Dưới hoàn cảnh này, không thể nghi ngờ gì khi Tiêu Thừa chính là người lúng túng nhất ở đây.
Con ông ta lên đến tận Tuyết Sơn chỉ vì Đường Tích Tích, kết quả chính chủ không ra lại mang một thân thương tích trở về. Ông ta làm người đứng đầu một môn phái đứng ra báo thù thay cho nhi tử, lại thất bại thảm hại, suýt chút nữa còn bị gϊếŧ, hiện tại còn nhận được không ít ánh nhìn chòng chọc đầy chế nhạo của mọi người, nếu không phải ông ta có huyết hải thâm thù với Hề Ngọc Đường, chắc nàng cũng sẽ không nhịn được mà bắt đầu cảm thông cho ông ta rồi.
Chỉ tiếc, giữa nàng và Tiêu Thừa chỉ có một kết cục nếu ngươi sống thì ta chết.
“Tiêu lão đệ, không biết thương thế của Vân Hàm sao rồi? Có nặng lắm không?” Câu hỏi của Âu Dương Huyền đã xua tan không khí xấu hổ trong đại sảnh.
Nghe thấy Âu Dương Huyền mở miệng, dường như cuối cùng Âu Dương Huyền đã có thể tìm được tâm phúc của mình, đứng dậy chắp tay: “Lúc này khuyển tử đã bị trọng thương, trước khi Tiêu mỗ đi hắn còn hộc máu, giờ chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi, tìm đại phu ở khắp nơi mà vẫn không có chút khởi sắc, Tiêu mỗ thật sự... Thật sự rất...”
Nói đến đây, mắt Tiêu Thừa đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Đại sảnh yên tĩnh đến mức doạ người, Tiêu Thừa cố gắng bình tĩnh một chút rồi nhìn lướt qua Hề Ngọc Đường: “Âu Dương minh chủ, đáng ra lần này Tiêu mỗ sẽ không thể đến đây. Nhưng nếu đã tới thì đầu tiên, Tiêu mỗ muốn tìm đại phu cho nhi tử của ta, thứ hai... Là muốn kết thúc việc này, vẫn xin minh chủ suy xét tới tình hình hiện tại của Vân Hàm mà thành toàn cho Tiêu mỗ.”
Vừa nói xong, mọi người đều chuyển mắt về phía Hề Ngọc Đường.
Sắc mặt Âu Dương Huyền có chút nghiêm trọng, nhìn về phía dưới: “Hề giáo chủ... Ngươi thấy thế nào.”
Hề Ngọc Đường rút cánh tay bên hông mỹ nhân về, từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt u tối như đêm đen bên dưới mặt nạ đón nhận ánh mắt của Âu Dương Huyền: “Minh chủ cho rằng phải kết thúc bằng cách nào đây?”
Âu Dương Huyền trầm tư một chút: “Vẫn phải hỏi, thương thế của Vân Hàm là do Hề giáo chủ gây nên sao?”
Hề Ngọc Đường nói: “Không sai, Tiêu các chủ ước chiến với bổn toạ, nhưng không ngờ thiếu Các chủ lại lấy thân ra chắn, bổn toạ rất khâm phục.”
Âu Dương Huyền: “...” Ông ta nên nói câu gì tiếp đây?
Mọi người đều nói Tiêu Vân Hàm bị thương thay phụ thân mình, là đạo hiếu! Còn trách Hề Ngọc Đường làm cái rắm gì?
Có phải cố ý đâu?
Hơn nữa nhi tử của ngươi còn chủ động chạy lên Tuyết Sơn kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta, ngay cả chính chủ còn chưa bước ra ngoài, mới phái hộ pháp đuổi đi thôi, Tiêu Thừa ngươi còn muốn gì nữa? Sao ngươi không nhìn lại mình đi!
Thấy sắc mặt của Âu Dương Huyền lúc xanh lúc trắng, Hề Ngọc Đường vô cùng bình tĩnh, nếu không phải khoé môi nàng còn đang nhếch lên tạo thành một nụ cười châm biếm kia, có lẽ mọi người còn tưởng nàng đang khen Tiêu Vân Hàm thật lòng đấy.
Tiêu Thừa thấy tình thế vẫn không thay đổi, lại mở miệng: “Lão phu nguyện là người bị thương, con ta là vô tội! Đáng thương cho Vân Hàm bị thương quá nặng, minh chủ, ta ta...”
Âu Dương Huyền có chút không vui nhìn về phía Tiêu Thừa: “Ngừng kiện cáo đi. Ngươi đã đến đây tìm y, vậy lão phu chiêu y cho ngươi thì thế nào?”
“Thiên hạ thiếu thần y, nếu chậm trễ sẽ càng khiến cho Tiêu thiếu Các chủ đau khổ hơn.” Nhị điện chủ Huyết Ngọc của Huyết Sát Điện lại mở miệng, dường như hôm nay mấy kẻ thuộc phe yếu bọn hắn đều đang muốn trở mặt với Hề Ngọc Đường: “Chẳng phải lúc này Lạc Dương đang có sẵn sao?”
Hề Ngọc Đường khép hờ mắt, mắt điếc tai ngơ.”
“Đúng rồi, Thẩm thần y đang ở đây...” Lời vừa ra khỏi miệng thì Âu Dương Huyền lại cảm thấy có chút không đúng, không khỏi nhìn về phía Hề Ngọc Đường: “Hề giáo chủ?”
Trầm mặc hai giây, nàng nói, mặt không đổi sắc: “Có thể được.”
Lời nói vừa dứt, không chỉ có Huyết Ngọc kinh ngạc mà Tiêu Thừa cũng ngẩng phắt đầu lên.
“Chỉ cần Tiêu các chủ có thể trả nổi phí chẩn bệnh là được, từ trước đến nay A Thất rất có tấm lòng của một y giả.” Hề Ngọc Đường cười nhẹ: “Chắc chắn hắn sẽ chữa trị cho Tiêu thiếu các chủ không thua gì Việt thiếu chủ đâu.”
Việt Thanh Phong:...
Liệt Ngạo Thiên nói thẳng ý của mình: “Hề lão đệ, ngươi đồng ý thật đấy à?”
Hề Ngọc Đường bật cười: “Liệt Ngạo Thiên ngươi theo phe nào đấy?”
Liệt Ngạo Thiên vò đầu, tò mò hỏi tí mà cũng không được!
“Sao bổn toạ có thể không đồng ý được?” Hề Ngọc Đường lại ôm eo vị mỹ nhân kia: “Đây là hai chuyện khác nhau, Tiêu Các chủ có thể yên tâm, không có việc gì mà bổn toạ không làm được cả.”
Ta đánh nhi từ của ông bị thương, nhưng sau đó ông lại muốn đại phu nhà ta đi chữa bệnh cho nhi tử của ông sao?
Có phải đầu ông toàn là cỏ không vậy?
Lời nói của Hề Ngọc Đường đã khiến sắc mặt của Tiêu Thừa hơi có chút thay đổi, nhìn về phía Âu Dương Huyền xin chút trợ giúp, người sau lắc đầu xua tay, dáng vẻ đó chính là để mặc cho hai người thương lượng.
“Xin minh chủ làm chủ!” Tiêu Thừa kiên trì.
Âu Dương Huyền: “...”
Ta làm chủ con bà nhà ngươi!
Đánh không lại tiểu tử này, nói cũng không lại người ta, ngươi muốn làm gì thì tự đi mà nói!
“Khụ khụ khụ...”
Đột nhiên mấy tiếng ho khan vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, mọi người nhìn về phía Việt Thanh Phong theo bản năng, dường như mấy suy nghĩ của Âu Dương Huyền sáng lên, có chút nóng vội mà mở miệng: “Thanh Phong, ngươi thấy việc này thế nào?”
Việt Thanh Phong là thiếu chủ của đệ nhất thế gia, từ trước đến nay đều có thái độ làm việc độc lập trên võ lâm, nhân phẩm tốt, phong độ không thể chê vào đâu, nói chuyện có phân lượng, hắn và Lăng Tiêu Các không thù không oán, lại là kẻ thù lâu năm của Hề Ngọc Đường, để hắn xử lý thì quá tốt rồi!
Thật sự Âu Dương Huyền đang rất muốn khen ngợi bản thân vì sự tài trí của mình.
Đột nhiên Việt Thanh Phong bị đẩy lên đài, lại ho khan vài tiếng, lúc này mới khó khăn mở miệng: “Minh chủ định... Khụ... Để Thanh Phong phán xét chuyện này sao?”
Âu Dương minh chủ gật đầu một cách nghiêm túc.
“Vậy được rồi...” Việt Thanh Phong từ từ đứng lên, cố gắng kìm chế cơn ho khan bên miệng, giọng nói có chút yếu ớt: “Vậy Việt mỗ bất tài xin được nói hai câu.”
Chính sảnh vô cùng yên tĩnh, chỉ thấy hắn nhìn Tiêu Thừa: “Tiêu Các chủ cảm thấy thân thể của lệnh lang rất quan trọng sao?”
Tiêu Thừa gật đầu.
“Vậy trị thương quan trọng hơn... Khụ, nếu không chê, Việt mỗ có giao tình rất tốt với Dược Vương Cốc, nếu không ngại thì nhờ Dược Vương Cốc ra tay có được không?”
Tiêu Thừa mừng rỡ: “Tiêu mỗ đa tạ Việt thiếu chủ.”
Việt Thanh Phong thản nhiên đáp lễ: “Nhấc tay giúp đỡ mà thôi.”
Dứt lời, hắn lại nhìn Hề Ngọc Đường: “Xét đến cùng thì chuyện này cũng có liên quan đến Giang nữ hiệp của Ly Tuyết Cung và Đường cô nương, như Việt mỗ đã nói...” Hắn lại ho khan, một lúc sau mới dừng lại, mặt không đổi sắc nắm chặt chiếc khăn đã thấm máu: “... Không ngại mời hai vị nữ hiệp làm sáng tỏ hiểu làm này, hoá giải tâm kết giúp Tiêu thiếu Các chủ.”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì, xem ra thân thể của Việt thiếu chủ ngày càng không tốt rồi.
“Không được.” Mắt Hề Ngọc Đường đảo qua chiếc khăn lụa trong tay hắn: “Từ sau khi Tích Tích gặp Tiêu Vân Hàm thì đã mắc bệnh nặng không dậy nổi, A Thất nói đó là bệnh nan y, chỉ có thể tĩnh dưỡng, cho dù là ai cũng không thể quấy nhiễu, nếu không về sau sẽ càng khó khăn hơn.”
Dù gì năm đó cũng từng là đích nữ của Đường Môn, cứ chết trẻ như vậy, thật đáng tiếc.
Có người thở dài lắc đầu.
“Việc này không liên quan gì tới Thiên Đồng cả, Việt thiếu chủ cẩn thận lời nói.”
Lúc này cung chủ Ly Tuyết Cung vẫn chưa hề lên tiếng từ lúc vào cửa tới giờ mới trầm giọng mở miệng.
Yến hội tiến hành đến lúc này, Hề Ngọc Đường mới bắt đầu chuyển mắt về phía Liễu Mạn Vân.
Năm nay vị cung chủ này đã gần bốn mươi, lại nhờ bảo dưỡng vô cùng tốt mà thoạt nhìn cũng không khác nữ tử hai mươi là mấy, thậm chí còn nghe nói lúc trẻ đã từng tuyệt diễm cả thiên hạ. Làm chưởng môn đứng đầu cả một môn phái toàn nữ tử, địa vị của Liễu Mạn Vân trong võ lâm rất cao, nói chuyện cũng rất có phân lượng, nhưng điều quan trọng nhất là quan hệ của Hề Ngọc Đường và bà ta lại có chút kì lạ.
Nói đúng ra thì năm đó qua hệ của phụ thân Hề Ngọc Đường là Hề Chi Miểu và vị đệ nhất mỹ nhân võ lâm này không phải tầm thường, nghe nói năm đó hai người đã từng kết bái huynh muội. Chẳng qua dưới đôi mắt của Hề Ngọc Đường, giao tình của hai người cũng không tốt là bao.
Dường như đã phát hiện nàng đang nhìn mình, Liễu Mạn Vân nhìn thẳng vào Hề Ngọc Đường. Người trước gật đầu hỏi thăm, người sau cũng nhếch môi, nâng chén về phía bà ta.
“Mạn Vân cô cô nói phải.” Khoé môi nàng nhếch lên thành một nụ cười như có như không, tuy rằng cách xưng hô có phần thành kính nhưng lại không nghe ra bao nhiêu thành ý.
Dường như đã bị cách xưng hô này gợi nhớ lại vài thứ, Liễu Mạn Vân giật mình, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lại trở nên mơ hồ.
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó lại cùng dời mắt.
Bị Hề Ngọc Đường và Liễu Mạn Vân phủ quyết lời đề nghị, lúc này Việt Thanh Phong cũng chỉ có thể đi đường vòng.
“... Nếu đã như thế thì không thể nào thực hiện cách này được.” Hắn khẽ thở dài: “Tiêu sư đệ lên Tuyết Sơn vì Đường cô nương, Tiêu Các chủ vì báo thù mà muốn đòi công đạo từ Hề giáo chủ, vì tình thân, Việt mỗ không thấy Tiêu Các chủ có gì không ổn.”
Tiêu Thừa vừa nghe thì sắc mặt cũng có chút vui mừng: “Việt thiếu chủ suy nghĩ thật chu đáo.”
Việt Thanh Phong miễn cưỡng cười cười: “Có điều lý do ra tay của Hề thiếu chủ cũng không có gì sai. Nếu Tiêu Các chủ đã cho rằng việc này cần được kết thúc thì ta vẫn còn một cách, cứ dựa theo quy tắc giang hồ đi.”
Tiêu Thừa: “Cái gì?”
Hề Ngọc Đường khép hờ mắt, cúi đầu cười.
Việt Thanh Phong, lòng ngươi quá đen tối.
“Quy tắc giang hồ sao?” Liệt Ngạo Thiên mở miệng: “Là quy tắc giang hồ mà ta biết đó à?”
“Đúng vậy.” Việt Thanh Phong gật đầu: “Không biết hai vị thấy thế nào?”
Cái gọi là quy tắc giang hồ, tất nhiên chính là nếu không giải quyết được mâu thuẫn thì phải đánh một trận.
Ai thắng thì có lý, giang hồ chính là nơi thô bạo đơn giản như thế.
Tiêu Thừa nhíu chặt mày, nhìn về phía Việt Thanh Phong, ánh mắt lại có chút nghi ngờ, mà Hề Ngọc Đường buông nữ nhân trong lòng ra rồi đứng dậy: “Lời Việt công tử đã nói, thứ lỗi cho bổn toạ không thể đồng ý.”
Việt Thanh Phong nhíu mày: “Hả?”
“Tiêu các chủ đã bại dưới tay bổn toạ một lần, nếu bại thêm lần nữa thì Huyền Thiên giáo bọn ta cũng không thể chịu nổi cuộc trả thù trăm năm của Lăng Tiêu Các đâu!” Hề Ngọc Đường trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ một đều như từng cái tát mà đập mạnh vào mặt Tiêu Thừa: “Bổn toạ cũng nên lo lắng cho giáo chúng Huyền Thiên giáo một chút, ân oán cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, phải biết bảo vệ nhau mới là chuyện lớn.”
Tiêu Thừa: “...”
Không biết là ai đã phì cười ra tiếng, không khí trong đại sảnh nhanh chóng trở nên quái dị.
Đây rõ ràng là đang cười nhạo lòng dạ của Lăng Tiêu Các rất hẹp hòi mà!
“Vậy thì hết cách.” Việt Thanh Phong ho khan: “Tiêu Các chủ tiền bối, Việt mỗ tin vào nhân phẩm của ngài, cũng tin vào khí phách của Lăng Tiêu Các. Việc Hề giáo chủ nói sẽ không xảy ra, Việt mỗ cam đoan.”
Hề Ngọc Đường châm chọc: “Ngươi cam đoan à? Ngươi là người của Lăng Tiêu Các sao?”
Việt Thanh Phong lắc đầu: “Nếu như mọi chuyện thật sự xảy ra như Hề giáo chủ nói thì Cô Tô Việt gia cũng sẽ tham gia, bảo vệ cho Huyền Thiên. Hề giáo chủ có thể tin tại hạ không?”
Hề Ngọc Đường nheo mắt, nhìn người đối diện một lúc lâu mà không nói gì. Sau một hồi, nàng cười lạnh: “Ngươi và ta có thù, cả thiên hạ đều biết, lời bảo đảm của Việt gia với bổn toạ mà nói chính là cái rắm.”
Lời này không hề khách sáo chút nào.
Việt Thanh Phong sửng sốt một chút, sau đó lại nhíu mày: “Đừng nói tục.”
Hề Ngọc Đường đại 囧!
... Ngươi đang nói cái gì thế?