Mùa Nước Nổi

Chương 109: “Sựt” (1)

Trong lòng Nghĩa dấy lên một nỗi nghi ngờ không hề nhẹ, rằng Thủy Tiên có còn “trinh” giống như lời cô ấy thủ thỉ bên tai lúc ở trên thuyền ông Từ hay không? Rằng Thủy Tiên có còn “zin” giống như lời mà cô Cẩm Tú vừa mới nói ở dưới tầng 1 hay không? Cái cách mà Thủy Tiên thoát y giống như là đang biểu diễn, cái cách mà cô ấy chúm chím đôi môi phọt ra câu “liếʍ l*и em đi” có thể là của một người con gái chưa từng biết mùi đời hay sao? Nhưng đó là đối với người khác, còn Thủy Tiên thì sao chứ, tuýp phụ nữ hiện đại, lại đã từng giao tiếp với đám bạn nghịch ngợm, bên cạnh lại có một bà mẹ cực kỳ tâm lý, chẳng trách cô ấy lại “pro” như vậy.

Mà cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ nhiều nữa, bởi vừa nói dứt câu, Thủy Tiên đã lê lê hai chân mình từ dưới đầu gối theo hai mạng sườn đi lên phía đầu Nghĩa rồi. Từng bước đi thần thánh làm cái bướm theo nhịp di chuyển hơi hé mở ra một chút rồi lại đóng sập vào ngay. Phải nhìn thật kỹ, tập trung toàn bộ thị lực mới có thể nhìn ra được. Mỗi bước đi của Thủy Tiên là một ngụm nước bọt của Nghĩa được nuốt trôi xuống cổ họng. Thực lòng mà nói cậu chỉ muốn đè ngửa Thủy Tiên ra luôn và ngay để dịt mồm vào cái l*и ấy mà thôi, nhưng đành dằn lòng mình lại, bởi Thủy Tiên đang muốn chủ động, không thể làm cô ấy mất hứng.

Khi háng Thủy Tiên ở ngay phía trên mặt của Nghĩa, khoảng cách từ mặt người lên mặt l*и vừa đúng bằng chiều dài đôi chân, nàng cúi mặt xuống nhìn vào đôi môi hơi mở ra như có ý đón chờ cái l*и, từng centimet một, cặp mông săn từ từ hạ xuống, hai chân từ từ khuỳnh ra hai bên, hai miếng thịt l*и úp sát vào nhau từ từ tách ra hai bên từng milimet một. Cả đời Nghĩa có lẽ sẽ nhớ đến khoảnh khắc này nhất, cái thời khắc nhìn thấy cận cảnh từng chi tiết trong cái l*и trinh trắng, trẻ trung và vô cùng đẹp của Thủy Tiên.

Trong quá trình hạ l*и khoảng gần 1 phút, với tư chất thông minh, với nhãn quan cực tốt, Nghĩa đã kịp lưu lại không sót một chi tiết nào của l*и Thủy Tiên. Từ trên cao, lỗ hậu môn hồng khúm rịt lại chỉ nhìn thấy một quầng lỗ với các nếp nhăn xếp thành từng lớp, theo đà ngồi xuống, c̠úc̠ Ꮒσα ấy từ từ mở ra như một bông hoa đến mùa nở rộ. Khoảng thịt ít ỏi từ mép c̠úc̠ Ꮒσα đến mép lỗ l*и trắng tinh nhẵn nhụi, mịn màng. Khi mông hạ xuống một đoạn bằng gang tay thì cửa l*и mở ra đầu tiên, nhờ ánh điện, cửa l*и ấy bóng loáng lên vì long lanh ngấn nước, cửa l*и có mầu đỏ nhạt hơn so với mầu máu tương phản với mầu trắng của da thịt bên ngoài làm nó trở nên nổi bật hơn bao giờ hết. Khi môi lớn tách rời hẳn nhau ra để khoe những thứ mà nó che giấu thì môi nhỏ, là hai miếng thịt bé úp ngược vào nhau vẫn không chịu tách rời, chúng vẫn khít rịt lấy nhau che đi lối vào bên trong âʍ đa͙σ.

Khi l*и còn cách mặt chừng độ một gang tay, hai miếng thịt môi l*и lớn tách ra hết cỡ vì chân đã banh mở hết độ rộng sang hai bên cũng là lúc toàn bộ l*и hiện ra trước mắt Nghĩa, cận cảnh, chi tiết giống như người ta soi kính hiển vi lên vật mẫu. Phía trên hai môi nhỏ che cửa l*и một đoạn là một đốm khác thường bằng hạt gạo, ấy gọi là lỗ đái, hay lỗ tiểu, phải để ý kỹ mới nhìn thấy chứ nhìn sơ thì chẳng thấy đâu, bởi cái lỗ ấy bị nước nhờn mầu trắng đυ.c ngụy trang rất khó phát hiện. Phía đỉnh trên, chỗ giao nhau của hai miếng thịt l*и lớn là hộŧ ɭε, đầu hột l*и đỏ hơn so với những chỗ khác, nhú ra một đoạn ngắn ngủi như thiếu nữ e ấp bên một chậu hoa cảnh, có lẽ phần dài nhất của hột lẽ vẫn còn đang ẩn bên trong, chờ một lực mυ'ŧ nào đó mời lồi ra kiêu hãnh được.

Tình chàng, ý thϊếp; tại anh tại ả, tại cả đôi đường; song kiếm hợp bích; phối phối hợp hợp; tâm đầu ý hợp .v.v. Khi cái l*и vừa hạ cánh xuống đường băng là khuôn mặt, điểm hạ cánh chính là đôi môi, vật hạ cánh chính là cửa lỗ l*и thì cũng là lúc Nghĩa vô thức vừa gồng cứng lưỡi vừa thè ra hẳn bên ngoài tạo thành một mũi dùi nhọn hoắt, cứng cáp chọc thẳng lên phía trên. Ở dưới thọc lên, ở trên đè xuống, nhịp nhàng, ăn ý. Lưỡi tách hai môi nhỏ ra xiên vào bên trong âʍ đa͙σ một đoạn ngắn, tất nhiên chưa đến màиɠ ŧяiиɧ, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ để Thủy Tiên cảm nhận sự xuyên phá đầu đời. Nàng rú lên man dại vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bàn tay tự động thò xuống ốp vào hai bên má Nghĩa làm điểm tựa:

– Anh ơiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!! Iiiiiiiiiiiiiiiiiii. Em sướиɠggggggggg!!!!!!!!!………..

Khi thực hiện xong quả sọc lưỡi đầu tiên vào mép cửa lỗ l*и, Nghĩa vẫn giữ nguyên độ cứng của lưỡi và bắt đầu ngoáy sâu hơn vào bên trong, háng Thủy Tiên rung lên một cái giống như bị điện giật làm lưỡi có lực trượt sâu hơn một chút nữa làm môi Nghĩa áp sát vào mặt l*и, nước ở mặt ngoài l*и được dịp tràn xuống môi. Với động tác này, Thủy Tiên suýt nữa có được cơn cực khoái đầu đời, nàng lơ lửng giữa trời mây, chẳng còn biết mình là ai, mình đang ở đâu, mình tên là gì nữa. Mặt Thủy Tiên đỏ bừng, đầṳ ѵú bắt đầu săn cứng lại, thòi ra khỏi đầṳ ѵú, tê tê truyền lên não cảm giác muốn được xe núm.

Tay Nghĩa bắt đầu có những hoạt động đầu tiên, chàng co hai tay lên bấu vào mông đít Thủy Tiên, vì mông đít trắng quá, bị lực tác động nên hằn lên vết đỏ của mười đầu ngón tay. Nghĩa trợ lực cho Thủy Tiên di háng lên mặt mình. Bởi lúc này, lưỡi Nghĩa buông bỏ cửa l*и, thè bản rộng ra hết cỡ để liếʍ một đường từ cửa l*и đi lên phía trên, vượt qua cửa lỗ tiểu, vượt luôn cả đầu l*и lên tận đám lông l*и lưa thưa mềm như một lớp nhung rồi mới vòng trở lại. Lông l*и Thủy Tiên chưa từng cắt tỉa bao giờ, chỉ rụng tự nhiên nên mềm lắm, êm lắm, nước bọt từ miệng Nghĩa tiết ra làm nhiều sợi lông dính bết lại với nhau, nằm ẹp xuống mu l*и.

Cảm giác được liếʍ l*и thật phê, nhất là đối với một người trong trắng như Thủy Tiên, đầu óc cô hoạt động hết công xuất vì nhưng xúc cảm tìиɧ ɖu͙© đầu đời cứ liên tiếp đưa cô đi từ đỉnh này sang đỉnh khác, quên mất lời mẹ dặn là đến lúc ©ôи ŧɧịt̠ xiên vào trong l*и mới nói bậy, Thủy Tiên bộc lộ bản năng gốc, chính những lời nói trần tục, thô sơ lại làm cho cô nứиɠ hơn:

– Em sướиɠ .………… anh liếʍ l*и em nữa đi …………..

Vừa nói mà Thủy Tiên vừa dẩy đít hất lên hắt xuống rất thành thạo và có nhịp nhanh chậm rõ ràng theo đúng nhịp sướиɠ của cô.

Nghĩa cũng không kém chi, cậu thè lưỡi ra hết cỡ miết l*и từ trên xuống dưới, mỗi lần lưỡi chạm vào những chỗ nhậy cảm như đầu l*и, cửa l*и thì gồng cứng hơn một chút để tác động mạnh hơn.

Trong tìиɧ ɖu͙©, Nghĩa là người có kinh nghiệm thực tế khi đã được tôi luyện mấy tháng trời với người phụ nữ đang rình ở cửa. Còn Thủy Tiên mặc dù chưa có kinh nghiệm thực tế nhưng lý thuyết cô có thừa, hơn nữa, bản năng tìиɧ ɖu͙© mới là cẩm nang quan trọng nhất đối với cô lúc này. Với người khác không biết thế nào, chứ với Thủy Tiên, chỉ cần làm đúng theo những gì bản năng cô mách bảo, cô muốn thế nào thì làm thế ấy, không ngượng ngùng, không ngượng ép, thả lỏng bản thân, thả lỏng tâm hồn để nó muốn trôi đi đâu thì trôi. Như vậy đã là quá đủ cho một cuộc làʍ t̠ìиɦ mĩ mãn rồi.

Thủy Tiên khuỳnh chân mãi cũng bắt đầu thấy mỏi, với lại những cơn cực khoái cứ chập chờn lại hai chân cô bắt đầu thấy bại hoại vô lực, mềm nhũn ra. Có những lúc cô không gồng chân được làm l*и chịn chặt xuống mặt Nghĩa giống như người là đang ngồi lên mặt vậy, những lần đó, Nghĩa ngạt thở lắm, khuôn mặt nhoe nhoét nước phải hơi ngoảnh sang một bên để thò lỗ mũi ra lấy hơi.

Cũng đã qua cái màn để Thủy Tiên chủ động, Nghĩa bợ đít Thủy Tiên kéo xuống cổ mình rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng mà nói:

– Em nằm xuống đi. Tới lượt anh.

Thủy Tiên ngoan ngoãn trườn mông sang bên cạnh, cô thay thế chỗ nằm của Nghĩa vừa nãy vì Nghĩa đã ngồi dậy rồi. Nàng tênh hênh, hai chân giơ lên cao banh mở về hai bên chờ đợi Nghĩa cởϊ áσ. Là Nghĩa mới chỉ cởi chiếc áo phông có cổ mới mua ra thôi, chứ quần kaki vẫn còn trên người.

Ở bên ngoài, Cẩm Tú thất vọng vì chỉ nhìn thấy khuôn ngực và tấm lưng vạm vỡ của Nghĩa, chưa được nhìn lại cái dươиɠ ѵậŧ đã từng là của cô trong một thời gian không phải là ngắn. Vừa rồi, chứng kiến màn miết l*и trên mặt của Thủy Tiên, chính Cẩm Tú cũng không ngờ được rằng đứa con gái non trinh trắng của cô lại sεメy, lại “biết cách” làʍ t̠ìиɦ đến như vậy. Màn ngồi l*и lên mặt này đến chính Cẩm Tú cũng chưa làm bao giờ, mỗi lần muốn được Nghĩa liếʍ l*и, Cẩm Tú đều nằm ngửa banh chân mà thôi.

Nghĩa trườn nằm đè lên thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thủy Tiên, trước khi hôn vào những chỗ nhậy cảm, cậu hôn lại đôi môi của Thủy Tiên một lần nữa, dâʍ ŧᏂủy̠ từ l*и vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt của cậu, giờ nó lại được truyền sang khuôn mặt Thủy Tiên. Môi Thủy Tiên cảm nhận thấy vị ngòn ngọt, dịu dịu, man mát, thanh thanh của nước l*и chính mình. Cô lúng búng suy nghĩ trong đầu: “nước l*и ngon thế này, hẳn nào đàn ông ai cũng thích, hihihihi”.

– Chụt chụt chụt chụt………….