Long Hồn

Quyển 1 - Chương 9: Đầu người chết

Dọc theo lộ tuyến một đường đuổi theo khuôn mặt quái nọ, lại phát hiện ngôi mộ này cũng không nhỏ như trong tưởng tượng.

Cổ mộ thời Tây Chu đơn giản mộc mạc, không hề có trang sức quá mức xa hoa, chỉ đặt vật phẩm quý giá tượng trưng cho thế lực và địa vị của chủ mộ ở những vị trí trọng yếu. Không giống đại mộ thời Đường, phá núi làm lăng, trong mộ đình đài lầu các, cùng nơi chủ mộ ở khi còn sống cơ bản giống nhau.

Đứng trước tường đá băng lãnh, Liêu Hiểu Thịnh nghi hoặc nhăn mi, hắn xác định hắn không nhìn lầm, vừa rồi khuôn mặt quái như quỷ kia tuyệt đối là đến đây mới không biết đi đâu. Thế nhưng nhìn vách tường bốn phía xây đá vuông thuần một sắc này, cũng không có vẻ như có khe hở gì có thể chui vào.

Có khi nào là dưới đất không? Trong lòng âm thầm cân nhắc, Liêu Hiểu Thịnh quay đầu nhìn Vương Tử Khiêm đứng bên cạnh.

Chỉ thấy Vương Tử Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn gạch đá trước mặt, tiếp theo tùy tiện đưa tay nhấn một cái. Chợt nghe một tiếng cơ quan nổ, vốn tưởng rằng cuối hành lang là ngõ cụt vậy mà xuất hiện thông đạo kia.

Từ đai vũ trang bên hông tùy tiện rút ra một con dao gấp quân dụng tinh xảo, Vương Tử Khiêm đem nó vững vàng cắm giữa khe hở của cơ quan gạch đá, để kẹp chặt vận tác của toàn bộ cửa đá. Sau đó nhìn cũng không thèm nhìn Liêu Hiểu Thịnh một cái, bước nhanh đuổi vào trong bóng tối.

Móa........Liêu Hiểu Thịnh thoáng sửng sốt, tâm nói người này quả thực không xem sự tồn tại của hắn ra gì, cũng liền nhanh chóng đuổi theo.

Hành lang này so với cái trước đó càng thêm u ám âm lãnh, không chỗ nào không tỏa ra hàn khí quỷ dị. Hơn nữa cả thông đạo đều có chút nghiêng xuống phía dưới, chắc là thông hướng về phía tầng dưới của ngôi mộ này.

Biết thứ quỷ nọ trốn ở chỗ này, Liêu Hiểu Thịnh càng thêm cẩn thận, đèn pin mắt sói bắn quét bốn phía, không buông tha một góc tối nào, sợ bỏ sót gì đó.

Hành lang nghiêng xuống dưới không dài, đi theo Vương Tử Khiêm phía trước, chỉ chốc lát sau liền ra khỏi con đường chật hẹp, tiến vào một mộ thất càng thêm rộng rãi.

Cường độ ánh sáng của đèn pin mắt sói ở chỗ này rõ ràng đã bị hạn chế, vốn chiếu xạ thẳng hướng khoảng cách 350m độ sáng ở chỗ này lại chỉ có thể chiếu ra xa 5, 6m, ngay cả vách tường mộ thất cũng nhìn không thấy, thật giống như trong không khí của nơi này có chứa phần tử có thể hấp thu ánh sáng, ngăn cản sự tiếp cận của nguồn sáng.

Liêu Hiểu Thịnh sờ sờ trên người, thầm hận tại sao trước khi xuống không đem đèn pha xeon. Loại đèn pha xeon HID này còn gọi tắt là đèn pha HID, là một loại đèn cầm tay chống lửa siêu bạch quang kiểu mới, thân đèn do vật liệu nhựa chống đạn, có tính chống ăn mòn cực mạnh, kết cấu nhẹ nhàng, thuận tiện mang theo. So với tầm bắn siêu xa của nó LED của đèn pin mắt sói kém xa, hơn nữa đối với sương mù có lực xuyên thấu cực mạnh, nghe nói xa nhất có thể chiếu xạ hơn 3500m.

Bọn họ trước khi đến Thiểm Tây lần này, Giản Thiên Hằng liền đặc biệt dùng số tiền lớn chuẩn bị đến mấy cái. Chỉ tiếc trước khi xuống không nghĩ tới khanh sâu như vậy, cho nên mọi người cũng không mang.

Không thể nhìn rõ hoàn toàn tình hình chung quanh, loại này trạng thái khiến người ta cực kỳ bất an.

"Vật kia ở ngay đây." Như có thể nhìn thấy được, Vương Tử Khiêm nhìn chằm chằm nơi nào đó trong bóng tối, nhàn nhạt nói.

Nghe được lời của y, Liêu Hiểu Thịnh không tự chủ được nắm chắc súng trong tay, vừa muốn mở miệng hỏi Vương Tử Khiêm có chắc vật kia ở hướng đó không, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi thấp.

"Khiêm Tử!" Nguyên lai là Giản Tam Sinh mang theo Ngũ Lôi cùng Triệu Lỗi chạy tới, chắc là thấy được dao xếp quân dụng của Vương Tử Khiêm cắm giữa cơ quan thạch bích.

"Tìm được vật kia chưa? Trên người nó mang cái kia cùng Ngũ Hổ Cầm Dương Bàn lần trước chúng ta từ trong ngôi mộ ở dãy Qua Tử mò ra được giống nhau như đúc, đây là mấu chốt để tìm được mộ Chu Công, tuyệt đối không thể để nó chuồng mất." Giản Tam Sinh nhìn chung quanh đen ngòm một mảnh cùng ánh sáng của đèn pin mắt sói trong tay Liêu Hiểu Thịnh, đảo đảo tròng mắt, nói: "Xem ra trong không khí nơi này có vật chất trở quang, tất cả mọi người cẩn thận chút, thứ nọ muốn ở chỗ không lành này mai phục chúng ta."

Ngũ Lôi và Triệu Lỗi gật đầu, đều lấy ra đèn pin mắt sói của mình bật sáng, để gia tăng hết sức khả năng nhìn kỹ không gian, đề phòng bất trắc.

"Khiêm Tử." Giản Tam Sinh gọi một tiếng, vừa định bảo đối phương ở phía trước dẫn đường, nói mọi người nhanh chóng đem thứ nọ gϊếŧ chết rồi cầm đồ ra ngoài, nhưng nhìn thấy y đột ngột quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thông đạo vừa đến không hề nhúc nhích.

Như đang tập trung tinh thần lắng nghe gì đó, con mắt Vương Tử Khiêm có chút mị lên, rồi lại sau một khắc không thể tin mà bỗng chốc trừng lớn.

Điều này làm cho Giản Tam Sinh không khỏi sửng sốt, hắn chưa từng nhìn thấy Khiêm Tử lộ ra loại vẻ mặt này, chẳng lẽ lại có thứ biếи ŧɦái gì đó đã tới? Vậy thì phiền toái rồi, bọn họ chỉ có mấy người sợ rằng không đủ.

Không đợi Giản Tam Sinh hỏi ra miệng, Vương Tử Khiêm đã xoay người, vài bước liền biến mất trong thông đạo vừa đến.

"Chết tiệt!" Giản Tam Sinh sau khi phản ứng một chút lập tức rống to thành tiếng: "Khiêm Tử cậu cậu trở lại đây cho tôi!"

Những người khác nhìn thấy loại tình huống này cũng đều hoảng hồn, mất Vương Tử Khiêm, chỉ còn mấy người bọn họ đối phó vật kia, không biết sẽ có kết quả như thế nào.

Lại nói đến bên kia, Giản Vô Tranh vừa quay đầu, lại bị khuôn mặt sớm đã thay đổi hoàn toàn của Thiết Khoan dọa đến tiếng kêu đều kẹt trong cuống họng. Từ giữa ngũ quan của Thiết Khoan xúc tu rậm rạp, giống như vòi bạch tuộc không ngừng lay động giãy giụa, thậm chí còn quấn quanh nhau mở rộng hướng ra phía ngoài.

Khoảng cách cực kỳ gần, khiến Giản Vô Tranh có thể thấy rõ lông tơ phía trên mỗi một xúc tu. Cậu thật hy vọng loại thời điểm này có thể chết ngất đi cho rồi, thế nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng mãnh liệt lại làm cho cậu giờ khắc này vẫn duy trì thanh tỉnh dị thường, thế cho nên cậu có thể thấy rõ ràng cái đầu hoàn toàn thay đổi hình dáng nọ đang giương nanh múa vuốt tới gần mặt mình.

Tim đập cơ hồ lao ra khỏi l*иg ngực, toàn thân Giản Vô Tranh sợ hãi căng thẳng, trong óc không biết đang suy nghĩ loạn thất bát tao gì, mắt thấy quái vật kia càng ngày càng gần nhưng không hề có biện pháp gì, phảng phất như một mạt bóng ma tượng trưng cho tử vong chậm rãi phủ xuống.

Chỉ dựa vào ý chí muốn sống, cậu đưa tay mạnh mẽ đem đèn pin mắt sói dùng sức đánh qua, sau đó bất chấp tất cả tránh khỏi cái tay đang bắt lấy bả vai cậu xoay người bỏ chạy.

Chỉ là chưa chạy được vài bước, đã bị quái vật kìa từ phía sau dùng một cánh tay vứt bay lên tường.

Cả thân thể đập lên tường đau nhức khiến Giản Vô Tranh kêu lên một tiếng đau đớn, ghé vào trên mặt đất lạnh buốt hồi lâu vẫn chưa hồi phục. Cậu chỉ cảm thấy cánh tay Thiết Khoan đánh tới cương ngạnh tựa côn sắt, đánh đến nửa cánh tay cậu đều chết lặng, mà lực đạo ném lên tường cũng làm trong miệng cậu nổi lên một cỗ mùi máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau như nát.

Nghe được tiếng bước chân của Thiết Khoan càng ngày càng gần, Giản Vô Tranh đấu tranh suy nghĩ muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng đau nhức toàn thân khiến cậu căn bản không cách nào làm ra được phản ứng gì, chỉ có thể từ trong miệng tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ.

Ngay khi cậu ôm suy nghĩ cầm chắc sẽ chết, chuẩn bị đối mặt với quái vật càng ngày ngày đến gần nọ, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đυ.c nặng nề đột ngột từ trên thân thể truyền đến, ngay sau đó là thanh âm của vật nặng nện trên tường rồi rơi xuống đất, trong hỗn loạn Thiết Khoan đã hoàn toàn thay đổi quỷ dị tru lên.

Mới vừa muốn tranh đấu đứng lên nhìn xem xảy ra chuyện gì, Giản Vô Tranh còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị ôm vào một khuôn ngực rắn chắc ấm áp.

"Vô Tranh." Thanh âm hơi lộ vẻ lạnh lùng của Vương Tử Khiêm vô cùng trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn cùng thương tiếc vang lên bên tai. Không cần nhìn cũng biết, cái tên kia hiện tại nhất định vẻ mặt phức tạp đau lòng, thêm phần tội lỗi, đương nhiên loại vẻ mặt này sợ rằng chỉ có cậu mới có thể nhìn ra.

"Tôi không sao." Giản Vô Tranh mạnh mẽ chống đỡ thoát khỏi ngực Vương Tử Khiêm, nhìn Thiết Khoan cách đó không xa còn đang mấp máy, miễn cưỡng kéo khóe miệng, cười nói: "Cậu nha lực thật là lớn, ngay cả vật kia cũng đá bay."

"......" Thế nhưng Vương Tử Khiêm tựa hồ đối với việc cậu cố ý tranh luận không có phản ứng, vẫn chỉ trầm mặc không nói, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì lại càng thêm lạnh lùng, trái ngược động tác trên tay càng thêm phần cẩn thận.

Vương Tử Khiêm trước kia thật sự không hiểu được cái gì gọi là sợ hãi, cho dù đối mặt với cương thi quỷ quái khó chơi đi nữa, cho dù lúc y còn bé trước khi gặp được Nhị gia, bị sói hoang trong núi vây bắt, thậm chí cho dù là đối mặt với tử vong, y đều chưa bao giờ run rẩy.

Nhưng ngay vừa rồi, y thật sự sợ. Y quả thực hối hận muốn gϊếŧ chính mình. Y đã quên Vô Tranh chưa từng vào mộ địa, căn bản sẽ không có thuật phòng thân gì, y lại để cậu một mình vứt lại phía sau.......

Nếu y mới vừa rồi không kịp thời chạy tới, nếu Vô Tranh thật sự bị trọng thương....... Y, đáng chết!

Nhìn sắc mặt âm trầm dọa người của Khiêm Tử, Giản Vô Tranh biết, người này đang vì hết thảy phát sinh vừa rồi, cảm thấy sợ hãi không thôi. Nam nhân thoạt nhìn lạnh lùng cường đại này kỳ thật tương đối cố chấp và không biết biểu lộ tình cảm.

"Đừng nghĩ lung tung nữa, cậu không phải đã tới rồi sao." Cắt đứt những suy nghĩ miên man của đối phương, Giản Vô Tranh đưa tay ấn lên cổ tay y, cố gắng trấn an.

Sau đó bỗng dưng nhận thấy được Thiết Khoan vừa mới bị Vương Tử Khiêm đá ra có dấu hiệu đứng lên, vội tiếp tục nói: "Hắn hình như còn chưa chết, chúng ta chạy mau đi."

Nghe vậy Vương Tử Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt Giản Vô Tranh vài giây, sau đó không nói một lời ôm lấy cậu, thấy Giản Vô Tranh có thể tự mình đi lại, liền cầm đen pin bên hông bật sáng đưa cho đối phương, lôi kéo tay cậu hướng mộ thất chỗ đám người Giản Tam Sinh chạy đi.

Hôm nay chỉ có để cho Giản Vô Tranh đợi bên cạnh mình, y mới cảm thấy an tâm.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân thật lớn mà nặng nề, hiển nhiên là Thiết Khoan đã mất đi hình người kia đang đuổi theo. Thanh âm càng ngày càng gần cũng càng ngày càng dồn dập, tựa hồ quái vật kia đã tăng nhanh tốc độ.

Nhận thấy được điểm ấy, Vương Tử Khiêm đột ngột dừng bước, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Giản Vô Tranh đè xuống một khối gạch đá trên vách tường bên cạnh, đem đối phương đẩy vào trong thạch thất đã mở ra, nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này đừng cử động."

Sau khi phản ứng được Giản Vô Tranh chỉ kịp kêu một tiếng lo lắng trước khi cơ quan khép lại: "Khiêm Tử!" Liền chỉ có thể ở một tia hở cuối cùng còn sót lại trông thấy đối phương đem đai vũ trang trên đùi phải rút đoản kiếm có khắc chữ triện cổ kia ra.

Cơ quan hoàn toàn khép lại, rốt cuộc nhìn không thấy tình hình bên ngoài nữa Giản Vô Tranh không nhịn được bắt đầu vì Vương Tử Khiêm lo lắng, Khiêm Tử đưa đèn pin mắt sói trên người cho cậu rồi, vậy y làm sao bây giờ? Y nhìn không thấy quái vật kia làm sao cùng nó đánh nhau, vạn nhất xảy ra chuyện gì......Tên chết tiệt này, cứ như vậy đẩy cậu vào đây, cũng không nghĩ xem cậu có lo lắng hay không.

Không biết bên ngoài đang phát sinh chuyện gì trong lòng Giản Vô Tranh loạn thành một đoàn, thật hận mình chưa từng học chút quyền đạo gì gì đó, nếu không loại thời điểm này cũng có thể giúp một tay, không đến nỗi ở trong xó này chờ, để Khiêm Tử một mình mạo hiểm.

"Chết tiệt......" Thì thào mắng, Giản Vô Tranh vô thức bắt đầu đi qua đi lại. Nhưng chợt cảm giác bên chân đυ.ng phải vật gì đó, nghi hoặc cầm đèn pin chiếu đến, lại bị thứ được ánh đèn pin chiếu vào dọa sợ hét thành tiếng.

Nguyên lai, đó cư nhiên là một đầu người chết màu xám trắng, con ngươi trong hốc mắt đã thối rữa một nửa, lỗ mũi và trong cái miệng há hốc mấy con thi trùng không ngừng bò ra bò vào, cổ như bị vật gì đó chém đứt, chỉ còn một ít da thịt dính liền với thân thể. Cái đầu người nọ hiện tại đang nhằm phía Giản Vô Tranh, dùng đồng tử thối rữa nọ gắt gao dõi theo cậu.