Phượng Quy Vân

Chương 10

Trên người Phượng Du Lâm chỉ quấn một cái chăn mỏng, nửa mơ nửa tỉnh nằm trên giường trải thảm lông mềm mại.

Hình như cái giường đang chấn động?

Phượng Du Lâm ý thức mơ hồ, không biết

mình đang ở chỗ nào. Dần dần thanh âm lộc cộc lộc cộc bên tai ngày càng rõ ràng, toàn bộ “căn phòng” tựa hồ cũng chấn động theo.

Tiếng người nói chuyện bên ngoài thấp thoáng truyền đến.

“Đại ca, rốt cuộc là ai viết mật hàm?”

Mai Sĩ Hoa vừa đánh xe vừa hỏi Vân Thiều Lỗi bên cạnh.

“Ta bây giờ vẫn chưa thể nói.” Vân Thiều Lỗi ra vẻ thần bí đáp.

“Ngay cả ta cũng không thể?” Mai Sĩ Hoa bất mãn lầu bầu.

“Không phải ta không tín nhiệm đệ, chỉ là không muốn để lộ tiếng gió thôi.” Vân Thiều Lỗi trấn an hắn, “Ta đã đặt sẵn kế hoạch, để làm được rất cần sự yểm trợ của đệ.”

“Hảo a, huynh cần ta giúp thế nào đều được hết.” Mai Sĩ Hoa đáp ứng, nội tâm vẫn trăn trở về thân phận bí mật của người kia, không chịu từ bỏ mà truy vấn:

“Đại ca, cho dù không thể nói ra tên ít nhất cũng cho ta vài gợi ý đi?”

Trong mắt Vân Thiều Lỗi hiện lên tình tự phức tạp.

“Người kia cả đệ và ta đều biết.”

“A…. Còn gì nữa?”

“Đời này ta chưa từng nghĩ hắn sẽ làm vậy, cho tới bây giờ ta vẫn không thể hiểu nổi ý đồ của hắn…”

“Vậy hắn rốt cuộc….”

“Ta không thể nói.”

“Cái gì?” Mai Sĩ Hoa làm mình làm mẩy trề môi, lúc này tấm mành sau lưng bị vén lên.

Phượng Du Lâm còn đang buồn ngủ lúc lắc cái đầu, Vân Thiều Lỗi xoay người thân mật ôm y.

“Tỉnh?”

“Ân…” Phượng Du Lâm ngáp một cái, tựa vào trong l*иg ngực của hắn.

Vân Thiều Lỗi nháy mắt ra dấu với Mai Sĩ Hoa, người sau lập tức hiểu ý, nhận mệnh đứng dậy chui vào trong xe, trả lại “thế giới hai người” cho phu thê bọn họ.

Vân Thiều Lỗi ôm thân thể mềm mềm ấm áp của Phượng Du Lâm, hôn nhẹ đỉnh đầu y.

“Lâm nhi, chúng ta phải về Biện Châu.”

“A?” Phượng Du Lâm không có tí nhận thức gì về “Biện Châu” cả.

Vân Thiều Lỗi sủng nịch cười.

“Biện Châu chính là nhà huynh, chúng ta về đó gặp mặt phụ mẫu, đại khái ba ngày nữa sẽ tới nơi.”

“Ân.” Phượng Du Lâm gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Vân Thiều Lỗi xoa đầu y một phát rồi nghiêm túc nói:

“Ngày sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, huynh đều sẽ hảo hảo bảo vệ đệ.”

Phượng Du Lâm nhìn thấy quyết tâm trong mắt hắn, y gật gật đầu, yên lòng dựa sát vào Vân Thiều Lỗi.

Xe ngựa trên đường xóc nảy tiếp tục đi về phía trước.

Ba ngày sau, bọn họ về tới gia hương của Vân Thiều Lỗi —— Biện Châu. Nơi này là thủ phủ của Vân gia, trong thành phần lớn đều là cửa hàng của Vân gia. Đại trạch Vân gia nằm ở ngoại ô, nhà cửa rộng lớn, xe ngựa sau khi vào thành đi tiếp nửa canh giờ nữa mới tới nơi.

Phụ thân Vân Thiều Lỗi tên Vân Tiêu, là huynh đệ kết nghĩa với sư phụ hắn Chúc Cảnh Tề, có giao tình sâu nặng với An Trường Quân. Trong nhà Vân Thiều Lỗi là trưởng tử, trên có một tỷ tỷ dưới có hai đệ muội còn nhỏ tuổi. Vân Tiêu có một thê hai thϊếp, Vân Thiều Lỗi và tỷ tỷ là do chính thất sinh, hai người thị thϊếp một sinh nam một sinh nữ.

Vân Thiều Lỗi từ nhỏ đã không thích kinh thương, phụ mẫu cũng tôn trọng quyết định của hắn, không miễn cưỡng Vân Thiều Lỗi kế thừa gia nghiệp. Đại tỷ hai năm trước đã thành thân, tỷ phu ở rể tại Vân gia, cùng Vân Tiêu quản lý sinh ý gia tộc. Tỷ tỷ Vân Thiều Lỗi năm trước vừa sinh hạ một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, hương khói Vân gia cũng được kéo dài.

Vân Thiều Lỗi không có cống hiến đặc biệt gì với gia tộc, bất quá như vậy cũng không làm giảm độ sủng ái của hắn. Vân mẫu từ nhỏ đã cưng hắn như châu như bảo, còn Vân Tiêu luôn tự hào về Vân Thiều Lỗi trên giang hồ, tỷ tỷ cùng tỷ phu cũng phải nể hắn ba phần, đệ muội ở dưới càng không cần phải nói.

Bợi vậy trên dưới Vân gia sau khi nhận được tin Vân Thiều Lỗi trở về đã thủ sẵn trước cửa nghênh đón.

Phượng Du Lâm vừa xuống xe ngựa đã bị quang cảnh “rầm rộ” trước mặt dọa sợ. Hơn trăm nô bộc gia đinh xếp hàng hai bên xe, Vân Tiêu mang theo hơn mười gia quyến đứng ở bậc cửa, vừa nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình chào đón.

Vân Thiều Lỗi giới thiệu Phượng Du Lâm cho mọi người. Nghĩa phụ của Phượng Du Lâm là An Trường Quân có ân với Vân Tiêu nên ông khá hài lòng về người “con dâu” này. Trái lại Vân mẫu sắc mặt rất không được tự nhiên. Con trai bảo bối của mình cưới một đứa câm, làm mẫu thân tất có chút oán giận. Mà gia quyến thấy thái độ lễ phép của Phượng Du Lâm nên cũng không chỉ trích gì nhiều.

Lần này Vân Thiều Lỗi về nhà có một việc quan trọng cần phải xử lý. Hắn dàn xếp ổn thỏa cho Mai Sĩ Hoa rồi dẫn Phượng Du Lâm tới nói chuyện với phụ thân.

“Cha, con muốn cùng Lâm nhi cử hành hôn lễ lần nữa.”

Lời vừa nói ra thật kinh người, Phượng Du Lâm cũng hơi hơi sửng sốt.

“Con muốn toàn bộ người trong thiên hạ biết đệ ấy là thê tử của con.” Hắn bổ sung.

“A?” Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, từ lần đầu tiên thấy Phượng Du Lâm ông đã nghi ngờ, bây giờ là cơ hội tốt để tìm hiểu rõ. Ông đánh giá Phượng Du Lâm, thăm dò hỏi:

“Thiều nhi, có phải con có chuyện gì giấu diếm vi phụ đúng không?”

Vân Thiều Lỗi biết mình không thể gạt được kim tinh hỏa nhãn của phụ thân, thành thật trả lời:

“Lâm nhi là nam hài tử.”

“A…” Vân Tiêu không hề có biểu hiện kinh ngạc, chỉ nghiền ngẫm vuốt râu, miệng nhếch lên mỉm cười không rõ là ý gì.

Vân Thiều Lỗi không để phụ thân cự tuyệt, kiên định nắm tay Phượng Du Lâm:

“Cha, con không quan tâm Lâm nhi là nam hay nữ, đời này kiếp này ta tuyệt chỉ thú mình đệ ấy.”

Phượng Du Lâm biết hắn đang tranh đấu vì hạnh phúc của bọn họ, bàn tay nhỏ cũng siết chặt lại.

“Ân…” Vân Tiêu rung đùi đắc y, “Chính là… Nương con sẽ không dễ dàng đáp ứng…”

Vân Thiều Lỗi sắc mặt trầm xuống —— hắn biết sự tình nhất định sẽ không thuận lợi, hắn kiên định phát thệ:

“Cha nương dù không đáp ứng cũng vô dụng, con chỉ muốn thú mình Lâm nhi, con nguyện cùng Lâm nhi rời khỏi Vân gia, trọn đời không trở lại…”

“Chậm đã chậm đã.” Vân Tiêu đánh gãy, “Đứng xúc động quá chứ, vi phụ cũng đâu nói không cho con thú người ta.”

“Kia…”

Vân Tiêu nhìn đôi mắt tinh thuần không rành thế sự của Phượng Du Lâm, thở dài một hơi:

“Hai con có thể danh chính ngôn thuận thành thân, chỉ cần đừng làm mẫu thân con biết thân phân Lâm nhi là được.”

“Cha muốn Lâm nhi tiếp tục đóng giả nữ nhỉ?” Vân Thiều Lỗi nhíu mày, hắn không muốn Phượng Du Lâm chịu ủy khuất.

“Không phải để nó giả bộ cả đời, ít nhất thì cũng nên giấu nương con cho tới hôn lễ….” Vân Tiêu nói, “Con cũng biết tính tình nương con, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện…” Ngày sau có cơ hội cha cùng nương giải thích thì tốt rồi.”

“Con biết rồi.” Vân Thiều Lỗi nhượng bộ.

“Nếu thế sẽ bắt đầu chuẩn bị…”

“Cha, con còn muốn thương lượng cùng cha một việc.” Vân Thiều Lỗi bỗng nhiên ngưng trọng.

“Chuyện gì?”

“Hôn lễ lần này con hy vọng cha có thể mời những vị đức cao vọng trọng trong giang hồ tới tham dự, kể cả sư phụ cùng sư thúc của con.”

“Sư phụ còn có thể chứ sư thúc Thân Đồ của con thì không ngụ một chỗ cố định…”

“Nhất định phải thỉnh được bọn họ.” Vân Thiều Lỗi kiên trì, “Còn có Lãnh Khải Chi sư thúc, hy vọng cha cũng có thể thỉnh người đến.”

“Này có chút khó khắn…” Vân Tiêu lắc đầu.

“Xin cha hãy làm hết sức, bởi vì….” Vân Thiều Lỗi ánh mắt buồn bã, kể về bí tịch cùng việc bị ám toán. Lúc nhắc tới thân phận người để lộ bí mật kia hắn cố ý đè thấp thanh âm, ghé vào tai Vân Tiêu nói nhỏ.

“Con cho rằng là ‘hắn’ để lộ bí mật?” Vân Tiêu chấn động.

“Đúng vậy, con muốn trước mặt mọi người trong hôn lễ vạch trần ‘hắn’…”

“Không có khả năng! Tuyệt đối không thể là hắn!” Vân Tiêu trách mắng, “Hắn sẽ không làm ra loại sự tình này!”

Phượng Du Lâm nghe bọn họ “hắn” tới “hắn” đi, hoàn toàn không hiểu tại sao.

“Ngay từ đầu con cũng không tin, bất quá cha xem cái này đi.” Vân Thiều Lỗi lấy ra mật hàm từ chỗ tiểu vương gia.

Vân Tiêu nhìn chữ viết trên bức thư, hoàn toàn á khẩu!

“Cha cũng nhận ra chữ viết là của ai đi?” Vân Thiều Lỗi nói.

Vân Tiêu khϊếp sợ buông thư, vẫn không thể tiếp thu mà lẩm bẩm:

“Chỉ là một phong thư….. Khó có thể chứng minh là do hắn…”

“Cho nên con muốn ở hôn lễ thăm dò hắn, để hắn lộ ra chân diện mục.”

Vân Tiêu trầm mặc, Vân Thiều Lỗi hỏi:

“Cha, cha sẽ giúp con chứ?”

Vân Tiêu nhìn lại lá thư vừa nãy, thở dài một tiếng.

“Nếu thật sự là hắn, cha đương nhiên đứng về phía con.”

“Có cha cam đoan con liền yên tâm.” Vân Thiều Lỗi vừa lòng gật đầu, hắn ôm chầm Phượng Du Lâm, nhẹ giọng nói: “Lâm nhi, tuy huynh nói muốn chiếu cáo thiên hạ đệ là thê tử của huynh, bất quá hôn lễ lần này sẽ thực hỗn loạn… Hy vọng đệ sẽ không để ý…”

Phượng Du Lâm cho tới bây giờ chưa hề quan tâm cái gì hôn lễ long trọng, y mỉm cười lắc đầu, ngoan ngoãn đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực hắn.

Vân Thiều Lỗi yêu thương mà ôm càng chặt, phụ thân cùng ái nhân đều

đứng về phía

hắn, Vân Thiều Lỗi tin tưởng mình nhất định sẽ thành công!

Năm ngày sau, giang hồ hào kiệt có giao hảo và các thương nhân buôn bán sinh ý với Vân gia đều tụ họp tại Biện Châu. Hôn lễ lần này quy mô không thua gì võ lâm đại hội.

Sư phụ Chúc Cảnh Tề cùng sư thúc Thân Đồ Bách Nho đúng hẹn mà đến. Thân Đồ Bách Nho đến dự một mình, Chúc Cảnh Tề thì dẫn theo hai hộ pháp võ công cao cường.

Vân Thiều Lỗi để phụ thân tiếp đãi Thân Đồ Bách Nho, chính mình thì thần thần bí bí dẫn sư phụ vào thư phòng.

“Thiều nhi, có chuyện gì?” Chúc Cảnh Tề hoang mang hỏi.

Không biết Vân Thiều Lỗi có ý gì, hắn cẩn thận nhìn chung quanh bốn phía, tiếp từ trong l*иg ngực lấy ra hai quyển sách đã đóng gáy đàng hoàng, đưa cho lão. Chúc Cảnh tề vừa nhìn thấy sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đậy là…”

“Nội công bí tịch do sư công viết.” Vân Thiều Lỗi trầm tĩnh trả lời.

Chúc Cảnh Tề thần tình khϊếp sợ, thật lâu không thể hồi phục, lắp bắp:

“Thiều… Thiều nhi, ngươi đây là…”

“Sư phụ, trên đường đưa Lâm nhi về kinh ta vẫn luôn bị người phục kích, mục đích của những người đó chính là quyển sách này. Ta biết có người tiết lộ tin tức bí tịch ở trong người của ta.”

“Còn có loại sự tình này?” Chúc Cảnh Tề tức sùi bọt mép, “Kẻ nào to gan như vậy?”

“Sư phụ ngài bình tĩnh trước đã.” Vân Thiều Lỗi ngưng trọng nói, “Ta đã biết phản đồ là ai.”

Chúc Cảnh Tề sắc mặt lập tức thay đổi, âm trầm hỏi:

“Là ai?”

Vân Thiều Lỗi ánh mắt sáng ngời cùng ông nhìn nhau một lát, sau đó từng chữ từng chữ nói vô cùng rõ rang:

“Là Thân Đồ sư thúc.”

“Cái gì?”

“Kẻ phản bội là Thân Đồ Bách Nho!” Vân Thiều Lỗi càng thêm xác định lặp lại.

Chúc Cảnh Tề ánh mắt rõ ràng thả lỏng, bất quá lông mày vẫn nhăn thành một đoàn.

“Ngươi từ đâu biết được?”

Vân Thiều Lỗi quan sát vẻ mặt của ông chậm rãi nói:

“Ta phái hạ nhân đi thăm dìò bọn nọ nói đoạn thời gian trước tam đệ tử của Thân Đồ Bách Nho thường xuyên lui tới các đại môn phía, xem ra chính là đi tiết lộ tin tức.”

“Ngươi khẳng định?” Chúc Cảnh Tề hồ nghi.

“Ta khẳng định.” Vân Thiều Lỗi tự tin mười phần, “Ta cùng Lâm nhi bị Độc Phiến Môn tập kích suýt nữa chết, mà tam đệ tử của Thân Đồ Bách Nho lại có quan hệ không rõ ràng với Độc Phiến Môn. Ta dám khẳng định chính bọn họ để lộ bí mật.”

Chúc Cảnh Tề trầm mặc một lúc lâu mới hỏi:

“Vậy ngươi tính toán làm thế nào?”

“Vạch trần chân diện mục của hắn.” Vân Thiều Lỗi nói, “Hy vọng sư phụ có thể giúp ta một tay.”

Chúc Cảnh Tề gật gật đầu, lão nhìn nội công bí tịch trên tay, trầm giọng:

“Vậy còn quyển sách này?”

Vân Thiều Lỗi lập tức cung kính trả lời:

“Kia đương nhiên là tặng cho sư phụ.”

“A?” Chúc cảnh tề kinh ngạc.

“Tuy đây là sư phó giao cho ta nhưng… Một ngày vi sư cả đời vi phụ.” Vân Thiều Lỗi ôm quyền nói, “Vật phẩm trân quý như vậy ta đương nhiên muốn hiếu kình ngài.”

“Thiều nhi… Ngươi thật sự…?” Chúc Cảnh Tề tuy là kinh hỉ nhưng vẫn có băn khoăn, “Cái này là sư công đưa cho ngươi, vi sư không thể…”

“Sao lại không thể.” Vân Thiều Lỗi lắc đầu, “Đồ vật sư công đã cho ta, ta tự nhiên có quyền xử lý, hơn nữa ngài còn là đại đệ tử của sư công, truyền cho ngài cũng hợp tình hợp lý.”

Chúc Cảnh Tề không nói, tựa hồ còn đang do dự. Vân Thiều Lỗi tiếp tục:

“Ta bất quá là mượn hoa kính phật(1), sư phụ đối ta ân trọng như núi, thỉnh người nhận lấy một phen hiếu tâm này của đệ tử.”

“Nếu như vậy…” Chúc Cảnh Tề thở dài một tiếng, “Vi sư cung kính không bằng tuân mệnh…”

“Là vinh hạnh của đệ tử.” Vân Thiều Lỗi lập tức tươi cười, nhắc lại, “Nhưng thỉnh sư phụ nhất định phải giúp ta diệt trừ tai họa Thân Đồ Bách Nho.”

“Đương nhiên.”

“Sư phụ, ngài sẽ không cố kỵ tình nghĩa huynh đệ đi……”

“Đương nhiên sẽ không, Thân Đồ sư đệ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, là ai cũng phải bị trừng phạt.” Chúc Cảnh Tề tỏ vẻ chính trực.

“Cám ơn sư phụ.” Vân Thiều Lỗi mặt mày hớn hở, “Ta chuẩn bị tại yến hội đêm nay vạch trần hắn, thỉnh sư phụ phối hợp cùng ta.”

“Nhất định nhất định...” Chúc Cảnh Tề đáp ứng.

Vài canh giờ nữa bóng tối sẽ bao trùm khắp mọi nơi, một hồi trò hay được tỉ mỉ bày đặt sắp sửa mở màn ——

Màn đêm buông xuống, khắp Vân gia giăng đèn kết hoa, khách nhân nối đuôi nhau tiến vào yến hội ngồi xuống vị trí. Phượng Du Lâm không thoa phấn son, xuyên hỉ bào đỏ thẫm ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Vân Thiều Lỗi đau lòng y nên không bắt y đội mũ phượng nặng trịch mà sai người chế tác một cái trâm cài tinh mỹ hình phượng hoàng. Đó cũng là trang sức duy nhất trên đầu Phượng Du Lâm.

Thừa dịp yến hội chưa bắt đầu, Vân Thiều Lỗi phân phó Mai Sĩ Hoa:

“Đợi tí nữa đệ phải hảo hảo bảo vệ tốt đại tẩu, không được để đệ ấy bị chút tổn thương nào.”

“Tiểu đệ tuân lệnh…” Mai Sĩ Hoa hết cách đành chịu, kế hoạch của Vân Thiều Lỗi hắn biết rất ít, nhưng hắn đoán được sắp tới sẽ là một hồi ác chiến, mà nhiệm vụ của mình chính là bảo hộ Phượng Du Lâm. Nhìn thì đơn giản nhưng tuyệt đối không được phép sơ sẩy.

Vân Thiều Lỗi dặn dò Phượng Du Lâm vài câu, đại khái là cẩn thận đừng lo linh tinh.

Vân Tiêu, Chúc Cảnh Tề, Thân Đồ Bách Nho ba người từ sau rèm bước ra——

Nhân vật trọng yếu đã đến đông đủ, yến hội chính thức bắt đầu.

Rượu và thức ăn lần lượt được bưng lên, tiếng ti trúc(2)

ngân vang khắp sảnh, những khách nhân thỏa thích ăn uống. Đối lập với không khí náo nhiệt bên dưới, trên đài chủ trì lại bao phủ một bầu không khí u ám——

Chúc Cảnh Tề vẻ mặt nghiêm trọng tựa hồ như đang phải chịu áp lực. Vân Tiêu cùng Vân Thiều Lỗi thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, trong lòng đã có dự tính. Thân Đồ Bách Nho trước sau như một giữ đúng lễ nghĩa, hoàn toàn không có tự giác tai họa sắp đến nơi. Mai Sĩ Hoa là người thiếu kiên nhẫn nhất, ánh mắt vì xúc động mà đảo quanh. Phượng Du Lâm cùng gia quyến Vân gia thì vẫn chưa phát giác bầu không khí khẩn trương này.

Chúc Cảnh Tề vẫn luôn đợi Vân Thiều Lỗi hành động, thật vất vả yến hội mới trải qua một nửa, Vân Tiêu nháy mắt ra dấu với Vân Thiều Lỗi, người sau hiểu ý gật đầu.

“Các vị ——“ Vân Thiều Lỗi kéo Phượng Du Lâm đứng dậy, khách nhân thực ăn ý mà an tĩnh lại.

Vân Thiều Lỗi nâng chén:

“Tại hạ cùng nội tử(3)

cảm tạ các vị đã tới tham dự hôn lễ.”

Tiếng vỗ tay vang lêm rầm rộ, Vân Thiều Lỗi giơ một tay, tiếng vỗ tay cũng dừng lại. Hắn chuyển đầu đề câu chuyện, nói:

“Không biết các vị có nghe qua, ta cùng nội tử trên đường về nhà không ngừng gặp phải phục kích, vài lần suýt chết.”

Lời này vừa nói ra, người bên dưới lập tức ồn ào nghị luận. Chúc Cảnh Tề âm trầm quan sát Thân Đồ Bách Nho, vẻ mặt đối phương vẫn bình thản như trước.

Vân Thiều Lỗi lại nói:

“Những kẻ tập kích chúng ta đều có một điểm chung, bọn chúng đều nhận được một phong mật hàm nặc danh, bên trong nói cho bọn chúng biết trên người ta cất giấu ‘Nội công bí tịch’ của Thần nhân An Trường Quân, phàm là người luyện bí tịch này công lực sẽ tăng lên gấp ba lần.”

Đám khách nhân lần nữa nổ tung—— Trong số bọn họ cũng có không ít người nhận được mật hàm.

Vân Thiều Lỗi vỗ tay hai phát, hai người hầu nhận được mệnh lệnh lập tức bê ra hai chồng sách. Chúc Cảnh Tề không biết ý Vân Thiều Lỗi là gì, giật mình trừng to mắt.

Vân Thiều Lỗi lạnh lùng cười:

“Đây chính là nội công bí tịch, ai muốn thì lấy đi!”

Hắn vừa nói xong liền không báo trước ném chồng sách ra tứ phía, đống sách như có ý nghĩ mà toàn bộ bay đến trước bàn của khách nhân.

Chúc Cảnh Tề vô cùng khϊếp sợ, thốt ra:

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Những lời này giống như chốt mở, Vân Tiêu cùng Thân Đồ Bách Nho ngồi ở hai bên nhanh chóng kiềm trụ cánh tay lão. Chúc Cảnh Tề cảm giác không ổn, chưa biết làm gì đã bị chế trụ. Hai tên hộ pháp thấy chủ nhân rơi vào tay người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này gia quyến Vân gia đã được đưa đi, Phượng Du Lâm cũng được Mai Sĩ Hoa bảo hộ ở nơi an toàn.

Tình huống chuyển biến quá mức đột ngột, người không hiểu nội tình đều thấy mình như đang nằm mộng.

Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay Vân Thiều Lỗi, hắn theo dự liệu trước nói:

“Sư phụ, để mọi giang hồ hảo hán đều sở hữu bị tịch hẳn là tâm nguyện của ngài đúng chứ?”

“Ngươi đang nói cái gì?” Chúc Cảnh Tề trầm giọng hỏi.

“Sư phụ, ngài thông minh nhưng nhất thời hồ đồ, ngài cho là ta không biết ngài đã làm gì sao?”

Chúc Cảnh Tề nháy mắt chột dạ nhưng vẫn cậy mạnh hỏi:

“Bổn tọa đã làm cái gì?”

Vân Thiều Lỗi xuất ra chứng cứ then chốt—— mật hàm! Hắn hướng nhân sĩ xung quanh nhìn rõ vật trong tay, nói:

“Đây rõ ràng là chữ ngài viết. Đầu tiên ngài để cho một ít đồ đệ đi truyền tin, xui khiến bọn hắn tập kích phu thê chúng ta. Đáng tiếc toàn bộ đều thất bại, vì thế ngài nghĩ đến mượn tay tiểu vương gia diệt trừ chúng ta!”

Mọi người ồ lên một trận, Chúc Cảnh Tề lãnh tĩnh phản bác:

“Chỉ bằng phong thư này mà muốn định tội ta?” Lão hừ lạnh, “Thân là minh chủ võ lâm, ta sao có thể làm ra loại chuyện âm hiểm này? Cho dù ngươi có là đệ tử của ta cũng không cho phép ngươi làm bẩn thanh danh ta!”

“Sư phụ.” Vân Thiều Lỗi hạ giọng, “Đối tượng ta phái người điều tra không phải là Thân Đồ sư thúc…”

Chúc Cảnh Tề im bặt.

“Ta đã điều tra nhất thanh nhị sở, chính ngài là người phân phó mật thám đi truyền tin.” Hắn trích lại lời lão, “Ngài là minh chủ võ lâm, việc chuyển tín cho giang hồ hào kiệt khắp thiên hạ vô cùng dễ dàng.”

Chúc Cảnh Tề thẹn quá hóa giận quát:

“Ngươi vu khống ta! Ta căn bản chưa từng làm!”

“Làm hay chưa liền để An sư phụ của ngài định đoạt!”

“Cái gì?”

Thân Đồ Bách Nho đang áp chế Chúc Cảnh Tề xen mồm:

“Sư huynh, thỉnh ngươi theo chúng ta lên núi gặp sư phụ, để lão nhân gia phán đoán có phải không…. Là ngươi làm.”

Chúc Cảnh Tề vừa nghe nhất thời mất lý trí. Toàn thân lão run bần bật, mạnh mẽ vận nội lực đánh văng nhóm Vân Tiêu.

“Ta sẽ không theo các ngươi lên núi!” Lão gầm gừ, “Ai cũng không có quyền định tội ta!”

“Quá muộn!” Vân Thiều Lỗi nói, “Ngài đã bị toàn bộ người trong thiên hạ định tội!”

Chúc Cảnh Tề lãnh khốc cười.

“Phải không? Ta liền gϊếŧ sạch toàn bộ các ngươi! Ai cũng đừng mong sống sót rời khỏi nơi này!”

Mọi người còn đang ngơ ngác, hai tên hộ pháp đã cầm kiếm vọt vào đám tân khách! Tất cả mọi người đều tay không tấc sắt tới uống rượu mừng, vài người không phòng bị trong nháy mắt đã bị giải quyết!

Đám người nhất thời hỗn loạn, những khách nhân không biết võ công thét chói tai giẫm đạp lên nhau chạy trốn.

“Một kẻ cũng không chừa!” Chúc Cảnh Tề hô, hai tay xuất sử “Nghịch chưởng phong”, cửa sổ và đại môn đều bị đóng chặt.

“Đừng khinh người quá đáng!” Vân Thiều Lỗi gặp chiêu phá chiêu đánh ra một chưởng, cửa sổ lại mở ra. Vân Tiêu cùng Thân Đồ Bách Nho bay qua ngăn cản thủ hạ của Chúc Cảnh Tề, còn lão cùng Vân Thiều Lỗi tay không đối kháng. Bọn họ hiểu rõ võ công của đối phương, đánh mấy chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại. Công lực Vân Thiều Lỗi đột nhiên tăng mạnh khiến Chúc Cảnh Tề kinh ngạc, nhất định là do hắn luyện “Nội công bí tịch”. Hơn nữa bây giờ không ít khách nhân đã thoát ra, muốn xoay chuyển tình thế đã là vô vọng. Chúc Cảnh Tề càng thêm uất giận, lớn tiếng chửi bới:

“Xú tiểu tử! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Vân Thiều Lỗi cùng Chúc Cảnh Tề dù sao cũng từng là sư đồ, hắn không có ý thương tổn tính mệnh lão, hiện giờ mềm lòng nên sẽ không xuất hết toàn lực. Nhưng Chúc Cảnh Tề không nghĩ như vậy, lão sử xuất mười thành công lực, thề phải dồn đối phương vào chỗ chết. Vân Thiều Lỗi ngăn cản thiên biến vạn hóa của “Ngũ hình quyền”, dần dần rơi xuống hạ phong.

Chúc Cảnh Tề cong năm ngón tay, bất ngờ xuất chiêu đoạt mệnh “Ưng trảo công” —— một trận gió sượt qua, Vân Thiều Lỗi tránh né không kịp, yết hầu bị cào chảy máu.

“Ngươi…” Vân Thiều Lỗi kinh ngac bưng lấy chỗ bị thương, hắn không thể tưởng được Chúc Cảnh Tề không nể tình cũ, ra chiêu độc ác như vậy.

“Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta chết!” Chúc Cảnh Tề âm trầm nói xong, song trảo không ngừng vung tới.

Chiêu chiêu hung ác, người ngoài nhìn vào trong lòng cũng run sợ. Phượng Du Lâm tránh sau lưng Mai Sĩ Hoa lo lắng vô cùng, tim đập như sắp vọt ra khỏi yết hầu.

“Sư phụ!!” Vân Thiều Lỗi bên chắn bên hô, “Ta không muốn đả thương ngài! Ngài hãy theo ta quay về thỉnh tội với sư công đi!”

“Đừng lấy lão già đó ra dọa ta!” Chúc Cảnh Tề không phục mà gầm rú, “Nếu không có lão ta sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay?!”

Vân Thiều Lỗi thấy lão chấp mê bất ngộ, vận khí xoay chuyển, chưởng phong đánh về phía vùng đan điền của lão—— cách không điểm huyệt!

Chúc Cảnh Tề chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhất thời khí lực mất hết.

Ba ba hai tiếng, Vân Thiều Lỗi phong bế hai huyệt trái phái, Chúc Cảnh Tề hai tay tê liệt! Vân Thiều Lỗi thừa thắng xông lên, dùng một chân đạp lão quỳ rạp trên đất.

“Tự làm bậy không thể sống!” Vân Thiều Lỗi lạnh giọng nói.

“Thiều nhi không được vô lễ!” Vân Tiêu hạ gục thuộc hạ của Chúc Cảnh Tề, chạy qua kéo Vân Thiều Lỗi ra: “Hắn dù sao cũng là sư phụ của con!”

Vân Thiều Lỗi lúc này mới thối lui, ai ngờ Chúc Cảnh Tề không chịu thua, hai mắt lộ ra hung quang, song chưởng run lên bức giải huyệt vị. Vân Tiêu còn đang khuyên bảo Vân Thiều Lỗi bỗng nhiên thấy một trận âm phong đánh úp lại—— Chúc Cảnh Tề hung hăng hướng Vân Thiều Lỗi đánh một chưởng!

Vân Thiều Lỗi không kịp suy xét, thân mình chủ động che chở cho nhi tử, toàn bộ chưởng phong đánh trúng giữa ngực!

“Cha!” Vân Thiều Lỗi sợ hãi, Chúc Cảnh Tề giống như cũng rất bất ngờ, giật mình.

“Ngươi dám đả thương cha ta!” Vân Thiều Lỗi tức đỏ mắt, gần như nhào tới đánh xé. Vân Tiêu ôm ngực, nhanh chóng giữ chặt hắn khuyên nhủ:

“Thiều nhi… Không cần!”

“Nhưng lão…”

Chúc Cảnh Tề đối mặt với Vân Tiêu, trong mắt biểu lộ áy náy. Vân Tiêu được nhi tử nâng đỡ gian nan đứng dậy, tận tình khuyên bảo:

“Đại ca! Biển khổ khôn cùng, quay đầu là bờ a!”

Chúc Cảnh Tề nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi không biết thống khổ của ta, đương nhiên muốn nói gì thì nói!”

“Đại ca…”

“Đừng nói nữa!” Chúc Cảnh Tề gào rú, “Ta tuyệt sẽ không mặc cho các ngươi bài bố!”

“Sư huynh.” Bên này Thân Đồ Bách Nho nói, “Hiện vẫn còn kịp, theo chúng ta đi gặp sư phụ đi.”

“Sư phụ… Ha ha ha…” Chúc Cảnh Tề bỗng nhiên cất tiếng cười to, tự giễu mà nói: “Chính sư phụ đã đẩy ta vào biển khổ này!”

Thân Đồ Bách Nho nhăn lại mi tâm, nói:

“Sư phụ đối đãi huynh không tệ, sao huynh có thể dễ dàng thoái thác mọi thứ?”

“Đối đãi không tệ?” Chúc Cảnh Tề mang theo một trận chua xót cười lạnh, “Đúng vậy, nguwoif trong thiên hạ đều cho rằng ta có ngày hôm nay chính là do công lao của lão! Hết thảy của ta đều là lão cho!”

Vân Thiều Lỗi nhịn không được phản bác:

“Chẳng lẽ không phải?”

“Không phải!” Chúc Cảnh Tề kiên quyết phủ nhận, “Hết thảy đều là ta dựa vào chính bàn tay của mình! Lão xú đầu kia tính cái gì!”

Lão lên án:

“Minh chủ vị là ta liều mạng tranh đấu! Nhưng tại sao người người đều cho rằng là lão cho ta? Ta mới là đệ nhất thiên hạ! Tại sao các ngươi đều nói võ công của lão hơn ta?”

Xem ra đây chính là nguyên nhân chính khiến lão lạc lối. Thân Đồ Bách Nho nói:

“Sư huynh, không có ai hoài nghi thực lực của huynh. Nhưng huynh không thể phủ nhận võ công của huynh là do sư phụ dạy.”

Chúc Cảnh Tề hừ lạnh.

“Lão nhân kia nếu có tâm dạy ta, như thế nào lại đem bí tịch truyền cho tiểu tử này?”

Trọng tâm câu chuyện bay đến trên người Vân Thiều Lỗi, hắn ngạc nhiên hỏi lại:

“Sư công đem bí tịch cho ta thì sao?”

“Lão căn bản muốn đối nghịch với ta!” Chúc Cảnh Tề cắn răng, “Ta mới là đại đệ tử, lão thế nhưng đem bí tịch cho ngươi! Lão thấy ta không còn giá trị lợi dụng nên muốn đá văng ta đi! Lão chính là muốn bồi dưỡng ngươi trở thành minh chủ võ lâm kế tiếp!

“Không hề có chuyện như vậy.” Vân Thiều Lỗi lắc đầu, “Sư phó căn bản không muốn ta làm minh chủ, ta cũng không cần. Sư công cho ta bí tịch vì muốn ta bảo hộ Lâm nhi mà thôi.”

Phượng Du Lâm bên cạnh nghe xong, thế mới biết Vân Thiều Lỗi không phải bảo hộ y vô điều kiện, nhất thời cảm thấy một trận mất mát.

Chúc Cảnh Tề lại nghe không thấu, lão quyền cao chức trọng, tâm nghi ngờ cũng cao, hơn nữa từ xưa tới này đều phải chịu áp lực sẽ bị lật đổ, càng thêm trông gà hoá cuốc.

“Chờ ngươi công lực tăng tiến sẽ không thèm muốn minh chủ vị?” Lão vốn không tin thái độ không màng danh lợi của Vân Thiều Lỗi.

“Đúng vậy.” Vân Thiều Lỗi nhẫn nại giải thích, “Nếu không tin, ngài có thể mang nội công bí tịch đi.”

“Hiện tại đưa ta còn có ích gì?!” Chúc Cảnh Tề tức giận,”Tất cả đều đã muộn! Hết thảy đều bị hủy rồi!”

“Toàn bộ đều do ngươi hủy hoại!” Vân Thiều Lỗi ăn không ít khổ, lên án: “Ta nằm mơ cũng không ngờ ngươi bán đứng ta! Ngươi muốn bí tịch? Ta tình nguyện dâng tặng ngươi! Vì sao phải mượn tay những ác nhân này?!”

“Ta làm sao có thể tự mình động thủ? Để người khắp thiên hạ nhạo báng ta sao?” Chúc Cảnh Tề rung động, “Ta muốn những kẻ đó xử lý ngươi, sau đó đem bí tịch đoạt lấy!”

Vân Thiều Lỗi tức giận, châm chọc nói:

“Đáng tiếc ngươi đi sai một bước.”

Chúc Cảnh Tề bị châm lửa giận, phẫn hận nhìn chằm chằm Vân Thiều Lỗi, nắm chặt tay. Thân Đồ Bách Nho vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Sư huynh, theo chúng ta đi gặp sư phụ đi, ngài sẽ tha thứ cho huynh mà.”

“Không…” Chúc Cảnh Tề mặt xám như tro tàn, cười lạnh, “Ta không cần lão tha thứ, hôm nay ta đi tới bước này cũng đã định trước kết cục tồi tệ nhất.

Thân Đồ Bách Nho cùng Vân Thiều Lỗi nghe ra ý muốn mặc kệ sinh tử

trong lời nói của lão, đang muốn ngăn cản, Chúc Cảnh Tề bỗng nhiên nhảy đến trước mặt Mai Sĩ Hoa và Phượng Du Lâm!

Mai Sĩ Hoa không kịp phản ứng nhất thời bị đánh gục! Chúc Cảnh Tề dùng tay bóp cổ Phượng Du Lâm!

Hành động không hề báo động trước khiến mọi người không kịp trở tay!

“Lâm nhi——!!” Vân Thiều Lỗi gấp đến độ suýt cắn đứt lưỡi mình, không nói hai lời tức giận đi qua.

Trong mắt Phượng Du Lâm biểu lộ kinh hoàng, trước bị Chúc Cảnh Tề chế trụ, chỉ cần đối phương dùng sức một chút, tính mạng y liền gặp nguy hiểm!

Vân Thiều Lỗi không dám tới gần, cầu xin:

“Thả y ra! Ta cầu xin ngươi!”

Chúc Cảnh Tề âm trầm nở nụ cười.

“Ngươi và tử lão đầu đều coi y như bảo bối…. Nếu y chết các ngươi nhất định rất thống khổ đi…”

Thân Đồ Bách Nho cũng tiến tới khuyên bảo:

“Sư huynh! Không cần phạm thêm lỗi lầm nữa! Thả y ra! Y vô tội!”

“Đúng!” Vân Thiều Lỗi liều mạng gật đầu, “Y vô tội! Người ngươi hận là ta mà? Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ ta!”

Phượng Du Lâm nghe thấy Vân Thiều Lỗi cam nguyện đem tính mạng ra bảo vệ mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mỉm cười, trong lòng lại là kinh ngạc và cảm động.

Chúc Cảnh Tề giữ chặt Phượng Du Lâm lui về sau.

“Ta sẽ không để các người được như mong muốn!” Lão tàn khốc cười, “Ta muốn các ngươi thống khổ cả đời!”

Vân Thiều Lỗi trợn đỏ mắt, nhìn Phượng Du Lâm sắc mặt tái nhợt trên tay Chúc Cảnh Tề. Y tựa như một món đồ gốm xinh đẹp, chỉ cần dùng sức niết nhẹ liền vỡ vụn.

Vân Thiều Lỗi vừa tức vừa vội, gào thét:

“Không! Ngươi gϊếŧ ta! Ngươi gϊếŧ ta đi!”

“Ta hôm nay sẽ cùng y đồng quy vu tận!”

Chúc Cảnh Tề siết chặt ngón tay, chuẩn bị bóp nát cần cổ tuyết trắng của Phượng Du Lâm —— Vân Thiều Lỗi cái khó ló cái khôn, trong đầu nhớ đến chiêu thứ nhất “Dịch vật khí công” của “Nội công bí tịch”. Hắn tập trung công lực vào hai bàn tay, chưởng phong đánh vào cây cột phía sau lưng Chúc Cảnh Tề.

Rầm!!

Cây cột chấn động đem dòng khí đánh ngược vào Chúc Cảnh Tề! Nhưng bàn tay Chúc Cảnh Tề đã bóp chặt cổ Phượng Du Lâm!

“A!”

Chúc Cảnh Tề cùng Phượng Du Lâm đồng thời kêu lên sợ hãi, người trước bị chưởng phong đánh bay, người sau văng ra

một bên.

“Lâm nhi!” Vân Thiều Lỗi vội vàng tiến lên.

Phượng Du Lâm đau đớn từ từ nhắm hai mắt, trên cổ hằn tím dấu tay nhìn mà ghê người.

“Lâm nhi! Lâm nhi!”

Vân Thiều Lỗi gào thét, ôm lấy y chạy ra bên ngoài.

Thân Đồ Bách Nho đang kiểm tra hơi thở Chúc Cảnh Tề gọi hắn lại:

“Thiều nhi?”

“Ta đi tìm đại phu!” Vân Thiều Lỗi vừa chạy vừa hô, người đã phi ra ngoài cửa.

Thương thế của Vân Tiêu cùng Mai Sĩ Hoa không nặng, điều tức một chút sẽ khỏi. Bọn họ giúp đỡ Thân Đồ Bách Nho nâng Chúc Cảnh Tề bị thương lên.

“Sư huynh, theo chúng ta lên núi.” Thân Đồ Bách Nho lặp lại như cũ, Chúc Cảnh Tề thê thảm mà nở nụ cười, lão cái gì cũng không nói, nhếch môi dùng sức cắn xuống ——

Máu tươi chảy ra từ trong miệng lão.

“Sư huynh!”

“Đại ca!”

Chúc Cảnh Tề cắn đứt đầu lưỡi, trước cái nhìn kinh hoảng của mọi người, kết thúc sinh mệnh…

Cộp cộp cộp… Ngựa nhanh chóng phi nước đại trên đường.

Vân Thiều Lỗi một tay che chở Phượng Du Lâm, một tay giá mã.

“Ân…” Phượng Du Lâm kéo vạt áo của hắn, thống khổ rêи ɾỉ.

Vân Thiều Lỗi ôm y chặt hơn.

“Lâm nhi chịu đựng! Rất nhanh sẽ tới nơi!” Hắn ghé vào tai y thủ thỉ, liều mạng tăng tốc.

Phượng Du Lâm ý thức mơ hồ, môi mấp máy:

“Vân… Đại ca…”

Vân Thiều Lỗi tưởng mình nghe lầm, sợ hãi kéo cương ngựa.

“Lâm nhi?” Vân Thiều Lỗi thật cẩn thận nâng mặt y, “Lâm nhi…. Đệ vừa mới nói…?”

Phượng Du Lâm ho khan vài tiếng, Vân Thiều Lỗi ôn nhu chà xát yết hầu của y, dấu tay trên cổ Phượng Du Lâm chậm rãi phai nhạt. Lông mi khẽ lay động, Phượng Du Lâm từ từ mở mắt ra.

“Lâm nhi…”

Vân Thiều Lỗi thấy y từ từ thanh tỉnh, như trút được gánh nặng mà thở phào một cái.

“A….?” Phượng Du Lâm khàn khan hừ một tiếng.

“Đệ vừa rồi…. vừa nói chuyện phải không?”

Phượng Du Lâm cũng không chú ý, y thanh thanh yết hầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Vân Thiều Lỗi vuốt vuốt bờ môi y.

“Đệ vừa gọi huynh…. Gọi lại lần nữa đươc không?” Hắn khẩn cầu.

Phượng Du Lâm ấn ấn thanh quản, rầm rì vài tiếng.

“Đệ vừa gọi ‘Vân đại ca’ có phải hay không?” Vân Thiều Lỗi khẩn trương truy vấn, “Đệ đồng ý mở miệng nói chuyện có đúng không?”

Phượng Du Lâm thử chuyển động đầu lưỡi, yết hầu phát ra thanh âm khe khẽ, Vân Thiều Lỗi nín thở chờ đợi, sợ bỏ qua một tiếng nhỏ nào.

“Ta…” Phượng Du Lâm thật vất vả phát ra âm thanh.

“Tiếp tục nào…” Vân Thiều Lỗi cổ vũ.

“Ta…” Phượng Du Lâm nuốt nuốt nước bọt, “Ta nói… nói…”

Vân Thiều Lỗi kích động ôm lấy y, mặc dù có điểm nói lắp, nhưng Phượng Du Lâm quả thật đã nói được một lời hoàn chỉnh.

“Lâm nhi… Lâm nhi…”

Hắn không ngừng gọi tên y. Phượng Du Lâm ở trong l*иg ngực hắn ngượng ngùng đáp lại:

“Vân đại ca…”

Vân Thiều Lỗi không nhịn nổi nâng mặt y, hạ xuống một nụ hôn nồng nàn ngọt ngào.

Vĩ thanh.

Ánh nắng buổi trưa như thiêu như đốt bị tán cây cắt ra thành vô số mảnh nhỏ, côn trùng trốn trong bụi cỏ rả rích ngân

vang. Vân Thiều Lỗi dắt ngựa lội qua con suối nhỏ nước chảy xiết.

Trên lưng ngựa, Phượng Du Lâm nhìn cảnh vật bốn phía vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng cảm khái vạn phần.

“Đệ có mệt không?” Vân Thiều Lỗi ngẩng đầu săn sóc hỏi.

“Không sao…” Phượng Du Lâm trả lời, đầu lưỡi nhiều năm không sử dụng, y nói chuyện vẫn có chút gian nan, bất quá trong khoảng thời gian này luyện tập phát âm đã rõ ràng hơn không ít.

Vân Thiều Lỗi cười cười.

“Đợi sư công và sư thái nghe thấy đệ nói chuyện, hai người nhất định sẽ rất cao hứng.

Phượng Du Lâm cũng thực chờ mong cùng lão phu thê An Trường Quân đoàn tụ, y mắc cỡ đỏ mặt gật đầu.

“Đệ nên mở miệng nhiều hơn, không cần luôn gật đầu.” Vân Thiều Lỗi ôn nhu khuyên nhủ.

“Mở miệng… Nói gì…?” Phượng Du Lâm nghiêng đầu nhìn hắn.

Vân Thiều Lỗi sủng nịch vỗ về hai bên má y.

“Tỷ như, đệ muốn đi du ngoạn chỗ nào… Chúng ta bái phỏng sư phó xong sẽ hạ sơn, đệ có đặc biệt muốn đi chỗ nào chơi không?”

“Không…” Phượng Du Lâm đối việc dạo chơi thắng cảnh có thể nói dốt đặc cán mai, khuôn mặt ửng đỏ, lời nói ngọt ngào mang theo ý tứ hàm xúc nũng nịu:

“Huynh đi tới đâu… Ta theo tới đó…”

Vân Thiều Lỗi tâm thần rung động, trong lòng ngọt lịm, kéo thấp đầu y hôn một cái.

“Mặc kệ đi nơi nào, huynh đều sẽ mang đệ theo…” Mặt dán cùng mặt, nói ra ước hẹn cả đời.

Vượt qua thạch trận, rừng trúc xanh biếc hiện ra trước mắt.

“Thần nhân” An Trường Quân đầu bạc râu trắng giống như sớm đã biết đứng trước cầu gỗ nhỏ sau rừng trúc, khuôn mặt mang ý cười chờ đợi khách nhân tới thăm.

Rừng cây dương đào phủ xanh núi đồi, nghênh đón một mùa hạ tràn trề sức sống.

oOo Hoàn oOo

Lời tác giả: Kết thúc vô cùng đơn giản~~ A ha ha ha ha ~~ Lâm nhi và tiểu Vân hạnh phúc ngày sau sẽ luôn trong tim mỗ Hồ~~

Lần này viết tương đối ngắn~~ Nhưng rất mệt mỏi nha ~~ haizzz~~

P.s: Mỗ Hồ bất lương lại chuẩn bị khai tân hố mới~~ Giờ đang mắc kẹt trong hai cái hố liền~ Tha ngẫu đi~~ Chạy trốn-ING.

Chú thích:

(1)Mượn hoa kính phật ( 借花敬佛): Của người phúc ta, ý chỉ lấy của người này tặng cho người khác, bản thân chẳng mất chẳng thiệt thòi gì lại được mang tiếng phúc đức.

(2)ti trúc: sáo

(3)nội tử: vợ, bà xã