Thành Tiêu tuốt lấy tiểu côn ŧᏂịŧ đáng yêu của ái thê, sau đó cúi đầu ngậm vào trong miệng ôn nhu hút đến khi nó bán cương. Nam nhân thoáng đứng dậy, không biết trong tay từ lúc nào xuất hiện một cái ống nhỏ tinh tế bằng ngọc, nhẹ nhàng tại lỗ tiểu thăm dò.
Lỗ tiểu mềm mại có chút không thích ứng khi bị vật xâm lấn, nhưng bị cái bụng tròn trịa cao vót chặn lại tầm mắt, Lâm Tri Dung căn bản không nhìn thấy được nam nhân đang làm gì. Lâm Tri Dung cũng không có một chút lo lắng nào bởi vì y biết Thành Tiêu sẽ không làm việc gì khiến y khó chịu. Thành Tiêu vừa ngẩng đầu lên liền thấy ái thê ôm bụng nhìn hắn, một bộ dáng tràn đầy tin tưởng khiến hắn lập tức sinh ra một luồng cảm giác tội lỗi.
"Bảo bối ngoan, vừa mới bắt đầu sẽ có chút không thoải mái, nếu nhịn không được liền nói cho phu quân, hiểu không?"
Lâm Tri Dung gật gật đầu: "Được."
Ống nhỏ bằng ngọc mát lạnh mỗi lần thâm nhập vào một chút liền tạo ra một cảm giác khó nói nên lời. Lâm Tri Dung cắn cắn môi, lỗ tai và hai má đều đỏ bừng, nhưng mà động tác của phu quân cực kỳ dịu dàng, mặc dù có chút không thích ứng, nhưng cũng không đau đớn gì. Lỗ tiểu nhỏ như vậy cư nhiên bị vật thể lạ thâm nhập, từng chút từng chút đi vào. Động tác của phu quân rất mềm rất nhẹ, mỗi lần chỉ cần Lâm Tri Dung có một chút run rẩy, hắn sẽ đem ống nhỏ rút ra một đoạn, sau đó chờ y thích ứng liền đem nó đi sâu hơn một ít.
"A... A..."
Đường tiết niệu bị ống nhỏ tinh tế cắm vào, Lâm Tri Dung cảm giác bụng dưới lập tức có một chút bủn rủn, muốn bắn cũng bắn không được. Thêm vào đó là ống nhỏ đã đi hết vào trong niệu đạo đem chỗ sâu nhất cưỡng chế mở ra.
"Phu quân... A!"
Thao đến tận cùng bên trong rồi!
Thành Tiêu lập tức ngừng tay, đem ống nhỏ lôi ra ngoài một ít. Cảm giác bị đỉnh đến nơi sâu xa nhất khiến Lâm Tri Dung không nhịn được khóc thút thít. Còn không đợi y thở ra một hơi, ống nhỏ lại tiếp tục đi vào nơi sâu nhất, còn nhẹ nhàng tại đó đánh xuyên!
"A..." Lâm Tri Dung không biết hiện tại mình đang phát ra thanh âm gì, y chỉ biết tất cả cảm giác của mình đều tập trung ở địa phương yếu ớt kia. Niệu đạo bị ma sát làm cho y thoải mái đến không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể thở gấp, khóe mắt đều bị ép tuôn ra những giọt nước mắt mỹ lệ, ngón tay thon dài giãy dụa nắm lấy cái mền ở dưới thân.
Tâm trí của Lâm Tri Dung lên xuống như tàu lượn, lúc thì đau lúc thì tê dại, chịu không nỗi y lập tức khóc lên:
"Nha... Đau... A a!... Muốn hỏng rồi... Phu quân... Không cần chơi nơi đó..."
Thành Tiêu nắm chặt tiểu côn ŧᏂịŧ của Lâm Tri Dung tuốt tuốt, lại không đυ.ng vào cái ống nhỏ đang cắm sâu trong niệu đạo kia, hắn giơ tay xoa một bên vυ' đầy đặn an ủi nói: "Ngoan, không đau, ta không đυ.ng vào nó nữa, Dung Nhi có tốt hơn chút nào không?"
"Ừm... Thoải mái..." Một bên vυ' tròn trịa mềm mại đến làm nguời yêu thích không buông tay, ái thê đang mang thai bị bóp thư thái nhìn thấy trong mắt phu quân đều là du͙© vọиɠ mãnh liệt, làm đầu óc rối loạn lưng tung của y bỗng nhiên lại có chút tỉnh táo. Lâm Tri Dung đối diện với ánh mắt thâm trầm lửa nóng của năm nhân khiến trên mặt y nhất thời đỏ lên.
"Sao lại ngẩn người ra vậy? Phu quân hầu hạ Dung Nhi rất thoải mái có đúng không?" Nam nhân không nhịn được thấp giọng cười cười, đem y kéo vào trong l*иg ngực xoa xoa.
Lâm Tri Dung nằm nhoài trong ngực của nam nhân, hơi co lại mũi chân, không biết làm sao bỗng nhiên xuất hiện một cỗ tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả được, chỉ cảm thấy người trước mắt thật sự rất tốt, làm cho y sợ rằng người này sẽ có một ngày nào đó đột nhiên rời đi, chỉ còn y ở lại một mình chờ hắn. Lâm Tri Dung cái gì cũng không nhớ rõ, y biết mình luôn cấp Thành Tiêu thêm phiền phức, có tư cách gì mà hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của người nam nhân này?
Cảm thấy ái thê trong l*иg ngực không nói một lời mà chặt chẽ hồi ôm lấy chính mình, Thành Tiêu thở dài, gấp đến không biết phải làm gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng của y.
Tính tình của Dung Nhi vốn mẫn cảm lại thiện lương, từ sau khi xảy ra chuyện y lại càng ngoan ngoãn làm hắn hận không thể đem giấu vào trong ngực nâng niu. Mỗi lần gặp ác mộng khi tỉnh lại y đều theo bản năng ôm lấy hắn, có lúc thậm chí còn vô duyên vô cớ mà rơi lệ, làm Thành Tiêu đau lòng đến một câu cũng không nói được đành phải đem y ôm thật chặt.
Nếu là sợ phải chia lìa, hắn sao có thể không sợ? Nếu như lần xuất hành kia sát thủ lại tàn nhẫn hơn một ít hoặc là kia ám vệ không thể đem y cứu trở về, thì hắn chắc chắn rằng mình sẽ sống như một cái xác không hồn, chỉ biết lấy báo thù làm động lực sống! Coi như Lâm Tri Dung nửa đời sau cũng không thể khôi phục trí nhớ, thì cũng không sao chỉ cần y còn sống, đã là điều khiến mọi người đều vui mừng.
Thành Tiêu muốn mở miệng, không nghĩ tới cái tay của ái thê đã nắm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, có chút e lệ nói: "Dung Nhi muốn ăn..."
Thành Tiêu sửng sốt một chút, hô hấp đột nhiên tăng lên, lập tức đem mấy cái suy nghĩ kia vứt lên chín tầng mây, đem côn ŧᏂịŧ to lớn hướng vào trong tay y cọ xát: "Dung Nhi yêu thích?"
Lâm Tri Dung đỏ mặt gật đầu: "Ừ..."
Nhớ tới cảm giác nóng ẩm của cái miệng nhỏ kia, Thành Tiêu lập tức đứng lên, nắm lấy huynh đệ đã cứng đến phát đau đưa đến bên miệng y, dùng qυყ đầυ cọ xát cái môi mềm mại.
Lâm Tri Dung lập tức mở miệng đem côn ŧᏂịŧ to lớn ngậm vào, duỗi ra cái lưỡi liếʍ liếʍ lỗ tiểu mẫn cảm, một phút sau lại có chút đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ăn có ngon hay không? Dung Nhi yêu thích không?"
Thành Tiêu một bên giữ đầu của Lâm Tri Dung một bên đem côn ŧᏂịŧ hướng sâu vào trong miệng y thao, có người nam nhân nào không thích cảm giác bị người yêu hút cái đồ chơi kia của mình? Chỉ là gương mặt xinh đẹp của y cùng côn ŧᏂịŧ thô to xấu xí của hắn đặt cùng một chỗ lại làm cho người cực kỳ chấn động. Cái miệng nhỏ hút đến say sưa ngon lành, thật giống như đang liếʍ cái gì mỹ vị lại sợ bị người cướp đi, một tay nhẹ nhàng tuốt lộng phần gốc một tay khác nhẹ nhàng cầm lấy cái túi căng phồng nhẹ nhàng nhào nặn. Nếu không phải mỗi thời mỗi khắc đều cùng ái thê ở chung một chỗ, Thành Tiêu liền phải nghi ngờ, bảo bối ngoan của hắn học cách thổi kèn từ đâu! Nhìn ánh mắt rụt rè kia, rõ ràng là dáng dấp mang chút sợ hãi lại đang cố gắng nghênh đón du͙© vọиɠ của hắn!
"A... Ừ..." Trong miệng bị nhét đến tràn đầy, mỗi lần hô hấp đều là mùi vị của phu quân, Lâm Tri Dung không kìm lòng được vừa mυ'ŧ vừa hút, bây giờ y chỉ có một ý nghĩ muốn lấy lòng nam nhân trước mắt. Tuy rằng Lâm Tri Dung rất nỗ lực, nhưng cây côn ŧᏂịŧ trong miệng này thực sự quá lớn, y đã liếʍ mυ'ŧ lâu đến như vậy mà người nam nhân này còn chưa có bắn ra, làm cho y gấp đến độ xoay quanh, hai vυ' đều thấm ra một ít mồ hôi mỏng, lăn vào bên trong rãnh vυ'.
Lâm Tri Dung bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp khác, y có chút thẹn thùng đem côn ŧᏂịŧ dính đầy nước bọt nhả ra ngoài. Lâm Tri Dung nâng lên cặρ √υ' tròn trịa kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân, y di chuyển thân thể đẫy đà khiến côn ŧᏂịŧ của nam nhân ra sức cắm xuyên trong cặρ √υ' mềm mại.
"Học được cái này ở chỗ nào? Tiểu tao hoá!" Hai mắt Thành Tiêu đỏ ngầu. Nghe qua thì lời nói của Thành Tiêu dường như có chút sinh khí, nhưng thật ra hắn cao hứng đến điên rồi. Thành Tiêu đã sớm mơ ước cặp ngực to tròn của ái thê, bây giờ Dung Nhi chủ động nhũ giao cho hắn, Thành Tiêu kích động đến trong đầu đều phải nổ tung, thiếu chút nữa liền đè y ra làm.
"Phu quân có thích không? Dung Nhi cảm thấy thật thoải mái? A... A a... Vừa cứng lại vừa lớn... Thật là nóng..."
"Đệt!... Thoải mái... Dung Nhi lại kẹp chặt một chút..."
Thấy ái thê cũng đang chìm trong xuân tình, Thành Tiêu hơi nhấc chân, nhẹ nhàng cọ xát tiểu côn ŧᏂịŧ đang bán cương của Lâm Tri Dung.
"A —— a... Phu quân... Phu quân a a..." Lâm Tri Dung cả người run lên, trên mặt vẻ quyến rũ càng nồng đậm, một bên nức nở một bên làm nũng, "Không được..."
Tiểu côn ŧᏂịŧ bị ống nhỏ cắm vào, nam nhân chỉ có thể chơi đùa hai cái túi ở phía dưới, chỉ cần nhẹ nhàng chạm thử thì bảo bối dưới thân liền mắc cỡ đến không dám ngẩng đầu.
"Không muốn... Nơi đó không được... Muốn hỏng..."
Thành Tiêu nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Lâm Tri Dung: "Vậy Dung Nhi biết phải làm gì không? Kẹp chặt một chút phu quân liền không có cách nào phân tâm để đùa Dung Nhi?"
Ái thê tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, hai tay ép lấy hai ngực, chỉ cần thấy qυყ đầυ khổng lồ nhô ra, y liền cúi đầu chủ động ngậm vào, ra sức dùng môi ve vuốt, trong miệng chảy ra một dòng nước lấp lánh.
"Tê... Tiểu tao hóa, còn biết hút như vậy!"
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ này quá lớn, Thành Tiêu quả thực không nỡ nhắm mắt! Nhìn côn ŧᏂịŧ thô to xấu xí của chính mình không chỉ bị hai cái vυ' tròn trịa mềm mại xoa nắn, còn bị cái miệng nhỏ ấm nóng ra sức hầu hạ.
"Dung Nhi không phải tiểu tao hóa..." Lâm Tri Dung ủy khuất hàm hồ nói. Côn ŧᏂịŧ đang được hầu hạ bỗng nhiên rút ra ngoài, Lâm Tri Dung liếc mắt nhìn hơi sững sờ, theo bản năng liền nhắm chặt mắt lại, sau đó y cảm thấy trên mặt ẩm ướt dính dính. Thành Tiêu đã sớm muốn làm như vậy, nơi nào sẽ buông tha cặp ngực đã hầu hạ mình, năm ngón tay liền tăng nhanh chút, vài cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bộ ngực trắng nõn. Thành Tiêu thoả mãn rêи ɾỉ, làm Lâm Tri Dung không tự chủ được run lên, có chút bất an mở mắt ra, hoàn toàn không biết mình bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy mặt, ngơ ngác nhìn phu quân.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ trên mặt Lâm Tri Dung trượt xuống, tích trên bộ ngực vểnh cao, hình ảnh kia vừa dâʍ đãиɠ vừa mê hoặc. Hơn nữa Lâm Tri Dung còn mang một bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê, y vươn lấy đầu lưỡi ra liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên môi.
"Tiểu tao hóa!"
Thành Tiêu không nhịn được nhẹ nhàng nặn nặn gò má của y, cao trào sau ngũ quan bớt đi ác liệt như thường ngày, lại nhiều hơn mấy phần yêu thương, trong mắt toàn là sủng ái.
Biết Thành Tiêu cao hứng, Lâm Tri Dung cũng thật cao hứng, bị hắn nhìn chằm chằm phía dưới của y lại ướt. Tiểu côn ŧᏂịŧ bị ống nhỏ chặn đã sớm ngứa không chịu nổi, cái chăn mỏng dưới thân đã sớm bị ướt thành một mảng.
"Phu quân... Giúp Dung Nhi... Phía dưới của Dung Nhi chảy thật nhiều nước... Thật là nhột..."
Hiếm có cơ hội nghe đến đoan chính dịu ngoan ái thê dâʍ đãиɠ cầu hoan, Thành Tiêu vẫn là không nhịn được trêu chọc y, một bên lau mặt cho y một bên hỏi: "Phu quân làm sao cứu Dung Nhi? Hả?"
"Dùng côn ŧᏂịŧ lớn... Chen vào... Cắm vào nơi này... Dung Nhi sẽ rất thoải mái..."
Lâm Tri Dung dựa lưng vào đầu giường, nỗ lực tách ra hai chân, y chủ động dùng ngón tay sạch sẽ thon dài của mình đẩy ra địa phương không ngừng chảy nước kia, một bộ dáng chờ người đến chà đạp.
"Nhưng mà phu quân vừa mới bắn tất cả cho Dung Nhi, cho nên hiện tại phu quân không cứng nổi..."
Lâm Tri Dung dùng tay bắt lấy côn ŧᏂịŧ của phu quân, quả nhiên nơi đó đã mềm thành một đoàn, y gấp đến độ viền mắt đều đỏ, oan ức đến muốn khóc, nơi riêng tư đều ướt một mảnh, ngứa ngáy vô cùng.
"Bảo bối ngoan, đừng khóc, bảo bối mới vừa liếʍ cho phu quân, hiện tại phu quân cũng làm cho bảo bối thoải mái được không?"
"Nhưng mà... Nơi đó rất bẩn nha..."
"Thằng nhóc ngốc, vừa nãy mới tẩy qua."
Lâm Tri Dung ỡm ờ mà đỡ bụng nửa quỳ tại trên người phu quân, cái bụng to nhô ra làm cho y không nhìn thấy được cái gì, hai cánh hoa môi lại lập tức bị đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại đảo qua, làm y sợ đến mềm nhũn cả chân, thiếu chút nữa liền ngồi xuống. Không riêng gì nơi bị liếʍ, tiểu âm đế phía trước cũng bị chóp mũi đâm đâm, làm cho y vừa thẹn vừa thoải mái. Lâm Tri Dung không nhịn được một tay chống đỡ chính mình, một tay vò một cái vυ' mập mạp, vui vẻ mà ngâm nga vài thanh âm mị hoặc.
Trong mũi đều là hương vị của ái thê, Thành Tiêu ra sức hầu hạ hai mảnh hoa môi sưng huyết, một bên ngắt lấy cái mông tròn trịa, một bên tuốt lấy côn ŧᏂịŧ đang cứng của chính mình.
Thành Tiêu lau chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ở côn ŧᏂịŧ của mình, hai ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong hậu huyệt. Lâm Tri Dung bị hắn liếʍ đến ba hồn bảy phách đều ném, y giống như chú chó con nhỏ giọng hừ kêu, càng không phát hiện ngón tay của nam nhân đang công kích cái huyệt động bị đùa bỡn một buổi tối hiện tại còn không khép lại được.
"Phu quân... A... A a... Nha, nha nha... Chui vào... Đầu lưỡi liếʍ Dung Nhi... Thật kỳ quái... A... A a, thật thoải mái, lại liếʍ liếʍ một chút nữa có được hay không..."
Hành động của nam nhân tựa như câu trả lời, hắn hướng đầu lưỡi mạnh mẽ đâm vào sâu bên trong, mị thịt ngứa ngáy được thoả mãn, làm cho mỹ nhân trên người không ngừng mà xoay eo ngâm nga xin tha.
"Phu quân thật mạnh... Thật là lợi hại... Nha, nha... Mạnh hơn một chút nữa, âm đế của Dung Nhi thật là nhột... A, ngực muốn chảy sữa..." Lâm Tri Dung đem chút sữa kia chùi đi, thân thể trắng mịn đẫy đà lập tức tràn ra một luồng hương sữa thoang thoảng, hai cánh mông to mềm nắm cũng không hết. Thành Tiêu cảm thấy không một ai có thể sánh bằng phu nhân dễ thương nhà hắn, y hồn nhiên một bộ dáng chọc người thương yêu, không chỉ thế y còn đủ dâʍ đãиɠ, chỉ cần lắc mông một cái chắc sẽ có khối người say mê! Nghĩ đi nghĩ lại Thành Tiêu liền giơ tay đánh vào cái mông trắng như tuyết, bên còn lại cũng lập tức run lên.
"Nha, nha..." Lâm Tri Dung kinh ngạc uốn éo, khiến cái tay đang vân ve đầṳ ѵú không khống chế được đem vυ' kéo đến đau đớn một trận."Không nên đánh... Phu quân không nên đánh... Dung Nhi không muốn..."
"Ngốc Dung Nhi, sao lại không! Phu quân chính là yêu thích Dung Nhi nên mới đánh cái mông của Dung Nhi nha."
"Thật, có thật không... A, lại bị liếʍ... Bên trong thật là nhột..."
Thành Tiêu liếʍ một chút thịt huyệt, liền chuyển sang tiểu âm đế no đủ đỏ chót kia, hắn ngậm chỗ đó vào trong môi rồi hút một cái.
"A, a!... Thật thoải mái... Thật thích phu quân hút nơi đó..."
Mỹ nhân lắc mông chủ động nghênh hợp động tác liếʍ láp của đầu lưỡi, dùng tiểu âm đế của chính mình đi đỉnh lấy đầu lưỡi ấm nóng, bởi vì bụng bự đến mức quá khổ, y chỉ có thể ngửa thân thể ra sau, hai cái ngực to trên dưới lắc lư.
Lâm Tri Dung mơ mơ màng màng bị kéo về sau, dưới mông liền bị một cái đồ vật thô cứng chà xát, y còn không kịp ngẫm nghĩ, hậu huyệt sưng đỏ liền ngậm lấy cái đồ vật kia. Mỹ nhân khóa ngồi ở trên người thở gấp rêи ɾỉ, kiên trì ưỡn cái bụng to cùng hai cái ngực đầy đặn, một bộ dáng dâʍ đãиɠ câu người. Thành Tiêu một bên vò hai cánh mông đang đem huynh đệ của hắn kẹp chặt, một bên thưởng thức hai con thỏ trắng nõn nhảy nhót. Tiểu côn ŧᏂịŧ còn bị ống nhỏ cắm vào, nhìn dáng dấp là biết đã nghẹn đến khó chịu, thật là đáng thương.
Lúc này Lâm Tri Dung mới nhớ tới côn ŧᏂịŧ của mình còn đang bị một thứ không biết tên lấp lấy, y giơ tay đi sờ sờ tiểu côn ŧᏂịŧ.
"A, a!... Này, đây là cái gì..." Mỹ nhân sợ đến xin tha: "Phu quân, Dung Nhi không muốn... Không muốn cái này... Sẽ không đi tiểu được..."
"Đừng sợ, phu quân liền lấy ra..."
"Được... A! A a,..." Lâm Tri Dung một tay chống đỡ bắp đùi của mình, một tay đỡ lấy cái bụng to. Lâm Tri Dung làm sao biết được vật này khi lấy ra so với lúc cắm vào hoàn toàn có cảm giác khác nhau. Ống nhỏ mát lạnh phớt qua đường tiết niệu tinh tế, thật giống như bị lôi điện bổ qua, làm cho y cảm giác cả người cực kỳ yếu đuối, chỉ có thể bị này kɧoáı ©ảʍ xa lạ dẫn dắt.
Nhìn ái thê một bộ dáng không thở nổi, mặt vừa hồng vừa rớt nước mắt, Thành Tiêu hận không thể đem y làm ngất đi, càng không nhịn được nghĩ muốn khi dễ tiểu da^ʍ oa này. Vì vậy hắn đem ống nhỏ rút ra một đoạn liền cắm trở lại, Lâm Tri Dung muốn kêu cũng kêu không được, trong miệng còn lộ ra cái lưỡi nhỏ câu người. Thành Tiêu một bên thẳng lưng điên cuồng cắm vào hậu huyệt, một bên dùng ống nhỏ thao tiểu côn ŧᏂịŧ của ái thê.
"A..." Đã cận kề cao trào ái thê đang mang thai phun sữa ào ào, thân thể đẫy đà đột nhiên căng thẳng. Nhưng y một câu nói đều không nói ra được, tại phu quân một pháo bắn tinh vào bên trong hậu huyệt của mình, tiểu côn ŧᏂịŧ cũng được giải phóng bắn ra vài sóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng. Lâm Tri Dung cuối cùng đỡ lấy cái bụng, thất thần không nhúc nhích.