nhưng mà cô không cách nào khống chế được cảm giác buồn khổ tận sâu trong lòng mình.

Cô ôm đống chăn gối bẩn đi ra khỏi căn nhà xa hoa của anh, ngồi trên xe taxi, rốt cục cô cũng không kiềm chế được úp mặt xuống khóc thút thít. Tâm trạng cô vô cùng buồn bã, cô chưa từng có ý nghĩ rằng sau khi dâng cho anh cái ngàn vàng của mình sẽ bắt anh phụ trách, nhưng khi hai người trải qua chuyện đó, anh tỏ thái độ phòng vệ không cho cô cơ hội lại gần. Cô rõ ràng đã nói không cần anh chịu trách nhiệm nhưng vì sao anh vẫn không tin cô? Cô ra về mang theo bao đau đớn, uất ức, cùng chua xót ở trong lòng.

Thôi quên đi, Lăng Tư Miểu về tới nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai ngủ dậy lại tính tiếp. Cô vẫn coi Thẩm Thác Vũ là thần tượng, mà thần tượng thì chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn, không thể tới gần. Trong lòng cô không ngừng động viên, thuyết phục bản thân mình

như vậy.

Từ nhỏ cô đã có tư tưởng thoái mái, mà thời đại bây giờ nam nữ bình đẳng, lần đầu tiên tán tỉnh rồi lên giường với một người đàn ông, còn là một Ngưu Lang đắt giá, không mất tiền thật là hời nha, vậy nên đường ai nấy đi là chuyện tất nhiên.

Nghĩ đến đây trong lòng cô cũng dễ chịu đôi chút, nhưng lại không khống chế được trong đầu dấy lên suy nghĩ, anh ta không phải loại vừa ngắn lại nhỏ, năng lực cũng không tồi,.....