Dị Tinh Phối Chủng

Chương 12: Trở về (3)

Bất đắc dĩ, Mia đành phải ăn bữa sáng trái đất với Frederick, còn trên chiến hạm, sáng sớm là khi giọng của Jonah vang lên, đèn trong chiến hạm sáng lên.

Tuy rằng thiết bị ăn uống trên thuyền có thể hợp thành rất nhiều đồ vật đủ để cho người ăn, nhưng Mia luôn cảm thấy tuy rằng bề ngoài của mấy thứ kia giống đồ ăn trên trái đất, nhưng ăn vào hương vị lại rất khác.

Jonah giải thích là, cậu vẫn chưa phân tích cấu tạo đồ ăn trái đất, chỉ có thể sử dụng hình ảnh và một ít văn tự khẩu ngữ, phân tích khẩu vị để làm ra, nói đơn giản, trí não cũng không thể tưởng tượng ra hương vị chân chính.

Mia đưa Frederick đến một quán ăn gần nơi tổ chức hội nghị, bên trong có quầy tự chọn đồ ăn sáng, có cả đồ ăn phong phú nói rằng người ngoài hành tinh cũng sẽ thích.

Ngoại hình mê hoặc lòng người của Frederick làm quán ăn dậy sóng, nhưng anh chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh lấy trăm loại đồ ăn mỗi thứ một cái bằng cử chỉ vô cùng ưu nhã.

Hành vi của Frederick làm Mia rất khó để không nhìn anh bằng vẻ mặt kinh hãi, Frederick vẫn như bình thường: “Jonah bảo tôi thấy món gì thì lấy mẫu món đó, như vậy cậu ta mới có thể phân tích ra khẩu vị chân chính của đồ ăn trái đất.”

Bữa sáng này kết thúc trong vô số ánh mắt kinh diễm, kinh hãi và ngạc nhiên, lúc đưa Frederick đến hội trường, Mia nhìn thấy người Naples như lời Frederick nói.

Thoạt nhìn quả thật người đàn ông kia không khác gì người trái đất, tóc màu đen, còn đồng tử, đứng quá xa, đương nhiên cô không nhìn rõ.

Anh ta tuấn tú như Frederick, tao nhã cao lớn, mặc tây trang không hề cẩu thả, ngoài khí chất cao ngạo lạnh băng thì không nhìn ra dấu hiệu bị điên.

Nhưng ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh ta lại hoảng hốt, hai chân dưới váy ngắn hơi run, sắc mặt đỏ ửng, môi lại trắng bệch, Mia biết đó đại biểu cho cái gì, nhất định là cơ thể người phụ nữ bị nhét đồ, đồ vật kia không ngừng ma sát trong mật huyệt của cô ấy mới có thể làm cô ấy thành ra như vậy.

Quả nhiên, giây tiếp theo hai đầu gối người phụ nữ mềm nhũn khuỵu xuống, người đàn ông dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà bế cô ấy lên, lạnh nhạt từ chối sự quan tâm của mọi người, bước nhanh ôm người phụ nữ đi đến phòng nghỉ. Mia không chịu được xoay người muốn đuổi theo, nhưng lại bị Frederick túm lại.

“Em muốn đi để bị cậu ta công kích, hay là nghe người phụ nữ thét chói tai?”

“Rốt cuộc anh ta muốn làm gì cô ấy!”

Frederick cong khóe môi, ánh mắt quỷ dị: “Có thể làm gì?”

Bộ dáng đó của anh làm Mia nhớ đến những chuyện Frederick làm với cô, cô thở phì phò nói: “Mấy người ngoài hành tinh các anh không coi người là người!”

Nói xong cô quay đầu đi, quay lại xe ổn định tâm trạng một lúc lâu rồi mới gọi điện thoại nói cho Peter là Frederick đến tìm cô, chắc mấy ngày nay cô phải đi với Frederick, cô hy vọng Peter cũng đi cùng.

Suy nghĩ của Mia là không muốn để bản thân đơn độc ở chung với Frederick, cô không hy vọng mình có lỗi với Peter, hoặc là nói, không thể có lỗi với Peter nữa, tuy rằng cô thật sự không còn phát sinh quan hệ với Frederick, nhưng cô gọi tên của anh, thủ da^ʍ đạt đến cao trào, nghĩ thế nào cũng vô cùng sa đọa.

Peter nói gần đây anh hơi bận, có điều Frederick là ân nhân của cô, anh ta sẽ cố gắng dành thời gian để chiêu đãi.

Mia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến người phụ nữ kia, không biết vì sao cô vẫn trở về hội trường.

Hội nghị liên quan đến siêu năng lực không công khai ra ngoài, không cho người thường vào, nhưng Mia rất quen thuộc hội trường xa hoa này, bảo vệ của hội nghị cũng chỉ là người bình thường. Cô vừa lẩm nhẩm xin lỗi vừa dùng năng lực Frederick dạy cô, dời tầm mắt của bảo vệ đến nơi khác, lén lút đi vào.

Lần đầu tiên dùng loại năng lực này làm chuyện xấu, Mia mới phát hiện siêu năng lực rất tốt, chẳng trách yêu cầu đầu tiên trong sách dạy học tiêu chuẩn là khống chế đạo đức, ý chí và tình cảm của học viên.

Cô mới học mấy tháng, lần đầu chơi xấu đã thuận lợi, vượt qua mười mấy bảo vệ, tránh vài cái máy theo dõi, đi vào hội trường tìm vị trí ở phía sau, giả vờ như là người tham dự đến trễ ngồi xuống.

Sau khi xác định vị trí của cô ấy và người đàn ông kia, rất nhanh Mia đã phát hiện Frederick tóc bạc bắt mắt ngồi ở hàng ghế phía trước, Frederick đột nhiên quay đầu nhìn theo hướng cô đang ngồi, dọa cô vội vàng tránh sau lưng ghế, một lúc lâu sau mới dám ló đầu ra, nhìn lén xem Frederick có phát hiện ra cô hay không.

Cũng may Frederick không quay đầu lại nhìn nữa, trong thời gian nghỉ ngơi của hội nghị, cô cầm lấy một ly trà, tìm được bóng dáng đôi nam nữ kia đang đi trên hành lang, cô vội vàng chạy qua, làm bộ không cẩn thận đυ.ng vào người phụ nữ, hất trà lên người cô ấy.

“Ai da! Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ làm sạch giúp cô!”

Mia làm bộ hoảng loạn lấy khăn tay ra, vừa lau vừa nắm lấy tay người phụ nữ, nghiêng ngả kéo cô ấy đến WC nữ.

Đồng tử khủng bố như rắn của người đàn ông co rụt lại, đang định trực tiếp theo sau, lại bị một người vỗ vào bả vai.

Mia nào biết sinh mệnh của mình bị treo trên tơ nhện, tràn ngập nguy cơ, cô kéo người phụ nữ đến trước bồn rửa tay, vừa nói xin lỗi vừa dùng khăn tay lau quần áo cho cô ấy. Hốc mắt người phụ nữ đỏ ửng nói không sao, ra sức muốn đi, Mia lại kéo tay cô ấy hỏi: “Cô có cần giúp đỡ không?”

Trong nháy mắt nghe hiểu lời Mia, nước mắt người phụ nữ kia đột nhiên chảy ra: “Cô sẽ chết, anh ta không cho tôi đơn độc tiếp xúc với bất cứ ai, mau để tôi ra ngoài đi.”

Mia đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này quá thảm, tuy rằng Frederick mạnh hơn cô lại còn cầm tù cô, nhưng phát hiện tình huống tinh thần cô xảy ra vấn đề, anh vẫn đánh thức cô chăm sóc cô.

Hơn nữa tuy rằng xem như cô bị nhốt trên chiến hạm, nhưng ngoài Frederick ra vẫn còn Jonah để nói chuyện, cho dù cơ thể cô sa đọa rất sâu, nhưng lúc đưa ra yêu cầu muốn quay về trái đất, Frederick vẫn đồng ý với cô.

Nhưng rõ ràng người phụ nữ này đang ở trên trái đất mà không có ai có thể cứu cô ấy. Mia đã từng thấy ánh mắt tuyệt vọng thành nghiện phát điên, gần như sụp đổ của mình trong gương rất nhiều lần, bây giờ ánh mắt của người phụ nữ này chính là như vậy, Frederick đã từng nói, tinh thần ảnh hưởng thân thể ảnh hưởng tính mạng, còn cứ tiếp tục như vậy, nhất định người phụ nữ này sẽ chết.

“Cô không có đối tượng có thể cầu cứu sao? Tôi có thể đưa tin tức ra ngoài giúp cô.”

Người phụ nữ hoảng sợ, run rẩy nhìn cửa WC, rất sợ người đàn ông xuất hiện, nhưng cuối cùng không đè nén được khát vọng cầu cứu bên ngoài, run rẩy đọc một dãy số cho Mia: “Đây là bạn tốt của tôi - Heidi, đã di cư đến một tinh cầu khác, lần trước tôi nhận được tin tức của cô ấy nói là cô ấy gả cho một người Naples, muốn về trái đất thăm tôi, nhưng sau đó tôi không có cơ hội liên lạc với cô ấy nữa… Nếu có thể thì xin cô ấy giúp tôi, để tôi rời khỏi trái đất… rời khỏi anh ta.”

“Được, tôi nhất định sẽ…”

Mia còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến giọng của Frederick: “Mia, hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

Mia sợ tới mức run lên, ngoan ngoãn ra ngoài với người phụ nữ kia, nhìn thấy người đàn ông kia đứng cạnh Frederick nhìn Mia như dao băng.

Mia thề, nếu không phải Frederick ở bên cạnh, cô nhất định sẽ bị người đàn ông này chặt thành mảnh nhỏ, làm cửa WC thành biển máu.

Frederick giới thiệu bọn họ qua lại bằng sắc mặt rất bình thường, người đàn ông tên Dans, người phụ nữ là Hannah, Dans lạnh lùng gật đầu, ôm Hannah rời đi.

Chờ bọn họ đi xa, Frederick nửa dựa lên tường nhìn Mia, cười như không cười nhẹ giọng ném một câu cho Mia: “Thật nguy hiểm, nhặt về một cái mạng nhỏ.”

“Làm gì nghiêm trọng như vậy!”

“Em vừa tiếp cận bọn họ, cậu ta đã biết em đang nghĩ gì, nếu không phải tôi che chắn, cậu ta đứng ngoài cũng nghe rõ cuộc đối thoại của em và người phụ nữ kia. Cậu ta là dã thú nổi cơn điên, liều mạng muốn giữ lấy đồ còn lại trên tay mình, em cướp đồ trên tay cậu ta đi, em xem xem liệu cậu ta có gϊếŧ em không.”

Mia không nói lời nào, cô biết Frederick nói thật, sao người đàn ông kia lại đáng sợ như vậy chứ? So ra, Frederick đúng là một người dịu dàng yêu thích hoà bình, có điều nhớ đến bộ dáng bị làm của mình dưới thân anh, cô lại cảm thấy anh vẫn là cầm thú, chỉ là khá dịu dàng thôi.

“Định cảm ơn tôi thế nào.”

Ngữ khí của Frederick rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng chỉ có một đáp án, Mia cắn chặt răng nói: “Tôi đã là vợ chưa cưới của Peter, tuy rằng cơ thể của tôi… thật sự… với anh… nhưng tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.”

“Không suy xét đến chuyện sinh con cho tôi, chỉ muốn sinh con cho anh ta?”

Mia lấy hết can đảm gật đầu, sắc mặt Frederick bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nhắm mắt lại: “Mia, Peter làm em sướиɠ không?”

“Tôi… tôi và anh ấy… không…”

“Hai người sắp kết hôn rồi, em không thử trước đi sao?”

Ngữ khí Frederick bình tĩnh như đang nói chuyện tầm phào, như thể Mia phát sinh quan hệ với ai cũng chẳng sao, lòng Mia đau xót, miễn cưỡng đè nén nước mắt: “Đây không phải quan trọng nhất!”

”Tôi muốn biết, trong suy nghĩ của em, quan hệ hôn ước trên trái đất quan trọng nhất là cái gì?”

Frederick mở mắt, ném một pha lê ký ức nhỏ cho Mia: “Đây là điều tra của Jonah, cậu ta kiên trì muốn tôi cho em xem. Vốn dĩ tôi không định lấy ra, bởi vì tôi cho rằng hẳn là em biết rất rõ những chuyện này, dù sao em ngủ với tôi nhiều ngày như vậy, tôi biết rất rõ nguyên nhân vì sao em không tiếp nhận anh ta, chẳng qua tôi không ngờ, em về rồi vẫn không muốn đối mặt.”

Nói xong, Frederick xoay người đi, Mia cầm pha lê ký ức, thờ thẫn nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất cuối hành lang.

Mia không muốn xem nội dung trong đó luôn, cô gọi theo số, giúp Hannah tìm Heidi cầu cứu, rất may mắn là, Heidi thật sự đang ở trái đất, nghe Mia miêu tả tình huống của Hannah, cô ấy liên tục nói cảm ơn, cảm ơn tin tức của Mia.

Mia cũng nói cho cô ấy, Dans là một người rất khủng bố, bảo vợ chồng Heidi phải cẩn thận.

Có điều cô nghe thấy chồng Heidi ngồi cạnh cười ra tiếng, nói dã thú có lớn mạnh thế nào, chỉ cần điên lên thì rất khó chống đỡ tiếp trong thời gian dài, hơn nữa nhược điểm trí mạng của đối phương đã rất rõ ràng, xử lý chuyện này cũng không khó lắm, bảo các cô đừng lo lắng.

Mia ngắt thông tin, cảm thấy chồng của Heidi nhất định là người săn thú giỏi, cô tạm thời an tâm về chuyện của Hannah.

Còn thuỷ tinh ký ức kia, cô do dự một lúc lâu mới ngồi trên giường ôm chăn bắt đầu xem hồ sơ, bên trong có ảnh chụp và hình ảnh lập thể, đều là Peter và người phụ nữ khác hẹn hò, đến khách sạn đặt phòng, thậm chí còn có đoạn hoan ái ngắn.

Cô xem từng hồ sơ, có vài người phụ nữ cô biết, có vài người cô không biết, thậm chí có vài người anh ta thường đưa đến gặp cô, thật ra cũng không phải cô hoàn toàn không đoán được, từ nhiều năm trước đến nay, Peter dây dưa với rất nhiều người phụ nữ, cô chỉ hy vọng mình có thể tiếp nhận thôi.

Ít nhất trước khi chính mắt cô nhìn thấy, cô cho rằng có thể thuyết phục mình tiếp nhận chuyện đó.

Nhưng nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể tiếp nhận, cho nên cơ thể của cô cự tuyệt Peter, cự tuyệt đến nỗi cô đã từng nghi ngờ mình vô cảm với tìиɧ ɖu͙©, cho đến khi Frederick lần lượt mang cao trào đến cho cô.

Cô bình tĩnh đọc xong hồ sơ, sau đó ngồi một mình trong phòng bật khóc, không biết đã khóc bao lâu, một đôi tay vòng lên từ phía sau ôm lấy cô, phun khí bên tai cô: “Vì sao khóc? Không phải em không hề biết.”

“Anh không biết đâu, anh ấy thật sự rất tốt với tôi.”

Mia khóc nói, Frederick liếʍ vành tai cô, một tay luồn vào ngực cô, tay còn lại luồn vào giữa hai chân cô, bắt đầu nhẹ nhàng đùa bỡn.

“Lúc anh ấy tỏ tình với tôi, tôi cảm thấy tất cả những ngôi sao đẹp nhất đều rơi xuống rồi.”

“Ừm…”

“Tuy rằng lúc đó anh ấy bắt cá hai tay, nhưng anh ấy trực tiếp nói với chị khoá trên trước mặt chị ấy rằng người anh ấy yêu nhất chỉ có tôi, sau này chỉ yêu tôi…”

Frederick không nói gì, dừng động tác ôm chặt lấy cô.

“Anh ấy sẽ nắm tay tôi, cùng tôi đi qua những con đường dài, đưa tôi đi ngắm cảnh đêm, ôm tôi khiêu vũ, nói yêu tôi bên tai tôi. Lúc tôi bị bệnh, cha mẹ bận làm việc, anh ấy sẽ ở bên tôi, gọt táo cho tôi, đút tôi ăn cơm.”

“Nhiều năm như vậy, tuy rằng anh ấy dây dưa với rất nhiều người phụ nữ, nhưng trước mặt bạn của anh ấy, anh ấy luôn nói tôi là bạn gái duy nhất của anh ấy, là tình yêu duy nhất của cuộc đời này.”

“Cha mẹ tôi ly hôn vì nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên tôi nói với bản thân, có phụ nữ khác bên ngoài không sao, đa số đàn ông đều như vậy, chỉ cần cả đời này anh ấy coi tôi là người phụ nữ quan trọng nhất là được.”

“Chúng tôi bên nhau bảy năm! Thời gian bên nhau bảy năm rất nhiều, anh ấy là mối tình đầu của tôi, trừ anh ấy ra, tôi không muốn bên người đàn ông nào nữa, anh ấy là người yêu duy nhất của tôi.

Anh ấy nói sẽ cho tôi tương lai tốt nhất, cho tôi một gia đình hoàn hảo, tôi luôn nghĩ rằng kết hôn với anh ấy là chuyện tốt cỡ nào chứ, tôi hy vọng tình yêu là vĩnh viễn có thể ở bên nhau!”

“Tôi nói tôi bị cường bạo, anh ấy vẫn bằng lòng tiếp nhận tôi, anh bảo tôi bỏ anh ấy như thế nào!”

Nói đến đây, rốt cuộc không nhịn được nữa, Mia khóc lớn: “Anh ấy là giấc mộng tình yêu duy nhất của tôi, anh đã cướp đi cơ thể của tôi, trinh tiết của tôi, làm tôi dâʍ đãиɠ thành như vậy, vì sao vẫn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi trong giấc mơ chứ!”

Frederick không đáp lại lời cô nói, anh cởϊ qυầи áo cô ra, chôn mặt trên tấm lưng trần trụi của cô, nhẹ nhàng liếʍ da thịt tuyết trắng của cô, khiến cô run rẩy.

Đồng thời, Frederick dùng xúc tua kéo chân cô ra, xúc tua chậm rãi bò lên dọc theo hai chân, chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô, bắt đầu cắm rút trong mật huyệt của cô.

“A a…”

Mia thẳng lưng, nghiêng mặt, nước mắt trượt xuống cổ, đồng thời, cô rêи ɾỉ động tình.

Lúc này cô đã không còn nghĩ đến Peter được nữa, trong đầu chỉ có Frederick, muốn được anh an ủi, được anh lấp đầy. Peter là giấc mơ tình yêu đẹp của cô, còn Frederick là du͙© vọиɠ sa đọa nhất trong hiện thực của cô.

Một xúc tua vô hình khác chậm rãi bò vào trong cúc huyệt của cô, Mia không tự chủ được co rút cúc huyệt muốn kháng cự, nhưng lại bị hung ác vỗ bờ mông tuyết trắng đến đỏ lên, đành phải ngoan ngoãn để xúc tua đi vào.

Hai tay Mia bị đồ vật vô hình trói chặt, bị kéo giơ lên cao trên đỉnh đầu, làm nửa người trên của cô cao lên, bởi vậy mà tam giác thần bí giữa hai chân hơi treo trên không, cách giường một khoảng.

Hoa hạch của cô bị liếʍ mυ'ŧ, xúc tua va chạm với mị thịt trong mật huyệt, làm chảy không ít dâʍ ŧᏂủy̠, Frederick vẫn rong đuổi trên cơ thể mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng phả hơi sau lưng cô.

Mật nước của hoa huyệt thấm ướt khăn trải giường tuyết trắng, những xúc tua đó nhét đầy hai huyệt trước sau của cô, sau đó bắt đầu kịch liệt đong đưa đùa bỡn thịt non.

“A a a a a… Căng quá... Đừng làm vậy... Căng quá…”

“Phụt phụt phụt…”

Hai huyệt trên khăn trải giường tuyết trắng không lộ ra ngoài bị đồ vật vô hình làm cho căng ra cực đại, khiến nơi sâu trong mị thịt cũng bị nhìn thấy rõ ràng.

Bất kể là mật huyệt hay cúc huyệt, mị thịt bên trong đều không ngừng co rút lại như muốn mυ'ŧ lấy thứ gì đó, nhưng lại không mυ'ŧ được đồ thật, bởi vậy mãnh liệt bắn ra mật nước, thoạt nhìn dâʍ ɭσạи đến cực điểm.

“A a a… Frederick… Mau cho tôi…”

Eo mông bị treo trên không của Mia ra sức đong đưa, tay nhỏ bị trói chặt vô lực vùng vẫy trên không, nhưng Frederick vẫn đang say mê cọ lưng cô, để xúc tua kéo bắp đùi cô ra thật lớn, đánh mông tuyết trắng của cô, làm mật nước thấm ướt đệm giường, nhưng không có bất cứ động tác nào là định nhét đầy cô.

“A… Frederick… Mau… Xin anh cho tôi… A… Cầu xin anh nhét đầy tôi… A a…”

Frederick liếʍ lưng cô, dịu dàng nói: “Sao em không gọi Peter đến nhét đầy em.”

“Frederick… A… Tôi…”

“Em cho rằng mình yêu Peter, nhưng thân thể lại muốn tôi, Tiểu Mia, không cảm thấy mình quá tham lam sao?”

“Tôi… A… Tôi…”

Nước mắt của Mia cuồn cuộn chảy ra, đồng thời, xúc tua trong cúc huyệt bỗng nhiên trướng lớn, xuất hiện cảm giác chân thật, ác liệt làm nhuỵ cúc căng ra, bắt đầu kịch liệt đưa đẩy.

“A a… Đau… Frederick… A a…”

“Đau? Là sướиɠ chứ, nếu trái tim em yêu Peter như vậy, nhưng cơ thể lại cần tôi như vậy, em mang tình yêu gả cho anh ta, thân thể hư không để tôi lấp đầy, thế nào?”

“A a… Không… không phải như vậy… Tôi… Không…”

Hoa hạch của Mia bị hung ác kéo mà sưng lớn, Frederick lại không buông tha cho cô, điên cuồng tạo áp lực lên hai đầu nhũ và hoa hạch của cô, xúc tua trong mật huyệt cũng ra sức va chạm thịt non, ép cô lên từng đợt cao trào quỷ dị có cảm giác hư không.

“Nơi giữa hai chân chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, phủ thêm lụa trắng gả cho Peter, nghe nói là khẩu vị mà người trái đất các em sẽ thích hả?” Frederick sờ nhẫn đính hôn trên tay cô, chậm rãi chuyển động nhẫn, bình tĩnh nói.

“Tôi không có… Frederick… Tôi không có mà!”

Cuối cùng Frederick không ôm cô nữa, chống cánh tay ra sau, hai chân thon dài mở ra, anh ngồi dựng thẳng cự trùng, đặt lên mật huyệt không ngừng phun nước, lười biếng thẳng lưng.

“A a… Frederick… Frederick…”

Lúc này hai tay Mia bị trói chặt trên cao, nửa người trên vẫn treo trên không, không thể điều chỉnh khoảng cách, hai chân hơi cong mở lớn bị chân dài của Frederick kẹp lấy, không thể tự do khép mở, cự trùng và mật huyệt chỉ có thể ma sát, dâʍ ɖị©ɧ ướt trơn, hễ không cẩn thận là sẽ trơn tuột ra ngoài.

Frederick dựng thẳng thắt lưng lúc có lúc không làm mật huyệt khát vọng đến cực điểm, ra sức muốn nuốt lấy cự trùng, nhưng vẫn không thể như ý, tiểu huyệt trở nên tê mỏi mẫn cảm bởi vì cự trùng cọ xát, mỗi một động tác kí©ɧ ŧɧí©ɧ của xúc tua đều đủ để khiến người ta phát điên.

Đồng thời, cúc huyệt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, cách một tầng nhục bích mỏng, cảm nhận sự trướng đầy của cúc huyệt, sự hư không của tiểu huyệt càng làm người ta phát điên, cô rất muốn bị lấp đầy, bị Frederick hung hăng lấp đầy.

“Frederick… Mau… Mau tiến vào… Xin anh... Frederick…”

Mia điên cuồng khóc, nhưng Frederick lại chỉ nhắm mắt nói: “Còn muốn gả cho Peter không?”

“Không… A…”

“Tôi không ngại chuyện em gả cho anh ta, sau đó sinh con của tôi, dù sao em cũng không cự tuyệt được sự câu dẫn của tôi, không phải sao?”

“A a… Không… Tôi… tôi không…”

Cự trùng cọ xát trước cửa mật huyệt, tiểu huyệt của Mia không ngừng run rẩy khát vọng anh tiến vào, đôi mắt xinh đẹp phiếm ánh nước nhìn anh: “Tôi không muốn gả cho Peter…”

“Làm sao bây giờ, tôi rất hy vọng em gả cho anh ta, làm vợ của người khác, rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy trong tử ©υиɠ của vợ người khác, nhất định sẽ rất sướиɠ!”

“Đừng… đừng như vậy…”

Cô rất hy vọng cô có thể ngất để không nghe những lời tàn khốc của Frederick nữa, nhưng cô lại không thể ngất, hơn nữa đã không giao cấu với anh một thời gian rồi, một chút sức cô vất vả tạo nên đã bị mài mòn gần hết.

Rốt cuộc Frederick cũng mở đôi mắt tím u ám của anh ra, đặt cự trùng lên tiểu huyệt của Mia, dịu dàng nói: “Nói, nói em yêu Peter, phải gả cho anh ta rồi để tôi làm.”

“Không phải…”

Mia nghẹn ngào nói, giọng Frederick dịu dàng hơn, mềm như tơ lụa, vào trong tai Mia làm đáy lòng cô run rẩy rất khó phát hiện.

“Vậy em phải nói gì? Tiểu Mia?”

“Tôi phải nói gì?”

Mia vô thần nhìn vẻ u ám hiếm thấy trong đôi mắt anh, ngoan ngoãn hỏi.

“Nói em không yêu Peter, sẽ không gả cho anh ta, chỉ muốn sinh con cho Frederick.”

“Tôi không yêu Peter... Không gả…” Trong đôi mắt anh có rất nhiều thứ mà cô chưa từng thấy qua, làm Mia mê muội nói với anh.

Frederick thả tay cô để cơ thể cô rơi xuống, thọc cự trùng vào mật huyệt của cô, rút nhẫn đính hôn trên tay cô ra ném xuống dưới giường, giao mười ngón tay với cô thật chặt, bắt đầu thọc vào rút ra trong cơ thể cô một cách dịu dàng. Đồng thời, động tác trong cúc huyệt cũng thong thả hơn, làm Mia thoải mái cong ngón chân, chậm rãi duỗi thân.

“A… Tuyệt quá…” Mia thất thần kêu lên.