Lâm Tri Dung dở khóc dở cười, tiễn Mông Nguyệt đi, nhanh chóng lấy một chậu nước nóng cấp Thành Tiêu lau mặt.
Cả người đều là mùi rượu, làm cho Lâm Tri Dung chỉ có thể đem quần áo của Thành Tiêu thoát hết, liền dùng khăn ấm lau người cho hắn, Thành Tiêu say đến giống như lợn chết, cư nhiên một chút động tĩnh đều không có.
Thật vất vả đem bộ quần áo của Thành Tiêu lột xuống, Lâm Tri Dung vắt khô khăn lông lau mặt cho hắn, vuốt lên đôi lông mày đang nhíu kia .
"Phu quân?" Lâm Tri Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của hắn, có chút ủy khuất nói: "Còn đang giận ta sao?"
Quan sát một hồi lâu, Lâm Tri Dung thở dài, tắt đèn nằm dài trên giường, ánh mắt sáng quắc mà nhìn nam nhân đang chìm trong giấc mộng.
Mấy ngày nay đều không được xem kỹ hắn, Lâm Tri Dung biết đến đối phương là có ý trốn mình, đại khái là tức giận quá mức.
Tỉ mỉ nghĩ lại nghĩ, người có tiếng xấu như y đi đến quân doanh nếu để người ta biết đó là thê tử của tướng quân, lúc đó chẳng phải sẽ tăng thêm trò cười sao? Thành Tiêu sủng y bảo vệ y, không có nghĩa là hắn không ngại ánh mắt của người khác...
Lâm Tri Dung giật mình, thân thủ ôm eo Thành Tiêu, cẩn thận dựa vào trên bả vai của hắn, tham lam hấp thu nhiệt độ nóng rực kia.
Nếu quả thật làm cho Thành Tiêu mất mặt đến như thế, vậy mình đi đến cũng đâu giúp hắn được cái gì đâu? Nói đến cùng là bởi vì mình thị sủng mà kiêu, quá ích kỷ muốn càng nhiều tình yêu của phu quân thôi.
Ngày mai đại quân liền phải lên đường, nếu như mình đi làm nũng cầu cha e rằng còn có thể đem tên gạch đi. Lâm Tri Dung thở dài, tâm lý chua xót đến không thở được.
Nếu như mình cái gì cũng không làm được, ít nhất cũng phải tận lực làm tốt trách nhiệm của một người thê tử.
Lâm Tri Dung cắn răng nhấc người lên trên, mở ra chiếc áo mỏng manh trên người, lặng lẽ ngồi lên trên người Thành Tiêu, không khỏi cười khổ một trận.
Một đôi tay bạch ngọc run rẩy mò tới nơi mềm thành một đống giữa hai chân nam nhân , nhẹ nhàng nắm tới bên trong tay tuốt động nhào nặn.
Nam nhân đang ngủ say nhíu mày lại rên lên một tiếng, bản năng đem côn ŧᏂịŧ hướng vào trong tay y, thật giống như đang cổ vũ. Lâm Tri Dung trên mặt nóng lên, không nhịn được nằm úp sấp lên trên người hắn, lén lút tại côn ŧᏂịŧ hôn một cái thật nhanh.
Thật là nóng!
Đồ vật trong tay lập tức cứng lên đến nỗi nắm đều nắm không được, Lâm Tri Dung thấp giọng thở hổn hển một trận, hai chân run rẩy ngồi trên côn ŧᏂịŧ kia, qυყ đầυ cọ vào hoa huyệt đang nhắm chặt chẽ, làm thế nào cũng không vào được.
Hoa huyệt bị lạnh nhạt nhiều ngày bởi vì căng thẳng mà vô cùng khô khốc, Lâm Tri Dung khó chịu đưa tay mò đến hương cao ở dưới gối -- từ đêm tân hôn đó về sau hai người cũng chưa dùng qua, mỗi lần đều là Thành Tiêu đem y liếʍ đến giữa hai chân đều là nước, Lâm Tri Dung căn bản không có cơ hội dùng tới vật này.
Lâm tri Dung đè lại trái tim đang đập nhanh, hai ngón tay quét lấy một khối lớn hương cao, chậm rãi tìm được hoa huyệt, bôi lên lối vào đang đóng chặt, xấu hổ đến mặt mày đều phải thiêu cháy.
Một ngón, hai ngón... Thật vất vả đem miệng huyệt thả lỏng, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy côn ŧᏂịŧ không có người an ủi lại có chút mềm xuống, Lâm Tri Dung không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, một tay cắm vào hoa huyệt chính mình, một tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia ngậm vào trong miệng, hôn mυ'ŧ ra vào.
Bỗng nhiên tiến vào một cái địa phương ấm áp ướŧ áŧ, Thành Tiêu cau mày lại, trên trán đều là mồ hôi nóng đang chảy xuống. Nhưng trong đầu chỉ có một mảnh ảm đạm, căn bản không có chút điểm tỉnh táo, chỉ có vài câu nói mê, Lâm Tri Dung nghe được không khỏi xấu hổ kẹp chặt hai chân, vừa lúng túng muốn dừng lại vừa muốn tiếp tục.
Côn ŧᏂịŧ tanh nồng khí vị đem Lâm Tri Dung làm cho ngất ngây con gà tây, chỉ biết là từng chút từng chút liếʍ qυყ đầυ bóng loáng kia, đem hoa huyệt vốn mẫn cảm đến chảy dâʍ ŧᏂủy̠ chà sát với hai ngón tay.
"A... A..."
Hoa huyệt đóng chặt rốt cục thả lỏng hoàn toàn, Lâm Tri Dung nhanh chóng rút ngón tay ra, không kịp lau mồ hôi nóng đầy mặt, vụng về dịch đến trên thân nam nhân, nắm chặt côn ŧᏂịŧ cứng rắn kia, nhắm ngay hoa huyệt mà ngồi xuống.
"Ạch!"
"A... !"
Hai người không khỏi đồng thời rêи ɾỉ một trận, bất quá phân biệt mấy ngày ngắn ngủi lại giống như mấy năm không chạm qua đối phương. Lâm Tri Dung liều mạng che miệng muốn che lại tiếng khóc run rẩy không ngừng, côn ŧᏂịŧ kia lập tức càng đâm đến nơi sâu bên trong, làm cho y khó chịu đến không nhịn được cả người phát run. Cảm giác oan ức muốn hôn lên môi Thành Tiêu, nhưng phải nhắc nhở chính mình ngàn vạn không thể đem hắn đánh thức.
Nhưng Thành Tiêu làm sao biết được khổ cực của y, Lâm Tri Dung chỉ biết là cắn răng tiếp tục ngồi thẳng lưng, hận không thể dùng côn ŧᏂịŧ kia tàn nhẫn đâm xuyên vào trong địa phương mềm mại ấm áp nhất, Lâm Tri Dung mở lớn hai cái đùi thon thả, liên tục dùng sức đâm sâu vào tử ©υиɠ mẫn cảm, dĩ nhiên đem nơi non mềm bên trong hoa huyệt bại lộ ra hết!
Lâm Tri Dung trong đầu thật giống như pháo hoa đang nổ tung, cả người run lên, khoảng chừng sau một lúc mới phục hồi tinh thần từ bên trong kɧoáı ©ảʍ xa lạ kia, cả người đều thoát lực đến chỉ có thể nằm úp trên người Thành Tiêu, cắn chăn yên lặng mà khóc lại không dám lên tiếng.
Phu quân... Phu quân...
Hai người hạ thân kề sát chặt chẽ ở một nơi, Lâm Tri Dung thật giống như bị hỏa thiêu cặp mông tròn trịa trắng mịn khó nhịn mà dịch chuyển, thỉnh thoảng cọ đến tử ©υиɠ mẫn cảm. Lâm Tri Dung sảng khoái đến nước mắt chảy ròng ròng, từng trận thở dốc bên tai của nam nhân đang chìm trong giấc mộng như muốn mạnh mẽ phát tiết du͙© vọиɠ. Lâm Tri Dung cả người như bị sai khiến, chỉ biết cậy mạnh mà ngồi xuống côn ŧᏂịŧ của nam nhân, dùng sức làm côn ŧᏂịŧ chen vào tử ©υиɠ nho nhỏ kia.
Lâm Tri Dung bị làm đến ba hồn bảy phách đều ném đi, không biết khí lực từ nơi nào tới, run rẩy há miệng để thân thể rơi xuống côn ŧᏂịŧ, dâʍ đãиɠ không chịu nổi mà di chuyển eo của chính mình, cũng không lo đến những tiếng rêи ɾỉ đã thoát khỏi miệng.
"Phu quân... tiến vào... Dùng sức... A a a..." Lâm Tri Dung một tay lôi kéo đầṳ ѵú chính mình, một tay xoa xoa âm đế đang ngứa ngáy khó chịu, cặp mông lên xuống giống như đang cưỡi ngựa, đem côn ŧᏂịŧ to lớn vừa nuốt vào liền phun ra. Một bên tiến vào bên trong tử ©υиɠ, một bên kẹp chặt hoa huyệt, không chịu để cho côn ŧᏂịŧ kia trượt ra ngoài. Hậu huyệt trong lúc vô tình bị lông mao dày đặc gãi đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng, kɧoáı ©ảʍ làm cho y cong lại ngón chân, trong miệng thoát ra một trận rêи ɾỉ gấp gáp.
Bị y ngồi trên người, nam nhân chỉ cần mở mắt là thấy cảnh tượng dâʍ đãиɠ này, nhất định sẽ đem y mạnh mẽ làm đến cái mông nở hoa nước chảy giàn giụa ba ngày đều không thể khép lại. Lâm Tri Dung vừa sảng khoái vừa lúng túng, ngày xưa thời điểm hai người cá nước vui vẻ, chỉ cần từ trong mắt nam nhân liền có thể nhìn thấy tình yêu thương tràn đầy, bây giờ mình lại không biết liêm sỉ như thế, cư nhiên ở thời điểm đối phương hôn mê bất tỉnh làm ra chuyện này, quả thực quá dâʍ đãиɠ.
"Phu quân... A a..." Lâm Tri Dung ngượng ngùng vạn phần, lại không thể dừng lại, chỉ có thể mạnh mẽ ngồi xuống côn ŧᏂịŧ kia, đem côn ŧᏂịŧ kẹp chặt lấy, trầm thấp khóc nức nở nói: "Cho ta... Bắn cho ta... Ta muốn hài tử của ngươi... Phu quân..."
Trong giấc mộng nam nhân dường như có cảm giác, hai bàn tay lớn nắm chặt cặp mông mềm mại của y, ra sức thẳng lưng xuyên đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không giữ lại chút nào mà toàn bộ bắn tới tử ©υиɠ của y. Thành Tiêu thấp giọng thở gấp mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy bên trong một mảnh tăm tối có một thân thể mơ mơ hồ hồ ngồi ở trên người mình, hắn nỗ lực liếc nhìn nửa ngày cũng không có nhìn ra cái gì, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu tàn nhẫn đâm sâu, điên cuồng trên dưới luật động. Đem thân thể mơ hồ ấn xuống côn ŧᏂịŧ to lớn của chính mình, liền bắn vài trận tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi ấm áp kia.
"A!"
Lâm Tri Dung chật vật kẹp chặt hậu huyệt, nơi kém chút nữa bị kéo theo kɧoáı ©ảʍ của hoa huyệt mà chảy nước, tay không nhịn được dùng sức xiết chặt đầṳ ѵú chính mình, thiếu chút nữa đem nơi mềm mại kia kéo đến trầy da. Lâm Tri Dung ngồi một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Thành Tiêu từ đầu tới đuôi đều không có thức dậy, trái tim lúc này mới để xuống một lần nữa.
Nhẹ nhàng nâng cái mông lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong hoa huyệt liền tranh nhau chảy ra một bãi lớn. Lâm Tri Dung kẹp chặt hoa huyệt, dùng khăn lông đem một thân dính dâʍ ŧᏂủy̠ của Thành Tiêu lau khô ráo, sau đó bước chân như muốn nhũn ra mà xuống giường, lưu luyến mà tại trên môi nam nhân hôn một cái, thừa dịp Thành Tiêu còn không có tỉnh dậy nhanh chóng rửa đi một thân chứng cứ phạm tội.
Mình đã quay lại đây. Haizz nhìn ngắn vậy chứ mất hai tiếng để dịch đó. Nãy ngồi trong giờ làm dịch mới ghê. Nói vậy thôi mình đã cố gắng hết sức để dịch nên mọi người nhẹ tay. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.