Edit: Đam Mỹ Thịt VănBeta: Joe
Dịch Văn Bách vẫn luôn ở nhà làm việc, y cùng một nhà xuất bản nhi đồng ký hợp đồng, làm sách báo tranh minh họa cho nhà xuất bản nhi đồng, tiền lương không tính là ổn định, nhưng có thể duy trì chi tiêu.
Cha mẹ y mất sớm, để lại cho y một tài sản không nhỏ, y cầm một ít đi đầu tư quản lí tài sản, tiền lãi so với bỏ trong ngân hàng cao hơn một chút, lại không có nhiều rủi ro.
Y sống từ trước đến nay đều thoải mái, không vì sinh hoạt mà ưu phiền, cũng không vì kinh tế mà đau đầu, cho nên khi hàng xóm tỷ tỷ trước lúc chết nhờ y nuôi dưỡng Dịch Trần, y cũng chỉ do dự một phút đồng hồ liền đồng ý.
Y vô pháp không đáp ứng, Dịch Văn Bách vì thân thể nên rất hiếm khi cùng người khác qua lại, bên ngoài đều là một bộ dáng lãnh đạm, nhưng trên thực tế lại rất dễ mềm lòng.
Hàng xóm tỷ tỷ vốn dĩ có tiền đồ vô cùng tốt, nàng gia cảnh tốt, bản thân lớn lên cũng thật xinh đẹp, tính cách lại tốt, khi đó luôn vây quanh Dịch Văn Bách chơi cùng y, ở trường học cũng sẽ chủ động chào hỏi y, Dịch Văn Bách đối với tỷ tỷ này luôn có hảo cảm.
Nhưng không nghĩ tới, tiểu cô nương mười lăm tuổi ngây ngô lại cùng với một tên lưu manh ở bên ngoài kết giao, còn có thai, chờ đến khi cha mẹ phát hiện, đứa bé trong bụng đã được sáu tháng, phá thai sẽ cực kỳ nguy hiểm, cha mẹ chỉ có thể nhẫn lại cho nàng nghỉ học để sinh con.
Thế sự hay thay đổi, đứa bé còn chưa được sinh ra, cha mẹ đã phá sản, lại bị tai nạn xe cộ qua đời, hàng xóm tỷ tỷ chỉ có thể đi theo tên nam nhân làm nàng mang thai.
Dịch Văn Bách cho rằng đời này sẽ không gặp lại nàng, ai biết được lại nhận được điện thoại của nàng, bảo y đi đến một bệnh viện.
Dịch Văn Bách khi tới nơi đó, tựa hồ không thể tin nổi vào mắt mình.
Hàng xóm tỷ tỷ bộ dạng thay đổi rất nhiều, rõ rằng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng bên ngoài lại nhìn như bốn mươi năm mươi tuổi, làn da biến thành màu đen, ánh mắt ảm đạm không có tia sáng, tóc đều rụng hết.
Dịch Văn Bách đoán được là nàng bị bệnh, lại không nghĩ tới là "bẩn" bệnh, chỉ đến gần thôi, một cỗ mùi vị tanh tưởi liền sộc vào mũi, làm người khác khó mà chịu đựng nổi.
Dịch Trần lúc này ở trong mắt của y, thiếu niên mười ba tuổi có chút thấp bé, tóc để rất dài, lại còn có chút bết dính.
Cậu sắc mặt âm trầm, trên tay cầm một cái cốc sứ trắng, như là không ngửi được cỗ mùi vị tanh tưởi kia, không chút để ý đi đến mép giường của mẫu thân, giúp nàng uống nước.
Hàng xóm tỷ tỷ khi đó uống nước còn có chút khó khăn, nàng vẫn miễn cưỡng uống xuống, nỗ lực làm ra một nụ cười mỉm, nói với Dịch Văn Bách rằng mình sắp chết, cha của đứa bé thì đang ngồi tù, không biết cả đời này có thể ra ngoài không, có thể giúp nàng hay không thu dưỡng đứa nhỏ này.
Trong mắt tỷ tỷ hàm chứa một cỗ hi vọng nóng bỏng, cái loại ánh mắt này quá mức nóng rực, loại người dễ mềm lòng như Dịch Văn Bách không có cách nào cự tuyệt, liền đáp ứng với nàng.
Hàng xóm tỷ tỷ vào ban đêm liền qua đời, hậu sự đều là Dịch Văn Bách lo liệu, y cũng không biết nên làm như thế nào, kêu nhà tang lễ khiêng nàng đi hỏa táng, lại mua một hũ đựng tro cốt quý giá, sau đó tìm một mảnh đất làm mộ.
Y cũng không biết qua mấy ngày, chuẩn bị tốt liền hạ táng cho hàng xóm tỷ tỷ, mua một bó hoa tươi đặt ở trên bia mộ.
Thiếu niên mười ba tuổi một giọt nước mắt cũng không chảy, chỉ là đứng trước bia mộ trầm mặc không nói, Dịch Văn Bách đợi một lát liền kêu cậu, cùng cậu đi thu thập đồ vật.
Đến nơi kia Dịch Văn Bách mới biết là cũng có người có thể sống ở loại địa phương này, căn phòng cũ nát nhỏ hẹp cất bề bộn những đồ vật linh tinh, chăn đệm rách nát có thể nhìn thấy bông bên trong, mặt trên còn dính dầu mỡ cùng tro bụi, không khí quá bụi làm Dịch Văn Bách không nhịn được ho khan.
Dịch Trần nhìn y một cái, bảo y chờ mình ở bên ngoài, bản thân thì đi vào trong.
Cậu không lấy quá nhiều đồ vật, chỉ mang theo một cái cặp sách cũ nát, trên tay cầm theo một bao nilon, đựng mấy bộ quần áo.
Dịch Văn Bách dẫn cậu về nhà, làm giấy tờ để hai người trở thành phụ tử, cho cậu đổi thành dòng họ của mình, để từ nay cậu gọi là Dịch Trần.
Dịch Trần thực nghe lời, dễ nuôi nấng, căn bản không làm Dịch Văn Bách nhọc lòng, dần dần quan hệ hai người cũng nhàn nhạt, nói chuyện rất ít, càng không nói đến là thân cận.
Dịch Văn Bách cũng không buồn rầu, dù sao nuôi dưỡng một đứa trẻ cũng rất dư dả, hơn nữa y độc thân nhiều năm, về sau cũng không có khả năng lập gia đình, có thể giúp được người khác cũng tốt.
Dịch Văn Bách dễ quên, vội vàng cũng đem dị trạng trên thân thể quên mất, đến buổi tối mới cẩn thận một chút, y đi kiểm tra cửa sổ cùng cửa phòng, xác định là đã khóa trái, người bên ngoài không vào được, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Dịch Văn Bách ra mở cửa, thấy Dịch Trần đang bưng một ly sữa bò nóng hổi.
Dịch Trần nhìn y có chút nghi hoặc, bình tĩnh nói:
"Sữa bò phải uống mỗi ngày mới có hiệu quả."
"A, thì ra là thế, phiền con quá."
Dịch Văn Bách không chút nghi hoặc tiếp nhận lấy ly sữa bò, dưới con mắt chăm chú của Dịch Trần, cái miệng nhỏ nhắn đem sữa bò uống sạch sẽ, còn liếʍ liếʍ vết sữa trên khóe miệng.
Dịch Trần cầm lấy ly thủy tinh, nhàn nhạt nói câu "ngủ ngon" liền rời đi.
Dịch Văn Bách nhìn thiếu niên dáng người càng lúc càng cao hớn, hơi hơi có chút thất thần, nhưng thực mau hồi phục lại tinh thần, đem cửa khóa trái tốt, xác nhận bên ngoài không mở được, mang tâm trạng thấp thỏm đi ngủ.
Một đêm ngủ ngon đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Dịch Văn Bách phát hiện trên người không có dị trạng gì, nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra lần trước chính là mình bị mộng xuân nên để lại dấu vết trên cơ thể.
Nghĩ đến cảnh trong mơ, y không khắc chế mà đỏ mặt lên, y không biết bản thân lại có du͙© vọиɠ bí ẩn như vậy, rõ ràng là vẫn luôn lơ đi, nhưng sao lại ở trong mộng hiện lên?
Dịch Văn Bách không dám tưởng tượng nhiều, nỗ lực làm chính mình quên đi tất cả.
Dịch Trần hồi học trung học, cậu nhập học muộn hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa một năm, Dịch Văn Bách không có hỏi vì sao cậu nhập học muộn một năm, từ sau cái lần gặp hàng xóm tỷ tỷ và Dịch Trần ở trong căn phòng kia, y liền không hỏi cậu những việc trước kia, sợ cậu thương tâm, tuy lúc nào Dịch Trần cũng là bộ dáng tối tăm, nhưng không có lộ ra một tia thương tâm nào.
Bất quá dạo gần đây cậu đều mang cho y một ly sữa bò nóng hầm hập, Dịch Văn Bách đã thành thói quen, buổi tối đều có chút chờ mong cậu đi vào.
Tựa như hiện tại, y rõ ràng là đã tắm xong, nhưng không có lập tức lên giường đi ngủ, mà ngồi ở trước bàn thất thần nhìn tập truyện tranh, chính là đang chờ đợi tiếng cửa vang lên.
Tuy rằng Dịch Trần không có gọi y là ba ba, nhưng quan hệ vẫn là thực tốt.
Dịch Văn Bách trong lòng có chút ấm áp, biểu tình đều trở nên nhẹ nhàng, đợi hơn năm phút đồng hồ, tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Dịch Văn Bách vội vàng đi mở cửa, nhìn đến sữa bò trên tay Dịch Trần, cẩn thận đón lấy, đặt lên cái miệng nhỏ nhắn thổi nhẹ vài cái rồi uống xuống.
Không khí có chút yên tĩnh, y liền tìm đề tài nói chuyện:
"Con sắp thi khảo sát sao?"
Đôi mắt Dịch Trần dừng ở trên đôi môi đỏ tươi của y, "ừm" một tiếng.
Con nuôi nói chuyện rất ít, Dịch Văn Bách đã sớm thành thói quen, cũng không để bụng.
"Nếu thi khảo sát xong vẫn trong top 10, con muốn quà gì, có thể nói với ta một tiếng, hoặc muốn mua đồ vật gì cũng có thể nói với ta, con hiện tại vẫn là học sinh, không nên làm thêm vất vả như vậy."
Hai tháng nghỉ hè của Dịch Trần đều là đi làm thêm, Dịch Văn Bách có ngăn lại hai lần, nếu cần tiền thì có thể nói với y, Dịch Trần nói là để rèn luyện bản thân, y cũng không có lý do gì để khuyên can, nhưng vẫn có chút đau lòng.
Dịch Trần nhìn cánh môi của y, trong cổ họng vẫn chỉ đáp lại một tiếng "ừm".
Dịch Văn Bách có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không trông cậy có thế cùng cậu nói nhiều hơn một chút, chỉ có thể nhanh chóng đem sữa bò uống xong, kết thúc cuộc trò chuyện xấu hổ của y.
Sau khi con nuôi đi khỏi, như thường lệ kiểm tra cửa, không có phát hiện đều gì khác thường liền nằm lên giường, nặng nề chậm rãi ngủ.
Dịch Trần đợi hơn một giờ mới mở cửa ra, lặng lẽ không một tiếng động vào căn phòng rộng lớn.
Dịch Văn Bách là người rất có tính trẻ con, phòng thiết kế như là phòng công chúa, giường là điêu khắc nghệ thuật, chăn cũng có viền hoa, màn là lụa mỏng in hình Bạch Tuyết, còn thêu hoa nhỏ màu vàng nhạt.
Ở trong mắt Dịch Trần, người ngủ ở trên giường, cũng là công chúa của hắn.
Hắn nhớ tới trong quyển nhật ký của mẫu thân vì Dịch Văn Bách viết xuống câu chữ: "Y có một đôi mắt thạch anh đen, luôn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi qua cửa phòng học của ta.
Y làn da thực trắng, môi giống như hoa anh đào mùa xuân thuần khiết, ta muốn hôn môi y."
Nhật ký thời thiếu nữ của mẹ hắn ghi lại, lúc lơ đãng đã bị Dịch Trần đọc qua, thấy được những câu chữ đó, thấy được ảnh chụp của Dịch Văn Bách thời thiếu niên.
Áo sơ mi trắng, quần màu đen, ngũ quan sạch sẽ, trong mắt mang theo tinh quang.
Ngay khoảng khắc đấy Dịch Trần dường như liền nhất kiến chung tình.
Hắn ở một địa phương dơ bẩn lớn lên, hắn hướng tới hết thảy những điều sạch sẽ tốt đẹp, ở thời điểm hắn bất lực nhất, lại thấy những dòng nhật ký cùng bức ảnh kia liền thành trụ cột trong tâm hắn.
Câu chữ đều viết về Dịch Văn Bách, trên ảnh chụp là Dịch Văn Bách, Dịch Văn Bách tồn tại trong lòng Dịch Trần, khó mà quên được.
Hắn muốn được gặp người này.
Hắn làm thêm hai tháng chỉ đổi được ba phần thuốc, Dịch Trần tâm cơ âm trầm, vì né đi hoài nghi của Dịch Văn Bách, mỗi buổi tối đều đưa sữa bò cho y.
Hắn đã nhẫn lại thật lâu thật lâu, chỉ cần nhìn nam nhân ngủ, toàn thân đã không nhịn được hưng phấn lên, vội vàng cúi xuống, hôn lên đôi môi hồng nhạt mơ tưởng bấy lâu.
Mẫu thân trong nhật ký ảo tưởng được hôn lên đôi môi này, hắn lại đang chân thật mυ'ŧ vào đôi môi này, dùng môi nghiền nát, dùng đầu lưỡi liếʍ ướt, còn tham lam chui vào khoang miệng y, hấp thụ nước bọt của y, cùng đầu lưỡi mềm mại của y dây dưa.
Dịch Văn Bách trong lúc ngủ mơ vì thiếu oxy mà phát ra âm thanh nức nở, Dịch Trần mới thanh tỉnh lại, buông bờ môi của y ra.
Cánh môi phấn nộn đều bị hôn đến đỏ tươi, đôi môi hơi hơi mở ra, còn có một vệt nước bọt từ khóe môi y chảy xuống.
Dịch Trần đôi mắt tối sầm, đem vệt nước kia liếʍ sạch sẽ, thỏa mãn nuốt vào bụng.
Bắt đầu giúp dưỡng phụ giải khai cúc áo ngủ, đem thân thể trắng nõn phía dưới hoàn toàn lộ ra, hắn cẩn thận đặt những nụ hôn liên tiếp lên, không để ở trên da thịt lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Đầṳ ѵú bị hắn mυ'ŧ có chút sưng lên, quãng thời gian kia giúp đầṳ ѵú khôi phục lại nguyên trạng, Dịch Trần dùng ngón tay chà xát, đem nó xoa ngạnh, sau đó hé miệng mυ'ŧ vào..