Dị Tinh Phối Chủng

Chương 11: Trở về (2)

Tuy Mia đã nhận nhẫn nhưng thật ra cô vẫn do dự, đúng là trước khi đi du lịch cô đã nói với Peter là cô muốn kết hôn, nhưng sau đó có một khoảng thời gian cô thậm chí không ôm hy vọng có thể về trái đất, không ngờ Frederick sẽ đưa cô về, mà dù cô không phải xử nữ nữa, Peter vẫn bằng lòng kết hôn với cô.

Đây là chuyện tốt, vì sao lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề?

Vốn dĩ Mia đã nghĩ rồi, nếu nói với Peter rằng cô đã mất trinh mà Peter vẫn chấp nhận cô, cô phải toàn tâm toàn ý ở bên Peter.

Dẫu sao cô và Peter đã bên nhau lâu như vậy, Peter lại là mối tình đầu của cô, càng không nói đến Peter là người trái đất, ở bên anh sẽ yên ổn.

Tuy rằng cơ thể của cô thật sự mê luyến Frederick, không có cảm giác với Peter, nhưng cô nghĩ tình yêu không chỉ có nɧu͙© ɖu͙©, trừ khi Peter không chấp nhận cô, cô sẽ suy nghĩ lại về chuyện có nên sinh con cho Frederick hay không.

Bây giờ Peter đã cầu hôn rồi, có phải cô nên nói cho Frederick quyết định của mình hay không?

Trước khi cô về, Frederick cho cô một tấm thẻ, nói là thẻ mã hoá thông tin, thiết bị thông tin bình thường của người trái đất vẫn chưa tiến bộ đến mức có thể gửi tin cho tàu vũ trụ, nhưng qua trạm chuyển tiếp đưa tin của vệ tinh, qua một khoảng thời gian vẫn có thể nhận được tin tức.

Frederick nói với cô, có việc có thể đưa tin tìm anh, nhưng anh lại không hỏi cách liên lạc với cô.

Thời gian này mỗi lần nghĩ đến anh cô sẽ cảm thấy tủi thân, anh muốn cô sinh con cho anh, nhưng lại không quan tâm đến tình trạng của cô sau khi quay lại trái đất.

Nếu anh không chủ động liên lạc, vậy bây giờ có nên nói chuyện này cho anh không?

Nói không chừng anh đã tìm được người phụ nữ thích hợp hơn để giao phối, cho nên hoàn toàn quên cô rồi, nếu không thì vì sao anh chẳng liên lạc?

Bất kể ở trên hạm anh quan tâm đến cô cỡ nào, xuống hạm rồi, cô là người phụ nữ không quan trọng, thậm chí là người phụ nữ mà anh không nhớ nổi.

Mia chần chờ thật lâu, cuối cùng vẫn không sử dụng tấm thẻ kia, cô tắm xong nằm trên giường, cứ nghĩ mãi đến chuyện này, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Cô gặp Frederick trong giấc mơ, anh vẫn mặc áo khoác dài màu bạc ưu nhã đó, đứng lặng trong hình ảnh lập thể của các vì sao, quyết định tuyến đường tiếp theo của chiến hạm.

Có lúc anh cầm dải ngân hà lên, nhấc một hằng tinh ra, sắp xếp các hành tinh xong rồi lại thả xuống, thoạt nhìn giống như một vị thần cao quý bao trùm trên các hành tinh.

Cô ở bên cạnh ngơ ngác nhìn một lúc lâu, Frederick trong giấc mơ mới quay đầu lại nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Peter cầu hôn tôi rồi.”

“Sau đó?”

“Tôi đồng ý rồi.”

Frederick quan sát ngân hà trong tay, lại ném nó xuống, bình tĩnh hỏi cô: “Vì sao?”

“… Tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, cho dù tôi đã trở thành thế này, anh ấy vẫn chấp nhận tôi.”

“Trở thành thế này?” Frederick xuất hiện trước mặt cô trong nháy mắt, làm ra vẻ mặt nghi hoặc dối trá: “Trở thành thế nào?”

Sau đó anh cởϊ qυầи áo cô ra, cắn xương quai xanh của cô, liếʍ hôn rãnh ngực, bụng nhỏ của cô, lại vùi đầu vào giữa hai chân cô, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ hoa huyệt của cô.

“… A… A a… Đừng… đừng làm vậy...”

Anh liếʍ láp đến nơi sâu bên trong cô bằng miệng, phần lớn thời gian anh đều dùng tay và xúc tua đùa bỡn tiểu huyệt của cô, cũng bởi vậy mà bây giờ anh quỳ gối giữa hai chân cô càng làm cho cô khó kìm lòng nổi.

Đầu lưỡi của Frederick vô cùng linh hoạt, lại còn tà ác, tỉ mỉ liếʍ đến từng nơi mềm mại trong nhục bích của cô, lôi kéo, mυ'ŧ lấy mật dịch của cô.

Cô dạng chân run rẩy không thôi, nhục huyệt dâʍ đãиɠ đã phun ra mật dịch.

Cô bật khóc, dùng tay nhỏ vô lực đẩy đầu anh ngăn cản: “Không… không thể như vậy, tôi đã là của Peter… Anh ra ngoài… Anh… A “

Cơ thể của Mia đã không đυ.ng vào du͙© vọиɠ một khoảng thời gian, bây giờ đột nhiên bị anh khơi mào như vậy, cô hoàn toàn quên chống cự, chỉ có thể để Frederick hung hăng kéo liếʍ hoa hạch của cô, dưới sự đùa bỡn ác liệt như vậy, cô nhận được cao trào.

Gương mặt tuấn mỹ của Frederick dính dâʍ ɖị©ɧ của cô, anh liếʍ ái dịch bên miệng, cắm ngón tay vào, bắt đầu chậm rãi chuyển động thọc vào rút ra.

“A… A a… Đừng, không được… Tôi và anh không thể… A a a!”

“Mia, em là của Peter, nhưng em lại gọi tôi cưỡиɠ ɖâʍ em trong giấc mơ.”

Giọng anh dịu dàng nhưng cũng rất tàn khốc, ngón tay màu lam nhạt ra vào giữa cánh hoa diễm sắc, thoạt nhìn có một loại da^ʍ mi mộng ảo.

“Tôi không có… Tôi không có.”

Mia kêu lên, Frederick lại cố ý cắm rút ngón tay trong cơ thể cô tạo ra tiếng nước, anh nói: “Không có cái gì? Không phải bây giờ em đang chảy da^ʍ thuỷ trong giấc mơ, hy vọng tôi lấp đầy em sao?”

“… Tôi không có… Tôi không có… Là anh, là chính anh đi vào trong giấc mơ của tôi.”

Cô khóc kêu, eo lại không nghe theo lý trí mà đong đưa, hy vọng ngón tay của anh nhanh hơn một chút.

Frederick cong khoé môi, vốn dĩ chỉ để hai ngón tay của tay này trong mật huyệt, nhưng sau đó cho thêm hai ngón tay của bàn tay khác, ác liệt làm mật huyệt căng ra, đùa nghịch bộ phận mẫn cảm nhất trong thịt non.

“A a… Đừng... A a… A…”

Bốn ngón tay ma sát đường đi và nơi nổi lên được che dấu trong nhục huyệt, chân Mia run rẩy gần như sắp ngã xuống, miệng chảy nước bọt, vô lực rêи ɾỉ.

Cô muốn thoát khỏi tình huống này, nhưng lại không thể nhúc nhích, thậm chí hai chân vô lực cũng không mềm nhũn, chỉ có thể đứng để bốn ngón tay của Frederick cắm rút trong mật huyệt, cuối cùng anh cắm lưỡi vào, thăm dò mỗi một nếp uốn, mỗi một lần co rút trong nhục bích của cô.

Mia ra hết lần này đến lần khác, cuối cùng mất đi lý trí, dâʍ đãиɠ kêu lên: “… A a a… Thật thoải mái… A a… Frederick… Frederick…”

Sau một trận cắm rút mãnh liệt, cuối cùng Frederick rời khỏi hai chân cô, lúc này gương mặt điển trai của anh đã bị dâʍ ɖị©ɧ tẩm ướt, lấp lánh tỏa sáng, anh dịu dàng nói: “Tiểu Mia, em định dùng dâʍ ŧᏂủy̠ giúp tôi tắm rửa sao?”

Lúc này toàn cơ thể Mia đã đỏ bừng, nghe xong những lời này càng xấu hổ như sắp đốt cháy, Frederick đứng dậy đứng trước mặt cô, bế cô lên nhìn cô nói: “Đây là giấc mơ của em, nói cho tôi em hy vọng dùng tư thế nào.”

“Tôi… không có…”

Cô nhỏ giọng muốn nói cô không muốn phát sinh quan hệ với anh nữa, nhưng lại không nói nên lời.

“Hả? Chưa có tư thế nào, vậy để tôi quyết định.” Lúc Frederick nói, Mia kinh hô một tiếng, phát hiện mình đã bị trói lại.

Cổ tay và mắt cá chân của cô bị trói lại, đùi mở ra hình chữ M, bị cố định trên xích đu, hành tinh và sao trời quay chung quanh cô, làm cô kinh hô không thôi.

“… Đừng làm vậy… A a a…” Lúc cô kêu thảm thiết, cơ thể bị trói của cô đã bị đẩy lên.

“Phụt… Phụt…”

Tiếng xích đu đong đưa là tiếng dâʍ đãиɠ từ tiểu huyệt cô phát ra.

Cơ thể Mia bay cao lên rồi lại rơi xuống, mỗi khi rơi xuống sẽ bị Frederick phẫn nộ dùng cự trùng xuyên qua mật huyệt, phát ra tiếng thỏa mãn, lúc rời đi cự trùng mang theo dâʍ ɖị©ɧ, phát ra âm hưởng dâʍ ɭσạи.

Sao trời mơn trớn đầu nhũ của cô, lướt qua da thịt cô, ngân hà chiếu sáng hoa huyệt của cô, làm cô nhìn rõ nơi giao hợp tách ra của hai người.

“Em gọi tôi từ nơi xa đến, tôi nghĩ em sẽ khát vọng theo cách khác người thường.” Frederick thành khẩn nói.

“A a a a a… Không… Frederick… A a a… Thả tôi ra, xin anh…”

“Đây là giấc mơ của em, sao em không thả bản thân mình đi, ngược lại xin tôi thả em? Chắc chắn Tiểu Mia rất thích tư thế này.”

Frederick dựng thẳng thắt lưng để mật huyệt đưa đến gốc côn ŧᏂịŧ, thỉnh thoảng mới duỗi tay ra dừng xích đu lại để hoa huyệt của Mia cắn chặt cự trùng, anh sẽ điên cuồng cắm rút trong cơ thể cô một lúc lâu rồi mới dùng sức đẩy xích đu.

Như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thân thể và thị giác làm Mia kề bên điên cuồng. Hai tay hai chân cô bị trói chặt, căn bản không có lựa chọn khác, chỉ có thể mở lớn hai chân, để xích đu dẫn dắt, hiến dâng mật huyệt của mình cho Frederick hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần rơi xuống, Frederick cắm rút làm mật huyệt của cô bị cọ xát, tích luỹ kɧoáı ©ảʍ nhỏ nhặt, những kɧoáı ©ảʍ này tích luỹ từng đợt, khi Frederick giữ chặt xích đu điên cuồng cắm vào nhục huyệt của cô, những kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn đó sẽ đưa cô lêи đỉиɦ núi cao.

“Phụt… Phụt…”

Xích đu đong đưa tiểu huyệt, phản lực làm xương sống của cô run rẩy không thôi, mật nước cũng phun ra từng đợt theo biên độ của xích đu, cùng với tiếng đánh liên tiếp không ngừng, làm cho cả không gian dâʍ đãиɠ không thể tưởng tượng nổi.

“Thoải mái không, Mia?”

Giọng nói của Frederick như ác ma trong vực sâu, hai mắt Mia vô thần, thân thể bắt đầu co giật, vô lực trả lời: “A a… Thoải mái… Rất thoải mái…”

“Để tôi rót đầy em được không?”

“A… Tôi và Peter… Không được… A a…”

“Peter sẽ không biết, đây chỉ là giấc mơ thôi.” Ác ma không ngừng dụ dỗ.

Một tia lí trí không ngừng gọi cô, dù nằm mơ cũng không thể đắm chìm như vậy, nhưng sự sung sướиɠ mà xích đu mang đến không thể vùi lấp, phá huỷ ý chí của cô hết đợt này đến đợt khác, Frederick giữ lấy xích đu, điên cuồng cắm trong mật huyệt của cô, phun khí bên tai cô: “Peter sẽ không biết, đây chỉ là mơ.”

“A… Ha… Là mơ…”

Mia vô ý thức nói những lời này theo Frederick, anh đẩy xích đu để cô bay lên cao, tiếp tục nói: “Là mơ, nhận được sự sung sướиɠ trong mơ cũng không sai, không phải sao? Tiểu Mia, để tôi rót đầy em, để em bay cao, để em vui sướиɠ.”

Sao trời quay xung quanh cô, thể xác và tinh thần đang gọi cô, cuối cùng Mia cũng sụp đổ: “Hô… Rót đầy tôi, Frederick… mau rót đầy tôi.”

“Như em mong muốn.”

Frederick giữ lấy xích đu, đưa Mia lên vực sâu điên cuồng.

Mia bừng tỉnh dậy, phát hiện mật huyệt của mình ướt đẫm, người toàn mồ hôi nhưng quần áo lại hoàn chỉnh, ngay cả trong giấc mơ cô cũng dâʍ đãиɠ như vậy, cô cảm thấy áy náy không thôi vì đã phản bội Peter, tắm xong thay quần áo, Mia bình tĩnh lại rồi quyết định, nhất định phải đối với Peter tốt hơn.

Cô cố gắng lên tinh thần, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của cô và Peter, cô chọn quần áo cho anh ta, tìm nơi tổ chức hôn lễ với anh ta, xem áo cưới, nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì mỗi tỗi cô đều mơ thấy Frederick.

Frederick sẽ dùng hết phương pháp để dụ dỗ cô, câu dẫn cô, dùng lời nói mê hoặc cô, làm cô phản bội Peter trong giấc mơ hết lần này đến lần khác, xin Frederick lấp đầy cô.

Mỗi ngày tỉnh dậy, cô đều có thể cảm nhận được mật huyệt của mình chảy ra ái dịch, hoa hạch sưng to gần như nổi lên, bụng dưới tê mỏi không thôi, mật huyệt còn có thể cảm nhận được cảm giác nó xoắn chặt lấy cự trùng của anh.

Một khoảng thời gian sau những giấc mơ sa đoạ đó, bắt đầu từ ngày nọ, rốt cuộc cô không mơ thấy Frederick nữa.

Cô cho rằng mình sẽ thở phào một hơi, nhưng ban đêm lại trằn trọc khó ngủ. Vài ngày sau, vẫn không thấy Frederick, cô cảm thấy mình sẽ sụp đổ mất, cô thầm khát vọng, lấy hết can đảm mua đạo cụ thủ da^ʍ.

Cô nằm trên giường dạng chân, xoa nắn hoa hạch của mình, vừa khóc gọi tên Frederick vừa nhét dương cụ giả vào mật huyệt, bật độ chấn động lớn nhất, ảo tưởng đó là cự trùng của anh, không ngừng cắm rút trong cô.

Gần đến cao trào, Mia vươn tay ra bất lực vùng vẫy trên không, nhưng lại nhìn thấy nhẫn đính hôn trên ngón tay mình, cô cảm thấy nhất định là cô điên rồi, rõ ràng đang đeo nhẫn cưới của Peter, nhưng lại chẳng có cách nào khắc chế sự ỷ lại với Frederick, bệnh nghiện lại tái phát lần thứ hai.

Đêm đó cô lại không mơ thấy anh, rốt cuộc Mia không chịu đựng được cơ thể dâʍ đãиɠ của mình nữa, hẹn Peter ra, dâng môi lên cho anh ta. Peter vui sướиɠ hôn lại, đưa cô về nhà, lúc Peter định cởϊ qυầи áo của cô ra, cô mới phát hiện cô chẳng có cảm giác gì với anh ta.

Vốn dĩ cô cho rằng cơ thể mình đã dâʍ ɭσạи đến vậy, ảo tưởng Frederick không bằng tiếp nhận Peter, dù sao ở bên Frederick, tiểu huyệt của cô rất dễ bị ướt, nhưng lúc Peter thâm tình hôn cô, cô lại phát hiện bản thân vô cùng khô khốc, thậm chí cực kỳ phản cảm với du͙© vọиɠ trần trụi đó.

Cô đẩy Peter ra rồi thấp giọng xin lỗi anh ta, hỏi có phải Peter muốn huỷ bỏ hôn lễ của hai người hay không, Peter vừa hôn cô vừa an ủi cô, nói cô kháng cự đàn ông vì bị cường bạo, bảo cô đừng để trong lòng.

Hôm nay cô không bảo Peter đưa cô về, lòng Mia tràn đầy áy náy, một mình dầm mưa to về nhà, mở cửa thình lình phát hiện Frederick ngồi ở trong phòng khách nhà cô.

Lúc Mia trừng to mắt cho rằng cô nhìn nhầm, cô lại càng kinh ngạc phát hiện, Frederick đang cầm dương cụ giả cô mua, vừa nhìn vừa tấm tắc nói: “Peter không thỏa mãn được em sao?”

“Tên khốn nhà anh!”

Mia lập tức xông lên muốn đánh anh, nhưng lại bị Frederick giữ lấy ôm vào lòng, anh bỗng sửng sốt khi nhìn thấy nhẫn đính hôn trên tay cô, cô lập tức tránh khỏi cái ôm của anh muốn rời khỏi anh, căm giận nói: “Tôi không muốn gặp lại anh, anh lại dám làm những chuyện đó với tôi trong mơ.”

“Tôi làm những chuyện đó với em trong mơ?” Frederick kinh ngạc nói, ném khăn lông cho cô, vẻ mặt không có bất cứ điều gì khác thường.

Mia nhận khăn lông lau tóc, mặt đột nhiên đỏ lên.

Sao Frederick có thể khống chế giấc mơ của cô chứ? Dù siêu năng lực của anh rất cao, nhưng anh không ở bên cạnh cô, muốn khống chế cô mơ gì cũng không dễ, có điều cô vẫn ôm chặt một chút nghi ngờ: “Anh thật sự không lén khống chế giấc mơ của tôi?”

Đột nhiên trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Frederick tràn ngập vẻ hứng thú: “Em nói vậy, tôi lại rất muốn biết rốt cuộc là em mơ thấy cái gì?”

Mia xấu hổ lập tức quyết định đổi đề tài để tránh nhớ đến những giấc mơ xấu hổ đó.

“Sao anh đến trái đất được? Không phải điều đầu tiên trong hiệp nghị hoà bình ước định, không có công việc quan trọng, chưa được lãnh tụ trái đất cho phép, người của hành tinh Mira không được bước lên lãnh địa trái đất một bước sao?”

“Liên minh trái đất đang trưng cầu giáo viên và chương trình học cho việc khai phá năng lực, tôi sửa lại một phần giáo trình học tập đặt ra cho em, đưa lên cho liên minh, được đến trái đất, vừa vặn mấy ngày nay gần đây có hội nghị khai phá, tôi bèn tới đây tham gia.”

Mia đột nhiên im lặng, Frederick làm vậy, chẳng lẽ là để gặp cô? Nhưng cô lại không dám nghĩ vậy.

“Đúng, vì gặp em nên tôi mới đến đây.”

Như thể Frederick biết suy nghĩ của cô, Mia căm giận trừng mắt nhìn anh trả lời: “Anh là vì tỉ lệ ưu tú 91% của anh.”

Đôi con ngươi thuỷ tinh màu tím của Frederick nhìn cô thẳng tắp: “Mia, tuy rằng chúng ta đều là sinh vật sống hình người có trí tuệ, nhưng sự chênh lệch văn hoá và lịch sử giữa các tinh cầu rất lớn, bề ngoài cũng không giống nhau hoàn toàn, em hy vọng tôi có thể nhất kiến chung tình với em, sau đó theo đuổi em như người trái đất sao?”

Mia im lặng một lúc lâu mới cẩn thận nói: “Tôi không hy vọng mình chỉ bị lợi dụng làm công cụ sinh con.”

“Tình huống gì mới không phải là bị lợi dụng, bị làm công cụ? Gọi là tình yêu, nhưng lại che lấp mục đích và bản tính tham lam của mình, phản bội em lúc em không biết thì không xem như bị lợi dụng, bị làm công cụ?”

“Tôi không biết anh đang nói gì…”

Frederick nhắm mắt lại: “Mia, đi tắm đi, nếu không em sẽ cảm mạo.”

Mia bất an cầm khăn lông đi vào phòng, trước khi đóng cửa lại, cô thò đầu ra nói: “Không được vào đâu đấy!”

Frederick nhắm mắt lại nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không được vào? Ngay cả mơ em cũng gọi tôi vào, tôi còn có nơi nào không vào được?”

※※※

Vì muốn bày tỏ cô không hề thân thiết, không hề khát vọng Frederick, tắm xong Mia làm khô tóc, thay quần áo không ở nhà xong mới giả bộ đoan trang đi ra.

Frederick ngồi trên ghế, như là ngủ rồi, cô rất ít khi thấy anh như vậy, đột nhiên luống cuống kéo chăn trên giường lên che người anh, sau đó ở bên cạnh ngắm gương mặt tuấn tú của anh.

Nhìn thế nào anh cũng giống một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, có điều đầu anh thật sự rất kỳ quái, bởi vì cô rất ít khi đυ.ng đến đầu của anh, đặc biệt là nơi như gáy, bởi vậy cô trộm vươn tay sờ gáy nổi lên của anh.

Ai biết vừa sờ, một cảm giác tê đau như bị giật điện làm đầu cô trống rỗng.

Cô sợ tới mức lui về phía sau vài bước lắc lắc đầu mới tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến, siêu năng lực ưu tú của người Mira phần lớn là cấu tạo và dung lượng não bộ, chạm đến gáy anh căn bản là trực tiếp chạm vào gốc năng lực của anh, chẳng trách anh không thích cô sờ đầu anh.

Lúc này Frederick vẫn đang nhắm mắt, nhưng lại lười biếng mở miệng: “Lần này phiền em thu nhận.”

Mia đột nhiên nhíu mày nghĩ ra: “Rốt cuộc là anh vào nhà tôi thế nào vậy?”

Tốt xấu gì nơi ở của cô cũng là khu nhà cao tầng chất lượng tốt trong thành phố, bảo vệ nghiêm ngặt, cái gì mà cảm ứng mật mã vân tay giọng nói giác mạc, tầng tầng cửa ải, kết quả chẳng những anh biết cô ở đâu, còn tùy tiện vào.

“Tôi cười thân thiện, nhờ bảo vệ đưa tôi lên.”

“Cứ như vậy?”

Mia khϊếp sợ nói, ngoại hình của Frederick không phải người trái đất, càng không nói đến chuyện chưa được sự đồng ý của chủ nhà mà đã đưa một người xa lạ lên, anh còn nghênh ngang vào nhà, trực tiếp ngồi vào phòng khách.

“Cho nên nói trái đất mới là tinh cầu có hệ số năng lực an toàn tiêu chuẩn.”

“…”

Mia không còn lời gì để nói, đành phải tự hỏi nên thu xếp cho Frederick thế nào. Tuy rằng trong nhà có phòng cho khách, nhưng Mia rất sợ ở với Frederick chưa được mấy đêm, cô sẽ chủ động đưa bản thân lên giường anh, cho nên cô do dự một lát rồi nói: “Tôi đi đặt phòng khách sạn cho anh.”

“Tối mai đi, tối nay tôi mệt lắm.”

Frederick chưa từng kêu mệt, Mia nghĩ nhất định là anh mệt sắp chết rồi nên mới nói thế, vì vậy cô nhanh chóng dọn dẹp phòng cho khách rồi bảo anh đi nghỉ ngơi.

Frederick không từ chối, sau khi cô bận rộn xong, anh cầm lấy chăn trên người, nửa híp mắt đi vào phòng.

Đi qua người cô, anh còn lười nhác nói một câu: “Đừng gọi tôi vào giấc mơ của em nữa nhé.”

Nghe được câu này, mặt Mia đỏ lên như bị thiêu cháy, cô lập tức chạy về phòng đóng sầm cửa lại, sau đó vội vàng ném những đồ dùng thủ da^ʍ bị anh nhìn thấy vào thùng rác.

Tối nay cô ngủ rất an ổn, tuy rằng vẫn mơ thấy Frederick, nhưng anh không động tay động chân với cô, mà dịu dàng ôm cô, hát một khúc không biết tên ru cô ngủ, làm sự mệt mỏi và bối rối của cô trở thành hư không.

Buổi sáng Mia mơ màng thức dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài, thình lình phát hiện có một người đàn ông điển trai tóc bạc ngồi trên sô pha, đang hứng thú xem chương trình mà Mia tham gia, cô miễn cưỡng áp chế câu kinh hô xuống mới phát hiện hình như người đàn ông này là “Frederick?”

“Chào buổi sáng.”

“Đầu tóc, và cả làn da của anh?”

Bây giờ thoạt nhìn Frederick chẳng khác người trái đất là bao, hoặc nói là, thoạt nhìn như một sinh vật sống tuyệt đẹp phù hợp với tưởng tượng của người trái đất.

Da thịt vốn lam nhạt lại trắng nõn như tuyết, gáy hơi nghiêng về phía sau giờ lại trông như đầu của người bình thường, sợi tóc màu bạc rối tung rũ xuống, phối với ngũ quan và đôi mắt tím hoàn mỹ của anh như yêu tinh trong tưởng tượng.

“Đơn giản thay đổi màu da và hình dạng não thôi, tôi phát hiện người ngoài hành tinh mà người trái đất các em có thể tiếp nhận gần như đều là sinh vật có thể biến ảo phù hợp với tiêu chuẩn mà các em mong muốn.”

“Có sao?”

Mia có chút nghi hoặc, trong ấn tượng của cô, rất ít khi nhìn thấy người ngoài hành tinh trên trái đất là không đúng, chẳng lẽ theo như lời Frederick, những người ngoài hành tinh đó đều nhìn giống người trái đất như đúc?

“Người Doro, ngoại hình giống người trái đất như đúc, còn người Naples lại có hai hình thái biến hóa, một loại hình thái là giống thằn lằn, loại hình thái khác hoàn toàn giống người trái đất, chỉ có thể phân biệt nhờ đồng tử.”

Frederick vừa nói vừa làm ra hình ảnh lập thể cho cô xem.

“Người Doro có nhiều phương diện giống người trái đất, số lượng trên trái đất cũng rất nhiều, không bất ngờ lắm. Có điều độ văn minh và khai hoá năng lực của người Naples rất cao, những người có thể đến trái đất đều là người có hệ số năng lực an toàn cao, em mà gặp thì tốt nhất là nên tránh xa một chút.”

“Vì sao, bọn họ có hệ số năng lực an toàn phù hợp, không phải là không có tính nguy hiểm sao?”

Rốt cuộc Frederick cũng nhìn cô: “Năng lực càng cao càng yêu độ ổn định tâm trạng cao, nhưng không thể bảo đảm lúc nào đối phương cũng có thể duy trì vững vàng. Vị trí của trái đất khá xa so với Naples, năng lực thấp, phần lớn không thể đến trái đất, còn năng lực cao, chỉ cần hơi chút mất khống chế thì hậu quả không dám tưởng tượng.”

Anh dừng một lát còn nói thêm: “Hội nghị khai phá hôm qua, tôi gặp một tên điên đến từ Naples, anh ta đưa một thư ký nữ loài người đến, đè cô ta trong phòng nghỉ cá nhân điên cuồng làm vào thời gian nghỉ ngơi của hội nghị.”

Anh nói thô tục như vậy làm Mia đỏ mặt: “Sao anh biết người ta làm gì trong phòng nghỉ, bọn họ thật sự kêu lớn tiếng vậy sao?”

Frederick lắc đầu, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Tôi biết tên điên đó, rất khó để gặp cậu ta, vốn dĩ muốn tìm cậu ta nói chuyện, có điều trong mắt cậu ta, ngoài người phụ nữ kia, ai cũng không nhìn thấy nữa.”

“Bạn anh làm sao vậy?”

“Hỏng rồi, sụp đổ rồi, khát vọng người phụ nữ kia đến nỗi muốn gϊếŧ cô ta, nhưng nếu cô ta chết, xong đời không chỉ là cậu ta, vận may tốt một chút thì phạm vi trăm dặm gần đó sẽ bị san thành đất phẳng.

Cậu ta có hệ số an toàn tối cao, hệ số tiêu chuẩn tối cao được quyết định căn cứ vào năng lực của cậu ta, gia tộc của cậu ta có lịch sử lâu đời khi truyền thừa năng lực, là trường hợp tiêu chuẩn trong sách, từ nhỏ đã được huấn luyện tốt nhất, ngay cả người như cậu ta cũng sẽ mất khống chế, nên em cũng biết cái gọi là hệ số an toàn cũng chỉ có thể tham khảo.”

Tuy rằng sắc mặt và ngữ khí của Frederick rất bình tĩnh, nhưng Mia lại cảm thấy không bình thường, như thể anh thật sự mệt mỏi.

“Anh quen anh ta lâu rồi sao?”

“Tôi và cậu ta từng lên chiến trường với nhau, lúc hành tinh Naples nội chiến, sĩ quan chỉ huy của quân địch là một quái vật Naples rất ưu tú, tiểu đội của chúng tôi chỉ còn hai chúng tôi sống sót quay về.” Frederick nhắm mắt lại nói.

“Frederick…”

Mia rất muốn ngồi lên đùi anh ôm cổ anh an ủi anh, nhưng bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của Peter, cho nên cô chỉ có thể kéo ghế ngồi bên cạnh anh nhìn anh.

“Người trái đất các em có một câu, gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hủy dưới thân phụ nữ, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cậu ta, ai bảo cô ta có lực hấp dẫn mãnh liệt với gen của cậu ta như vậy.” Frederick đột nhiên mở mắt, như tất cả lại khôi phục bình thường.

Mia cứng họng, Frederick còn nói thêm: “Đưa tôi đến hội nghị đi! Bữa sáng hôm nay tôi mời, địa điểm em chọn, dù sao tôi cũng không quen thuộc trái đất.”