Edit: Mặc Mặc
Beta: Sakura
“Hàn công tử. . . Các ngươi tự ôn chuyện xong rồi chứ? Nếu không động thủ một lát nữa người của Định Quốc vương phủ đến thì có thể muộn mất.” Giọng nói âm trầm của Bệnh thư sinh vang lên ở phía sau.
Hàn Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, tiện tay rút xuống dao găm ở đầu
vai ném qua một bên. Vết thương trên đầu vai khiến hắn không nhịn được
nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Hàn Minh Tích nói: “Minh Tích, đứng ở một
bên đi, đừng ép ta động thủ.” Hàn Minh Tích cắn răng, mạnh mẽ chống đỡ
đứng dậy chắn trước Diệp Ly nói: “Muốn động nàng, có thể, đánh được ta
rồi nói sau.” Hàn Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, cả người vươn tới
chộp đầu vai Hàn Minh Tích. Hàn Minh Tích vừa rồi đã trúng một chưởng,
tuy nhiên Hàn Minh Nguyệt cuối cùng kịp thời thu hồi nội kình nhưng vẫn
như cũ bị nội thương không nhẹ. Lúc này cánh tay bên trái căn bản là
không động đậy được, huống chi hắn vốn không phải là đối thủ của Hàn
Minh Nguyệt. Đứng sau lưng Hàn Minh Tích, Diệp Ly kéo người chặn trước
người mình, đẩy ra, vừa vẫn không quên tiếp chiêu thức của Hàn Minh
Nguyệt. Nội lực của Diệp Ly không tốt nhưng lại cực kỳ am hiểu cận chiến gần người, từng chiêu từng thức không có chút hoa mỹ, dao găm màu bạc
trong tay nàng, mỗi một lần thoáng hiện vẫn mang theo vết máu không lớn
không nhỏ. Đấu pháp sát cơ từng bước như vậy lại khiến Hàn Minh Nguyệt
không nhịn được nhíu mày, liên tục chém ra mấy chưởng trước rồi lui lại
mấy trượng, “Gần một năm không thấy, không nghĩ tới thân thủ của chị dâu rõ ràng đã tiến bộ thần tốc như thế.” Nếu như nói một năm trước Diệp Ly chế trụ hắn toàn bộ vẫn bằng xuất thủ bất ngờ thì lúc này đây hai người đều dựa vào công phu chân thật rồi.
Diệp Ly nhàn nhạt nhíu mày, nói: “Tiếng chị dâu này ta không dám
nhận. Hàn công tử, ta và Thiên Nhất các các ngươi công khai ghi giá làm
ăn kinh doanh, hôm nay ngươi quay đầu lại bán ta cho người khác, đây là
đạo lý buôn bán của ngươi sao? Chẳng lẽ Thiên Nhất các dựa vào gài bẫy
khách nhân để làm giàu hay sao?” Hàn Minh Nguyệt biểu lộ trước sau như
một chân thành mà bất đắc dĩ, “Vương phi vẫn khôi hài trước sau như một. Thế gian này. . . Luôn luôn rất có nhiều chuyện khiến người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, cho dù không muốn làm nhưng không thể không làm. Không
phải sao?” Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Nếu như Mặc Tu Nghiêu bây giờ
đang ở đây…, ngươi có phải lại định nói xem như hiểu lầm lần nữa hay
không?” Hàn Minh Nguyệt nhưng cười không nói, Bệnh thư sinh cười lạnh
nói: ” Nếu như Mặc Tu Nghiêu ở nơi này, lại vừa vặn cùng chết với
ngươi!”
Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua Bệnh thư sinh đang rục rịch, như cười mà như không mà nói: “Tam Các chủ, ta khuyên ngươi vẫn đừng hành
động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì là ta cũng
không dễ trả lời Lăng Các chủ.” Bệnh thư sinh tức giận cười lạnh một
tiếng, tiến lên một bước muốn nói điều gì. Vèo một tiếng, hai mũi tên
lông vũ một trái một phải một trước một sau sát qua bên cạnh hắn, bắn
tới chỗ cách hắn không đến một xích(0,33m) trên mặt đất. mặt Bệnh thư
sinh lúc trắng lúc xanh, chỉ nghe Diệp Ly cười nói: “Ta sớm đã nói với
Tam Các chủ, ta từ trước đến nay không thích mạo hiểm.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Bệnh thư sinh, Hàn Minh Nguyệt cười nhẹ một
tiếng nói: “Chị dâu, ngươi không cần phải làm chúng ta sợ. {ám vệ} đã
sớm bị ta cho người dẫn dắt rời đi rồi, lúc này ngươi vội vã chạy đến,
bên người tối đa cũng chỉ có tầm hai ba người.” Diệp Ly mỉm cười nói:
“Cho dù như thế, chúng ta cũng có ba người, mà công tử Minh Nguyệt,
ngươi thì sao?”
Hàn Minh Tích ngồi dưới đất, cất cao giọng nói: “Không phải ba người, là bốn.” Hiển nhiên hắn cũng kiên định lập trường muốn đứng đối lập với huynh trưởng của mình rồi.
Hàn Minh Nguyệt không có phản ứng với đệ đệ, nhìn chằm chằm vào Diệp
Ly mỉm cười nói: “Vừa rồi ở kinh thành, Vương phi đã khiến tại hạ phải
lau mắt mà nhìn, lúc này đây ngược lại càng thêm khiến người ta giật
mình. Đường đường Định Quốc Vương phi lại nữ giả nam trang một mình đến
Nam Cương. Chắc hẳn hôm qua trong hoàng cung náo nhiệt cũng là tác phẩm
của Vương phi?” Diệp Ly thản nhiên nói: ” Công tử Minh Nguyệt hôm nay ở
chỗ này bố trí một ván cờ như vậy chắc hẳn thời gian đến Nam Chiếu cũng
không ngắn, cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?” Hàn Minh Nguyệt nhướn mày
nói: “Trùng hợp mà thôi. Nếu như biết trước Vương phi ở đây, tại hạ tất
nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn, cũng không đi hiểm chiêu này.” Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Như vậy, công tử Minh Nguyệt cảm thấy hôm nay gϊếŧ được
ta sao?”
Hàn Minh Nguyệt lắc đầu cười vang nói: “Vương phi hiểu lầm rồi, có
Định Quốc Vương phi trong tay có thể làm bao nhiêu chuyện ah, nếu cứ như vậy mà gϊếŧ chẳng phải quá sát phong cảnh rồi hả?”
“Hàn Minh Nguyệt!” Bệnh thư sinh bất mãn kêu lên. Hắn sở dĩ phối hợp
kế hoạch của Hàn Minh Nguyệt chính là vì gϊếŧ thê tử của Mặc Tu Nghiêu,
Hàn Minh Nguyệt hiện tại có ý gì? Hai mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng
nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ trước mắt, nếu hắn ta dám lợi dụng hắn lại không thực hiện hứa hẹn…, hắn sẽ cho hắn ta biết Bệnh thư sinh vì sao
mà không ai trong giang hồ dám chọc! Hàn Minh Nguyệt nhìn Bệnh thư sinh
cười nhạt nói: “Tam Các chủ, Định Quốc Vương phi xác thực không thể
gϊếŧ. Tuy Tam Các chủ là người Tây Lăng nhưng nửa năm nay kinh thành Đại Sở gió nổi mây phun ngươi chắc hẳn vẫn nghe nói qua một ít đi. Nếu hiện tại gϊếŧ Định Quốc Vương phi, bất kể là ngươi hay ta chỉ sợ cũng không
chạy thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của Định Quốc Vương phủ.”
Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Ngươi sợ? Ta lại không sợ.” Nói đến gϊếŧ người có ai am hiểu hơn so với Diêm Vương các?
Hàn Minh Nguyệt bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ nói: “Ta thật đúng là có
chút sợ. Tam Các chủ, hôm nay Định Quốc Vương phi ta mang đi, ngày sau
Tam Các chủ có gì cần giúp đỡ Hàn Minh Nguyệt đều đáp ứng. Huống chi. . . Người có thù hận với ngươi chính là Mặc Tu Nghiêu, cũng không phải vợ
của hắn. Ngươi gϊếŧ nàng tối đa chỉ khiến Mặc Tu Nghiêu mất mặt, căn bản không chút đau khổ.” Diệp Ly không vui nhìn chằm chằm công tử Minh
Nguyệt trước mắt, cười lạnh nói: “Khi công tử Minh Nguyệt thảo luận
quyền sở hữu người khác có phải nên xác định trước một chút mình có thật có quyền sở hữu đó không? Tam Các chủ, tốt nhất vẫn nên đừng tìm người
này làm ăn liên hệ. Nhìn ta hiện tại đi, tiền bồi thường không có không
nói còn bị người ta bán đi.”
Hàn Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Thật xin lỗi Vương phi, người thu tiền của ngươi chính là Hàn Minh Tích. Hắn cũng không giao trả chút tiền nào về Thiên Nhất các, cho nên lần này tối đa chỉ có thể coi là hắn lợi
dụng thế lực Thiên Nhất các tiếp việc ở ngoài mà thôi. Về phần ta có có
quyền sở hữu hay không. . .” Hàn Minh Nguyệt khoát tay, một tiếng giòn
vang phá không, ban ngày giữa không trung bên trong động một ngọn lửa
tràn ra. Diệp Ly nghiêng tai, rõ ràng nghe được đại đội nhân mã từ bốn
phương tám hướng chạy vọt tới đây, “Hiện tại Vương phi còn có gì muốn
nói không?”
Diệp Ly mím môi cười cười, đưa tay hướng không trung ra hiệu hai ám
hiệu, “Thoạt nhìn ta chỉ có thể thúc thủ chịu trói thôi nhỉ?”
“Vương phi là người thông minh.” Hàn Minh Nguyệt có chút kỳ quái nhìn ám hiệu của Diệp Ly, tuy hắn không rõ cái kia có ý gì. Nhưng rõ ràng
phát giác được hai ánh mắt vốn nhìn chằm chằm vào mình biến mất, có lẽ
là có ý cho người lui lại, “Mỗi lần gặp mặt, dũng khí và gan dạ sáng
suốt của Vương phi luôn khiến tại hạ khϊếp sợ.”
Diệp Ly cười nói: “Kỳ thật ngươi càng có lẽ khϊếp sợ vận may của ta hơn.”
Đôi mắt của Hàn Minh Nguyệt trầm xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm
nàng. Người của Thiên Nhất các dần dần vây lại bốn phía, Hàn Minh
Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Ly nhìn hồi lâu mới dần dần trầm tĩnh lại.
Dưới nhiều người vây quanh như vậy, cho dù Diệp Ly mọc cánh cũng đừng
nghĩ bay ra ngoài. Huống chi dùng ánh mắt của hắn còn có tình báo của
Bệnh thư sinh thì Hàn Minh Nguyệt sao lại không biết khinh công và nội
công của Diệp Ly đều không coi là tốt. Nhìn chung quanh Diệp Ly, thần
sắc thong dong giấu diếm chút kinh hoảng, “Chị dâu, ta và Tu Nghiêu là
bằng hữu, ngươi cũng không hi vọng tại hạ vô lễ chứ? Là chính ngươi đi
hay…” Hàn Minh Nguyệt nhìn Diệp Ly ấm giọng cười nói.
Đôi mi thanh tú của Diệp Ly hơi nhíu, lắc đầu nói: “Kỳ thật ngươi
hoàn toàn có thể đã quên chuyện ngươi và Mặc Tu Nghiêu là bằng hữu.
Ngươi càng nói đến thì trong lòng ta càng chán ghét ngươi.”
Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Ngươi chán ghét ta cũng không thể thay đổi sự thật ta và Tu Nghiêu đã từng là bằng hữu huynh đệ ah.”
“Ngươi cũng nói là đã từng.” Diệp Ly không nhịn được liếc mắt nhìn
hắn. nam nhân Hàn Minh Nguyệt này có phải đầu óc có vấn đề hay không?
Một bên hoài niệm giao tình đã qua một bên không chút dư lực phá hư tình nghĩa còn sót lại giữa hai người. Ngoài miệng luôn không ngừng nói đến
giao tình với Mặc Tu Nghiêu, nhưng từ lúc ra tay cho tới bây giờ chưa
từng thấy lưu tình. Được rồi. . . Vừa rồi xác thực hạ thủ lưu tình rồi, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng hạ thủ lưu tình như vậy không phải sao?”Hàn
công tử, lần này ngươi không có việc gì lại vì người nào đó đến làm khó
ta chứ?”
Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt biến hóa, “Hắn nói cho ngươi biết rồi? !”
“Cần phải nói ra sao? Lúc ấy ta cũng có mặt tại đó có được không?
Nhưng mà. . . sau đó Mặc Tu Nghiêu cũng đáp ứng ta một chuyện ngươi muốn nghe không?”
Thần sắc tuấn nhã của Hàn Minh Nguyệt có chút cứng ngắc, cười nhạt nói: “Rửa tai lắng nghe.”
“Ta không phải quá quen lấy ơn báo oán, ta đoán Mặc Tu Nghiêu cũng không phải. Cho nên, lần trước là một lần duy nhất.”
Hàn Minh Nguyệt cười lớn một tiếng, “Xem ra Tu Nghiêu thực sự rất coi trọng chị dâu, như vậy. . . Có chị dâu trên tay thì chúng ta tin tưởng
hắn vẫn sẽ hạ thủ lưu tình với chúng ta đây.”
Diệp Ly mỉm cười, “Chỉ hy vọng như thế. Nếu công tử Minh Nguyệt đã lộ ra át chủ bài rồi, không bằng cũng nhìn quân bài đã chuẩn bị trước của ta xem sao?” Hàn Minh Nguyệt liền giật mình, “Có ý gì?” Diệp Ly đưa tay lên huýt một tiếng sáo bén nhọn. Cách đó không xa trên bầu trời bên
ngoài Thiên Nhất các bạo phát ra một đóa hoa màu đen. Lại sau đó chỗ xa
hơn cũng có ngọn lửa màu đen bay lên bầu trời. Sau đó từ xa đến gần
truyền đến từng tiếng vó ngựa. Hàn Minh Nguyệt nghiêng tai, thần sắc
rung động nói: “Hắc Vân kỵ. . . sao Hắc Vân kỵ có thể ở Nam Cương!”
Nghe được ba chữ Hắc Vân kỵ không riêng gì Hàn Minh Nguyệt, mà ngay
cả trên mặt Bệnh thư sinh cùng với mọi người Thiên Nhất các ở một bên
cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Mọi người đều biết Hắc Vân kỵ là lực
lượng tinh nhuệ nhất của Định Quốc Vương phủ. Mặc gia quân tung hoành sa trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mà nhánh quân đội Hắc Vân kỵ này là đội quân tiên phong mũi nhọn, phá trận gϊếŧ địch đấu tranh anh
dũng mọi việc đều thuận lợi. Nếu quả thật bị quân đội như vậy một mực
vây quanh, đừng nói chỉ là thuộc hạ Thiên Nhất các hắn vội vàng triệu
tập ở Nam Cương, cho dù là dùng hết toàn lực của toàn bộ Thiên Nhất các
cùng với Diêm Vương các cũng không có chút phần thắng nào. Người cũng
kinh ngạc như vậy còn có Diệp Ly, trước đó nàng chỉ triệu tập {ám vệ}
phân bố tại Nam Cương, trong đó cũng không có Hắc Vân kỵ. Trên thực tế
nàng căn bản không biết Nam Cương có Hắc Vân kỵ tồn tại.
Hàn Minh Nguyệt cắn răng một cái, nhào cả người về phía Diệp Ly. Một
khi lâm vào vòng vậy của Hắc Vân kỵ bọn hắn căn bản không thể xông ra
ngoài. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể bắt Diệp Ly trước rồi cầu thoát
thân. Chỉ là, Diệp Ly sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Hai người ra
tay một lần quần áo trước ngực Hàn Minh Nguyệt đã bị vạch phá một đường
nhỏ, hắn dứt khoát nhanh chóng tránh được nên cũng không bị thương da
thịt. Nếu như là luận võ tầm thường, nội lực của Diệp Ly vô dụng như vậy nhất định đã bại trận từ lâu rồi, nhưng nếu như dùng sinh tử đánh đổi,
vẫn là ý thức chiến đấu của Diệp Ly đi ra từ ma luyện trên chiến trường
cùng trải qua chiêu thức chế địch thiên chuy bách luyện càng thêm hữu
dụng. Huống chi Diệp Ly căn bản không định phân thắng bại cùng hắn,
không nói chỉ là chuyện hơn mười chiêu. Người áo đen cưỡi tuấn mã chạy
băng băng mà đến đã đến trước mắt, ra tay trước với người của Thiên Nhất các rồi.
Thiên Nhất các là tổ chức tình báo cũng không phải tổ chức sát thủ,
cũng không phải tiêu cục võ quán. Thủ hạ cho dù biết võ công cũng sẽ
không cao chỗ nào, cao thủ võ công tự nhiên là có, nhưng tuyệt đối là số ít. So với những… Hắc Vân kỵ sát ý nghiêm nghị trở về từ trên chiến
trường vào sinh ra tử trước mắt này, đầu tiên khí thế muốn thua một
đoạn. Huống chi Hắc Vân kỵ xưa nay được huấn luyện nghiêm chỉnh, người
còn trên ngựa thì từng người cũng đã đã tập trung vào mục tiêu ăn ý mười phần thu gặt tánh mạng địch.
Trong đó hai gã Hắc Vân kỵ theo lập tức phi thân xuống một trái một
phải lao thẳng tới Hàn Minh Nguyệt, Diệp Ly thấy thế dao găm trong tay
vạch ra một vầng sáng lăng lệ ác liệt ngăn cách chiêu thức của Hàn Minh
Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau. Hàn Minh Nguyệt còn muốn tiến lên
cũng đã bị hai gã Hắc Vân kỵ gắt gao cuốn lấy hoàn toàn không thoát thân được. Bệnh thư sinh bên cạnh đang xem cuộc chiến cũng không may mắn
thoát khỏi, mọi người Hắc Vân kỵ rõ ràng tinh tường thân phận của Bệnh
thư sinh, căn bản không cho hắn cơ hội tới gần. Roi dài trường thương
ngay ngắn hướng trên người hắn chào hỏi. Ám Nhị Ám Tam rơi xuống bên
người Diệp Ly, Diệp Ly có chút tò mò hỏi:
” Sao Hắc Vân kỵ lại xuất hiện ở đây?”
Ám Nhị trầm giọng nói: “Vương phi, đã xảy ra chuyện. {ám vệ} ban đầu
đã bị công tử Thanh Trần điều đi rồi, một nhánh Hắc Vân kỵ này vốn huấn luyện tại phụ cận Vĩnh Châu, chuyên tới đón Vương phi đấy.”
“Xảy ra chuyện gì?” Có thể làm cho đang Hắc Vân kỵ ở Vĩnh Châu chạy
vài trăm dặm tới tiếp ứng nàng, trong lòng Diệp Ly cả kinh nói: “Mặc
Cảnh Lê? !” Ám Nhị gật đầu nói: “Ba ngày trước quân đội Linh Châu đột
nhiên phát động công kích với Vĩnh Châu, mà đồng thời Toái Tuyết quan
cũng bị quân đội Nam Chiếu công kích. Hắc Vân kỵ biết rõ Vương phi đang ở Nam Cương, cho nên mới đi đường suốt đêm đến đây tiếp ứng Vương phi và
công tử Thanh Trần rời đi.”
Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, “Liều lĩnh! Nếu quân đội Nam Chiếu tiến
công Toái Tuyết quan, vì sao Hắc Vân kỵ không giúp Mộ Dung tướng quân
trấn thủ biên quan?”
Ám Nhị cười khổ, “Hắc Vân kỵ xuôi nam huấn luyện là bí mật tiến hành
đấy. Trước đó cũng không báo cho Hoàng Thượng biết. Một khi Hắc Vân kỵ
xuất hiện tại Toái Tuyết quan, chỉ sợ ý chỉ hỏi tội của Hoàng Thượng lập tức đến Định Quốc Vương phủ rồi.” Trên thực tế Hoàng đế căn bản không
hi vọng Hắc Vân kỵ hay Mặc gia quân có bất kỳ huấn luyện nào, hận không
thể trực tiếp tìm một chỗ nhốt bọn họ lại nuôi, nhốt nuôi đến tàn phế là tốt nhất.
“Đã biết, tốc chiến tốc thắng!” đôi mắt thanh lệ đảo qua Hàn Minh
Nguyệt vẫn còn đang đánh nhau, trong mắt Diệp Ly hiện lên một chút lạnh
lẽo. Ám Tứ một mực không đưa tin tới, chứng minh Hàn Minh Nguyệt căn bản không trở về, mà trực tiếp đi từ Tây Lăng đến Nam Cương. Ban đầu ở
kinh thành Hàn Minh Nguyệt một lòng muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước
cùng Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly tin tưởng lúc đó ý nghĩ của hắn là chân
thật. Nhưng hôm nay vừa mới đến Nam Chiếu đã không chút do dự muốn bắt
cóc mình uy hϊếp Mặc Tu Nghiêu. . . Hắn rốt cuộc đến Nam Chiếu để làm
gì?
Quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh hoàn toàn khác với lùm cỏ giang hồ, cho nên Hắc Vân kỵ dọn xong toàn bộ chiến trường cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ có nửa khắc đồng hồ. Bệnh thư sinh một thân chật
vật chạy trốn, một Hắc Vân kỵ lưu loát từ phía sau lưng rút ra cung
tiễn, mở cung nhắm trúng, bắn tên ——
Trường kiếm chen vào giữa, lấy thế sét đánh lôi đình bắn về phía sau
lưng Bệnh thư sinh, đột nhiên một bóng dáng màu đen lướt qua vung kiếm
quét về phía mũi tên lông vũ. Keng keng hai tiếng va chạm, ánh lửa văng
khắp nơi. Một nam tử mặc áo vải xanh đậm thân hình cao ngất khí vũ lành
lạnh cầm kiếm mà đứng, cười vang nói: “Tên của Hắc Vân kỵ quả nhiên độc
nhất vô nhị danh bất hư truyền.” Bệnh thư sinh phía sau hắn chán nản ngã xuống đất, sắc mặt như tờ giấy, thấp giọng kêu lên: “Đại ca…”
Mọi người Hắc Vân kỵ ngay ngắn mở cung, hơn mười cung tiễn cùng chỉ về phía nam tử áo xanh.
Diệp Ly giơ tay lên nói: “Dừng tay, thả Lăng Các chủ rời đi.”
Nam tử áo xanh đúng là Các chủ Diêm Vương các Lăng Thiết Hàn, Lăng
Thiết Hàn nhướng mày đánh giá Diệp Ly một hồi, mới chắp tay nói: “Định
Quốc Vương phi, Tam đệ không hiểu chuyện mạo phạm, mong rằng thứ tội.”
Diệp Ly gật đầu cười nhạt nói: “Đại ca ta và Lăng Các chủ là bạn tri kỉ, Các chủ không cần khách khí. Chỉ là tính tình của Tam Các chủ…” Lăng
Thiết Hàn thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bệnh thư sinh
trên mặt đất nói: “Vận mệnh Tam đệ ta có nhiều điều sai trái, tính tình
gàn dở. Tại hạ nhất định quản thúc nhiều hơn. Đây là Diêm Vương Lệnh, về sau Vương phi có chuyện gì chỉ cần lấy lệnh bài cho người đến Diêm
Vương các tìm ta là được rồi. Chỉ cần Diêm Vương Lệnh trong tay một
ngày, Tam đệ tuyệt đối sẽ không lại ra tay với Vương phi.” Diệp Ly đưa
tay nhận lấy lệnh bài huyền thiết màu đen Lăng Thiết Hàn ném tới, cẩn
thận cất đi nói: “Đa tạ Các chủ.” Lăng Thiết Hàn cúi người nhấc Bệnh thư sinh nói lên: “Đã như vậy, cáo từ.”
“Không tiễn.”
Đưa mắt nhìn Lăng Thiết Hàn đi xa, lại quay đầu nhìn Hàn Minh Nguyệt
bị vài tên Hắc Vân kỵ vây công hạ đã là nỏ mạnh hết đà, đau khổ chèo
chống. Hắc Vân kỵ hoàn toàn không có cách nghĩ lấy nhiều khi ít thắng
là không phải võ đạo, chỉ cần có thể quật ngã địch cho dù 100 người đánh một người bọn hắn cũng sẽ không có chút áy náy nào. Bọn họ là quân nhân không phải hiệp khách giang hồ.
“Quân. . . Quân Duy.” Hàn Minh Tích một mực trầm mặc nhìn bọn hắn
chống thân thể trọng thương đi đến trước mặt Diệp Ly, Diệp Ly nhìn
thoáng qua Hàn Minh Nguyệt vẫn còn đánh nhau trong lòng bất đắc dĩ thở
dài một tiếng.
“Xin ngươi, buông tha đại ca ta.” Hàn Minh Tích nhìn vào mắt nàng
tràn đầy đắng chát, tuy nhiên đã biết thân phận chân thật của nàng,
nhưng hắn thật sự muốn làm bằng hữu cùng nàng. Nhưng hắn cũng biết, lời
cầu tính của mình vừa nói ra khỏi miệng, về sau bọn họ chỉ sợ cho dù là
bằng hữu cũng không làm được, “Ta cần công tử Minh Nguyệt cung cấp một
ít tình báo.” Diệp Ly cau mày nói, nàng kỳ thật không muốn giữ lại Hàn
Minh Nguyệt. Hàn Minh Nguyệt cho nàng cảm giác vô cùng không tốt, nếu
không phải từ lúc mới bắt đầu nàng đã phòng bị Hàn Minh Nguyệt, cho nên
ngay sau khi phát giác không đúng đã âm thầm bố trí, chỉ sợ lần này thật sự phải ngã trong tay Hàn Minh Nguyệt rồi. Nhưng. . . Nhìn sắc mặt Hàn Minh Tích bởi vì trọng thương mà uể oải, lời cự tuyệt làm sao cũng
không nói ra được.
“Hắn cái gì cũng sẽ không nói, ngươi muốn biết cái gì mà ta biết cũng có thể nói cho ngươi biết.” Dù sao cũng là anh em ruột cùng nhau lớn
lên từ nhỏ, Hàn Minh Tích vô cùng hiểu rõ đại ca của mình. Hắn không
muốn nói, làm gì cũng sẽ không nhổ ra nửa chữ.
“Hàn Minh Tích! Ngươi câm miệng!” Trong lúc đánh nhau Hàn Minh Nguyệt phân tâm kêu lên, đầu vai lập tức lại thêm một vết thương mới.
Nhìn Hàn Minh Nguyệt qua thời gian trên người dần dần vết thương
chồng chất, Hàn Minh Tích lần nữa bị huynh trưởng trách cứ rốt cục nổi điên rồi, “Ngươi mới câm miệng! Ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo thuộc hạ Thiên Nhất các cùng chết với ngươi! Con mẹ nó ngươi nhìn xem những
người trên đất này là vì ngươi. Căn cơ Thiên Nhất các tại Đại Sở, Hàn
gia ở Đại Sở, đầu óc ngươi bị cửa kẹp rồi mới đi trêu chọc Mặc Tu
Nghiêu? Nữ nhân kia còn quan trọng hơn cha mẹ tổ tông ngươi? Đi, ngươi
muốn tìm chết đúng không, lão tử cũng không muốn sống nữa, lão tử
chết cùng ngươi!” Hàn Minh Nguyệt bị đệ đệ đột nhiên nổi giận mắng đến
sững sờ, một Hắc Vân kỵ thừa cơ đá một cước vào đầu gối hắn, ba thanh
kiếm lập tức kề đến trên cổ của hắn. Hàn Minh Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn
lưỡi đao lạnh lẽo trên cổ, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ly bất đắc dĩ cười
nói: “Xem ra lần này lại là ta thua. Muốn gϊếŧ muốn đánh tự nhiên, muốn
làm gì cũng được. Còn có. . . Hàn Minh Tích, đầu óc ngươi hỏng rồi, đừng làm như muốn tự tử nữa.”
Hàn Minh Tích nhớ tới chính mình vừa rồi lửa giận ngút trời mắng, còn có ánh mắt như có như không của Hắc Vân kỵ nhàn rỗi bên cạnh, gương mặt tuấn tú không khỏi tối sầm. Hôm nay mặt mũi cả đời xem như mất hết
rồi.
Diệp Ly nhìn nhìn Hàn Minh Tích đen mặt, đôi mắt xoay tròn, nói: “Hàn huynh, ngươi có thể mang công tử Minh Nguyệt đi.”
Hàn Minh Tích vui vẻ, vẻ mặt cảm kích nhìn Diệp Ly, mà ngay cả Hàn
Minh Nguyệt cũng kinh ngạc. Diệp Ly như cười như không liếc nhìn Hàn
Minh Nguyệt, thản nhiên nói: “Nhưng có điều kiện đấy.” Không nghĩ tới
Diệp Ly sẽ dễ nói chuyện như vậy, Hàn Minh Tích ở đâu còn để ý điều kiện gì, hắn cũng không phải Hàn Minh Nguyệt yêu tiền như mạng, có thể
nhặt về một cái mạng của đại ca đã là kinh hỉ trời cho rồi. Diệp Ly
khoan thai lấy ra từ trong lòng một bình sứ nhỏ đưa cho Hàn Minh Tích
nói: “Uống hết.” Hàn Minh Tích nhướn lông mày, không chút do dự nhận lấy hơi ngửa đầu uống vào, Hàn Minh Nguyệt muốn ngăn cản nhưng tiếc là căn
bản không kịp, chỉ nhìn thấy Hàn Minh Tích chậc chậc một chút chép miệng ghét bỏ mà nói: “Thật là khó uống.” Diệp Ly cười nói: “Đây là độc dược
do thần y Trầm Dương tiên sinh đương thời tự mình phối trí, thành phần
giữ bí mật. Về phần hiệu quả. . . Nếu như một tháng không ăn một lần
giải dược kinh mạch sẽ vỡ tan, toàn thân tê liệt mà chết. Cũng bởi vì
hương vị rất khó uống, rất khó khiến người khác ăn nhầm cho nên tính
thực dụng không cao. Nhưng mà. . . Luôn luôn có người cam tâm tình
nguyện ăn hết không phải sao?”
Hàn Minh Tích cười hì hì nói: “Ta biết Quân Duy sẽ không lấy mạng ta đâu.”
Diệp Ly nhướn mày nói: “Giám sát chặt chẽ lệnh huynh. Mỗi tháng ta sẽ phái người đưa một lần thuốc cho ngươi. Một khi để ta phát hiện hắn
lúc nào rời khỏi tầm mắt của ngươi hoặc làm việc gì không nên làm. Ta
sẽ khiến hắn tự mình chứng kiến ngươi thống khổ toàn thân đổ máu đấy.”
Hàn Minh Tích gật đầu cười nói: “Đã rõ. Đại ca. . . Vì mạng nhỏ của đệ
đệ duy nhất của ngươi, ngươi sẽ nghe lời. Đúng không?” Chớp mắt câu hồn, đáng thương nhìn Hàn Minh Nguyệt. Hàn Minh Nguyệt sắc mặt âm trầm nhìn
chằm chằm Diệp Ly nói: “Làm sao ta biết ngươi có thể lừa gạt ta hay
không? Có thể đúng hạn đưa thuốc giải hay không.” Diệp Ly thản nhiên
nói: “Hàn Minh Tích là bằng hữu của ta.”
Hàn Minh Nguyệt cười lạnh, “Bằng hữu? Ngươi đối đãi bằng hữu như vậy hay sao?”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Nếu như ngươi có thể đối xử với đệ đệ ngươi
như vậy vì sao ta không thể đối đãi với bằng hữu của ta như vậy? Nếu như ngươi không nhiều chuyện, ta dĩ nhiên không thể làm như vậy, kể từ đó
Hàn Minh Tích không có bất cứ chuyện gì. Vậy chẳng khác nào. . . Ta
không hề làm gì sao?” Hàn Minh Nguyệt híp mắt, “Nếu như ta tìm được
thuốc giải phù hợp thì sao?”
“Ah nha, nghe nói chai độc dược này là Trầm tiên sinh hái từ trên đảo nhỏ nào đó ở Đông Hải chỉ mỗi hắn có thảo dược phù hợp. Trung Nguyên
căn bản cũng không có dược liệu tương tự với nó. Nếu như Hàn công tử
thần thông quảng đại có thể trong thời gian một tháng tìm được dược liệu tạo thành giải dược, vậy là do vận khí ta không tốt mà thôi. Dù sao Hắc Vân kỵ cũng có mấy vạn nhân mã, phân ra mấy trăm không ngừng đuổi gϊếŧ
người nào đó cả năm có lẽ cũng không coi là khó nha. Vừa vặn trong tay ta còn có một khối Diêm Vương Lệnh, không biết Lăng Các chủ có chịu vì
khối Diêm Vương Lệnh này đuổi gϊếŧ người nghe nói là đã lợi dụng huynh
đệ của hắn hay không. Thêm một điểm hỏng nữa là. . . Định Quốc Vương phủ có rất nhiều tiền, Hàn công tử ngươi nói có đúng hay không?”
Hàn Minh Nguyệt hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hàn Minh Tích
không chút nào để ý, đẩy ra đao kiếm gác trên cổ Hàn Minh Nguyệt, cười
nói với Diệp Ly: “Quân Duy ngươi yên tâm, ta cam đoan đại ca sẽ không
lại đến làm hỏng chuyện của ngươi. Chuyện ngươi muốn biết sau đó ta sẽ
phái người đưa tới cho ngươi. Cho nên…” Diệp Ly cười nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể trông coi được lệnh huynh, ta có thể quên chuyện ngày
hôm nay. Nhưng. . . Nếu có lần sau. . . Hàn huynh, ngươi cầu tình cũng
không dùng được nhiều lần đâu.”
“Ta hiểu.” Hàn Minh Tích nghiêm mặt gật đầu, thò tay điểm huyệt đạo
trên người Hàn Minh Nguyệt phong bế nội lực của hắn, phất phất tay với
Diệp Ly lôi kéo người đi.
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi.” Mọi người Hắc Vân kỵ cùng lên tiếng chào hỏi.
Diệp Ly gật đầu, “Tất cả đứng lên đi. Các ngươi là chuyện gì xảy ra?” Nhìn kỵ sĩ áo đen nghiêm nghị tháo vát trước mắt, trong lòng Diệp Ly
tán thưởng. Quả nhiên không hổ là quân đội tinh nhuệ nhất Đại Sở, chỉ
khí thế kia cũng không phải binh sĩ bình thường có thể so được. Huống
chi vừa rồi trong lúc đánh nhau, Hắc Vân kỵ lặn lội đường xa mà đến vậy mà không một thương vong, đủ thấy sức chiến đấu hung hãn của nhánh đội ngũ này. Một nam tử cường tráng dẫn đầu tiến lên phía trước nói:
“Khởi bẩm Vương phi, ba ngày trước quân đội đóng tại Linh châu đột nhiên phát động công kích với Vĩnh Châu. Đồng thời quân đội Nam Chiếu cũng
bắt đầu tiến công Toái Tuyết quan. Mộ Dung tướng quân đóng ở Toái Tuyết
quan, quân đội Nam Chiếu công thành một ngày một đêm không thấy lui
công. Chỉ là. . . quân đội Linh châu một đường thế như chẻ tre, tin
tưởng không đến mười ngày tất nhiên sẽ đến Toái Tuyết quan, đến lúc đó
Mộ Dung tướng quân nhất định hai mặt thụ địch…”
“Kinh thành biết rõ chuyện này sao?”
Nam tử gật đầu nói: “Đã dùng khoái mã khẩn cấp mang đến kinh thành.
Trễ nhất ngày mai, tin tức sẽ tới kinh thành. Chỉ là đợi được viện quân
tới ít nhất cũng cần nửa tháng sau, chỉ sợ. . . Toái Tuyết quan không
chống đỡ được lâu như vậy. Vừa rồi công tử Thanh Trần cũng mệnh thuộc hạ truyền tin cho Vương phi, Vương Thái Nữ Nam Chiếu đã bị Nam Chiếu Vương giam lỏng, Nam Chiếu Vương hạ chỉ gia phong thánh nữ Nam Cương làm
thánh nữ hộ quốc, tham dự chính vụ Nam Cương. Từ công tử mời Vương phi
mau rời khỏi Nam Chiếu. Từ công tử nói. . . Chúng ta đều bị Nam Chiếu
Vương đùa rồi.”
Thần sắc Diệp Ly ngưng trọng, gật đầu hỏi: “Đại ca đi đâu vậy?”
Nam tử nói: “Từ công tử mang theo {ám vệ} nói là có chút việc muốn
làm. Sau khi xử lý xong cũng sẽ rời Nam Cương.” Diệp Ly nhíu mày, trầm
tư chốc lát nói: “Phân ra một đội người đi tìm đại ca, mau chóng hộ tống huynh ấy rời khỏi Nam Chiếu. Nếu như huynh ấy không chịu. . . Vậy thì
đánh ngất xỉu trước rồi mang đi! Những người khác cùng ta mau chóng chạy tới Toái Tuyết quan.”
“Vâng, Vương phi!”
Hắc Vân kỵ nhanh chóng phân thành hai đội, một đội ước chừng hai mươi người do một người dẫn đội rời đi, còn lại hơn mười người lưu lại tại
chỗ chờ lệnh. Diệp Ly hỏi: “Phụ cận Toái Tuyết quan có quân đội nào?”
Nam tử thủ lĩnh có chút kinh ngạc liếc nhìn Diệp Ly, cung kính đáp: “Mấy tháng trước, Vương gia xác thực lục tục bố trí một ít người tại phụ cận Vĩnh Châu và Linh Châu. Nhưng Hoàng Thượng phòng bị cực nghiêm đối với
Định Quốc Vương phủ, muốn điều động quân đội quy mô lớn căn bản không có khả năng. Huống chi đại bộ phận Mặc gia quân còn gánh vác nhiệm vụ chấn nhϊếp Bắc Nhung. Cho nên tại phụ cận Vĩnh Châu chính thức có tác dụng
chỉ có 2000 Hắc Vân kỵ, cùng với hai vạn quân dưới trướng Tổng binh Ung
Châu Giang Bắc Ngô Thừa Lương. Một khi chiến sự phát sinh, thuộc hạ lập
tức đưa tin cho Ngô Tổng binh, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn hắn
có lẽ sẽ đến Toái Tuyết quan xế chiều ngày mai.”
Diệp Ly nhíu lông mày, sau nửa ngày lắc đầu nói: “Không đúng! Để hắn
mang binh tiếp viện quân đội Vĩnh Châu ngăn cản đại quân của Lê Vương.
Tám vạn đại quân đóng ở Toái Tuyết quan, chỉ cần tướng quân Mộ Dung
không ra khỏi thành liều sống chết cùng đối phương, thủ thành nửa tháng
tuyệt đối không thành vấn đề! Một khi đại quân của Lê Vương đến thành
Vĩnh Lâm cùng Nam Chiếu sẽ hình thành xu thế vây kín, cho dù nhiều hơn
nữa hai vạn quân cũng không dùng được!”
Nam tử thủ lĩnh cũng cả kinh, vội vàng nói: “Thuộc hạ lập tức phái
người nhanh chóng báo cho Ngô Tổng binh, ngựa không dừng vó nhất định có thể đến vào ngày mai trước khi bọn hắn vượt sông.” Nói xong vội vàng
quay người đi phân phó người báo tin. Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, đáy lòng luôn luôn một cỗ không tốt lắm dự cảm, “Phân phó xuống dưới, không cần
trở về thành trực tiếp ra dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Toái Tuyết
quan.”
“Vâng.”
Dường như bỗng nhiên ngay lúc đó, chiến hỏa bất ngờ xảy ra, lại khiến Diệp Ly không khỏi có chút hoảng hốt không chân thực, ngẩng đầu nhìn
bầu trời chẳng biết lúc nào đã u ám, đáy lòng càng trầm trọng.
Toái Tuyết quan
Trên tường thành chắc chắn cổ xưa loang lổ, binh sĩ canh giữ nắm chặt đao thương sẵn sàng trận địa đón quân địch, trên từng gương mặt trẻ
tuổi lần lượt đều nhiễm dấu vết mỏi mệt. Một ngày này bọn hắn đánh lùi
ba lượt tiến công của quân đội Nam Chiếu hơn nữa tùy thời chuẩn bị
nghênh đón đợt sóng công kích tiếp theo. Mộ Dung Thận tuổi vừa mới bốn
mươi, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra thần sắc cương nghị, nắm
trường thương trong tay đi trên cổng thành, lông mày đen đặc như đao
nhăn chặt lại. Từ ngày ông bị phái đến đóng ở Toái Tuyết quan, ông đã
biết Toái Tuyết quan chỉ sợ không bình tĩnh được, nhưng hắn không nghĩ
tới nguy hiểm chính thức không chỉ đến từ Nam Chiếu cho tới bây giờ đều
không an phận, mà càng đến từ nội bộ Đại Sở, em ruột Hoàng đế Lê Vương.
Không khỏi hồi tưởng lại lúc rời kinh thu được một phong thư nặc danh.
Bên trên chỉ có bốn chữ đơn giản “Coi chừng Linh Châu”, thì ra lại là ý
này sao? Đối phương sớm đã biết rõ ý đồ bất chính của Lê Vương rồi, chỉ tiếc. . . Ông không coi trọng quá nhiều. Hoặc là nói hoàn cảnh không
cho phép ông coi trọng, Hoàng đế cần ông trấn thủ biên quan bởi vì hắn
từng là thủ hạ của Định Vương trước đây mà không muốn cho hắn đầy đủ
binh quyền. Quan viên địa phương cũng chế xiết khắp nơi. Mà hôm nay, dù
cho biết rõ một khi bị Lê Vương công chiếm Vĩnh Châu hình thành vòng vây vây kín, khiến Toái Tuyết quan hai mặt thụ địch ông cũng không có đường thối lui, bởi vì trước mắt Toái Tuyết quan phải đối mặt với hơn mười
vạn dị tộc Nam Chiếu, một khi để bọn hắn lướt qua Toái Tuyết quan, bọn
hắn sẽ như hồng thủy ôn dịch cuốn sạch toàn bộ phía nam Đại Sở. Hi vọng. . . Viện quân có thể đến kịp. . .
“Cha.” Giọng nói thanh thúy từ phía sau truyền đến, Mộ Dung Thận quay đầu lại. Mộ Dung Đình một thân đỏ thẫm trong tay cầm bảo kiếm đi đến
thành lâu. Sắc mặt Mộ Dung Thận trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con tới nơi
này làm gì? Còn không đi xuống.”
“Cha!” Mộ Dung Đình kiên định mà nói: “Con gái thủ thành cùng cha.”
“Càn quấy! Ta bảo con lập tức rời khỏi Toái Tuyết quan, sao con còn
chưa đi?” Đối với con gái duy nhất Mộ Dung Thận yêu thương như chí bảo,
hôm nay Toái Tuyết quan nguy nan, mình phải lưu lại, đối mặt với con gái duy nhất lại nhất định phải để nàng rời đi trước. Mộ Dung Đình quật
cường cắn khóe môi nói: “Tình hình bây giờ Đình nhi cũng không phải
không biết. Nếu là hiện tại rời đi Toái Tuyết quan, vạn nhất rơi vào
trong tay Lê Vương bị dùng để áp chế phụ thân, vậy con gái cũng đành
phải chết thôi.” Thấy Mộ Dung Thận muốn nói điều gì, Mộ Dung Đình tranh
hắn tiếp tục nói: “Nếu cha lại nói cho người bảo vệ ta trở về kinh vậy
thì càng không được rồi. Hôm nay quân đội Nam Chiếu công thành sắp tới, đúng là lúc cần người. Đình nhi thân là con gái thủ tướng Toái Tuyết
quan lại còn muốn dẫn người có thể sử dụng rời đi. Nếu làm như thế, Đình nhi không xứng làm con gái Mộ Dung gia.”
Mộ Dung Thận bị con gái nói đến á khẩu một phen không trả lời được,
sau nửa ngày mới giận dữ nói: “Toái Tuyết quan hiện tại rất nguy hiểm.”
Mộ Dung Đình ngạo nghễ nói: “Phụ thân ra đi đánh giặc lần đó không
nguy hiểm? Phụ thân đã trấn thủ Toái Tuyết quan, Đình nhi thân là hậu
duệ tướng môn tự nhiên càng không thể lui bước.” Mộ Dung Thận biết rõ
tính tình con gái, cũng rõ ràng bây giờ trên đường trở về kinh xác thực
cũng không an toàn, chỉ đành thở dài, “Mà thôi, mọi sự cẩn thận.”
“Cảm ơn phụ thân. . .” Thấy Mộ Dung Thận không còn kiên trì nữa, Mộ
Dung Đình vui vẻ, “Đình nhi tuyệt đối sẽ không khiến phụ thân mất mặt!”