Bức Hôn Lương Duyên

Chương 33: Phiên ngoại 6

Lâm Tri Dung tắm xong rồi đến Thành Tiêu.

Lâm Tri Dung tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, nghe tiếng nước từ trong phòng tắm vang lên mà đầu óc như có vô vàn suy nghĩ. Lâm Tri Dung cảm thấy mình càng làm càng sai, nếu mình khăng khăng không cho Thành Tiêu tiến vào nhà, thì người Alpha này cũng sẽ không vào. Lâm Tri Dung không cảm thấy mình là bởi vì quá tịch mịch hay là khát cầu an ủi, mà là……

“Em còn chưa ngủ?” Thành Tiêu một bên xoa tóc một bên hỏi người trong lòng. Nhìn rất bình thường nhưng trên thực tế là hắn ở trong phòng tắm nỗ lực một phen mới có thể điều chỉnh vẻ mặt ôn hoà mà nói với cậu.

Khát vọng được ôm cậu mãnh liệt hơn bao giờ hết, chính là hắn không dám lỗ mãng mà dọa Omega đáng yêu này, thậm chí hôn môi đều sợ đi quá giới hạn. Thành Tiêu rất muốn cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng hắn sợ doạ đến Lâm Tri Dung nên chỉ có thể đem cậu ôm vào trong l*иg ngực, hung hăng ngửi mùi hương độc đáo kia.

“Đêm nay cảm ơn ngài.” Lâm Tri Dung không được tự nhiên mà ghé vào trong lòng ngực hắn nói.

“Tôi không có làm cái gì, không cần cảm ơn.”

“Không... Ngài đã giúp em một chuyện rất lớn… Nếu không em sẽ không biết đối diện với tên phản bội kia như thế nào.”

Thành Tiêu cười sờ sờ cái cằm nhòn nhọn của cậu: “Tôi thật cao hứng bởi vì tôi ở trong lòng em không phải là một tên cặn bã.”

“Ngài sao thể… Giống tên kia chứ…”

Một lát sau, Thành Tiêu liền nghe được tiếng hít thở, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Omega trong ngực giống như tiểu hài tử ngoan ngoãn mà ngủ rồi, đại khái là bởi vì quá mệt mỏi.

Alpha chống tay lên trán, hai mắt ở trong bóng tối như lóe lên ánh lửa. Bị cường đại tinh thần lực xâm nhập, Omega đang trong giấc ngủ cũng không có một chút nào không khoẻ, thực rõ ràng độ xứng đôi của bọn họ đã trên 90%.

Omega ngoan ngoãn mặc hắn xoa nắn khắp cơ thể cũng không có phản kháng, thậm chí hắn còn nếm thử đôi môi ngọt ngào kia, cùng đầu lưỡi linh hoạt chơi đùa, thì Lâm Tri Dung cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Còn ở ngày cuối cùng trong kỳ động dục, Lâm Tri Dung bị tin tức tố che trời lấp đất này câu dẫn đến ngứa ngáy. Lâm Tri Dung mơ thấy mình đang rong ruổi ở trên một thân thể hoàn mỹ cường tráng lại quen thuộc, cứ việc hiện tại cậu còn không thể phân biệt người đó là ai, nhưng tuyệt đối không phải là Alpha mà cậu đã từng yêu ba năm kia…

Tận hứng mà bắn vào trong thân thể của người trong lòng, Thành Tiêu thở dốc, lắc lắc một đầu toàn mồ hôi, rốt cuộc cũng khôi phục một chút thần trí. Lúc này Thành Tiêu mới phát hiện chính mình cư nhiên ở kỳ động dục mà làm chuyện đáng sợ như vậy, mà bộ dáng của Omega ở dưới thân cũng không có không khoẻ, chỉ là giống như vớt từ trong nước vớt ra cả người đều ướt đẫm. Hai chân mở rộng tùy ý tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hai lỗ nhỏ chảy ra.

Thành Tiêu vén lên mái tóc dài ướt đẫm ở sau cổ của Lâm Tri Dung, xoa xoa làn da sắp lành ở sau cổ, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, sau đó cắn tuyến thể ở nơi đó. Thành Tiêu không muốn cho Omega sử dụng thuốc ức chế, rõ ràng bọn họ đã sớm là phu phu của nhau, chẳng lẽ giải quyết nhu cầu cho Omega không phải là trách nhiệm của Alpha sao?

“Ô…”

Lâm Tri Dung nhẹ nhàng run lên, như cũ không có tỉnh lại, nhưng thần sắc bất an trên mặt đã giảm bớt vài phần, không biết hiện tại cậu đang mơ thấy cái gì mà rúc trong ngực mình mỉm cười ngọt ngào. Cho dù đêm nay Thành Tiêu điên cuồng mà đối đãi với thân thể Lâm Tri Dung như vậy, nhưng chỉ cần bôi chút thuốc đặc hiệu thì ngày mai cậu tuyệt đối sẽ không nhìn ra manh mối nào, chẳng sợ chỉ có thể dùng loại thủ đoạn ti tiện này để chiếm hữu thân thể của cậu, Thành Tiêu cũng không bao giờ thấy hối hận. Duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi của Lâm Tri Dung, lại nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu một hồi lâu, Thành Tiêu lúc này mới đứng dậy thu thập tàn cục.

……..............

Sáng sớm thời điểm Lâm Tri Dung tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đã không có người. Sau vài giây suy nghĩ Lâm Tri Dung có chút chưa đã thèm mà hồi tưởng giấc mộng tối hôm qua.

Cảnh trong mơ mình không hề là cái thân phận thấp kém Omega bị nhiều người khi dễ, mà là một cái hài tử sống hạnh phúc ở Thủ Đô Tinh. Lâm Tri Dung cơ hồ quên mất hai mươi mấy năm đã chịu nhục nhã cùng chỉ trích, cậu chỉ nhớ ở trong mộng mình là bạn thanh mai trúc mã với thiếu tướng. Lâm Tri Dung còn nhớ rõ trong mộng chính mình bởi vì nhất cử nhất động của người kia mà mê muội không thôi, sau đó theo bản năng mà nhìn chung quanh, xác định thiếu tướng không ở nơi này.

“Tiêu ca…”

Lâm Tri Dung còn không có ý thức được chính mình nói cái gì, cửa liền mở ra, Alpha đang bưng cái bàn nhỏ có đồ ăn liền ngây ngẩn cả người.

Lâm Tri Dung vội vàng lắc đầu xua tay: “Thiếu tướng, em không phải… Vừa mới…”

Thành Tiêu tự nhiên là biết chính mình đã cấy cảnh gì vào trong giấc mơ của Lâm Tri Dung. Chỉ là không nghĩ tới sức ảnh hưởng lại nhiều hơn hắn tưởng tượng, quả thực là không ổn, hắn hận hiện tại không thể đánh mình một bạt tai!

“Em đương nhiên có thể gọi tôi như vậy. Còn có, tôi không có rời đi, chỉ là đi lấy bữa sáng mà thôi.”

Lâm Tri Dung kinh sợ mà nhìn nam nhân, kết quả phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn mình có chút không được tự nhiên. Lâm Tri Dung cúi đầu mới phát hiện áo tắm dài của mình đã mở ra gần hết, chỉ có thể vừa thẹn vừa nắm lấy chăn đơn mà che lại thân thể: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi… Em không phải cố ý…”

“Khụ, nên xin lỗi chính là tôi.”

Thành Tiêu không nghĩ tới còn có loại khảo nghiệm ý chí kiểu này, nếu không phải bởi vì chính mình lần đầu tiên gặp lại đã làm cậu tổn thương, có lẽ hắn hiện tại đã sớm đem người khiêng về Thủ đô tinh rồi đi đăng ký kết hôn. Omega tuy rằng tính tình khoan dung, nhưng tâm tính cũng tương đối mẫn cảm, có lẽ cậu sẽ nghĩ chính mình vì trách nhiệm mới cưới cậu về, vì thế Thành Tiêu càng hy vọng có thể mở ra trái tim đã chịu tổn thương của vị hôn thê.

Nhìn Lâm Tri Dung rửa mặt xong rồi ngồi xuống bắt đầu câu nệ mà ăn bữa sáng, Thành Tiêu cười cười xoa xoa tóc của cậu: “Từ từ ăn, hôm nay chúng ta đi gặp cha mẹ của em.”

Lâm Tri Dung sửng sốt một chút, lắp bắp mà trả lời: “Nhưng, chính là em hôm nay cần thiết trở về đi làm… Đã không thể tiếp tục xin nghỉ…”

Thành Tiêu nhìn cậu, lộ ra bộ dáng do dự một chút, đem một cái phong thư trắng đặt ở trong tay cậu: “Hôm nay buổi sáng tôi đi mua bữa sáng thì nhìn thấy, nhìn dáng vẻ chắc là của học viện đế quốc gửi tới.”

Omega tay có chút run mà mở ra phong thư, tuy rằng thư tín ghi rất lễ phép, nhưng vẫn là “Thập phần tiếc nuối mà” thông tri cậu bị sa thải. Trường học sẽ chi trả tiền cho cậu trong nửa năm, hơn nữa còn là chi trả theo điều kiện tốt nhất…

Lâm Tri Dung đọc xong tin, trong lòng giống như nhẹ đi một khối, cậu đối với Thành Tiêu miễn cưỡng cười cười, chưa nói cái gì.

Thiếu tướng híp híp mắt, nhìn bộ dáng cúi đầu không nói của Lâm Tri Dung. Kỳ thật bọn họ ngày hôm qua coi như đã công khai quan hệ, học viện không hề nghi ngờ sẽ cực lực đem Lâm Tri Dung lưu lại, bọn họ thậm chí còn dò hỏi ý kiến của hắn —— nghĩ cái gì vậy, hắn sao có thể đem tiểu bảo bối của mình đặt ở địa phương này chịu cực khổ, làm vị hôn phu trước tiếp tục mơ ước cậu sao?

Thiếu tướng lần đầu tiên đối với chính mình mị lực mất đi tin tưởng, không khỏi âm thầm thề tối hôm qua là lần cuối cậu thấy mặt của Luân Đa kia.

“Sẽ khá lên.” Thành Tiêu nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng của cậu.

Lâm Tri Dung giơ tay xoa xoa mặt, lắc đầu cười nói: “Cảm ơn, không cần lo lắng cho em, em rất ổn.”

Nếu đã không có công tác, kia thời gian của cậu rất rảnh rỗi. Bữa sáng vừa mới kết thúc, Lâm Tri Dung liền khẩn trương đến dạ dày đều bắt đầu quay cuồng lên: “Xin hỏi… Ngài vì cái gì mà muốn gặp cha mẹ của em đâu?”

Thiếu tướng khởi động phi hành khí, nghe vậy trầm tư một hồi, hỏi: “Em có biết cha của em và cha của tôi là bạn bè từng kề vai chiến đấu không?”

Lâm Tri Dung kinh ngạc đến không nói ra lời, liền không ngừng lắc lắc đầu.

“Hai nhà chúng ta quan hệ thực chặt chẽ, cha của em đã từng vì cứu cha của tôi mà bị thương nặng. Sau khi em sinh ra chúng ta đã làm giám định độ xứng đôi, và kết quả là độ xứng đôi ở trên 80% —— em cũng biết, bởi vì em còn là trẻ con cho nên không thể xác định rõ là tám mấy hay trên chín mươi phần trăm. Cho nên ở trước tiệc trăng tròn của em chúng ta đã đính hôn…Em có thể nhìn đến trạng thái hôn nhân của tôi, là đã đính hôn, đúng không?”

Thiếu tướng nhìn thoáng qua vị hôn thê đã khϊếp sợ quá độ, sờ sờ tóc của cậu: “Hơn nữa chúng ta đính hôn không phải đơn giản là ước định bằng miệng, mà là liên kết tin tức tố, tôi sẽ không sinh ra bất luận hứng thú gì với Omega khác…”

Liên kết tin tức tố là là quyền bảo hộ tối cao nhất đối với Omega, kỹ thuật này tựa như sự “Đánh dấu” của Alpha dành cho Omega. Nhưng chỉ khi Omega chân chính bị cắn tuyến thể cùng với mở ra khoang sinh sản mới có thể coi là đánh dấu thành công.

Lâm Tri Dung nhìn đường nét sắc bén tuấn mỹ của thiếu tướng, đột nhiên nhớ tới ở trung học cả nhóm Omega còn kịch liệt thảo luận “Vì cái gì thiếu tướng đã ở trạng thái đính hôn mà từ trước nay không có người biết phối ngẫu của hắn là ai đâu”, bọn họ thậm chí còn suy đoán là tiểu vương tử hoặc tiểu công chúa nào đó được hoàng thất che giấu để bảo vệ, không nghĩ tới……

“Cha của tôi hiện tại đang ở γ tinh an dưỡng, cho dù đi tới đây thì nhanh nhất cũng muốn 3 ngày, cho nên tôi tới thế cha của mình đi thăm cha mẹ của em.”

Lâm Tri Dung ngơ ngác gật gật đầu, cậu chưa bao giờ biết ba của mình cư nhiên có quá khứ như vậy. Tuy rằng vẫn luôn biết thân thể của ba không tốt là bởi vì di chứng của chiến tranh, nhưng là vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng… Gia đình của cậu đã từng có mối liên hệ chặt chẽ với gia tộc số một ở Thủ Đô tinh.

Lâm gia ở số 148 khu tây của β tinh, dần dần cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ trở nên tiêu điều, Thành Tiêu nhìn thoáng qua, sắc mặt lại bắt đầu khó coi, Lâm Tri Dung cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể ngay ngắn ngồi ở bên người của hắn. Ý thức được tin tức tố của mình dọa tới tiểu mỹ nhân đáng yêu ở bên cạnh, Thành Tiêu thu liễm hơi thở một chút, đem cậu ôm vào trong l*иg ngực: “Không cần khẩn trương như vậy.”

β tinh chỉ có mấy chục phần đất liền lớn nhỏ, tuy rằng là tinh cầu được khai phá sớm nhất, nhưng là bởi vì rất nhiều nguyên nhân cho nên không bằng các tinh cầu được khai phá lúc sau, các loại tài nguyên đều thập phần thiếu thốn. Người ở Đông khu miễn cưỡng còn có thể xem như tương đối khá giả, Tây khu không hề nghi ngờ bị coi là nơi dành cho công dân hạ đẳng. Phi hành khí không đến một giờ liền đến số 148 tây khu, Lâm Tri Dung có chút thấp thỏm lại có chút cao hứng mà nhìn qua thiếu tướng, gấp không chờ nổi mà chạy vào nhà.

Nghe nói thiếu tướng cùng con trai đều tới, vợ chồng Lâm gia đã sớm chờ ở nhà, đột nhiên nhìn đến con mình gầy một vòng, hai vợ chồng đều đau lòng không thôi. Thân thể không tốt Lâm thượng giáo một bên ho khan một bên muốn khom lưng với vị thiếu tướng uy dũng trẻ tuổi này, liền bị Thành Tiêu ngăn lại: “Hôm nay con thay mặt cha của con tới đây, chỉ là gặp mặt mà thôi, không cần quá câu nệ.”

Nhìn thê tử lo sợ bất an mở to hai mắt, Lâm thượng giáo khụ một chút, đối với thê tử nói: “Bà cùng Dung Nhi đi vào trong phòng đi, tôi bồi thiếu tướng tâm sự một chút.”

Vị hôn thê không ở, thiếu tướng nhìn chung quanh một vòng, thấy trong phòng bài trí tiết kiệm giống như lần trước, Thành Tiêu ngồi xuống liền mở miệng trầm giọng nói: “Chú Lâm, lần trước là con mạo muội tới quấy rầy, tại đây con hướng ngài xin lỗi. Nhưng xin hỏi ngài có thể tiếp tục trả lời vấn đề mà con hỏi lúc trước hay không?”

Lâm thượng giáo xấu hổ mà dùng bàn tay chà xát cái quần trắng bệch: “Ta thật sự là… Không biết mở miệng thế nào mới tốt. Ngài hiện tại còn không có kết hôn, ta đối với điều này thật sự rất áy náy… Lúc trước ta ở chiến trường bị thương, bởi vì thời gian nhiễm phóng xạ, trở về lúc sau bắt đầu xuất hiện triệu chứng gien bị hỏng mất, không chỉ có tinh thần lực bị xuống đến… cấp C, thể chất cũng không còn như trước. Dung Nhi bởi vì chuyện này, mới sinh ra không lâu cũng thường xuyên sinh bệnh, chúng ta tỉ mỉ kiểm tra cho thằng bé, cuối cùng phát hiện thể chất của Dung Nhi không thể mang thai.”

“Tuy rằng lúc ấy hai đứa đã đính hôn, hơn nữa ta biết nguyên soái cùng phu nhân đều thực thích Dung Nhi, nhưng Omega vô pháp sinh dục… Ai, cho nên ta tự chủ trương mà dẫn Dung Nhi rời đi, ta không thể làm huyết mạch của nguyên soái bởi vì con của ta mà đoạn tuyệt.”

Điều này thật sự ra ngoài dự kiến của Thành Tiêu, theo sự hiểu biết của hắn, cho dù con của bạn tốt là một Omega vô pháp sinh dục thì cha của hắn sẽ không bởi vậy mà từ hôn. Cũng khó trách Lâm thượng giáo sẽ lựa chọn phương thức không từ mà biệt này, thậm chí không có mang theo bất luận tài sản gì để tránh bị điều tra ra.

Thành Tiêu trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Ngài rời đi sau, đế quốc cho rằng ngài chạy trốn, nhưng cha của con kiệt lực che dấu chuyện này. Cả nhà con đều thực cảm kích ơn cứu mạng của ngài, nhưng chuyện này… Thứ con nói thẳng, thật sự ngài đã quyết định quá qua loa. Nếu ngài bởi vậy mà mai danh ẩn tích nghèo khó cả đời, cha của con cũng sẽ day dứt cả đời, nhưng việc này đối với thê tử cùng hài tử của ngài không công bằng… Theo sự hiểu biết của con, em ấy ở trường học ăn rất nhiều đau khổ… Chắc ngài cũng không muốn em ấy có sinh hoạt khổ cực như vậy.”

Nói chuyện giằng co một giờ, cuối cùng Thành Tiêu đứng lên tháo mũ xuống hướng Lâm thượng giáo khom lưng: “Con tin tưởng ngài sẽ có phán đoán tốt hơn, con chỉ là muốn cho em ấy được hạnh phúc. Cho dù em ấy không phải thê tử của con, em ấy cũng không nên có cuộc sống khổ cực như vậy. Mà con cho rằng, ngài đã hy sinh vì tổ quốc nhiều như vậy cho nên ngài xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”

Cơm trưa xong Lâm thượng giáo đem thê tử cùng hài tử gọi vào phòng, tuyên bố quyết định của chính mình: “Ta quyết định làm cả nhà chúng ta dọn về Thủ đô tinh.” Hắn nhìn hài tử đang kinh ngạc, chậm rãi nói: “Nhiều năm qua, chúng ta đều hy vọng con tiếp tục đi học, con còn nhỏ như vậy, lại vì chúng ta trả giá quá nhiều, chúng ta ở Thủ Đô Tinh còn có một khối tài sản lớn, cũng đủ ba người chúng ta sống tốt. Đến nỗi chuyện của con cùng thiếu tướng, ta hy vọng vẫn là để nguyên soái ra quyết định đi…”

Đem phòng để lại cho hai cha con, Lâm thái thái lui ra ngoài, nàng không biết nên cùng thiếu tướng nói cái gì mới tốt, may mà hắn cũng không phải người khó ở chung, thực mau liền không có ngăn cách, nàng lúc này mới đỏ mắt nói:

“Dung Nhi thật sự là đứa trẻ tốt, ta cùng chồng mình đã làm chuyện có lỗi với nó cùng ngài… Ngài lần trước nói rất đúng, hiện tại chúng ta hoàn toàn không có năng lực để chiếu cố tốt cho nó… Chỉ có thể phiền toái ngài……”

“Đây là trách nhiệm của con” Thành Tiêu nói: “Con nhất định sẽ chiếu cố tốt em ấy.”