Cố Nhân [Vkook]

Chương 9: Duyên nợ một đời

Jungkook sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được mẹ cậu vừa nói gì.

"Mẹ đùa con phải không?"

Mẹ cậu cũng đoán được cậu sẽ kinh ngạc như vậy, vỗ vỗ tay trấn an cảm xúc của con mình.

"Mẹ biết con có quyền lựa chọn cuộc hôn nhân cả đời. Thế nhưng đây là tâm nguyện mà ba chưa kịp nói ra, cũng chưa kịp chứng kiến con thực hiện. Mẹ không được ba con nói cho biết lí do, nhưng ba con nhất định có nỗi khổ riêng. Con có hiểu được không?"

Jungkook mím môi.

Cho dù hiểu được thì cậu nên nói với mẹ như thế nào?

Nói rằng con vừa mới ly hôn sao?

Hay nói rằng cả đời này con cũng không thể kết hôn với ai khác ngoài người đàn ông mà con vừa mới ly hôn?

Trước khi gặp được người sẽ bên con cả đời, con đã đánh mất trái tim của mình vào tay một người đàn ông đã chỉ là người cũ.

Người đã từng chung chăn chung gối nay chỉ còn là một nỗi vấn vương lảng bảng trong dòng chảy kí ức.

Kết hôn với một người xa lạ, rồi sau đó lại trở thành một hồi ức ngày ngày gặm nhấm sinh mệnh của mình sao?

Cậu rũ mắt xuống, im lặng không nói lời nào.

Mẹ cậu thở dài, nhìn bóng hoàng hôn dần phủ khắp không gian, làm lòng người càng thêm tịch mịch.

"Năm con ba tuổi, sau một lần ra ngoài ba con đột nhiên muốn đưa con đi làm phẫu thuật để có thể thụ thai. Mẹ vốn không đồng ý, nhưng ông ấy đã ôm mẹ lặng lẽ rơi nước mắt. Chuyện làm cho người đàn ông như ba con phải rơi lệ có lẽ thật sự là đau khổ. Sau đó mẹ được biết cả gia đình ân nhân của ba con bị chết cháy, chỉ còn duy nhất một người còn sống sót, chính là người mà ba hứa hôn cho con, có lẽ là ba con không muốn nhìn cảnh nhà người ta tuyệt hậu. Dù sao thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của ông ấy. Con..."

"Từ từ, mẹ, mẹ có nhớ tên họ của người ta là gì không?"

Trong lúc hỏi, tay cậu vô thức nắm chặt gấu áo.

Cả nhà bị cháy, một mình sống sót, không thể nào... trùng hợp như vậy.

Bà nhíu mày, lấy quyển sổ nhỏ trong túi áo.

Trước kia cậu không hề thấy bà cầm quyển sổ này, có lẽ là lúc nào cũng để trong túi.

Bà lật trang đầu tiên, tìm trang có ghi dòng chữ đã vương màu thời gian, đưa cho cậu xem.

"Mẹ đã cẩn thận viết tên của cậu nhóc đó vào đây, tên là Kim Taehyung. Chỉ tiếc sau tang lễ của gia đình họ, ba con luôn tìm kiếm mà không thể tìm thấy được, sau này mới biết là bị đưa ra nước ngoài. Đến khi con lên Đại học thì sức khỏe ba con luôn không tốt, mới thôi không tìm kiếm nữa, dự định khi con tốt nghiệp thì nói cho con mà lại..."

Không cần bà nói nữa, cậu cũng hiểu.

Khi ba cậu tạ thế, cậu đang đi học ở thành phố khác, không về kịp, vì thế không nghe được di ngôn của ba mình. Sau khi ba mất, mẹ cậu không tỉnh táo, cũng không nói cho cậu biết, cho nên hôm nay cậu mới được nghe câu chuyện tàn nhẫn này.

Lại nói, cậu lên Đại học thì Taehyung cũng về nước, người mà ba cậu cất công tìm kiếm bấy lâu nay rõ ràng ở gần ba như thế, mà ông không hề hay biết.

Jungkook nhìn dòng chữ, cảm thấy lúc viết tên hắn lên tờ đơn ly hôn cũng không có cảm giác trái tim bị hàng ngàn bàn tay vô hình bóp nghẹt như thế này.

Cậu không biết bây giờ mình nên có tâm tình thế nào nữa.

Người đàn ông cậu vừa quyết định buông bỏ kì thực lại là người đàn ông mà ba nhất quyết gửi gắm.

Vì sao vận mệnh lại trớ trêu đến vậy?

Vì sao em chỉ là một con rối trên người ghim đầy lưỡi dao đã rỉ sét của những giấc mộng mãi chỉ là ảo ảnh?

Vì sao... em chỉ mới quyết định buông bỏ người...

Ngón tay đeo nhẫn vẫn còn hắn dấu, vết thương lòng vẫn còn rỏ những giọt lệ nồng, mối tình chớp nhoáng vẫn còn chưa thôi nguôi ngoai những nhịp thở tang thương.

Dằn xuống bao cuộn trào cảm xúc để trở lại bên anh, với lí do là thực hiện di ngôn của ba, liệu em có thể làm được hay không?

Trách em thủ đoạn, trách anh vô tâm, hay trách duyên phận của chúng ta vốn dĩ mỏng manh?

Cậu trả lại quyển sổ cho mẹ, đứng dậy, cả người chìm vào ánh chiều tà hắt hiu, dường như cả người cậu hòa lẫn vào trong sự ảm đạm ấy.

"Con... không thể kết hôn với người đó. Bây giờ con chỉ có thể nói xin lỗi với ba thôi..."

Mẹ cậu cũng không bất ngờ, chỉ hỏi cậu tại sao.

Jungkook khẽ lắc đầu, đưa tay trong túi áo tìm chiếc nhẫn đã bị tháo ra, khi chạm vào mới sâu sắc cảm nhận được, chiếc nhẫn này là minh chứng cho một cuộc hôn nhân đã chỉ còn ở thì quá khứ.

"Không có tình yêu thì làm sao mà chung sống với nhau? Cho dù con có thực hiện được điều mà ba giao phó, sau khi xong xuôi thì trở thành hai người xa lạ, cũng chẳng khác nào... tự hủy hoại cuộc đời mình. Cũng đâu phải chỉ có mình con có thể..."

"Người đó... vì cứu ba con mà không thể có thêm đứa con thứ hai..."

Jungkook đờ người.

Năm đó ba cậu bị tai nạn được ba Taehyung cứu giúp, không ngờ lại khiến ba hắn vô sinh, không có cách nào sinh thêm đứa con thứ hai cho nhà họ Kim. Sau này gia đình họ gặp nạn, Kim Taehyung trở thành trẻ mồ côi, nếu hắn không có con, đồng nghĩa với việc gia đình làm chủ gia tộc Kim sẽ tuyệt hậu. Tất nhiên đối với những họ hàng muốn xâu xé tài sản mà ba mẹ hắn có được thì đây là chuyện tuyệt vời cỡ nào, chỉ họ mới biết.

"Con cho rằng mẹ đành lòng nhìn con kết hôn với người mà con không yêu sao? Mẹ dù sao cũng là mẹ con, con đau khổ thì mẹ cũng không được hạnh phúc. Thế nhưng ân tình của người ta với ba con quá lớn, ba con không thể tự mình trả... Coi như mẹ van xin con, con thử đi tìm người đó một lần, chỉ cần... chỉ cần... một đứa bé..."

Ý tứ của bà, cậu hiểu. Có một đứa con, mới có thể cắt đứt duyên phận giữa hắn và cậu.

Mỉa mai làm sao, khi trước kia cậu không muốn có con, giờ đây lại bởi vì một đứa con...

Thứ gọi là ân tình, lại là thứ nghiệt ngã nhất.

Cứu một đời người, cũng hủy hoại một kiếp người.

Vừa nói, bà vừa quỳ xuống trước mặt cậu.

Jungkook thất thần nhìn bóng đêm dần lan ra khắp không gian, hồi lâu mới buông chiếc nhẫn trong tay ra, gật đầu.

...

Khi cậu và mẹ đi về thì trời đã tối, cậu gọi bác tài xế tới đón mình. Trước đó cậu đã nói với bác tài xế và dì Jang chuyện ly hôn, cũng dặn họ không nói với mẹ cậu, cho nên bác tài xế ngoại trừ hơi xúc động khi thấy mẹ cậu tỉnh táo, cũng không hé răng nửa lời.

Tới lúc gần về tới nhà, cậu thấy một chiếc xe taxi vụt qua, không suy nghĩ liền bảo bác tài xế dừng xe để cậu xuống, đưa mẹ cậu về trước, còn cậu thì vẫy một chiếc xe khác theo chiếc taxi kia.

Xe taxi dừng ở một tòa biệt thự nguy nga được bảo vệ nghiêm ngặt, cậu không thể tới quá gần mà chỉ có thể đứng ở một khoảng khá xa, tuy thế vẫn có thể nhìn thấy được những điều cần thấy.

Cậu nhìn thấy, Taehyung kéo theo vali hành lý, một thiếu niên vụt tới lao vào lòng hắn, hắn cũng không đẩy cậu ta ra mà chỉ dịu dàng xoa mái tóc của thiếu niên.

Thiếu niên đó, là Jun Kyung.

Cậu mím môi, vội dời mắt sang chỗ khác, bởi cậu sợ rằng nếu nhìn tiếp sẽ thấy cảnh hai người làm động tác thân mật hơn...

Bởi cậu sợ rằng, trái tim đã chằng chịt nỗi đau của cậu sẽ tan thành cát bụi vần vũ trôi qua những hoài niệm đã chỉ còn là thực thể trong thời quá khứ.

Tận khi hai người họ vào nhà, Jungkook vẫn đứng lặng hòa mình vào bóng tối của góc khuất.

Phải chi cuộc đời này là một hồi ảo mộng mĩ miều, em sẽ chẳng bao giờ muốn tỉnh dậy, nhưng cuộc đời lại là một chuỗi những ác mộng chẳng thể trốn chạy, thế nên bây giờ em tựa như rơi xuống vực thẳm hun hút của nỗi tuyệt vọng không ngừng, ở đó chỉ có nỗi đau và bi thương gặm nhấm.

Tình yêu của em bắt đầu trong thầm lặng, kết thúc trong một góc khuất chẳng ai hay biết.

Cuộc hôn nhân của chúng ta, vì bất cứ lí do gì đi chăng nữa, cũng đã chẳng thể vãn hồi.

Sợi tơ tình, khúc cầm ca, đã hòa vào bi ai một đời một kiếp.

Kim Taehyung, người đàn ông của đời cậu được ba sắp đặt, đã hoàn toàn trở thành người xa lạ từng thân mật nhất.

Kim Taehyung, người cậu yêu bằng cả sinh mệnh của mình, giờ đây xa cách hàng ngàn hàng vạn dặm qua đống tàn tro của quá khứ.

Kim Taehyung, vạn kiếp luân hồn, thiên trường địa cửu, cũng vẫn là người đàn ông cậu chẳng thể ở bên.

Trước khi lên xe, cậu vứt chiếc nhẫn ở một góc tối tăm.

Chúc anh hạnh phúc, người em yêu.

Em cũng sẽ... đi tìm hạnh phúc thuộc về mình.

...

Taehyung vốn chỉ là chưa tìm được nhà ở thích hợp nên theo lời mời của Jun Kyung tới nhà cậu ta làm khách vài ngày, khi tìm được nhà rồi thì hắn sẽ lập tức dọn đi.

Sáng hôm sau, hắn ra ngoài chạy bộ, tình cờ thấy một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi cả người bẩn thỉu cầm theo một chiếc nhẫn, dường như đang tính toán xem có thể bán chiếc nhẫn được bao nhiêu tiền, nhìn say mê tới mức hắn đến gần mà cũng không biết.

"Cậu nhóc này, có thể bán lại cho chú chiếc nhẫn này không? Chú sẽ trả tiền cho cháu, hơn nữa chú hứa sẽ tìm người nuôi cháu, cho cháu ăn no ngủ ấm, còn được đi học."

Đôi mắt sáng ngời của cậu bé nhìn chằm chằm hắn một hồi, do dự, đến khi hắn mua cho vài cái bánh và nước uống mới đồng ý đưa chiếc nhẫn cho hắn.

Hắn cầm chiếc nhẫn trên tay, dùng khăn sạch lau, cất đi.

Hắn cũng không biết tại sao lại muốn có chiếc nhẫn này.

Có lẽ đây là chiếc nhẫn ai đó vô tình đánh rơi, vô tình giống với chiếc nhẫn của người kia.

Kì thật hắn không biết, đây là kiểu nhẫn được Jungkook tự thiết kế, trên thế giới có lẽ không có cái thứ ba, hơn nữa hắn không nhìn kĩ dòng chữ tinh tế được khắc ở mặt trong.

Là Kim Taehyung.

Tui đã trở lại hiuhiu~ nhớ mọi người ghê TvT