Edit: Đam Mỹ Thịt VănBeta: Joe
Dịch Trần đem chân của y mở rộng ra, bắp đùi non mềm của cha nuôi ánh lên một chút thủy quang, đưa mũi lại gần có thể ngửi được một chút mùi tanh, một cỗ mùi tanh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ cực đại của Dịch Trần.
Hắn đem âm mao rậm rạp ở thư huyệt đẩy ra, khiến cho tiểu huyệt phấn nộn kia hoàn toàn bại lộ, dưới ánh đèn ngủ màu vàng, tiểu huyệt có chút ướŧ áŧ thu vào trong mắt Dịch Trần, làm hắn khó nhịn nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Dịch Trần đã từng xem qua bộ phận nữ tính này, hơn nữa là đã xem qua rất nhiều lần, mặc kệ là mẹ hắn, hay là đồng nghiệp của mẹ hắn, nhưng đều dơ bẩn khiến hắn buồn nôn, mấy cái âʍ đa͙σ đó đã bị làm đến tím đen lỏng lẻo, lại bị một cây dươиɠ ѵậŧ xấu xí cắm vào, có lúc sẽ đeo bao, có khi là trực tiếp cắm vào, bắn ra chất lỏng tanh tưởi khắp cả căn phòng, làm cho hắn bị ám ảnh, cả đời này đều không muốn nhìn thấy thứ đó của phụ nữ.
Lại không nghĩ rằng trên người cha nuôi cũng có một cái, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy, hai mép thịt gắt gao khép kín lại, là bộ dáng chưa từng sử dụng qua.
Nhất định là không có sử dụng qua!
Dịch Trần đôi mắt càng sáng, dựa vào ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn chằm chằm thư huyệt tinh xảo của cha nuôi, giây tiếp theo, hắn liền vươn đầu lưỡi liếʍ lên.
"Ưʍ..."
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Dịch Văn Bách ngay cả trong giấc ngủ cũng phải phát ra tiếng rêи ɾỉ, hai chân khép lại, muốn đem dị vật ở giữa hai chân đuổi đi, nhưng bị Dịch Trần mạnh mẽ đè lại, không có cách nào nhúc nhích.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ lên hai mép thịt xinh đẹp, đem thịt môi tinh xảo bao bọc trong miệng ôn nhu liếʍ mυ'ŧ, sau đó lại liếʍ lên khe hở giữa hai mép thịt môi, khiến toàn bộ thư huyệt đều dính nước bọt của hắn.
Dịch Văn Bách nhíu mày, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, hai chân cũng không an phận vặn vẹo.
Dịch Trần nhìn âm đế nho nhỏ nhô lên giữa hai mép thịt môi, liền vươn đầu lưỡi liếʍ lên.
"A!"
Dịch Văn Bách phát ra một tiếng hét chói tai, dọa Dịch Trần nhảy dựng lên, xác định y không có tỉnh lại, hắn lại càng không kiêng nể gì bắt đầu tấn công âm đế.
Nơi này của Dịch Văn Bách dường như rất mẫn cảm, âm đế rất nhanh bị liếʍ đến ngạnh lên, ngay cả dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng có phản ứng, run run rẩy rẩy đứng thẳng, mã mắt bắt đầu chảy ra chất lỏng trong suốt.
Đôi mắt Dịch Trần tối lại, nhìn dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn kia, mở miệng ngậm vào.
Đây là lần đầu tiên hắn ngậm nơi này của người khác, nhưng một chút bài xích đều không có, chỉ cần nghĩ đến mình đang ngậm dươиɠ ѵậŧ của ai, cả người hắn liền hưng phấn phát cuồng, miệng cũng mυ'ŧ càng chặt, dễ dàng đem căn dươиɠ ѵậŧ nhỏ hơn so với nam giới bình thường một chút đưa hết vào trong miệng.
Dịch Văn Bách hô hấp bắt đầu rối loạn, đôi môi hơi mở ra, không nhịn được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ, ngón tay vô thức túm lấy ga trải giường.
Dịch Trần một bên quan sát phản ứng của y, một bên khẩu giao cho y, làm cây dươиɠ ѵậŧ của y dính đầy nước bọt của hắn, rồi nhấm nháp thanh dịch chảy ra từ mã mắt.
Chất lỏng kia có một chút vị tanh mặn, ăn rất ngon.
Hắn một bên trêu ghẹo âm đế, một bên liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của cha nuôi trong miệng, sau khi phun ra nuốt vào mấy chục cái, miệng Dịch Văn Bách phát ra một tiếng rêи ɾỉ ướŧ áŧ, người hơi hơi nâng lên, dươиɠ ѵậŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, rót đầy miệng Dịch Trần.
Dịch Trần chậm rãi phun ra dươиɠ ѵậŧ ở trong miệng, đầu lưỡi nhấm nháp hương vị tanh mặn, không chút do dự nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha nuôi vào bụng.
Ăn xong, hắn đem toàn bộ chất lỏng dính trên dương vậ phấn nộn liếʍ sạch sẽ, rồi mới tiếp tục liếʍ khe thịt ướŧ áŧ.
Nơi đó đã tiết ra một ít chất lỏng trong suốt, thoạt nhìn cực kỳ câu nhân.
Dịch Trần nhìn cha nuôi không chút phòng bị, hận không thể trực tiếp nuốt y vào trong bụng, nhưng hắn biết bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt.
Đầu lưỡi liếʍ lên thịt môi xinh đẹp, theo khe hở liếʍ đến huyệt khẩu, liếʍ một hồi lâu huyệt khẩu mới có chút mềm xốp, Dịch Trần thử dùng đầu lưỡi cắm vào thăm dò, nhưng vẫn không được, hắn chỉ có thể kiên nhẫn liếʍ tiếp.
"Ưʍ..."
Dịch Văn Bách tiếp tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, làm dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của Dịch Trần trướng to thêm một vòng, hắn ra sức liếʍ láp huyệt khẩu ướt mềm, đem toàn bộ chất lỏng chảy ra cho vào miệng nuốt xuống, cuối cùng huyệt khẩu cũng đã bị liếʍ ra một khe hở, đầu lưỡi liền tiến vào bên trong tìm tòi, nhấm nháp hương vị của cha nuôi.
Ánh mắt Dịch Trần dần trở nên cuồng loạn, động tác không hề ôn nhu, mà là kịch liệt thăm dò bên trong, từng chút từng chút đem mị thịt bên trong mở ra, đến khi đầu lưỡi đã duỗi hết cỡ ở bên trong thì liền đυ.ng phải một trướng ngại vật.
Dịch Trần hơi hơi nghi hoặc một chút, nghĩ đến kia là màиɠ ŧяiиɧ của cha nuôi, cả người hắn liền sôi sục lên.
Dịch Trần nhịn không được đem đầu lưỡi rút ra, móc ra dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng đến phát đau của mình.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn vừa dài vừa thô, ước chừng phải trên hai mươi centimet, thô như cánh tay của trẻ con, qυყ đầυ cũng rất lớn.
Hắn thở hổn hển hôn lên môi của Dịch Văn Bách, còn bên dưới thì nắm dươиɠ ѵậŧ thô to ở trên thư huyệt cọ xát.
"Ưʍ..."
Dịch Văn Bách trong lúc ngủ mơ né tránh một chút, nhưng bị thiếu niên bá đạo mạnh mẽ giữ lấy hôn môi, đầu lưỡi ở trong khoang miệng y không ngừng liếʍ láp.
Dương vậ nóng bỏng ma sát với thư huyệt kiều nộn, bên trên bị dính một tầng dâʍ ŧᏂủy̠, ma sát thịt môi phấn nộn đến thành màu đỏ tươi, hắn không cẩn thận cọ vào âm đế của cha nuôi, Dịch Văn Bách liền nức nở một tiếng, truyền vào tai của Dịch Trần làm dươиɠ ѵậŧ hắn càng thêm hưng phấn.
Khi hắn đã mυ'ŧ đủ đầu lưỡi Dịch Văn Bách, thì lại cảm thấy vẫn thiếu gì đó, đem hai chân của y đặt lên vai hắn, để bắp đùi y kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ thô to cọ sát ra vào, như là đang chân chính làʍ t̠ìиɦ cùng với cơ thể của cha nuôi.
Dươиɠ ѵậŧ thô to vì dính dâʍ ŧᏂủy̠ nên càng thêm bóng loáng, hành thân ở trên thư huyệt kiều nộn không ngừng cọ xát, Dịch Trần đỏ mắt nhìn thư huyệt đang bị mình ma sát đến đỏ lên, hận không thể trực tiếp thọc vào đem cha nuôi đâm xuyên, dùng dươиɠ ѵậŧ đem nhục huyệt của y hoàn toàn căng ra, đem cái màиɠ ŧяiиɧ kia chọc thủng, làm cho tiểu huyệt ngây thơ kia biến thành một cái bao dươиɠ ѵậŧ của riêng hắn, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ thuần khiết của cha nuôi, bắn cho y lớn bụng, để cho y mang thai con hắn.
Những ý niệm không ngừng sinh ra, làm cho động tác của hắn càng trở nên thô bạo, bắp đùi non mịn giống như tơ lụa thượng hạng, mang đến kɧoáı ©ảʍ cho hắn không khác gì chân chính giao hợp, Dịch Trần chọc vào rút ra càng nhanh, ở bắp đùi ra vào hơn trăm cái, cũng có ý niệm bắn tinh, Dịch Trần cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, nhắm ngay thư huyệt đỏ tươi bắn ra, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà toàn bộ bao trùm lấy thư huyệt, tiểu huyệt hơi hé miệng ra nuốt vào một ít.
Dịch Trần thở hổn hển nhìn một màn cảnh đẹp kia, một hồi lâu hô hấp mới bình tĩnh trở lại, sau đó trấn định móc di động ra, đối với dưỡng phụ bị mình dâʍ ɭσạи chụp vài chục bức ảnh, đặc biệt là thư huyệt bị mình phun tinh lên, đổi góc độ khác nhau chụp rất nhiều bức, chụp đến mức dươиɠ ѵậŧ ngạnh lên mới dừng tay.
Dịch Trần hướng đến đôi môi hồng nhuận kia hôn hôn, mới dùng khăn bông ấm áp ẩm ướt lau sạch sẽ những dấu vết trên người dưỡng phụ, một lần nữa giúp y mặc lại quần, áo ngủ cài nút chỉnh tề, giúp y đắp lại chăn, khống chế không được lại đem bờ môi của y liến mυ'ŧ lại một lần, mới ra khỏi cửa phòng, khôi phục lại bộ dáng khóa trái cửa ban đầu.
Dịch Văn Bách rời giường tương đối sớm, 7 giờ liền tỉnh dậy, sau đó làm bữa sáng cho con nuôi ăn.
Dịch Trần cùng y không thân cận, nuôi đã bốn năm nhưng không gọi y một tiếng ba ba, Dịch Văn Bách lại không ngại, bởi vì y cũng không phải ba ba ruột của Dịch Trần, hơn nữa khoảng cách tuổi tác không lớn, bộ dạng của y rất trẻ, nói là sinh viên cũng có rất nhiều người tin tưởng, cho nên y đối với việc này cũng không ôm quá nhiều chờ mong.
Đã đáp ứng nuôi cậu, cho dù có khó khăn, nhưng y vẫn cố gắng làm tốt.
Huống hồ Dịch Trần ngoại trừ bộ dáng tối tăm một chút, không thích nói chuyện một chút, những mặt khác đều tốt, đi học không gây sự mà phát sinh phiền toái, thành tích đều không tồi, ở trong trường học tên bao giờ cũng nằm trong top mười, cái này làm cho y nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay y dậy muộn, đồng hồ báo thức có vang lên nhưng y lại không nghe thấy, đến khi tỉnh ngủ, lấy di động ra xem, bây giờ đã là 10 giờ sáng.
Dịch Văn Bách nháy mắt nhảy lên, thân thể lại truyền đến một trận đau nhức, làm y lại mềm nhũn ngã xuống giường.
Chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh y mới phát hiện thân thể có chút không thích hợp, ngực có chút phát đau, bắp đùi càng có cảm giác nóng rát, Dịch Văn Bách hoảng sợ, hoảng loạn nhìn cửa sổ và cửa phòng, phát hiện vẫn như cũ nhẹ nhàng thở ra.
Cở bỏ từng nút áo ngủ, Dịch Văn Bách nhìn đến hai cái đầṳ ѵú của mình có chút hồng hồng, còn có chút sưng, nhìn giống như là đã bị người mυ'ŧ qua, tức khắc như sét đánh trên đỉnh đầu, run rẩy cở quần của mình ra.
Giữa hai đùi da thịt có chút đỏ lên, địa phương mà y không muốn đối mặt cũng sưng đỏ lên, môi hoa huyệt chỉ cần chạm nhẹ qua liền có chút đau đớn.
Trên trán Dịch Văn Bách mồ hôi lạnh đều chảy xuống, nhắm mắt nhớ lại cảnh mình nằm mơ đêm qua, y thấy mình bị nam nhân không rõ mặt mυ'ŧ môi, liếʍ núʍ ѵú, cái nữ huyệt này cũng bị hắn ta phát hiện ra.
Chẳng lẽ không phải cảnh trong mơ sao?
Dịch Văn Bách cả người nghiêng ngả lảo đảo đi kiểm tra cửa sổ cùng cửa phòng, đều là tình trạng đang bị khóa trái, không có chút dấu vết nào là bị cạy mở, y mới trấn định lại một chút.
Máy móc thay quần áo, Dịch Văn Bách đi vào phòng tắm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của mình, tức khắc có chút hoảng hốt.
Y kinh ngạc trừng lớn mắt, đưa mặt lại sát gần gương cẩn thận quan sát, phát hiện đây giống như không phải ảo giác của bản thân.
Môi sưng lên, giống như là đã bị người khác mυ'ŧ qua.
Y nhớ đến người trong mộng hôm qua bao bọc lấy đôi môi của y hết mυ'ŧ lại liếʍ, thậm chí còn đưa đầu lưỡi tiến vào, liếʍ mυ'ŧ nước bọt trong miệng y.
Nhưng rõ ràng là những cảnh trong mơ, tại sao môi lại sưng lên?
Dịch Văn Bách có chút hoảng sợ đánh răng rửa mặt, lại đem từng địa phương trong phòng ngủ kiểm tra lại một lần, không tìm được bất cứ dấu vết gì, mới ra khỏi phòng.
Y sống một mình ở chỗ này đã nhiều năm, đến khi Dịch Trần bốn năm trước chuyển đến, căn nhà này mới nghênh đón chủ nhân thứ hai.
Dịch Văn Bách tính cách ôn hòa hướng nội, không thích cùng người khác kết giao, căn nhà này từ trước đến nay không tiếp đón qua khách nhân, nhà bố trí đón ánh nắng Mặt Trời, nơi nơi đều có ánh sáng chiếu vào, trang trí nội thất đều là theo phong cách ấm áp điền viên, rèm che đều có viền hoa, cửa sổ cũng đặt những chậu cây xanh tràn đầy sức sống.
Nguyên bản hình ảnh quen thuộc lại làm cho Dịch Văn Bách một chút cảm giác an toàn cũng không có, cảm giác ở đâu xuất hiện một người khác, đem bí mật của y vạch trần.
Dịch Văn Bách có chút nơm nớp lo sợ đi xuống lầu, nhìn đến thiếu niên cao ráo đang ngồi trong phòng khách, mới nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới hôm nay là thứ bảy.
Dịch Trần nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn dưỡng phụ mặc quần áo bình thường ở nhà đang đi xuống, trái tim nhảy lên một trận kịch liệt, đồng tử hơi hơi co rút lại, tựa hồ muốn đem nhất cử nhất động của người này ghi tạc vào trong lòng.
Dịch Văn Bách đi đến trước mặt hắn, mở miệng trước:
"Xin lỗi, ta dậy muộn."
Dịch Trần cúi đầu, làm bộ tiếp tục đọc quyển sách trên tay đáp:
"Không có việc gì."
"Con ăn sáng rồi sao?"
"Ừm."
Dịch Văn Bách có chút ngượng ngùng, y chưa bao giờ thất trách như vậy, y đi vào phòng bếp, nhìn đến cái nồi vẫn còn nóng tỏa ra nhiệt khí, mở ra liền thấy là cháo thịt ngao trứng Bách Thảo* thơm lừng, trong lòng có chút ấm áp.
Y đem cháo ăn hơn phân nửa bát, cầm bát đi rửa sạch, đi ra nhìn thấy thiếu niên vẫn còn ở đó nghiêm túc đọc sách, do dự một chút, mới mở miệng nói:
"Tối hôm qua con có phát hiện điều gì bất thường không?"
Dịch Trần ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lại tựa hồ suy tư một chút, sau đó lắc đầu.
"Không có."
"À, ừm."
Dịch Văn Bách có chút vô thố, lại có chút nghi hoặc.
Những dấu vết trên người là trong lúc mơ ngủ đã làm ra sao?
Nghĩ đến cảnh ái muội tình sắc trong mơ, Dịch Văn Bách liền đỏ mặt lên, giống như chạy trốn đi lên lầu, vào trong thư phòng của bản thân, y nỗ lực bình phục lại tâm tình, tiếp tục làm việc..