Cuối cùng lúc ánh chiều dương hiện lên trên sóng lưng sườn núi, bóng dáng từng người lọt vào trong hố sâu.
Lúc Hạ Lệnh Mị rơi xuống dưới, trường tiên đỏ thắm vung ra ngoài, muốn
xuyên qua thác nước cuồn cuộn được cây trụ nhỏ bé tẹo teo bắt lại. Lại
ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân thể Hạ Phân rơi xuống tới, nàng hít một
hơi lãnh khí, cổ tay run lên, nửa nghiêng thân thể bỏ rơi Trang Sinh
đang dựa vào, phần đuôi roi vung vào bên hông Hạ Phân.
Cách màng nước, đứa nhỏ đập vào trong ngực của nàng, tốc độ hai người rơi xuống nhanh hơn.
Dáng người to lớn của Võ Sinh như chiếc vỏ cứng cáp trên lưng con rùa, từ
trên đỉnh đầu choàng xuống tới. Hạ Lệnh Mị cảm thấy, thế rơi của bọn họ
dường như nhanh hơn một chút nửa rồi?
Cũng may, Trang Sinh đệm ở dưới chân của nàng.
Mọi người giống như xếp La Hán, phù phù rơi xuống hồ sâu. Trang Sinh đứng
mũi chịu sào, lưng Võ Sinh bay ngược nước, Hạ Lệnh Mị đứng ở trên bụng
của hắn, Hạ Phân được bảo vệ ở trong ngực nàng.
Đập vào mắt ngoại trừ đỉnh đầu bọt biển màu trắng , chính là hố sâu tăm tối vô tận.
Hạ Phân ngẩng đầu tựa như la lên một tiếng gì đó, Hạ Lệnh Mị vuốt tóc hắn
lặng lẽ an ủi. Bọn họ đều là người đã từng chiến đấu trên biển rôgnj, kỹ năng bơi rất tốt. Tay Võ Sinh tìm được trước bọn hắn, đem Hạ Lệnh Mị
lên trên mặt nước, hạ Phân ho khan hai tiếng, duỗi tay ôm chặt lấy cổ Hạ Lệnh Mị.
Một đường sinh tử khiến đứa nhỏ hoảng sợ không ít, gắt gao ôm mẹ ruột của mình không muốn buông tay.
Có Võ Sinh như Hải Quy, mẫu tử hai người ở trên lưng của hắn an toàn cố ra dòng nước xiết, một đường bơi đi.
Chung quanh toàn bộ đen lại, cây cối bị gió thổi được như ma quỷ nổi điên.
Đáy nước thật ấm áp, mặt nước lại lạnh đến mức triệt để. Hạ Lệnh Mị đã
cố gắng ôm lấy Hạ Phân,hàm răng đứa bé lạnh run lên. Bọn họ phải lên bờ, vấn đề là không biết còn lính đuổi theo hay không, bên trong rừng sâu
núi thẩm khắp nơi đều có thể là địa điểm ẩn thân tốt, lên bờ thì gặp
phải ám sátđột nhiên xuất hiện. Một mình Hạ Lệnh Mị cũng không phải sợ,
nàng có vô số dũng khí và can, cũng nguyện ý dùng bản thân làm mồi dẫn
xà xuất động, bây giờ không dám.
Hạ Phân ỷ lại làm nàng không dám làm chuyện gì khác khác người, nó là vỏ đao của nàng, sẽ chôn vùi tất
cả sự lớn gan lỗ mãng của nàng không chút nương tình.
Ba người, im hơi lặng tiếng nhìn theo dòng nước chảy xuống dưới.
Hạ Lệnh Mị buột tóc lại, nghi hoặc hỏi: "Có phải là ta đã quên cái gì không?"
Hạ Phần càng ôm chặt vào trong ngực nàng. Được rồi, quên ai cũng không quan trọng, chỉ cần đứa nhỏ ở bên người nàng là tốt rồi.
Trôi dạt như vậy hơn nửa đêm, sau một ngày một đêm mưa to không biết điểm
dừng, bầu trời đêm mênh mông không nhìn thấy sao, Võ Sinh cũng không
phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Cuối cùng, lúc toàn
thân Võ Sinh đều sưng vù, bọn họ chọn lựa một chỗ vẫn còn bằng phẳng để
lên bờ. Nơi này chỉ có một rừng cây nhỏ, rừng cây lớn ở phía sau chổ đó
rất xa. Võ Sinh vác hai người bọn họ đi tuần tra một lần trong rừng cây
nhỏ, không phát hiện ai theo dõi mà đến ám sát. Trên đường, mấy người
cùng thật thành thục nhặt lấy nhành cây khô, bắt vài con thỏ hoang, Hạ
Phân không thấy được con chuột, ngược lại nhảy xuống muốn bắt thêm mấy
con sóc đang ngừng coi.
Đoạn thời gian từ bờ biển đi đến đất liền này, Võ Sinh cùng Khổng Tiên dạy bảo nó khá nhiều. Những người này trên chiến trường gϊếŧ người như ngóe, ý thức muốn sống so với người bình
thường càng cao, dạy cho hạ Phân bản lĩnh tự nhiên đều là kỹ năng thực
dụng, không đùa giỡn cái đẹp, không nói trống rỗng.
Võ Sinh phụ
trách đánh lửa, tiểu Hạ Phân lưu loát vặn gảy cổ đám vật nhỏ, quen cửa
quen nẻo mở ngực bể bụng, rút gân lột da, mυ'ŧ lấy nước miếng dùng cây
gậy đã bỏ sạch vỏ xâu mấy con vật nhỏ lại thành một chuổi, để ở trên lửa nướng xèo xèo. Hạ Lệnh Mị còn nhóm một đống lửa, cởi xiêm y ở ngoài
hông khô, đem một lòng đều tại Hạ Phân đang chuẩn bị bửa tối sạch sẽ,
dùng áo ngoài bộc nó lại nhét vào ngồi bên cạnh đống lửa.
Võ Sinh cởi ra chỉ để lại một cái quần cộc, một người trong đầu buồn bực đi đến chung quanh bố trí bẫy rập, đợi cho lúc bố trí xong, hắn lại xách đến
mấy con gà gừng đã vặn gảy cổ. Lúc này, một thân y phụ cả Hạ Phân đều bị Hạ Lệnh Mị hong đến ấm mặc vào người, đang lần lượt nướng chân thỏ cho mẹ ruột của nó ăn. Bản thân nó thì một ngụm cắn được một nửa con sóc,
cắn được xương vang lên kẽo kẹt, hai má phơi nắng phình lên, thỉnh
thoảng liếʍ láp đầu lưỡi, cười đến thỏa mãn.
Động vật trên đất bằng có thể so sánh với nhiều loại cá ăn được trong nước.
Ba người ăn thỏa thuê, Võ Sinh đem dời đống lửa, trải áo khoác ngoài của
mình trên mặt đất, Hạ Lệnh Mị mang theo Hạ Phân nằm ở phía trên. Võ Sinh tự mình bò tới trên cành cây, thỉnh thoảng mở đôi mắt ra thăm dò, lẳng
lặng phân tích gió thổi lay cành cây chung quanh.
Sắp tiến vào giấc ngủ Hạ Lệnh Mị lại một lần nữa lầu bầu: "Ta giống như thật sự quên cái gì?"
Tiểu Hạ Phân lầu bầu, trở mình một người cút vào ngực của nàng, giống như thú con tìm kiếm cảm giác an toàn.
Sáng sớm, con thú nhỏ như là một động vật ăn thịt bò dây giữa mùi hương.
Đống rơm trên giường phủ kín mông đít nhỏ cũng vây đi, đôi mắt vẫn chưa
mở ra, người đã mơ mơ màng màng đứng lên, bên cạnh ngửi ngửi mùi thịt
liền hô to: "Con muốn ăn cái mông mềm nhất." Đưa tới vài tiếng cười to
lạ lẫm.
Có có người nói: "Vậy hãy đem cái mông gà đưa cho Phân thiếu gia."
Hạ Phân giật mình run một cái, phút chốc mở mắt ra, rất nhanh, cảnh giác
quét mắt nhìn mọi người chung quanh một lần. Hạ Lệnh Mị đã bọc một áo
choàng mới, ngồi ở dưới tay người đó, đối với hắn nói: "Mau đi rửa mặt,
lại đến gặp Hàn biễu cữu của con."
Hàn Nhất Phàm nhìn Hạ Phân
trong nháy mắt đi ra tư thế công kích bạo phát thật lâu rồi gật đầu:
"Đứa nhỏ này tư chất rất tốt. Khó trách Ngũ thúc của ngươi những năm này đều không cho nó gặp người ngoài, nên là mất không ít tâm tư huấn luyện rồi?"
Thân thế Hạ Phân đặc thù, biết được chân tướng cũng chỉ có các vị trưởng bối đang cầm quyền của Hạ gia và một mình Hạ Lệnh Mị.
Khổng Tiên cùng Võ Sinh chỉ là cố ý theo bảo vệ Hạ Phân, biết chân tướng cũng không lắm miệng. Đối với người ngoài Hạ Phân chỉ là con trai của
Hạ Lệnh Mị, là đệ tử được ngũ gia Hạ gia Hạ Tường Dân Hạ Tướng Quân đặc
biệt coi trọng, bởi vì tư chất bất phàm, cố ý để họ Hạ. Hạ Lệnh Mị là
can nương của nó, vai vế Hạ Phân mới hạ xuống một cách tự nhiên, thành
đồng lứa với Tiểu quận chúa.
Hạ Phân lớn lên ở trong binh
doanh,thân thể nhỏ bé lúc hành lễ thì đâu ra đấu, có chút hương bị đại
nhân. Hàn Nhất Phàm ngầm thân phận bất phàm, vô cùng yêu thích đứa nhỏ
nghe lời mà võ nghệ lại cao cường, chịu hết nổi nắm bắt xương cốt thân
thể của nó, Hạ Phân biết đây là lúc đại nhân kiểm tra bản lĩnh của đứa
nhỏ, cắn răng nhẫn nhịn tất cả sự đau đớn. Không bao lâu, cái trán lòng bàn tay đã đổ không ít mồ hồi. Hạ Lệnh Mị đau lòng đau nỗi nhớ nhà,
cũng là tập mãi thành thói quen. Mẫu thân Hạ gia, lúc vọng tử thành
long, tâm tư cúng ngắc như tấm thép
"Rất tốt, không tồi." Hàn
Nhất Phàm liên tục tán thưởng hai tiếng, cuối cùng nhất vỗ phần lưng
cứng ngắc của đứa nhỏ: "Đi ăn điểm tâm, Đợi chút chúng ta sẽ xuất phát."
"Đúng rồi, lúc tìm các ngươi, chúng ta còn cứu một người ở trên sông, các
ngươi nhìn xem có biết hắn hay không?." Lúc vài người đem cái người đang nửa sống nửa chết kia tới, Hạ Lệnh Mị giống như mới hiểu ra: "Hắn là
của ta... Ừ, ân nhân cứu mạng."
Mà nàng, thời điểm gặp Hạ Phân, thì không chút do dự từ bỏ Trang Sinh đang bị trọng thương.
Nàng không có cảm giác áy náy một chút nào, thật sự ==
"Ngươi thật nhẫn tâm ——!" Trang sinh đã đi một số vòng tại Quỷ Môn Quan. Hắn
vốn cho là mình là một anh hùng cứu mỹ nhân, tốt xấu gì Hạ Lệnh Mị cũng
phải biết ơn hắn, đâu có biết rằng sau khi rơi xuống nước, trong nội tâm nàng cũng chỉ còn lại đứa trẻ không biết từ đâu rơi xuống kia, mà hắn
ân nhân cứu mạng lại bị vứt bỏ ra phía sau.
Nàng biết, hắn đang bị trọng thương lại phải vùng vẩy dưới đáy nước không biết bao lâu?
Nàng biết, lúc hắn đang trôi nổi dập dền, hắn phải đứng trước tiền tuyến
cũng không chịu quay đầu lại cầu xin một cô gái, gào thét bao lâu?
Nàng biết, hắn thuận rơi xuống dưới, mắt thấy bọn họ trên bờ bên đống lửa ấm áp, ngóng nhìn bao lâu?
Hắn cơ hồ là khàn cả giọng hò hét.
Đáng tiếc, Hạ Lệnh Mị cũng không tồn tại tâm ý tương thông với hắn, nàng đối với hắn có chút ít trong lòng đau đớn rối rắm, mặt lặng lẽ, làm bộ mừng rỡ nói: "Ngươi còn sống là tốt rồi."
Trang Sinh hận không thể
rơi lệ. Hắn thật sự quên, Hạ Lệnh Mị cô gái này đối với những người đàn
ông bình thường đều là tâm địa sắt đá
"Ngươi yên tâm, " Hạ Lệnh Mị nói tiếp, "Ta hiểu được có ân tất báo."
Trong lòng Trang Sinh nóng lên, rất tốt, hắn muốn chính là những lời này.
Chủ nhân bây giờ của Nhàn Vân Trang, Cửu Phương Hi nhiệt tình tiếp đãi bọn
họ. Hàn Nhất Phàm là Võ Lâm Minh Chủ trước đây, giao thiệp rộng rộng
rãi, Cửu Phương Hi mới vừa tiếp nhận, còn có rất nhiều điểm cần Hàn Nhất Phàm hỗ trợ, đối với việc hắn mang người tới dĩ nhiên là hoan nghênh
đón tiếp. Đương nhiên, lúc hắn nghe nói đến cô gái duy nhất Hạ Lệnh Mị
này, nụ cười trên mặt lại rộng thêm vài phần.
Cửu Phương Hi là
người giang hồ điển hình. Đứng như tùng ngồi như chuông, cởi mở cười rộ
lên, lúc nói chuyện giọng điệu trầm lắng, ánh mắt chuyên chú, mà vẻ mặt
lại chất phát, thoạt nhìn là một người đã thành đạt. Người này thành
thật ở chính chỗ này, còn hơn vô số hạng người xảo trá, giành được chức
Võ Lâm Minh Chủ.
Hạ Lệnh Mị này là con gái của thế gia, từ nhỏ
cũng không biết đơn thuần là cái gì, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị tư
tưởng mê hoặc. Ngược lại Hạ Phân đối với đối phương thù ý rất sâu, Đêm
ấy ở tại Nhàn Vân Trang, một thì la lên, dẫn tới vô số chim tước công
kích phòng ngủ đối phương, phân chim trên mái nhà kia hơn nửa tháng cũng không có người nào khác ở được.
Trang sinh là quân nhân, bệnh
tình mặc dù nặng, cũng may trong Trang có thuốc tốt, không qua mấy ngày
đã có thể xuống giường đi lại được.
Rõ ràng Hạ Lệnh Mị đối đãi
với Trang Sinh không giống như Uông Vân Phong. Uông Vân Phong vì nàng bị người tấn công, nàng hầu hạ nhiều ngày bên giường đối phương; Trang
Sinh cứu tánh mạng của nàng, nàng cũng chỉ là mỗi ngày mang theo Hạ Phân đến thăm hỏi, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện dư thừa nào.
Trang Sinh cũng không lo lắng, có thể sau khi luyện võ một lần nữa, thì luôn
tìm cớ cùng Cửu Phương Hi tỉ thí. Có lẽ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn
bè, tại loại không khí ngạc nhiên này, rõ ràng Hạ Phân giống với Trương
Sinh, cùng nhau đối ngoại, thay đổi biện pháp dằn vặt Cửu Phương Hi.
Bên ngoài giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ không ít, vụиɠ ŧяộʍ tranh đấu cũng kéo dài thăng cấp.
Một đêm này, Trang Sinh lại bắt đầu thức dậy không thể để mọi người nhìn
thấy hoạt động. Hắn thừa dịp nửa đêm, lại một lần nữa leo lên nóc phòng
ngủ của Hạ Lệnh Mị.