Người giang hồ xây Sơn Trang giống như cung điện của Hoàng Đế, người thân
phận càng tôn quý lại càng thích ở chỗ cao, thưởng thức cảm giác liếc
nhìn chúng sinh vâng dạ. Tâm trạng thoải mái có thể nhìn từ trên cao
xuống nở nụ cười quyến rũ, tâm trạng phiền muộn thì giơ loa lên rống,
nhân sinh bao nhiêu! Nhàn Vân trang cách thành Thần Châu có hơn trăm dặm đường, chính giữa có vô số núi rừng và suối nối liên tiếp nhau, núi
rừng chập trùng tạo thành một cái ngoạ long, mà Sơn Trang ngay tại chỗ
cao nhất đầu rồng, bình thường dân chúng muốn leo lên ít nhất cũng một
ngày. Người giang hồ, đi nhẹ nhàng như không ╮ (╯▽╰ )╭
Hạ Lệnh Mị nhận được tin tức Triệu Vương phi bình an thì nàng đã có thể nhìn thấy
tháp Diêm ở tại long đầu phía xa xa, vô số Hắc Điểu từ đỉnh tháp lượn
quanh xuống dưới, có chút cảm giác âm trầm.
Phía sau nàng còn có
bọn ám sát giả bám riết không tha, bên cạnh nàng còn mang theo một Trang Sinh trắng đen không rõ, hộ vệ của nàng mặc dù không ít nhưng cũng
không nhiều. Làm quân cờ Hạ gia thả trên giang hồ, sự an nguy của Hạ
Lệnh Mị cũng không quan trọng, mà bản lĩnh nàng có được, ngoại trừ hai
năm đầu nàng ra ngoài gây chuyện thị phi khiến người nhà lo lắng, cho
nên, cho dù bản thân khổ cực gian nan, chính nàng cũng không lo nghĩ và
sợ hãi nhiều.
"Nói đến vị võ lâm minh chủ Cửu Phương Hi này, hắn
cũng là một nhân vật truyền kỳ. Lúc còn đang mặc tã thì mẫu thân chết vì bệnh, vυ' em mang theo hắn lớn lên. Phụ thân nghe nói là nhân vật có mặt mũi trong triều, nhưng vẫn đem hắn an trí ở biệt trang, chưa bao giờ
dẫn vào trong phủ. Sau đó, phụ thân bởi vì bị quyền thần hãm hại trở
thành tội phạm bị gϊếŧ chết cả nhà bị tịch thu lại tài sản, hắn được bảo hộ ở nơi bí ẩn có thể may mắn còn sống xót, về sau có một cuộc gặp gỡ
bất ngờ, được cao nhân dạy bảo trở thành thanh niên tài tuấn hiếm có
trên giang hồ."
Hạ Lệnh Mị không có hứng thú với vị Võ Lâm Minh
Chủ này, thực sự nàng đang muốn đi tìm một người không phải Cửu Phương
Hi. Nhưng, bị Trang Sinh hiểu lầm có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối,
nàng cùng Hắc Tử đều lựa chọn sáng suốt để người đang hiểu lầm kia cứ
tiếp tục.
"Cửu Phương Hi là vị Võ Lâm Minh Chủ hiếm thấy có ruột thịt với Triều Đình." Trang Sinh nói đầy thâm ý.
"Vì sao?" Hạ Lệnh Mị nhíu mày, "Cũng bởi vì hắn cầu hôn ta sao? Ta chỉ là
con gái Hạ gia, nếu không phải con gái duy nhất. Mặc dù Hoàng Hậu xuất
thân từ nhà ta, lại không có nghĩa là bất luận cái gì có quan hệ thông
gia đều có thể dễ dàng làm được tai to mặt bự."
Trang sinh cười
hắc hắc nói: "Ngươi là muốn nói, quan hệ bám váy đàn bà không được, đúng không? Nhưng, có mối hôn sự này dù sao cũng có được còn hơn không. Hơn
nữa, võ nghệ của vị Võ Lâm Minh Chủ này miễn cưỡng có thể so sánh được
với ta, chọn hắn làm địch, phần thắng của ta có đến bảy phần."
"Này, ngươi cũng bớt khoe khoang chút đi?" Cuối cùng Hắc Tử cũng nghe không nổi nữa, thật sự là chưa thấy qua người nào da mặt dày như thế. Vị Võ
Lâm Minh Chủ này là ngừi nao, Trang Sinh hắn lại là người nào, hắn lại
còn nói Võ Lâm Minh Chủ so ra kém với hắn!
Hạ Lệnh Mị cười hỏi: "Có phải ngươi đã quên nhân tố quan trọng nhất hay không?"
"Cái gì?"
Hạ Lệnh Mị thản nhiên nói: "Tâm ý của ta."
Trang Sinh ngẩn người: "Con gái các người không phải chỉ chọn gia thế của đối phương cùng tài năng và học vấn thôi sao? Lúc nào thì lo lắng qua ý
kiến của nhà gái rồi!"
Hạ Lệnh Mị quất ngựa nhảy nhanh hai bước:
"Vốn phải là như vậy, nhưng ta thì không." Nàng quay đầu nhìn hắn,
"Ngươi có nghe nói qua cô nàng tự mình lựa chọn lão công chưa? Ngươi có
nghe nói qua tự tung tự tác muốn gả thì gả, không muốn gả sẽ không gả
đợi gả khuê nữ chưa? Ngươi có nghe cô nàng lang thang tuỳ ý hành tẩu
giang hồ chưa? Ngươi chưa nghe nói qua, nhưng mà bây giờ ngươi đã gặp
được."
Nàng ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày đều là kiêu căng
cùng cao ngạo: "Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ ta, thế gian này
không có bất kỳ cô gái nào có can đảm nói không với nhân duyên của chính mình."
"Không có gia thế, bộ dạng nam tử có tài học, nếu như ta không thương, ta sẽ không lấy chồng."
"Nếu ta thật sự động tâm, mặc kệ đối phương là ai, là thân phận gì, ta đều
có thể an tâm vợ hiền của hắn, cả đời vì sự nghiệp của hắn, địa vị cùng
gia tộc phấn đấu."
Lúc nói lời này, Trang Sinh giống như nghe
được một giọng nói bay thẳng xuống từ suối thác cách đó không xa. Lời
nói của cô gái này dễ nghe mà đập thùng thùng vào cánh cửa , từng chữ
bay văng đến cửa, đã rơi vào trái tim. Phù phù phù phù, có con thỏ nhỏ
bay vọt đi ra, con nai vui mừng theo sát hắn, cá chuồn chim nhạn kết
thành một đội, trong nháy mắt chiếm đoạt cái bầu trời mây trắng rộng bao la kia.
Hắn phảng phất nghe được tiếng hơi thở mình: "Ta nghĩ,
ta cuối cùng biết vì sao Uông đại nhân đối với ngươi u mê không tỉnh
ngộ... Cẩn thận!"
Nhanh như thiểm điện, cơ hồ trong nháy mắt Trang Sinh bay tới sau lưng Hạ Lệnh Mị, vô số lao từ bốn phía bay đâm tới.
"Khung!" Trong lúc luống cuống Trang Sinh bắt được không ít mũi tên, hất lên
trường tiên trực tiếp quất vào mông, giữa tiếng kêu gào Ảnh Vệ nhanh
chóng phá vòng vây.
Trong lúc đó tim đập nhanh trong nháy mắt, Uông Vân Phong mở mắt ra. Giống như hắn vừa mới bị ngất đi.
"Lão gia, người đã hai ngày một đêm không nghĩ, vẫn nên trở về đi. Ta sẽ đem phu nhân mang về." Tiểu Bạch cỡi ngữa ở bên cạnh hắn, một tay vịn chặt
lưng hắn.
Uông Vân Phong lắc đầu, nhìn thấy phía trước Hạ Phân
đang ghé vào trên bờ vai Võ Sinh tò mò nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, bĩu
môi: "Ngươi thực nhu nhược!" Hạ Phân nói, "Nếu như trên chiến trường ngủ gà ngủ gật, trong tích tắc có thể làm cho đầu ngươi rớt xuống."
"Ngươi cùng Hạ tướng quân ăn nằm với chiến trường?"
"Đương nhiên. Đàn ông sợ hãi trên chiến trường không phải đại trượng phu, là người nhu nhược."
Uông Vân Phong nhíu mày: "Lời này ai dạy ngươi?"
"Bọn lính đều như thế nói. Mẹ nói, chiến trường là rèn luyên sự quyết đoán
tốt nhất, cũng chỉ có trên chiến trường mới có thể sinh ra nam tử hán
đội trời đạp đất ." Có lẽ Hạ Phân cảm thấy trên đường quá nhàm chán, khó có người chịu cùng hắn nói chuyện phiếm thái độ cũng có chút hiền lành. Đương nhiên, giọng điệu vẫn tương đối khinh thường: "Ngươi không có ăn
nằm với chiến trường, là kẻ yếu."
Uông Vân Phong ngồi thẳng, một
lần nữa nắm chặt dây cương, chỉ nói: "Trong lịch sử, Tướng quân lớn đều
chết trong tay Văn Thần. Ngươi ăn nằm với chiến trường, cùng lắm xem như mãng phu, vẫn là người nhỏ nhất."
Hạ Phân tức giận giơ quả đấm: "Chờ ta lớn lên, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. Ta không cho ngươi ức hϊếp người Hạ gia."
Uông Vân Phong hừ cười, quả nhiên là đứa nhỏ Hạ gia, tư tưởng gia tộc ăn
sâu bén rễ, không cho phép bất cứ người nào nói Hạ gia kém, cho dù là
trong lời nói. Chỉ là, rõ ràng nó được gọi là Hạ Ngũ Gia vì Hạ tướng
quân, có thể nhìn thấy là từ nhỏ ở quân doanh lớn lên. Người Hạ gia đúng là chưa bao giờ cho phép nuông chiều đào tạo tiểu bối, trong nhà với
trên triều đình đây là hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
Uông Vân Phong tương đối mệt mỏi, hắn cảm thấy đùa đứa nhỏ một chút có thể nâng cao tinh thần: "Can nương của ngươi là ai?"
Hạ Phân vung cái đầu: "Không nói cho ngươi."
"Vậy mẹ ruột ngươi đâu?"
"Can nương."
Uông Vân Phong uốn nắn hắn: "Can nương là can nương, mẹ ruột là mẹ ruột."
Hạ Phân chỉ luôn có hai chữ: "Can nương."
Quả nhiên là một tiểu tử ngốc, Uông Vân Phong nghỉ. Hơn nữa còn là chiếc
răng rất tốt, nuôi dưỡng rất tệ, tiểu tử ngốc tính tình bướng bĩnh.
Tiểu tử ngốc nhún mũi: "Có mùi máu." Võ Sinh lập tức đem hắn từ trên bờ vai
ôm xuống để trong lòng, giống như con Vượn cao lớn ôm tiểu hầu tử.
Khổng Tiên hỏi hắn: "Ở hướng nào?"
Hạ Phân thò đầu ra, giống như dã thú đang tìm kiếm con mồi, mọi phương
hướng đều hít hà, chỉ vào một cái đường nhỏ không người đi qua. Khổng
Tiên không dám khinh thường, lại phái ra hai người đi tìm hiểu trước.
Tiểu Bạch học theo hĩnh mũi ngửi bốn phía, cái gì cũng không có nghe thấy.
Bạch Nghiên giục ngựa đi tới bên Uông Vân Phong, cùng với Tiểu Bạch đem Uông Vân Phong bảo vệ ở giửa. Uông Vân Phong hỏi: "Đây là sơn lâm, có
phải đám thợ săn gϊếŧ dã thú hay không?"
Khổng Tiên liếc nhìn đối phương, từ trong túi móc ra một cái khăn gấm đặt xuống cánhmũi Hạ Phân
Uông Vân Phong cách đó hơi xa, chỉ cảm thấy khăn gấm này có chút quen
thuộc. Bạch Nghiên nói khẽ: "Đứa nhỏ này là chó? Rõ ràng cho nó ngửi mùi cô gái thiêu khắn."
Hạ Phânlại một lần nữa chỉ về hướng vừa rồi: "Mùi của can nương."
Khổng Tiên liền xung ngựa xông lên phía trước, những hộ vệ khác của Hạ gia
cũng đuổi theo ngay sau đó. Uông Vân Phong có chút nghi hoặc, bọn họ đi
về phía không khác mấy so với phía Hạ Phân chỉ, Hạ Lệnh Mị bị người truy kích, cũng có thể nửa đường thay đổi lộ tuyến...
"Can nương, can nương." Hạ Phân hét to.
"Phân thiếu gia, nơi này khác chiến trường."
Đi xa Hạ Phân lập tức ngậm miệng, trong gió không thể cảm thấy mùi gϊếŧ hại nhiều khiến cho thêm căng thẳng
"Đuổi kịp bọn họ." Uông Vân Phong nói. Đúng lúc thám tử Ám Vệ cũng có tin
tức, "Phu nhân bị tấn công!" Bạch Nghiên nói. Uông Vân Phong đã đuổi
theo sau đám người Khổng Tiên, không nghe được.
Khắp nơi đều là
bụi gai, xước trên mặt người, trên mu bàn tay rất đau, như là kim châm
một đường bay tới. Hạ Phân được Võ Sinh bảo vệ rất tốt, Uông Vân Phong
giục ngựa ở phía sau, của huyệt Thái Dương của hắn nhảy thình thịch,
không ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy thấy đôi mắt đen nhánh của Hạ Phân thò ra từ trong ngươi Trang Sinh.
Cũng không biết chạy bao lâu,
trên mặt Uông Vân Phong đều chảy máu một mảnh, không biết là nước trên
nhánh cây hay là hai má mình đã bị phá vỡ. Thấp thoáng, hắn cũng ngửi
được mùi máu. Hành vi lại hăng hái lên mười làn, thấy được một số thi
thể, là bị tên bay loạn đâm xuyên tim mà chế, quần áo này vừa nhìn đã
biết là Ảnh vệ của Hạ gia.
Uông Vân Phong nghe được tiếng tim đập của mình, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Trên đường thỉnh thoảng chuyển đổi phương hướng, toàn bộ đều dựa vào tiểu
cái mũi của tiểu Phân. Bộ hạ của Hạ Tướng quân đều tin tưởng đứa bé này, người của Uông gia đối với sự thật này cũng tạm thời tin nó.
Mỗi người đều đổ mồ hôi.
Thi thể càng ngày càng nhiều, có người áo đen, cũng có ảnh vệ. Trên vỏ cây, trên cỏ, khắp nơi đều có ngựa chết cùng khi thể, mùi máu thuận theo gió bay lại đây.
Tất cả mọi người thường thấy thi thể, bọn họ một
bước cũng không có ngừng. Theo dư âm ban ngày ánh mặt trời dần dần hạ
xuống từ đỉnh núi thì mọi người đã nghe được tiếng binh khí cùng giọng
nói. Trên hàng mi Uông Vân Phong đều là nước, hắn thấy được một ít bóng dáng màu hồng, xiêm y này càng thêm xinh đẹp so với ngày thường, nếu
như ngủ.
Nàng đã bị một đám người vây đánh bên trên vách dốc,
phía sau xa hơn là thác nước đang tuông xuống hồ sâu. Sau lưng của nàng
có một nam tử áo trắng, đầu vai của hắn còn cắm một đoạn tên, tóc tai
rối bù, áo trắng cơ hồ bị nhiễm đỏ.
"Can nương ——" giọng nói non nớt của trẻ con phá không khí vang lên, Hạ Lệnh Mị gian nan từ trong đám vây đánh ngẩng đầu lên.
Trên mặt của nàng đều là máu.
Uông Vân Phong cơ hồ cũng muốn sợ hãi kêu ra tiếng, hắn không có la lên
được, hắn nhìn thấy một mủi tên, từ bên cạnh rừng cây rậm rạp bay tới,
mũi tên sáng chói đến ngứa mắt, quá sắc bén, quá đột ngột rồi, để cho
tất cả cử động của hắn đều ngừng lại.
Hắn nhìn thấy mũi tên xông về phía Hạ Lệnh Mị.
Ở tên sau lưng, mi mắt của nàng phản chiếu ra bóng dáng của hắn;
Ở tên phía trước, Hạ Phân như tiểu Báo bay tới, chạy tới lướt qua mọi người .
Sống lưng nàng bị người đυ.ng một cái, mặt Trang Sinh cười hì hì xuất hiện tại giữa tầm mắt của mọi người
Trái tim Uông Vân Phong giống như bị bàn tay khổng lồ bóp lấy rồi.
Hạ Lệnh Mị té xuống, đầu mũi tên lao vao lòng ngực Trang Sinh, mỗi người đều ngừng lại hô hấp rồi .
Hạ Lệnh Mị kinh ngạc, thân thể nghiêng, lại nghiêng, cả người Trang Sinh
đều đặt trên vai áo giáp của nàng... Hai người bọn họ cùng ngã
vào trong thác nước, rớt xuống phía dưới, ngoại trừ hơi nước trong suốt bay lên, chỉ có màu đen tối.
"Nương!" Hạ Phân lại kêu lên một
lần nữa, thân thể nho nhỏ cũng rơi theo xuống dứoi. Kế tiếp, thân thể to lớn của Vỏ Sinh cũng nhảy theo xuống dưới.
Ngựa Uông Vân Phong đã bay lên ở bên trong, hắn muốn đi tìm Hạ Lệnh Mị.
Bạch Nghiên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy thắt lưng của hắn, tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng lôi hắn trở về.
Người đó của Uông Vân Phong đã rời đi xuống địa ngục, lòng của hắn cũng đã
lọt vào 18 tầng, không biết từ bao giờ mới có thể bò lên.