Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 42

Lúc nhận được tin báo thì Uông Vân Phong đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời để băng bó vết thương.

Quyển Thư phụ trách xử lí vết thương, Bạch Nghiên ngậm một quả táo trong

miệng, Uông Vân Phong ngồi trên chiếc xích đu suýt nữa ngủ thϊếp đi,

hoàn toàn không để ý tới vết thương sâu tới mức lòi cả xương kia. Da

thịt cũng dần trở nên hồng hào, tinh thần cũng bắt đầu tỉnh táo hơn rồi.

Chuyện trên giang hồ Hàn Nhất Phàm đã xử lí, Uông Vân Phong ngày ngày khổ cực

chờ đợi thánh chỉ của Hoàng đế. Sau khi người của Triệu Vương bị cự

tuyệt ở bên ngoài thì hai ngày sau liền trở về, hiện tại còn lại mấy hộ

vệ đều là ám vệ của mình. Nhưng thủ vệ bên cạnh thì lại thiếu, những

người kia đang lén lút theo dõi hắn hòng đoạt lấy cái đầu của hắn, vì

vậy, Uông Vân Phong rất muốn gửi một lá thư hỏi tình hình của Hoàng đế:

Cái đầu vi thần rốt cuộc giá trị lớn đến thế nào mà khiến cho bọn tham

quan từng người tới đòi?

Thánh chỉ của Hoàng đế còn chưa tới, ngược lại tin tức về vợ con lại sớm đến trên tay.

Bạch Nghiên ở một bên cầm lá thư lên đọc, lúc đọc thỉnh thoảng còn phụt ra

vài tiếng cười, ánh mắt nhìn có chút hả hê: “ Lão gia, xem ra thiếu gia

không kế thừa được học vấn uyên bác của người rồi.”

Uông Vân

Phong nhắm nghiền hai mắt như lọt vào sương mù, hài hước nói: “Không

sao, sau này cho nó đi làm Đại tướng quân. Lệnh Mị thay ta sinh một đứa

con trai, còn đem gia nghiệp của Uông gia ta phát dương quang đại. Hi

vọng sau này tân Hoàng Đế có thể dễ dàng tha thứ cho con ta dám nhổ lông trên đầu hắn.”

"Đến nay chúng ta vốn biết rõ tính tình của Thái tử, thật không dễ bắt nạt.”

Vân Phong quăng cho Bạch Nghiên một ánh mắt: “Con ta cũng không dễ ức hϊếp.”

Bạch Nghiên nhắc nhở hắn: “Đắc tội với Thái tử, chỉ sợ Hoàng hậu châm ngòi ly gián tình cảm của lão gia và phu nhân.”

Uông Vân Phong nói: "Sợ cái gì. Hoàng thượng dày vò ta mấy năm, ta cũng đã

cho hắn không ít rắc rối. Hoàng hậu không để cho Uông gia ta sống yên

bình, ta liền khiến cho Hoàng thượng không được dễ chịu.”

Bạch

Nghiên sờ lên cằm, vuốt bộ râu xồm xoàm: “Lão gia, thật ra người vốn

chẳng phải quan thanh liêm gì ? Người với Hoàng thượng tới cùng vẫn

là...”

"Quan thanh liêm trên phê bình Hoàng đế, dưới dâng tấu sớ

vạch tội tham quan.” Nói xong, vặn vặn cổ tay đã cứng ngắc: “Hoàng

thượng không phải là một minh quân chân chính, hà cớ gì ta phải làm một

thần tử ngay thẳng. Cái gọi là thượng bất chính, hạ tất loạn, đến nay

triều đại này còn phồn hoa hưng thịnh như thế này, Hoàng hậu hẳn là vô

cùng biết ơn ta. Nếu không phải ta uốn nắn Hoàng thượng lúc người sai

lầm lệch hướng thì Hoàng hậu sao có thể ung dung cai quản hậu cung không phải lo nghĩ gì ?”

Hai người nhớ tới những năm gần đây Hoàng đế

bị các đại thần chỉ vào lỗ mũi, tình cảnh vô cùng thống khổ, không khỏi

cảm thấy đồng tình cũng hoàng đế. Tất nhiên, Hoàng thượng đàng hoàng,

Hoàng hậu không nên cao hứng quá mà lơ là. Cho nên, Hoàng hậu xác thực

nên cảm kích Uông Vân Phong.

Nhưng lời này nói ra có chút bất

kính. Cho tới bây giờ ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, trong xương cốt người

Uông gia là gian trá giảo hoạt chưa từng biểu lộ ra ngoài, nhiều nhất

như hôm nay vậy, lấy ra làm thú tiêu khiển nhàm chán gϊếŧ thời gian!

Có lẽ, Uông Vân Phong thực sự đã bị Hoàng thượng chọc cho tức giận rồi,

trong lúc làm việc đại sự của triều đình, còn bị người ta đuổi gϊếŧ liên tiếp, thỉnh thoảng bị thương, trong tình cảnh đó, tâm tình tốt mới là

chuyện lạ, Nghĩ tới sau này con hắn có thể đi chơi đùa Thái tử, Uông Vân Phong chỉ cảm thấy vui vẻ, nhất định không ngăn cản.

Sau khi

băng bó vết thương trên cánh tay, Uông Vân Phong tự mình lấy phong thư

xem kĩ lại một lần, rồi cười nói: “Chân truyền của Hạ tướng quân dám tác quai tác quái cũng vì bên cạnh nàng là người có khí thế.”

Bạch Nghiên đắn đo nói: “Lão gia thật không lo lắng hai người hầu của thiếu gia không trung thành với cậu ấy?”

Uông Vân Phong cười khẽ, con ngươi màu đen bị ánh mặt trời phản chiếu ra màu xám: “Ngươi cho rằng, thật sự sẽ có người chỉ mới một lần gặp mặt sẽ

một lòng trung thành với chủ tử?”

Bạch Nghiên không trả lời,

Quyển Thư không giống như ngày thường nói cười ríu rít, lần đầu tiên mở

miệng nói: “Không biết. Lòng dạ con người không thể nghiêng về một phía

được. Có người tự cho rằng mình trung thành và tận tâm, đến khi gặp

chuyện bất trắc, thì liền phản bội chủ nhân cũng là chuyện bình thường.

Ngược lại, có người nhìn có vẻ dao động giữa hai bên, ở hai bên nói lời

ngon ngọt, nhưng nếu gặp phải quốc gia đại sự, cũng nguyện ý xả thân cứu nước. Trên đời này, không ai có thể nói mình thật sự sẽ không phản bội, phải xem phản bội người như thế nào mà thôi.”

Uông Vân Phong

giống như mệt mỏi đến cực điểm, ngồi ở trên xích đu lắc lư vài cái. Chỉ

là một lời nói, Bạch Nghiên cảm thấy lão gia cùng Quyển Thư đã xảy ra

chuyện gì đó, còn hắn thì bị ngăn cách ở bên ngoài.

"Người ở địa

vị cao, không nên khờ dại tin tưởng thực sự sẽ có người vì mình mà không màng tính mạng. Giống như Hoàng thượng, hắn đứng đầu thiên hạ, nhưng

thực ra lại rất cô đơn. Bởi vì hắn biết, vô số quan viên không nhìn vào

địa vị Hoàng đế của hắn, mà chính là quyền lực trong tay hắn, nếu hắn

không còn là Hoàng thượng nữa, người ta cũng coi như có hắn cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hoàng thượng đối với quan quân trong triều vô

cùng công bằng, mà Phân nhi đối với hai tâm phúc cũng công bằng như vậy. Hắn đã nhìn ra mối cừu hận này, nên sau này hai thuộc hạ không thể giấu diếm hắn được chuyện gì nữa. Hai người kia vừa giám sát vừa căm thù lẫn nhau, bằng mọi cách tìm ra nhược điểm của đối phương. Cho nên Phân nhi

chẳng phải làm gì cả, chỉ cần ngồi nhìn hai người kia đấu đá lẫn nhau

rồi hòa giải đúng lúc, hôm nay thiên vị Bách Thụ một chút, ngày mai

thiên vị Nỗ Xa một tẹo, là có thể khiến cho bọn họ toàn lực dâng hiến,

mà không cần lo lắng bọn họ kết bè kéo cánh mưu hại mình.

Bọn họ

cùng nhau lớn lên, lại được hầu hạ cùng một người, Phân nhi từ từ cho

bọn họ quyền lợi, đồng thời còn bồi dưỡng nhiều nô bộc hơn, cho dù trong đó có người phản bội, thì vẫn còn có người thay thế. Nó sẽ thỉnh thoảng giả vờ vô ý nhắc nhở bọn họ, mục đích để cho bọn họ biết thân biết phận của mình mà làm việc. Nócó thể cho đi, cũng có thể thu lại. Hạ Phân

chính là suy nghĩ giống như bậc Đế vương, nó sẽ nói cho thuộc hạ biết

mục tiêu của mình, chỉ cần họ có thể cố gắng đạt được yêu cầu đó, có thể chân thành dâng kính thì chắc chắn sẽ nhận được quyền lợi, trở thành

nhân tài được nó trọng dụng. Nhưng điều quan trọng nhất, chính là, nhân

tài như Bách Thụ nó cũng cần, võ trạng như Nỗ Xa nó cũng cần, nhưng bản

thân nó thì hơn hẳn bọn họ về mưu trí và sự quyết đoán.

Nó cần bọn họ, nhưng mà, không có nghĩa là cứ nhất thiết phải là bọn họ.

Chiêu thức ấy, Hạ gia đã sử dụng liên tục suốt mấy trăm năm, cũng là Hạ gia

đã trải qua hai lần thay đổi triều đại mà vẫn trường thịnh không suy.

Ngược lại, Uông gia đối với người ngoài thì nghiêm khắc, nhưng trong nhà thì lại mềm yếu, là tối kỵ.”

Uông Vân Phong nhìn lên bầu trời bao la: “Thực sự mà nói, là do một tay ta dạy nên nó, là do ta khiến nó kiêu ngạo, vốn là...”

"Lão gia dạy dỗ lại là được.”

Uông Vân Phong nhận lấy cốc nước đá màu đỏ từ trên tay Quyển Thư, uống một

ngụm rồi mới nói với Bạch Nghiên: “Vậy phải dể cho phu nhân nhà ngươi

thả lỏng khúc mắc ở trong lòng, tự giác tự động chuyển vào trong Uông

phủ mới được a. “Hắn cũng không dám tới Hạ gia tính kế Hạ Lệnh Mị, kẻo

lại bị đặt lên bàn mạt chược, bị cả nam lẫn nữ già trẻ lớn bé Hạ gia

thay phiên nhau quất 100 lần… 100 lần.

Có lẽ, cho dù không phải trẻ con 5 tuổi, hắn cũng phải mặc tiết khố cùng yếm đỏ?

"Ôi, nếu chúng ta không cách nào mời được phu nhân hồi phủ, thì phải kiếm

người khác mời về chứ sao. Tự nhiên sinh sự vô cớ, quậy cho lão gia long trời lở đất, chuyện nhỏ này chỉ là tiện tay xử lí.”

Bạch Nghiên

chấn động, đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian trọng thương, mình được

Quyển Thư dốc hết tâm can cứu chữa, cho dù bệnh rất nghiêm trọng, cũng

đứng lên nỗ lực luyện võ. Có lẽ Quyển Thư thật sự cùng lão gia suy nghĩ, cùng lão gia phiền muộn. Mặc dù thường ngày, Quyển Thư giả ngây giả

dại.Chính là, Quyển Thư cùng với lão gia đã trải qua không ít thị phi,

cho nên đến nay mới làm cho chủ tớ một lòng như vậy.

Vốn định dò

hỏi, ngẩng đầu lên làn nữa mới phát hiện, Quyển Thư sớm đã đi đâu từ lúc nào, mà trên mặt Uông Vân Phong cũng đã tản đi ba phần lưu manh tao nhã , ngay sau đó lại trở về với vẻ lạnh lùng, tàn khốc.

Hắn đặt cốc nước xuống, bất thình lình nói nói một câu: “Về nhà thôi.”

Không nghĩ đến lúc Phân thiếu gia nhập học tại thư viện Bạch Lộ lại đưa tới

một trận gió tanh mưa máu, Uông gia vốn đang yên tĩnh bỗng dưng gà bay

chó sủa, hai con cá chép sống sờ sờ trong chảo, cũng bị chấn động tới

mức nhảy liên hoàn, suýt chút nữa làm nồi bị lật ngược.

Uông quản gia lau mồ hôi, cả người ẩm ướt ngượng ngùng chạy đến trươc mặt Hạ Lệnh Mị: “Phu nhân, người phải giúp lão gia! Lão gia không có trong phủ,

người lại không qua, Uông phủ sắp phải đổi chủ rồi.”

Hạ Lệnh Mị

nhìn bộ dạng lão quản gia, mồ hôi rơi như mưa, nghe xong liền trấn an

lão: “Chính là phu nhân kia lại đang đại náo hả?”

"Đâu chỉ là đại náo, bà ta mang theo con sống chết đòi vào ở trong phủ, mỗi ngày đứng ở cửa ra vào lớn tiếng nhục mạ, nói đại lão gia đã qua đời vong ân phụ

nghĩa, vứt bỏ mẹ con bọn họ chẳng quan tâm, ngay cả lúc lão gia ra đi,

con trai bà cũng không được chia nửa phần gia tài, làm cho con nối dòng

của đại lão gia phải lưu lạc bên ngoài chịu khổ. Bà còn nói, tiểu lão

gia không phải trưởng tử, không có tư cách kế thừa Uông phủ, muốn tiểu

lão gia đem Uông phủ trả lại cho con trai bà.”

Nhũ mẫu của Hạ Lệnh Mị ở bên cạnh chịu hết nổi gắt một cái: "Đúng là cái đồ hồ ngôn loạn ngữ.”

Uông quản gia cũng gật đầu: "Nhưng chúng ta không cách nào nói lý lẽ với bà

ta được. Việc này không hiểu tại sao lại kinh động đến chi thứ hai, bọn

họ nói muốn thay mẹ con bà ta chủ trì công đạo, muốn lão gia chúng ta

giao ra một nửa gia tài cho bọn họ, đại lão gia trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy được an ủi.”

Thì ra đại danh Uông ngự sử đã truyền từ thành Bắc Định tới từng nhà. Ngự sử đại nhân, trên có thể giáo huấn

hôn quân, dưới mắng ngu thần, vốn lại là công tử có gia thế, vô cùng

giàu sang, nhưng lại không có con, thế nên chi thứ hai không những xem

Uông lão gia là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nghĩ hết biện

pháp muốn đem tài sản của Uông gia đút vào túi riêng, đáng tiếc không

không có cách gì.

Sau này bởi vì chuyện của Hạ Lệnh Mị, Uông Vân

Phong không vui trong lòng, lợi dụng cơ hội đó, trong tộc liền nhét thêm người vào Uông phủ, mà vị trí tộc trưởng. Không ngờ, cách đây vài năm,

đột nhiên xuất hiện một lão phụ nhân, mang theo một người con trai lớn

hơn Uông Vân Phong một tuổi chạy tới, nói mình là người được Uông đại

lão gia cưới hỏi đàng hoàng trước khi qua đời, còn sinh một đứa con

trai. Bà ta mới chính là vợ cả, còn con của bà ta mới chính là trưởng

tử! Nói Uông Vân Phong không những làm mẫu thân mình tức chết, mà còn

hại chết cả đại lão gia, vọng tương độc chiếm gia tài của Uông gia, anh

tuấn tiêu sái sống giàu có, vọng tưởng.

Chủ nhân Uông gia không phải Uông Vân Phong, mà là con trai bà ta – Uông Vân.

Thật sao, tên so với Uông Vân Phong chỉ thiếu mất một chữ, cái này chẳng lẽ

cũng chứng minh được Uông Vân mới là trưởng tử chân chính của Uông đại

lão gia?

Nếu như không có chỗ nương tựa, không có bằng chứng, cho dù muốn nhỏ máu nhận thân cũng là người xa lạ muốn lôi cái chết đã

nhiều năm qua của đại lão gia ra làm ầm ĩ, nhưng chuyện náo nhiệt này

lại do chi thứ hai của Uông gia bày ra?

Mẫu thân của Uông Vân

Phong vốn là tiểu thư khuê các được chính Uông đại lão gia cưới hỏi đàng hoàng, danh phận và địa vị của bà rất rõ ràng, cho dù trước kia đại lão gia đã từng có một mối nhân duyên ngắn ngủi, bà ta cũng không phải là

chính thê của Uông gia. Bà ta làm ầm ĩ, chẳng ai sợ, thêm một Uông Vân,

cũng không sợ! Nhưng bên trong lại kéo theo thân thích của Uông gia tới

sinh sự, việc này chỉ sợ sẽ ngày càng phức tạp, đối với Uông Vân Phong,

nhất định có hại.

Lúc này đây, bất luận thế nào Hạ Lệnh Mị cũng sẽ thay Uông Vân Phong chống đỡ chuyện này, dẹp tan tai họa này.