Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 13: Ngươi nghĩ ta có dám không

Một câu nói ra, dường như xung quanh càng yên tĩnh hơn.

Việt Thanh Phong ngập ngừng một chút, bắt đầu cứu vớt cục diện: “Hề giáo chủ, từ ngữ thô bỉ không thể dùng để giải quyết vấn đề, Việt mỗ nhận sự uỷ thác của minh chủ, thành tâm cố gắng giải quyết vấn đề của hai vị, nếu ngươi nói năng lỗ mãng như thế, Việt mỗ... Không quan tâm nữa.”

Nói xong, vung tay áo, ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống rồi.

Ngươi còn dám kiêu ngạo phải không?

Mọi người còn chưa kịp làm rõ tình hình, Tiêu Thừa đã bị Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong kẻ xướng người hoạ khiến cho có chút lờ mờ, còn chưa kịp phản ứng lại phát hiện hai người vốn còn đang nói chuyện bình thường đã bất hoà, một giây sau thì trở mặt với nhau rồi!

Đều là tại thế giới này biến hoá quá nhanh...

“Được!” Hề Ngọc Đường cố nén giận: “Cứ như ngươi nói!”

Vừa dứt lời, nàng vung tay, nội lực phóng ra bên ngoài, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc vang lên, chiếc bàn trà lớn bên người đã vỡ nát!

“Nếu bổn toạ phát hiện ngươi có tâm tư gì khác, vậy thì đừng trách bổn toạ tâm ngoan thủ lạt, bắt ngươi và Việt gia khai đao trước tiên!”

Trong phút chốc, đại sảnh yên ắng như tờ.

Mọi người rất muốn vỗ tay khen hay...

Đây mới đúng là cách ở chung của Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong chứ! Kết bằng hữu lúc trước là cái gì, kẻ xướng người hoạ cái gì, đều là giả hết! Là ảo giác mà thôi!

Việt Thanh Phong đảo mắt qua chiếc bàn trà vỡ vụn, lại nhìn bàn tay phải mới vừa thực hiện hành động của Hề Ngọc Đường, đôi mắt thâm thuý kia dần có chút tức giận.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói một cách lạnh lùng: “Xin hai vị lập quy ước trước mặt tất cả nhân tài kiệt xuất trong võ lâm, tự chịu mọi thương tổn, Việt mỗ cũng viết giấy đảm bảo, nếu như lời vừa rồi có nửa phần giả dối thì mặc cho Hề giáo chủ xử lí.”

“Được.” Hề Ngọc Đường phất tay áo tiến lên, đứng giữa sảnh nhìn Âu Dương Huyền: “Xin minh chủ làm chứng.”

Âu Dương Huyền: “... Tiêu lão đệ?”

Tiêu Thừa: “...”

Chờ, chờ chút? Ông ta đã đồng ý đâu?

Ông ta đánh không lại Hề Ngọc Đường mà!

Âu Dương Huyền lại gọi một tiếng, lúc này Tiêu Thừa mới hoàn hồn, thấy mấy kẻ đang ngồi đây đều nhìn ông ta bằng cặp mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời đã đâm lao thì phải theo lao, sắc mặt biến hoá muôn vẻ, cuối cùng thở dài, gật đầu.

Âu Dương Huyền vung tay lên, rất nhanh đã có người viết xong giấy luận võ, Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa đều ký tên đồng ý.

Hai tờ giấy luận võ, Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa mỗi người một tờ, sau khi Việt Thanh Phong kí thêm vào thì chuyện này đã được định.

“Luận võ sẽ diễn ra vào trưa ngày mai, xin chư vị hãy đến xem cuộc chiến.” Việt công tử nói rất thản nhiên.

Mọi người đều tỏ vẻ nhất định sẽ đến.

“Tốt, chuyện đã xong, mọi người uống một chén đi, đến đây!” Liệt Ngạo Thiên đề nghị một cách hào phóng.

Âu Dương Huyền cũng đồng ý: “Mặc dù vẫn còn chưa tiến hành luận võ nhưng cũng có chút tiến triểu rồi, người đâu, mang chén lại đây.”

Rất nhanh, hạ nhân đã mang tới bốn ly rượu.

Bốn người lần lượt cầm lấy bốn chén, lần lượt cụng chén rồi uống một hơi cạn sạch.

“Mời các vị về lại chỗ, đợi lát nữa lão phu sẽ khoe tôn nữ ngoan bảo bối của lão phu với mọi người, ha ha ha ha...” Âu Dương Huyền cười lớn trở về chỗ ngồi.

Hề Ngọc Đường cũng cười theo, quay trở về chỗ, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi vang lên, lại quay đầu.

Chỉ thấy giữa sảnh, Tiêu Thừa mang vẻ mặt thống khổ ôm bụng, miệng phun máu tươi, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

...

Chuyện xảy ra quá bất ngờ làm mọi người không kịp trở tay.

Tiêu Thừa run rẩy ngã xuống đất, hộc máu không ngừng khiến sắc mặt của mấy người ở đây đại biến, Hề Ngọc Đường càng trừng lớn mắt, có chút khó hiểu nhìn Tiêu Thừa, đột nhiên bụng đau dữ dội, phun một búng máu ra ngoài.

“Giáo chủ!” Lữ Chính là người đầu tiên phản ứng kịp, hét lớn một tiếng rồi tiến lên đỡ Hề Ngọc Đường.

“Tiêu Thừa lão đệ!” Liệt Ngạo Thiên vọt ra ngoài, không đợi ông ta đến bên người Tiêu Thừa thì lại thấy Hề Ngọc Đường cũng thổ huyết, kinh hoảng hô lên: “Hề lão đệ!”

Lúc Tiêu Thừa vừa run rẩy ngã xuống mặt đất, Việt Thanh Phong, Huyết Sát cùng Liễu Mạn Vân cũng chạy ra, chợt nghe thấy tiếng hét đầy hoảng hốt của Lữ Chính, hắn dừng lại, khϊếp sợ nhìn sang phía của Hề Ngọc Đường, chỉ thấy nàng phun một búng máu ra ngoài, trong phúc chốc cả người đã cứng đờ tại chỗ.

Bước chân của Liễu Mạn Vân cũng ngừng lại một chút, do dự nhìn về phía Hề Ngọc Đường, nhưng sau đó vẫn đi về phía Tiêu Thừa, phối hợp với Huyết Sát điểm vài huyệt đạo, khi thấy ông ta không còn run rẩy nữa thì vươn tay dò xét.

Hơi do dự một chút, hai người nhìn nhau, đều lắc đầu.

“Minh chủ.” Huyết Sát trầm giọng: “Tiêu Các chủ đã...”

Lời nói chưa hết, sắc mặt của Âu Dương Huyền cũng không tốt mấy.

“Giáo chủ!” Tiếng gọi của Lữ Chính đã kéo sự chú ý của mọi người trở lại trong chốc lát.

Đột nhiên Âu Dương Huyền hồi hồn, hét lớn với mấy vị đại phu đến chậm: “Còn không mau đến xem cho Hề giáo chủ đi!”

Các đại phu nhanh chóng ôm hòm thuốc chạy về phía Hề Ngọc Đường.

“Đứng lại! Tiến lên phía trước một bước thì đừng trách ta không khách sáo!” Lữ Chính rống lên.

Ông ta chống đỡ cho Hề Ngọc Đường một cách khó khăn, sắc mặt người sau đã trắng bệch, từng giọt mồ hôi trượt xuống bên dưới lớp mặt nạ kia, chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được nàng đang phải chịu đau đớn cùng cực.

Mà vừa lúc Lữ Chính nói xong, Hề Ngọc Đường lại phun một búng máu.

Mọi người đều cả kinh, nhưng khi thấy dáng vẻ ai tới ta liều mạng với kẻ đó của Lữ Chính, tất cả đều đứng yên tại chỗ. Ngay cả Âu Dương Huyền cũng bị tư thế bất chấp tất cả của Lữ Chính doạ sợ, nhíu chặt mày: “Lữ đường chủ, tình thế khẩn cấp, không thể để Ngọc Đường lão đệ như vậy được!”

Lữ Chính hơi do dự, nhìn Hề Ngọc Đường bên cạnh một chút, bỗng nhiên lại phát hiện cánh tay mình hơi đau, vừa bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của Hề Ngọc Đường, lập tức hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Ai dám chạm vào một sợi lông của giáo chủ nhà ta, Lữ Chính ta liều mạng với kẻ đó! Âu Dương minh chủ, giáo chủ của chúng ta uống rượu của ông mới trở nên như vậy, ông nghĩ ta có thể để đại phu của ông tiến lên một bước sao?”

Sắc mặt của Âu Dương Huyền chuyển đen, nhanh chóng trở nên giận dữ: “Ngươi!”

Ở phía xa, Việt Thanh Phong lẩm bẩm: “Thẩm Thất... Đúng rồi, Thẩm Thất.”

Hắn nhanh chóng phóng tới bên người Hề Ngọc Đường, không đợi Lữ Chính kịp phản ứng đã nhanh chóng ra tay chặn chân khí của nàng, tiếp theo lại thô bạo ôm người ra khỏi lòng Lữ Chính, cẩn thận để nàng nằm ngang dưới dất, không thèm ngẩng đầu lên nói...

“Chắn người có ích gì sao? Còn không đi mời Thẩm đại phu của các người đi!”

Lữ Chính còn đang hoảng sợ hoang mang, bị hắn quát một tiếng, nhất thời hoàn hồn, thấy giáo chủ nhà mình đã hoàn toàn hôn mê mới cuống quít: “Đúng, đúng, Thất công tử... Ta đi tìm Thất công tử, Việt thiếu chủ, giáo chủ nhà ta nhờ cả vào ngài!”

Việt Thanh Phong không quay đầu lại, phất tay, Lữ Chính nhanh chóng phi thân ra khỏi cửa.

Nhưng chưa đợi ông ta kịp ra khỏi đại môn đã nghe thấy một giọng nói trong vắt vang lên, trong đó còn mang theo chút ý lạnh thấu xương truyền vào tai mọi người: “Đừng tìm, ta đến rồi!”

Mọi người quay đầu, thấy Thẩm Thất đang lạnh mặt đi tới, khuôn mặt tinh xảo không khác gì nữ tử kia lúc này lại được che phủ bởi băng tuyết lạnh giá.

Hắn vừa tới đã dừng mắt tại chỗ Hề Ngọc Đường, nhìn không chớp mắt, đến chỗ nào, mọi người đều tự giác nhường đường. Thẩm Thất bước về phía Hề Ngọc Đường, vung tay đẩy Việt Thanh Phong ra ngoài, sức lực rất lớn, người sau lảo đảo suýt ngã.

Lúc này Hề Ngọc Đường đã gần hôn mê, Thẩm Thất kiểm tra mạch một chút, trải bao bố ra, tay nâng châm bạc, lấy tốc độ cực nhanh châm vào mấy huyệt đạo quan trọng toàn thân nàng.

Chỉ vừa ra tay đã khiến trán hắn thấm đẫm mồ hôi.

Nhưng động tác của Thẩm Thất vẫn không dừng lại, từng cây ngân châm không ngừng đâm vào trong cơ thể Hề Ngọc Đường, lúc mọi người đang nín thở, hắn lại thở ra một hơi, đưa tay về phía người bên cạnh: “Mượn thuỷ chủ dùng một chút.”

Người đang đứng bên cạnh chính là điện chủ Huyết Sát của Huyết Sát Điện, hắn hơi ngập ngừng, có chút do dự.

Một giây sau đã có một thanh được đưa cho Thẩm Thất: “Dùng đi.”

Thẩm Thất nhận thuỷ chủ rồi rút ra, một chữ 'Thanh' rõ ràng đập vào mắt. Hắn đảo mắt qua Việt Thanh Phong, giữ thanh chuỷ chủ nhắm ngay mạch cổ taymình rồi rạch ngang qua...

Mọi người đang vây xem đều phát ra mấy tiếng hô đầy kinh ngạc.

“Câm miệng!” Thẩm Thất quát một tiếng, tách miệng Hề Ngọc Đường ra một cách đầy thô bạo, đưa tay để từng giọt máu nhỏ vào, sau đó lại như đã hết sức mà ngã ngồi trên mặt đất.

Đại sảnh yên tĩnh hệt như màn đêm u ám bên ngoài.

“Thẩm đại phu, thế nào rồi?” Người lên tiếng đầu tiên là Âu Dương Huyền.

Thẩm Thất vừa tự băng bó cho mình vừa nói: “Cứu chữa kịp thời, không chết được.”

Âu Dương Huyền thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy thì xin Thẩm đại phu đến xem cho Tiêu... Tiêu Thừa lão đệ, ai.”

Thẩm Thất nhíu mày đứng dậy, nhìn lướt qua điện chủ Huyết Sát điện bằng ánh mắt lạnh như băng, sau đó đi về phía Tiêu Thừa, đầu tiên là xem tử trạng của ông ta, sau đó lại thấm chút máu trên mặt đất, đưa lên mũi ngửi, tiếp đó lại quay về phía Hề Ngọc Đường, cũng ngửi chút máu.

Sau một lúc lâu, mở miệng: “Kịch độc.”

Nhất thời trong đại sảnh bắt đầu ồn ào, sắc mặt của Âu Dương Huyền trở nên vô cùng khó coi.

“Tư Ly!” Thẩm Thất cất tiếng gọi lớn.

“Đến đây!” Giọng Tư Ly truyền từ ngoài cửa vào, mọi người quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lấy đà nhảy vài cái đến bên người Thẩm Thất, nhận lấy khăn lụa của hắn, đầu tiên là ngửi, sau đó lại lè lưỡi liếʍ một chút.

“Này, tiểu tử, không muốn sống nữa à!” Liệt Ngạo Thiên rút chiếc khăn kia khỏi tay Tư Ly.

Tư Ly bĩu môi, tìm người mang một chén nước sạch tới súc miệng, nói với Thẩm Thất, Lữ Chính và Việt Thanh Phong: “Là U Minh, gặp rượu liền tan, không màu không vị. Ngoại trừ rượu, dính vào thứ gì khác cũng sẽ có mùi như xác chết thối rữa, một loại độc rất vô bổ.”

Một loại độc vô bổ lại độc chết một các chủ Lăng Tiêu Các, đầu độc một vị giáo chủ của Huyền Thiên.

Cho dù kẻ hạ độc là ai, hắn cũng quá thâm rồi.

“Nàng... Khi nào thì có thể tỉnh?” Việt Thanh Phong bĩnh tĩnh mở miệng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Hề Ngọc Đường.

“Nhanh thôi.” Thẩm Thất nói: “Cũng may mọi năm giáo chủ ở chung với ta và Tư Ly, đã ăn rất nhiều thuốc giải độc, nếu không lúc này...”

Thẩm Thất có chút khó nói, lúc này nghĩ đến mà sợ, gương mặt tuấn tú trắng bệch như giấy.

Nếu hôm nay hắn nghe lời Hề Ngọc Đường mà ngoan ngoãn chờ tại biệt viện...

Nếu hắn không kéo theo Tư Ly lén lút tới đây...

Nếu...

“Trừ giáo chủ chúng và Tiêu... Các chủ ra, còn ai trong các người uống rượu không?” Tư Ly hỏi.

Mọi người nhìn mặt nhau. Nếu nói tới rượu, mọi người ở đây đều uống. Nhưng nếu...

“Ta.” Giọng nói đầy mệt mỏi của Âu Dương Huyền truyền đến: “Còn có Việt thiếu chủ.”

Mắt Tư Ly quét quanh hai người này vài vòng, sau đó đi đến trước mặt Việt Thanh Phong: “Việt công tử, cho ta xem lưỡi của ngài.”

Mắt Việt Thanh Phong vẫn còn đang ở trên người Hề Ngọc Đường, nghe thấy lời Tư Ly nói thì mới quay đầu, chậm rãi mở miệng.

Tư Ly nhìn một lúc, lại chạy tới trước mặt Âu Dương Huyền, người sau phối hợp há miệng.

“Hai vị không hề trúng chút độc nào, đúng là may mắn.” Tư Ly đưa ra kết luận.

Thu Viễn vừa nghe xong, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm... Hôm nay hắn không chịu nổi đả kích nào nữa đâu.

Thấy chuyện đã kết thúc, đã có người định cáo từ.

Không ngờ lúc này Việt Thanh Phong lại đứng dậy, ngữ điệu hờ hững nhưng lại có phần cưỡng ép: “Hôm nay trước khi mọi chuyện được điều tra rõ, các vị đều là người bị hiềm nghi. Mọi người vội vã rời đi như thế, là đang sợ gì sao?”

Không chỉ thẳng tên họ nhưng vẫn chọc giận một số người, kẻ đầu tiên bùng nổ chính là Huyết Ngọc: “Việt thiếu chủ, ngươi có ý gì?”

“Chính là ý mà ngươi nghe được.” Việt Thanh Phong lại ho khan dữ dội, gò má cũng đỏ ửng lên, nhưng lời nói của hắn vẫn rất bình tĩnh, hệt như đang nói tới chuyện không hề quan trọng: “Nếu hôm nay không phải là Hề giáo chủ và Tiêu các chủ thì đó sẽ là Việt mỗ và Âu Dương minh chủ, hiện tại Việt mỗ đại nạn không chết, nếu nhị điện chủ muốn rời đi vào lúc này, Việt mỗ sẽ tính chuyện này lên đầu ngươi.”

“Ngươi dám!” Huyết Ngọc nổi trận lôi đình.

“Ngươi nghĩ ta có dám không.” Việt Thanh Phong gằn từng chữ một.