Bức Hôn Lương Duyên

Chương 9: Quân doanh có tiểu tử thúi nhớ thương lão bà ta làm sao bây giờ?

Hello mọi người, mình đã quay trở lại đây. Để mọi người đợi lâu rồi hy vọng mọi người ủng hộ truyện mình dịch. Nhân đây cũng cám ơn mọi người vì truyện đã có hơn 1k lượt đọc 🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Hôm sau trời vừa sáng, đại quân chuẩn bị ra đi.

Thành lão phu nhân liên tục thở dài mấy hơi, không nỡ lòng đem con dâu vừa mới vào cửa không bao lâu giờ phải đi theo nhi tử chịu khổ, đối với Thành Tiêu - người quanh năm suốt tháng đều không về nhà được mấy chuyến bà liền tức giận: "Chính mình quanh năm suốt tháng không ở nhà cũng thôi đi! Hiện tại cũng không cho Dung Nhi ở lại làm bạn với lão bà này, ngươi có phải định chọc tức ta đúng không?"

Thành Tiêu thầm nghĩ ta cũng không muốn làm vợ ta cùng đi a! Lại không thể đối với lão nương phát hỏa, không thể làm gì khác hơn là đem quản gia đánh đuổi như con ruồi đi ra ngoài: "Nghe thấy được còn không nhanh chóng cấp lão tử chuẩn bị cái xe ngựa!"

Lão quản gia nhăn nét mặt già nua, kêu khổ trong lòng không ai có thể thấu hiểu, tiểu tướng quân có khi nào ngồi qua xe ngựa đâu, làm sao ông biết mà chuẩn bị! Bất quá xem Thiếu phu nhân một thân non mềm trắng mịn, thật lo lắng không biết có chịu được cuộc sống sinh hoạt ăn gió uống sương hay không?

Lâm Tri Dung nhanh chóng vỗ lưng lão phu nhân, ôn nhu dỗ dành: "Nương, chúng ta sẽ trở về rất nhanh, ta bảo đảm đem phu quân bình an mang về."

Thành Tiêu nét mặt nghiêm túc, nắm tay ái thê, mang người sang một bên nói: "Ta cho phép ngươi đi, bất quá nếu không chịu nổi thì nhất định phải nói với ta!"

Lâm Tri Dung vừa nhìn thấy mặt của hắn liền nhớ lại tối hôm qua nhất thời kích động làm chuyện dâʍ đãиɠ, sáng nay vừa nhìn Thành Tiêu cái gì đều không nhớ rõ, bên tai không khỏi nóng lên, không tự chủ sờ tới bụng dưới, cẩn thận gật gật đầu, lấy lòng nhìn hắn: "Ngươi không giận ta?"

Thành Tiêu bị hắn nhìn đến lòng đều ngứa ngáy, nhanh chóng sừng sộ lên: "Đi tới đó không thể so với ngươi đang ở tại quý phủ, không có ưu đãi, ăn mặc chi phí đều cùng binh lính giống nhau."

Lâm Tri Dung nhanh chóng gật đầu, không quản Thành Tiêu sắc mặt càng kém, tóm lại vẫn là đáp ứng làm hắn đi theo, dáng dấp cao hứng của y không một ai có thể nhìn ra y lớn tuổi hơn so với Thành Tiêu .

Thành Tiêu vừa sinh khí vừa đau lòng, mấy ngày qua bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ một chút, Tri Dung nửa đời đều sống ở dưới sự bảo bọc của người khác, liền chuyện đại sự cả đời cũng như là bị bán gả tới Thành gia. Bây giờ hai người tình đầu ý hợp, y mới yêu thích làm nũng, nếu là không vì chính mình, y chắc đã không đòi đi Tây Bắc xuất chinh.

Thành Tiêu cau mày đi đến ngoài cửa, gọi tới hai cái ám vệ theo hắn lâu nhất, trầm giọng phân phó nói: "Các ngươi sau này liền đi theo Tri Dung, luôn luôn trông coi y, không được cho y phát hiện, thế nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn của y." Hai người gật gật đầu, im lặng không lên tiếng lui xuống.

Thành gia một đội quân đi đầu ra đi, chưa tới một canh giờ, liền rời xa kinh thành, bước đến vùng ngoại ô hoang vu.

Lâm Tri Dung tuy nói kĩ thuật cưỡi ngựa không sai, thế nhưng tối hôm qua chính mình phóng túng như vậy, hạ thân bủn rủn đến không chịu được, căn bản không cưỡi được ngựa. Thành phủ một đám người cùng lão thái thái cũng không cho y cưỡi ngựa, Lâm Tri Dung không thể làm gì khác hơn là ngồi trên xe ngựa. Các binh lính của Thành gia đều rất là hiếu kỳ, nhưng hỏi thăm thế nào cũng không biết người trên xe ngựa là ai, chỉ biết là ngự y đi theo xuất quân. Chỉ nhìn thấy mái tóc dài mượt cùng thân thể nhu nhược kia đang thả xuống tấm mành ngăn trở ánh mắt mọi người tìm tòi nghiên cứu.

Lâm Tri Dung tuy không phải là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng dù sao cũng là người được nuôi ở trong lòng bàn tay - tiểu công tử, hoàn toàn không có giống các công tử bột kiêu căng ngạo mạn khiến người chán ghét. Cho dù là bước đi, hô hấp của Lâm Tri Dung cùng với một đám phàm phu tục tử liền khác nhau một trời một vực, vừa nhìn cũng biết là người có giáo dưỡng. Chỉ là bị một đôi mắt ôn nhu động nhân chuyên chú nhìn, Thành Tiêu liền bị câu đến tìm không ra hướng bắc, bằng không có thể nào khiến một người tựa kẻ ngu si ghi nhớ mười mấy năm! Hiện tại vừa nhìn một đám binh lính cũng nhớ thương tâm can bảo bối của chính mình, hắn quả thực muốn tức điên.

Lâm Tri Dung tuy không phải không bước ra khỏi cửa, có thể làm một đám người trẻ tuổi như thế nhìn chăm chú, trong lòng cũng lo lắng, kìm lòng không được mà nghĩ mọi người đang nói gì sau lưng y, Lâm Tri Dung sợ mình làm liên lụy Thành Tiêu bị mọi người chê cười. Y hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình tĩnh lại tâm tình, nhắc nhở chính mình ngàn vạn không được sợ hãi, thật vất vả làm người trong lòng đồng ý cho y tùy hứng làm bậy, y không thể để mình dễ dàng tụt lại phía sau.

Dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, hai ngày sau cùng Mông Nguyệt đội ngũ hội hợp lại, năm ngày liền đến cái thứ nhất địa điểm, đại quân bắt đầu đóng trại.

Lâm Tri Dung nhìn lều vải của chính mình -- cùng lều tướng quân cách vô cùng gần, lều so với những binh lính khác lớn hơn rất nhiều, đầy đủ mọi thứ, y có chút hơi khó chịu nhíu mày lại, thấp giọng hỏi: "Lều này không thích hợp đi?"

Bị Thành Tiêu điểm danh muốn đi chăm sóc Tri Dung - một cái ám vệ nói dối tự xưng chính mình là người hầu ở Thành gia quý phủ phái tới, lúc này xoa xoa tay cười ha hả nói: "Thiếu phu nhân, có cái gì không thích hợp nha! Người xem cái lều này thật tốt! Hà tất phải cùng người khác thân thể thối hoắc chen chung một cái!"

"Không được." Lâm Tri Dung lắc đầu một cái, cười nói: "Phiền phức giúp ta tìm một cái lều khác đi, phổ thông là tốt rồi, có thể có chỗ ngủ là được, ta cũng không ngại cùng người khác ở chung."

Ám vệ bị làm cho khó xử: "Chuyện này... Thiếu phu nhân..."

"Đây không phải là làm ta chịu oan ức, mượn việc công để làm việc tư nếu làm người khác biết đối với tướng quân danh tiếng không tốt." Lâm Tri Dung thở dài: "Đừng nói nữa, ta chính mình đi tìm." Có thể nói thời điểm y nghiêm túc đều khiến người không thể từ chối.

Ám vệ mang theo khuôn mặt tươi cười dẫn y đi thay đổi một cái lều khác, lần này là một cái lều bình thường, coi như có thể ở, ngoại trừ giường ra liền không có thứ gì.

"Ngài tuyệt đối đừng cùng người khác chen một chỗ a! Nếu không tướng quân sẽ chém đầu của ta!" Ám vệ dặn dò, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn.

"Yên tâm đi." Lâm Tri Dung vô cùng phấn chấn thu dọn đồ đạc: "Thời điểm có nhiều người không có chỗ ở liền có thể ở đây, chuyện này không liên quan tới ngươi."

"..." Xong, tướng quân thật muốn đem hắn bóp chết! Hắn phải nhanh chóng tìm người đi thông báo toàn bộ, tuyệt đối đừng có người không có mắt chạy tới cùng Thiếu phu nhân ngủ một chỗ.

Thành Tiêu bên này vừa tới liền bắt đầu bận công việc, địa phương đại quân đóng trại không tránh khỏi đυ.ng với sơn tặc giặc cỏ, hắn phải an bài lương thảo cùng vật tư, Mông Nguyệt cùng Thành Tiêu một bên chỉ huy tiêu diệt sơn tặc một bên vội vàng quân vụ, làm hắn chưa kịp hỏi Tri Dung có thụ oan ức hay ở không quen hay không, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể nào làm kịp, chỉ có thể thừa dịp buổi tối lén lút chạy ra ngoài, chộp tới ám vệ hỏi:

"Thiếu phu nhân ở cái lều nào?"

Ám vệ nói toàn bộ sự tình xảy ra ở ban ngày, Thành Tiêu trên trán gân xanh nổi lên một cái, hận không thể đập nát đầu tiểu tử thúi này: "Không phải gọi ngươi an bài lều trại cho tốt sao, lỡ như y có xảy ra chuyện gì ta sẽ tính sổ với ngươi!" Nói xong mới đến chỗ ngủ của tức phụ, lén lút liếc nhìn xung quanh, xác định y đã ngủ.

"Ngày mai tìm cho ta cái giường cùng chăn đệm đến!" Thành Tiêu cắn răng nghiến lợi nói.

"Nếu như Thiếu phu nhân nói không muốn phải làm sao?"

"Vậy ngươi liền nói là ta bảo ngươi đưa đến, không thể không muốn!"

Thành Tiêu không khỏi ở trong lòng thở dài, nhớ tới trước khi xuất phát mình mới nói cho y tuyệt đối không có ưu đãi.

Một bên vừa hy vọng Tri Dung biết khó mà lui, một bên khác liền không nỡ để y chịu khổ, làm Thành Tiêu đều gấp muốn điên. Hắn biết đến Tri Dung là người giống như hắn, là một nam tử có tài, nhưng hắn lại hi vọng nửa đời sau của y có thể được người đau được người sủng, không bao giờ ăn một điểm khổ nào, làm sao y lại không chịu hiểu nỗi khổ của hắn chứ!

Thành Tiêu ngã đầu tới trên giường của chính mình, tưởng niệm phòng tân hôn của mình bên trong còn có hương vị trên người của tức phụ, cả người tỉnh táo vô cùng, lăn qua lộn lại đều ngủ không được.

"Ai, Dung Nhi ngươi đây là cố ý muốn nghẹn chết ta a..."