Bọn người Mặc Hi nhanh chóng gấp rút lên đường, nháy mắt đã trôi qua ba ngày, giờ phút này bọn họ đã đến được đảo Thiên của học viện Andara
Đang liên hệ với bọn Hắc Ảnh, Phiêu Linh và Thiên Nhu đều ở biệt thự mà bọn hắn mua tại đảo Thiên, Mặc Hi liền ra lệnh cho Đan Thử bắt đầu tập trung điều tra mọi chuyện phát sinh gần đây.
Hôm nay, lễ tốt nghiệp chính thức mở màn.
Liếc mắt nhìn toàn trường là màu đen, còn có bảy người mặc bảy màu khác nhau, Mặc Hi một thân trang phục màu tím nổi bật, thần bí,ưu nhã và cao quý vô cùng tương xứng với cô..
Tất cả mọi người đang tập chung nhìn bóng hình đột nhiên xuất hiện, gương mặt tuấn mỹ cộng thêm nụ cười dịu dàng làm cho mọi người rất hưng phấn
Hiệu Trưởng của【 Andara 】, đây là dịp hiếm có đó nha.
Điều Mặc Hi chú ý không phải việc này mà là về hai người xuất hiện cùng lúc với Hiệu Trưởng. Hai người kia mặc một đồ tây đen nhìn qua không hề tầm thường, nhưng khí chất lại băng lãnh, đạm bạc, giống như hoàn toàn không có sự sống, khiến cho người khác không để ý……
Người của Liên Minh Dị Năng ?
Trong lòng lập tực hiện lên thông tin này, đôi mắt Mạc Hi loé qua một tia sáng, nhất thời không ai chú ý.
“Các học sinh. . .” trên đài, Hiệu trưởng nói lớn một tiếng, cũng có ý muốn mọi người tập trung lắng nghe. Sau đó ông ta tiếp tục nói , “ Các em chính là niềm tự hào của【 Andara 】! Tất cả các người đếu có quyền tự hào về bản thân!”
Sau đó dưới đài liền yên lặng, chỉ có tiếng hô hấp lại dần dần trở nên rõ ràng.
Cho đến khi không còn một tiếng nói nào, khoé miệng Hiệu Trưởng càng lúc càng xuất hiện ý cười nồng đậm, nói : “Các học sinh, lần này là lễ tốt nghiệp của mọi người, có người tốt nghiệp, cũng có người lưu lại, nhưng mà trước khi tốt nghiệp, có thể tham dự một tiếc mục tại 【 Andara 】.”
Tiết mục?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện nghi vấn, mà riêng trong lòng bọn Mặc Hi đều trầm xuống.
“Không sai, chính là một tiết mục!” Hiệu trưởng cười dài nói, vẻ mặt rạng rỡ, “Mọi người đều biết【 Andara 】chúng ta rất gần Dị Thú Thực Lâm ? Cũng có không ít người đã từng vượt qua, đó là một trải nghiệm vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lần này【 Andara 】 quyết định, toàn bộ học sinh của trường sẽ cùng tiến vào Dị Thú Thực Lâm, làm một lần thử luyện cuối cùng trước khi chính thức tốt nghiệp!”
“Đương nhiên, các em không cần lo lắng, mỗi một nhóm đều sẽ có giáo viên bảo vệ, toàn bộ những thứ các em tìm thấy sẽ thuộc quyền sở hữu của các em, dù sao cũng chỉ là một tiết mục nhỏ trước khi tốt nghiệp mà thôi!”
“Thậm chí, nếu biểu hiện xuất sắc, các em còn có thể đạt được những giải thưởng phong phú, được ghi chép vào bên trong sử sách của 【 Andara 】, trở thành học sinh của tôi, có được trứng của dị thú cấp B, còn có chứng chỉ thông hành vào phòng duyệt lãm. . . các học sinh,có phải đều cảm thấy rất kích động đúng không? Vậy thì nhất định phải biểu hiện thật tốt nhé!”
Không đùa chứ, tất cả các học sinh dưới đài đều kích động, có lão sư bảo vệ, tính mạng hoàn toàn không gặp nguy hiểm, còn có thật nhiều giải thưởng, làm sao có thể không kích động cho được!!!
Hiệu trưởng trở về quả nhiên là có chuyện tốt mà!
Đương nhiên, không phải là không có người thông minh, một số ít người đều cảm giác có một chút kỳ quặc nhưng lại không nghĩ ra được vì sao Hiệu trưởng lại làm như vậy.
Mà sau khi Mặc Hi nghe hết thảy lại càng khẳng định ý nghĩ trong lòng. . .
【 Andara 】 đã bắt tay cùng liên minh dị năng, dẫn sói về nhà rồi!
“Các học sinh! Cho thầy biết, các em có lòng tin không?” Giọng nói của Hiệu Trưởng hơi đề cao hướng mọi người dưới đài hỏi.
“Có! !”
Tiếng hô thật lớn đến điếc lỗ tai, thể hiện tâm trạng phấn khích của mọi người.
“Ha ha! Rất tốt, Đây mới chính là học sinh của【 Andara 】chúng ta, vậy lúc này liền bắt đầu, từng người chuẩn bị bản thân mình thật tốt, lập tức xuất phát tiến về Dị Thú Thực Lâm!”
“Vâng! !”
Hết thảy đều giống như trong kế hoạch.
Đôi mắt Hiệu trưởng hiện lên nén cười, không bao lâu nữa, mọi chuyện sẽ thành công.
Sắc mặt Mặc Hi theo đó mà hiện lên một nụ cười nhạt, nhưng trong lòng liền cẩn thận tính toán một kế hoạch.
Dị thú thực lâm, Dị thú hải dương, chỗ an cư của dị thú, chỉ bởi vì kế hoạch lần này của【 Andara 】, sự yên bình từ trước tới nay đã bị phá vỡ..
Hàng ngàn người hướng về nơi đó mà xuất phát, nhất thời từng trận gầm rống của thú vật vang lên.
“Cái gì! ? Thiếu gia không trở về? Lại mạo hiểm đi cái gì Dị Thú thực lâm? Đáng chết! Không nhớ tôi đã nói gì sao? Nhất định phải mang thiếu gia trở về?” Một chỗ nào đó, người đàn ông hổn hển la lớn, dường như nghĩ tới chuyện gì, giọng nói càng trở nên hoảng hốt, lẩm bẩm nói , “ Bây giờ còn có không ít Liên minh dị năng cùng lúc hành động,【 Andara 】cũng không phải không biết, hết lần này tới lầ khác cho nhiều người đi mạo hiểm như vậy……thật khó hiểu…”
Nghĩ đến ở đây, tiếng điện thoại trong tay người đàn ông vang lên.
Mà tại một nơi khác, hàng loạt sự việc xảy ra giống như trên .
Thủy Lam Tinh, sắp loạn!
“Cái gì! ? Mặc Mặc nói thật?” ngạc nhiên hô một tiếng, khuôn mặt An Diệc Kỳ kinh dị nhìn cô, nguyên nhân cũng vì chuyện cô vừa nói quá mức kinh người.
“Kỳ cho rằng Mặc Mặc sẽ lừa Kỳ?” Mặc Hi nhàn nhạt nói, trên mặt cũng không còn ý cười, bởi vì chuyện cô lo lắng sắp xảy ra.
Linh thức phát tán tại bốn phía, cảm giác tình huống trong bán kính 10m thấy có một đứa trẻ đang gặp nguy hiểm, lông mày đen hơi nhướng lên , “ Được rồi, không cần nói nhiều, đi theo tớ.”
“Không, không phải, chỉ là. . .” An Diệc Kỳ tưởng Mặc Hi đang tức giận, nhất thời muốn giải thích.
“Im miệng, không được nói chuyện!” Mặc Hi vội vàng truyền âm cho An Diệc Kỳ, “Đi theo ta, bọn Hắc Ảnh và Đan Thử đã rời khỏi, chỉ còn chúng ta.”
Bởi vì ít thời gian nên trước đó Mặc hi đã nói trước cho Hắc Ảnh và Đan Thử , nhưng An Diệc Kỳ lại có chút phiền phức, bọn Hắc Ảnh là người bình thường, mà An Diệc Kỳ lại thiếu chủ An thị của thành Đế Do, cũng có nghĩ là tất cả mọi biểu hiện của An Diệc Kỳ sẽ bị học viện đặc biệt quan sát, muốn cứu hắn phải có kế hoạch khác.
Vùn vụt ——
Sau khi âm thanh xuất hiện, quả nhiên trước mặt liền hiện ra bóng thầy giáo trách tổ bọn họ, đó là một phụ nữ xinh đẹp, thân người đầy đặn khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.
“Ai nha nha! Tiểu Hi Hi và tiểu Kỳ Kỳ ~ vụиɠ ŧяộʍ yêu đương là không đúng nha!” Cô giáo nháy mắt đối với Mặc Hi và An Diệc Kỳ mập mờ nói, nhất thời khiến cho mặt của An Diệc Kỳ đỏ lên, ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía Mặc Hi, chỉ là kể từ cô giáo này vừa xuất hiện, trên mặt Mặc Hi cũng chỉ duy trì nụ cười nhàn nhạt không ai nhìn thấu.
“Ha ha, cám ơn cô giáo nhắc nhở, em đã biết.” Mặc Hi bình thản trả lời, nhưng câu trả lời này lại khiến cho sắc mặt An Diệc Kỳ càng thêm hồng, chẳng phải nói như vậy liền xem như thừa nhận những gì cô giáo nói sao?
Một khắc này, An Diệc Kỳ vô cùng cảm tạ cô giáo.
“Ha ha ha, tiểu Hi Hi vẫn lãnh đạm như thế ah! Được rồi, được rồi, nhưng không phải cô không cho các em cơ hội, chỉ là bây giờ đang là thời gian hoạt động, nếu học sinh tùy ý rời khỏi, cô sẽ rất đau khổ , phải biết rằng cô phải bảo vệ từng học sinh đó nha!” Cô giáo cười đùa nói, khuôn mặt thiếu nữ khả ái , nhưng tuổi tác chân thật của cô cũng chỉ có mỗi mình cô ấy biết.
Mặc Hi cười nhạt gật đầu, “Vâng.”
An Diệc Kỳ cũng cười lớn nói, “Em hiểu rõ, thưa cô, chúng em nhất định sẽ tuân thủ kỷ luật.” Giờ phút này tâm tình của hắn có thể nói là vô cùng tốt!
Mặc Hi liếc hắn một cái, chỉ là ý nghĩa trong đó không ai hiểu.
“Tốt rồi, vậy bây giờ chúng ta đi thôi, trở về đoàn.” Cô giáo cười nói, liền dẫn đường cho hai người Măc Hi, còn quay lại nhìn hai người nói,” cùng đi nhé”
An Diệc Kỳ không chút do dự đi theo, Mặc Hi ánh mắt nhìn về phía An Diệc có chút trầm xuống, cùng đuổi theo cho kịp bọn họ.
Sau vài phút, ba người đều không nói chuyện mà nhanh chóng di chuyển, ánh mắt của Mặc Hi càng tối đi, đồng thời đi theo sau họ.
Cảm giác này. . .
Thân hình đột nhiên lóe lên, đến bên cạnh An Diệc Kỳ kéo hắn dừng lại.
“Ồ? Mặc Mặc?” An Diệc Kỳ sững sờ, biểu cảm trên mặt không rõ là nghi hoặc hay vui vẻ, bởi vì Mặc Hi nắm lấy tay của hắn, cảm giác mềm mại khiến cho tâm của hắn đã muốn hoà tan.
Giờ phút cô giáo đang đi phía trước cũng đã cảm nhận được hành động dừng lại của bọn họ, xoay đầu nhìn về phía hai người, “Sao vậy? Tiểu Hi Hi và tiểu Kỳ Kỳ còn chưa tâm sự xong à?”
Khụ. . . Lời này. . .
An Diệc Kỳ bị cô giáo nói thế thì mặt đỏ lên, cô giáo nói quá. . . quá. . . hợp ý của hắn rồi! Mặc Hi cười nhạt một tiếng, “Thưa cô, dường như đây cũng không phải là đường trở về đoàn nhóm ạ?”
Nụ cười nhạt bình thản kia lại khiến cho cô giáo có cảm giác bị nhìn thấu, nhỏ nhẹ cười nói, “Ha ha ha, tiểu Hi Hi nói gì vậy?” Trong lúc đó liền âm thầm bắt đầu chuẩn bị công kích.
Chỉ là. . .
Mặc Hi trước mắt đột nhiên biến mất, cô giáo chưa hoàn hồn, trong nháy mắt đã cảm nhận được cơn đau trước ngực, ý thức dần dần tiêu tán, tận cho đến lúc chết đi, bên trong đôi mắt vẫn còn hiện rõ một tia nghi hoặc, không rõ bản thân vì sao mà chết.
“Mặc Mặc! ! ?”
An Diệc Kỳ sợ hãi kêu to một tiếng, nhìn Mặc Hi rút thanh dao găm bằng vàng ra từ trong ngực cô giáo ra, máu đỏ nhuộm đầy vương khắp nơi, nhưng cô lại không hề dính một chút nào , khung cảnh yêu diễm, nhưng lại khiến cho sắc mặt An Diệc Kỳ tái đi, nhìn cô một lần nữa lại xuất hiện trước mặt của mình.
“Đi thôi!” Không có lời nói dư thừa, Mặc Hi lập tức kéo lấy An Diệc Kỳ đứng dậy đi thẳng vào rừng.
Một phút sau khi bọn họ rời khỏi, vài áo đen lập tức xuất hiện bên cạnh thi thể cô giáo, trên tay một người trong đó hiện lên một đoàn hoả diễm, lập tức huỷ diệt thi thể cô giáo lạnh nhạt truyền tới “ Đuổi”
Vài bóng áo đen lập tức biến mất theo phương hướng hai người Mặc Hi vừa đi.
Một chỗ khác.
“Mặc Mặc. . . Vì sao lại gϊếŧ cô giáo. . .” Bị Mặc Hi kéo tay đương nhiên rất thích, chỉ là một màn vừa rồi lại khiến cho hắn không thể quên được, cô tuỳ ý kết liễu một tính mạng như vậy, hơn nữa là đối phương lại càng chưa làm ra bất cứ một lỗi lầm gì thì đã bị gϊếŧ.
“Không nhớ Mặc Mặc đã nói gì với Kỳ sao ? Cô ta muốn giao chúng ta cho đối phương đấy. . . Đáng chết!” Lời còn không có nói xong, Mặc Hi đột nhiên thầm mắng một tiếng, thân thể lập tức dừng lại, ngước mắt nhìn bốn phía…đây là chuyện gì…
【 Chủ nhân! Chính là Mê Huyễn trận! 】 trong đầu truyền tới giọng nói của Thanh Dực.
【 Mê Huyễn trận? 】
“Cái kia là cái gì?” An Diệc Kỳ vẫn chưa hề cảm thấy chuyện gì không ổn, liền dò hỏi Mặc Hi vẫn chưa nói hết câu.
Mặc Hi không để ý tới hắn, tiếp tục nói chuyện với Thanh Dực.
【 Mê Huyễn trận cũng giống như là như mê cung như trận pháp, khiến cho người lạc trong một khu vực nhất định, không tìm thấy đường ra. 】
【 Có biện pháp thoát ra không? 】 Mặc Hi hỏi, đồng thời cũng lại một lần nữa xác định quả nhiên là Miên minh dị năng, nhớ lại Nghiêm Mạc Phi đã nói mặt khác một bản trận pháp sách vở bị Liên minh dị năng đoạt được, chỉ sợ đây là một loại mà bọn hắn lĩnh ngộ ra.
【 Chuyện này. . . Em cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết một chút mà thôi, muốn thoát phải tìm được sinh môn, hoặc gϊếŧ chết người tạo ra Huyễn Trận. 】 Thanh Dực nói đến đây bên trong có chút buồn bực.
【 Đã biết. 】 Mặc Hi cũng không trách nó, dù sao biết đến đây cũng đã không tệ rồi.
“Mặc Mặc?” An Diệc Kỳ lại nhẹ nhàng hô lên một tiếng, muốn biết đáp án, lại lại sợ Mặc Hi tức giận. Bộ dạng hắn như vậy cũng chỉ biểu hiện trước mặt Mạc Hi, trở thành một chàng trai không có chủ kiến.
“Hả?” Mặc Hi xoay đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt phức tạp, nhàn nhạt nói, “Cô giáo kia muốn mang chúng ta đến khu vực Liên minh dị năng.”
“A?” Cho dù Mặc Hi đã nói chuyện kia với hắn, nhưng An Diệc Kỳ vẫn có chút kinh nghi, không là không tin Mặc Hi mà chuyện đó thật khó tưởng tượng, bất tri bất giác 【 Andara 】 lại liên kết cùng với Liên minh dị năng.
Đương nhiên, nếu Mặc Hi nói như vậy thì An Diệc Kỳ liền không nói nữa, bởi vì hắn biết bản thân rất tin tưởng cô, “Vậy tại sao lại dừng lại.”
“Bị nhốt rồi, cũng có thể nói là lạc đường, Kỳ không nhìn phong cảnh xung quanh con đường chúng ta đi qua sao ?” Mặc Hi không ngại phiền giải thích với hắn, giọng điệu bình thản tựa như không hề có chút cảm giác sắp phải đối mặt với nguy hiểm .
“Đến!” Mặc Hi khẽ hô nhẹ, kéo An Diệt Kỳ một phát nhảy lên một thân cây to ẩn giấu hơi thở, đồng thời truyền âm cho An Diệc Kỳ, “Ẩn giấu bản thân, đợi một chút khi Mặc Mặc ra hiệu thì lập tức bỏ chạy!”
“Vì sao. . .” An Diệc Kỳ kinh hô một tiếng, Chưa kịp nói hết liền có cảm giác bị một cỗ năng lượng chặn ngang miệng, kinh ngạc nhìn Mặc Hi, đồng thời cũng hiểu rõ tiếng kêu khi nãy có chút lộ liễu dễ bị phát hiện, bên trong ánh mặt hiện lên áy náy.
Quả nhiên, giống như Măc Hi phán đoán,vài thân ảnh áo đen liền xuất hiện, chỉ là số lượng lại khiến cho Măc Hi thoáng kinh ngạc, vậy mà lại tới tận sáu người, một cấp Vương đỉnh phong, năm cấp Sư đỉnh phong, cái này không phải là quá nể mặt đi?
Nhưng mà cô không biết, cũng không phải là do bọn hắn nể mặt cô, chẳng qua là vì một nguyên nhân đặc biệt khiến cho bọn hắn cùng đến một chỗ, ai cũng không có nghĩ đến lão sư sẽ bị ám sát, hơn nữa Mặc Hi và An Diệc Kỳ tuyệt đối chính là nhân vật được đặc biệt chú ý, cho nên này sáu người này mới cùng tập trung một chỗ.
Vừa thấy sáu người xuất hiện, con ngươi An Diệc Kỳ hoàn toàn mở to, hắn chưa từng thấy qua trang phục này, nhưng hắn biết rõ những gì Mặc Hi nói đều là sự thật, vừa rồi nếu cứ tiếp tục đi cùng cô giáo kia, căn bản là sẽ không có cách nào phản.
Một khắc này, hắn lại không có một chút vui mừng, chỉ cảm thấy buồn bực, hắn được Mặc Hi bảo vệ một lần nữa, hơn nữa. …thậm chí là thiếu một chút còn cản trở cô, nếu như lúc đầu nghe lời cô ấy thì đã không có việc này.
Hắn nhìn không thấu những người này, thì ra mà nói mỗi người ở đây có tu vi cấp Sư, hắn nên làm như thế nào?
Sáu người vừa đến đây, bước chân của thủ lĩnh cấp Vương dừng lại, đánh giá bốn phía một chút, mới lại một lần nữa chạy về phía trước.
“Hô. . .” Thấy vậy, An Diệc Kỳ mới thầm thở ra một hơi.
“! !” Mặc Hi thế nào cũng không có nghĩ đến An Diệc Kỳ vậy mà một chút thường thức chiến đấu cũng không có, Lại có thể thở ra một hơi như vậy, phải biết, địch nhân căn bản sẽ không dễ dàng rời khỏi như vậy, này một tiếng thở như vậy hoàn toàn có thể khiến cho bọn họ bại lộ! !
“Ah! !” chưa kịp bình tĩnh, An Diệc Kỳ lập tức cảm giác chính mình bị Mặc Hi kéo đi, nháy mắt đã đến một nơi khác, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mắt liền nhìn thấy nơi bọn họ vừa đứng mọc lên một đoàn dây leo.
Này. . . Này. . .
Cả người lại một lần nữa bị kéo đến một nơi khác, liên tục di chuyển như vậy đến mấy lần Mặc Hi mới dừng lại, An Diệc Kỳ cũng thở ra một hơi.
” Thiếu chủ An thị An Diệc Kỳ, người cần đặc biệt chú ý – Măc Hi,” Giọng nói trầm thấp băng lãnh của một người đàn ông truyền vào tai hai người
An Diệc Kỳ ngước mắt lên quan sát thì thấy trước mặt không xa đã xuất hiện sáu người. người dẫn đâu một thân áo đen khoát trường bào viền vân màu đỏ có một loại hương vị huyết tinh, vừa nói chuyện cũng chính là hắn.
Mặc Hi không nói chuyện, bình tĩnh nhìn bọn hắn.
Trong lòng An Diệc Kỳ kích động, nhìn Mặc Hi bên cạnh, đồng thời sắc mặt âm trầm, dáng lưng thẳng tắp.
“Mong hai vị bó tay chịu trói, như vậy chúng ta sẽ không vô ý làm tổn thương hai vị.” Người đàn ông kia lại một lần nữa nói, giọng điệu không hề thay đổi.
“Vô ý làm tổn thương ?” Mặc Hi cười nhạt, hoàn toàn không để ý đến tình huống lúc này, ngước mắt nhìn những người áo đen, âm trầm cười nói, “Bây giờ đương nhiên không thể làm tổn thương rồi, làm sao sẽ uy hϊếp được tập đoàn An thị của thành Đế Do chứ?”
“Xem ra là không thể thoả thuận.” Gương mặt lộ ra bên ngoài của nam nhân không hề thay đổi cảm xúc cũng theo đó mà cứng ngắc, tay hơi giơ lên, “Động thủ.”
Một tiếng ra lệnh, năm người còn lại liền hành động.
Tia sáng màu xanh chói lòa.
”Mặc Mặc!” An Diệc Kỳ đứng ở trước mặt Mặc Hi, đồng thời ánh sáng màu vàng trong tay hiện lên, hỏa diễm bộc phát rõ ràng là liều chết bảo vệ cô.
Ánh mắt Mặc Hi kiên định, người trước mắt có thể nói là đã nhìn thấy từ nhỏ, đến bây giờ trưởng thành trở thành một thiếu niên, đương nhiên cô biết rõ tình cảm của hắn, nhưng cô đối với hắn lại khác, giờ phút này cách làm của hắn hoàn toàn là dựa theo cảm tính, chỉ khiến cho bản thân càng thêm bất lợi, nhưng mà cô có thể nói gì đây? Hắn là vì bảo vệ cô, thậm chí không sợ mất đi tính mạng.
Mất đi tính mạng?
Tuyệt đối không được, cô đến đây vì cái gì? Chính là muốn mang hắn an toàn trở về.
Cho nên. . . cho dù tổn thương tự ái của hắn, chuyện cần làm thì phải làm, coi như là cho hắn một cái khảo nghiệm, để cho hắn có thể trưởng thành hơn sau lần này.
“Kỳ, tránh ra.” Thân ảnh liền lóe đến trước mặt An Diệc Kỳ, hai bàn tay mở ra liền biến lưỡi dao màu vàng đối phương phóng đến tiêu tán
Biến hoá như vậy, dễ dàng như vậy, cả hai bên đều sững sờ, trong lòng An Diệc Kỳ càng buồn bực, sao công kích của một người cấp Sư đỉnh phong lại có thể dễ dàng bị phá giải trong tay cô, nếu vậy thực lực bây giờ của cô là bao nhiêu đây ? Chênh lệch giữa bản thân mình cùng cô càng ngày càng lớn, thậm chí còn trở thành gánh nặng cho cô!
“Mặc Mặc! Sao Kỳ có thể để một người Mặc Mặc đối mặt nguy hiểm, dù là. . . cho dù thực lực của Kỳ không tốt, nhưng Kỳ không sợ chết! Kỳ không sợ!” Vì Mặc Mặc! Chết, Kỳ cũng nguyện ý ah! ! An Diệc Kỳ kích động kêu to.
Vấn đề ở đây không phải là chết hay không chết a….
“Mặc Mặc biết rõ, nhưng tình huống bây giờ không phải là chuyện mà Kỳ có thể đối phó được, nếu muốn giúp Mặc Mặc vậy phải phối hợp với Mặc Mặc.” Nhìn thấy ánh mắt mang vẻ tổn thương, Mặc Hi cũng có chút không đành lòng, hắn. . . được bảo vệ quá tốt, đáng lẽ phải cho hắn thấy rõ bản chất của thế giới này, trong thời điểm Liên minh dị năng bắt đầu hành động, nếu hắn vẫn không trưởng thành sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng lúc này để cho hắn động thủ, không đến vài giây hắn nhất định sẽ bị bắt, tới lúc đó mọi chuyện đều thất bại
Nghĩ đến ở đây, ánh mắt Mặc Hi lấy lại vẻ bình tĩnh, một lần nữa nói chuyện, “Trước tiên lui ra sau, nghe theo lệnh của Mặc Mặc!”
Trong lòng Măc Hi cũng có chút hưng phấn, ánh mắt loé ra vẻ tán thưởng và ngưng trọng, năm người thực lực cấp Sư, nếu kết hợp thì thậm chí lực công kích còn mạnh hơn cấp Vương đỉnh phong, nếu người càng mạnh thì công kích càng cường đại.
Nói như vậy, Mặc Hi cũng không rãnh rỗi, đôi mắt khép lại, một lần nữa mở ra đã hoá thành một màu tím trong suốt, ánh tím chớp động, giống như lôi điện, dò xét bốn phía, cảm thụ năng lượng đang tụ tập.
Hống ——
Một tiếng vang lớn từ mặt đất dội lên, chính là nơi mà Măc Hi và An Diệt Kỳ đang đứng, chỉ là ngay lúc này chỗ đó không còn bóng dáng hai người. Từ lúc phát động công kích, Măc Hi đã nhanh chóng lôi kéo An Diệc Kỳ rời khỏi khu vực này.
“Mặc, Mặc Mặc. . . Con mắt. . . Sao, lại như vậy. . .” Chân vừa chạm đất, An Diệc Kỳ liền sững sờ kinh ngạc nói, đôi mắt của Măc Hi khiến cho hắn giật mình, cũng khiến hắn nhớ tới một ít truyền văn.Miệng mím chặt rồi nói, “Màu tím. . . Màu tím con mắt, tím. . .”
Mặc Hi âm trầm cười cười, “Đúng vậy.”
Không quan tâm đến thần sắc kinh ngạc của An Diệc Kỳ, Mặc Hi vẫn giữ vẻ mặc bình tĩnh.
Không phải là không muốn cho hắn biết thân phận của cô, chỉ là không cần thiết……biết càng nhiều càng nguy hiểm. Nếu An Diệc Kỳ sớm biết rõ thân phận của Măc Hi chỉ sợ là sẽ dễ khiến cho người khác chú ý, khi đó cô vẫn quá yếu ớt, hơn nữa để cho bọn họ biết được thân phận này tuyệt đối cũng không có bất kỳ chỗ tốt, vậy thì cần gì phải nói
Nhưng ngay lúc này, biết thì cũng đã biết, tin rằng hắn sẽ hiểu được tầm quan trọng của sự tình
Ngay lúc đôi mắt màu tím của Măc Hi xuất hiện cũng khiến cho kẻ địch dừng lại ngay tức thì. Sau đó, trên gương mặt của Mặc Hi hiện lên một nụ cười không mặn không nhạt, toát ra một tia tà ý, lãnh diễm mê hoặc. Đây là cảm giác chết chóc, hoàn toàn hiện ra từ trên người Mặc Hi, tạo nên một cỗ khí chất uy nghiêm
Chỉ có thể đứng từ xa, không thể xâm phạm.
Trong mắt An Diệt Kỳ chính là phức tạp, si mê, thống khổ, ảm đạm đau thương. . .
“Ah!” Quả nhiên không ngoài dự đoán, một tiếng kêu thống khổ truyền vào trong tai Mặc Hi .
Cái gọi là Ngũ Hành vây sát, chính là cần năm người, mỗi người giữ một phương dựa theo Ngũ Hành hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần vỡ sự cân bằng đó, xem như phá trận…!
Mặc Hi đứng một chỗ, trong tay là ánh sáng màu tím, trong không khí không ngừng hiện lên vài trăm lưỡi đao sắc bén. Một loạt tiếng “Xẹt, xẹt” quái dị vang lên, lôi điện lập tức ngưng kết mà thành.
Ngón tay giơ lên, hàng trăm lưỡi dao gió phát tán đi
Oanh oanh ——
Mặt đất chấn động, cả khu vực đều đang rung lên, năng lượng hỗn loạn khiến An Diệt Kỳ buồn bực không thôi, ánh mắt lại không hề di chuyển, vẫn chăm chú nhìn Măc Hi giờ phút này tựa như nữ thần.
Cô sử dụng ra công kích mờ ảo, hơn nữa. . . Hóa ra cô lại là dị võ song tu, còn đạt tới thành tựu như thế. . . phá vỡ quy tắc của Thuỷ Lam Tinh!
“Thanh Dực, không để cho bất cứ ai còn sống.” Mặc Hi nói, ngón tay lại động. Nước chảy mây trôi, năng lượng lôi điện mạnh mẽ vừa xuất hiện trong tay cô lại giống như một đứa nhỏ hiền lành nhưng sắc bén, tiêu diệt toàn bộ mọi uy hϊếp.
“Rống! !”
Một tiếng hung thú gầm rú, chứa đựng sự cuồng dã khát máu hoà cùng mãnh liệt và hưng phấn, cùng Mặc Hi phát tán ra một loại khí tức nguy hiểm , giống như hếtv thảy đều không còn quan trọng, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay một người một thú bọn họ.
Kể cả là sống hay chết!