Bên này Diệp Tư Hạ cũng chẳng khá gì hơn. Cô cũng trằn trọc trên giường mãi chưa ngủ được. Trong đầu cứ nghĩ tới câu nói của Bạch Kỳ Thiên lúc nãy, rõ ràng nó chưa đầy ẩn ý mà.
Quá đau đầu với những suy nghĩ này khiến cô muốn ngủ mà không được. Diệp Tư Hạ tung chăn ra bước xuống giường, cô quyết định đi ăn gì đó. Diệp Tư Hạ loẹt quẹt chiếc dép đi xuống bếp tìm đồ ăn để khỏi phải mệt đầu vì chuyện tối nay.
Có lẽ đêm nay là một đêm đủ dài đối với Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ vì trong lòng họ ngổn ngang nhiều suy nghĩ về đối phương.
___________________
Sáng hôm sau, mọi tin tức kia đã bị dập tắt, cứ như chưa từng xuất hiện. Mọi việc vẫn quay trở về vòng tuần hoàn của nó.
Diệp Hạo Hiên quay cuồng trong công việc. Dạo này anh bận hơn hẳn bởi trong tay còn vụ đấu thầu khu đất phía thành Đông sắp tới. Dự án này như con mồi béo bở vì thế rất nhiều công ty bất động sản tranh giành đấu đá nhau rất khốc liệt.
Vì mong lần đấu thầu này thành công, Chủ tịch Diệp Bác Văn đã thuyên chuyển cả con gái Diệp Tư Hạ sang, coi như vừa giúp đỡ vừa học tập anh trai.
"Anh cả..."
Ngay khi mở miệng ra, cô nhận lại ngay ánh mắt cảnh cáo của anh mình, Diệp Tư Hạ vội sửa lại xưng hô:
"Tổng giám đốc, lần đấu thầu này coi như là lần debut của anh tại công ty. Người làm em gái đây sẽ giúp anh có một màn ra mắt hoành tráng nhất."
Diệp Tư Hạ vỗ tay vào ngực mình, đầu ngẩng cao lên một chút. Từ cô thấy được sự tự tin tuyệt đối.
Diệp Hạo Hiên mắt vẫn không rời khỏi tài liệu, anh chỉ nhẹ cất giọng:
"Về mảng này hình như cũng không thuộc chuyên môn với ngành học của em. Coi như là học tập thử sức thôi đừng căng thẳng, nếu có sơ suất gì anh tính hết cả rồi."
Diệp Tư Hạ giậm chân một cái xuống đất, mặt biểu hiện sự không đồng tình, giọng nói có ý phản đối:
"Anh à, em hiểu anh luôn tìm cách bao bọc em nhưng ba đã cho em sang đây giúp đỡ anh rồi thì chính là muốn em học hỏi thêm. Anh đâu có thể bao bọc em mãi được, em cần phải học sang mảng khác nữa. Nếu không em sẽ cảm thấy bản thân quá một màu, không biết làm nhiều việc."
Diệp Hạo Hiên đóng tài liệu vào, nhăn mày nhìn em gái mình. Anh không đồng tình với suy nghĩ này của Diệp Tư Hạ:
"Sao em lại có suy nghĩ bản thân mình một màu chứ? Điều anh muốn là em học chuyên và giỏi về một thứ thôi, đừng cái gì cũng ôm hết vào người rồi mỗi cái chỉ biết một ít."
Diệp Tư Hạ thấyđược Diệp Hạo Hiên đã hiểu sai ý mình. Cô vội vàng giải thích:
"Ý em không phải là học kiểu số lượng. Lúc này em rất muốn học hỏi thêm từ anh về mảng đấu thầu này. Anh hãy tin tưởng em, em chắc chắn sẽ nỗ lực học tập."
Khuôn mặt của Diệp Hạo Hiên đã dịu đi một chút, đôi mày đã buông lỏng ra. Anh đứng dậy bước về phia em gái nhỏ của mình:
"Vậy thì anh sẽ thật nghiêm khắc để rèn giũa em. Ở đây anh em sếp, em chỉ được nghe lời, không được cãi lại."
Nghe thấy câu nói đầy tính chuyên chế kia, Diệp Tư Hạ đánh mạnh vào tay anh trai mình:
"Tính cách ác liệt của anh như này, chị Cẩn Y đúng thật là không chịu được nổi mà. Thể nào hôm nọ ra ngồi uống ở quán Starbuck, chị kêu trời kêu đất lên với em về cái tính bá đạo của anh đấy."
Đúng thật cái tên "Cẩn Y" vừa cất lên đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Diệp Hạo Hiên. Anh nhìn thẳng vào mặt em gái một cách nghiêm túc:
"Y Y còn nói gì nữa, nói cho anh nghe xem."
Diệp Tư Hạ như đã nắm thóp anh trai mình, cô nhếch nhẹ đôi mày một cách giảo hoạt, cười cười và vỗ vai Diệp Hạo Hiên như một người bạn hữu:
"Thiên cơ bất khả lộ."
Sau khi nói, Diệp Tư Hạ quay người đi thẳng về phía cửa. Nhưng đi được nửa đoạn, cô nghe thấy câu nói:
"Đi ăn đồ nướng không? Chiều nay tan làm đi luôn đằng nào anh cũng đang rảnh."
Diệp Tư Hạ hào hứng cười khanh khách, nhảy chân sáo về phía anh trai mình:
"Thành giao. Em rủ cả anh hai cũng đi nữa nhá, lẽ nào để anh ấy ở nhà một mình."
"Ok, cả hai đứa cùng đi anh bao hết."
Cuộc đời của Diệp Hạo Hiên thật sự trở nên vui nhộn khi có 2 đứa em này.
______________________
Ra khỏi phòng Tổng giám đốc, Diệp Tư Hạ nhấc máy gọi:
"Anh hai, có việc vui nghe không?"
Đầu bên kia phải một lúc sau mới trả lời:
"Anh đang làm việc có gì nói nhanh đi?"
Diệp Tư Hạ khó hiểu, sao nay anh hai của cô lại nghiêm túc vậy chứ. Nhưng cô vẫn nhanh chóng nói để không tốn thời gian của anh mình:
"Em vừa nhận được một kèo của anh cả mời đi ăn đồ nướng. Anh cả bao cả hai anh em mình luôn, tối nay đi ăn."
Bên kia, Diệp Hạo Thành cũng nhanh chóng trả lời nhưng giọng điệu trở về vẻ vui đùa hơn:
"Tưởng ai bao chứ đại gia bao thì đi luôn. Tối về anh xong ba anh em mình đi."
Diệp Tư Hạ thấy anh hai Diệp Hạo Thành lại vui đùa trở lại cô cũng chẳng thắc mắc băn khoăn nhiều. Chào anh trai rồi cúp máy đi làm luôn.
Trong lòng cô thầm cảm ơn chị Cẩn Y yêu quý của cô. Nhờ phúc của chị mà cô có một bữa ăn ngon lành không mất tiền. Vậy nên Diệp Tư Hạ quyết tâm phải lôi được Từ Cẩn Y về làm chị dâu của mình.