Mùa Nước Nổi

Chương 92: Lớp học bên sông (4)

Trở lại với Nghĩa, khi nhắn xong cho Tuyết, mãi không thấy Tuyết trả lời, cũng định đi ngủ luôn thì cậu nhớ ra một chuyện, cậu lấy quyển sổ nhỏ trong balo ra, trong đó ghi số điện thoại. Dòng đầu tiên trên quyển số ấy là số của bác trưởng thôn ở quê, dòng thứ 2 là ghi số của anh Cung, dòng thứ 3 ghi số của chị Mận, dòng thứ 4 ghi số của cô Cẩm Tú, dòng thứ 5 ghi số của của Thủy Tiên. Tiếp sau đó còn có khoảng chục số điện thoại khác của những người cùng làm ở chợ lao động. Nghĩa lưu vào danh bạ máy điện thoại, chỉ duy nhất 2 số cậu không lưu, đó là số của cô Cẩm Tú và Thủy Tiên. Bởi Nghĩa biết có ghi cũng chẳng để làm gì.

Cậu thở dài một cái để nhớ về cô Cẩm Tú, về Thủy Tiên, về khu vườn, về khách sạn New World, về cái hông nhà, về cầu Long Biên, tất cả những cái tốt đẹp đã qua đó cậu coi như là một phần ký ức không bao giờ quên. Không biết giờ này hai người ấy đang làm gì nhỉ? Khu vườn có được chăm sóc tốt hay không? Nghĩa vẫn nhớ về họ.

Rồi Nghĩa bấm gọi cho anh Cung, từ lúc chuyển nhà mới cậu có quay về xóm trọ 1 lần để lấy đồ nghề lao động gửi từ hôm trước Tết, ngay sau cái hôm tìm được nhà trọ mới này. Nhưng hôm đó anh chị vẫn ở quê nên không gặp được. Đến nay anh chị cũng chưa biết là Nghĩa ở đâu.

Nghĩa biết giờ này mới non 10 giờ, theo lệ thì bây giờ có khi anh chị đang làʍ t̠ìиɦ, vì chỉ một lúc nữa là chị Mận phải đi làm. Nhưng thôi kệ, biết đâu hôm nay chị Mận có kinh nghỉ ȶᏂασ thì sao, Nghĩa bấm máy vào số anh Cung. Sau dăm bảy tiếng tút tút thì có tiếng nhấc máy, anh Cung vừa thở vừa nói vì chị Mận quả là đang ngồi trên háng anh:

– A lô!

Nghe giọng là Nghĩa biết anh chị đang làm gì rồi, nghĩ đến đây và liên tưởng đến chị Mận, bất giác Nghĩa thèm ȶᏂασ, thực sự là như vậy, bởi cũng lâu rồi cậu chưa được làʍ t̠ìиɦ:

– Anh Cung ơi, em Nghĩa đây ạ.

Tiếng anh Cung nói trong điện thoại nhưng không phải là nói với Nghĩa, chắc anh nói với chị Mận rồi: “Nghĩa gọi” – “Anh bật loa ngoài lên đi”. Rồi cả hai anh chị như tranh nhau nói với Nghĩa:

– Ừ, Nghĩa hả, anh đây.

– Nghĩa à, chị Mận đây. Dạo này thế nào, sao không về chỗ anh chị chơi. Anh chị cứ lo lo suốt mấy hôm nay.

Chỉ bấy nhiêu lời nói thôi cũng đủ để biết tình cảm anh chị dành cho mình như thế nào. Riêng cái chuyện chị Mận ngừng ȶᏂασ để nói chuyện cũng là trường hợp ngoại lệ rồi, có lần Nghĩa nhớ, chị đang cưỡi chồng mà có một người trong xóm gọi cửa chị còn không thèm quan tâm, ȶᏂασ xong mới làm gì thì làm, các cụ thường nói là: “trời đánh tránh lúc ȶᏂασ” mà.

– Em vẫn khỏe ạ, em mới mua điện thoại để tiện cho công việc nên gọi cho anh chị. Thế anh chị có khỏe không ạ?

Anh Cung nói: “Anh khỏe”

Còn chị Mận nói: “Chị khỏe, thế bây giờ em ở đâu?”, rồi nghĩ trong lòng: “còn anh thì yếu xìu à”, không dám nói ra miệng.

Nghĩa trả lời, cậu bắt đầu nghe thấy trong điện thoại tiếng nhọp nhẹp, có lẽ chị Mận biết là Nghĩa nên chị chẳng kiêng cữ gì nữa. Chị đã từng bật điện sáng trưng vừa ȶᏂασ vừa hướng l*и về lỗ đinh cho Nghĩa nhìn rồi thì có há chi cái chuyện để Nghĩa nghe thấy tiếng chị đang ȶᏂασ trên điện thoại. Mà nói về cái lỗ đinh, từ ngày Nghĩa chuyển đi, cũng có một đôi vợ chồng chuyển đến ở, nhưng Mận dán tịt cái lỗ đinh ấy vào rồi. Đố ai mà nhìn được cô.

– Em ở khu Minh Khai, để tí nữa em nhắn tin địa chỉ cho anh chị nhé. Hôm nào rảnh anh chị qua nhà em chơi cho biết ạ. Còn em ……. Em ngại về …… xóm trọ lắm.

Anh Cung một tay cầm điện thoại, một tay anh vòng lên bóρ ѵú vợ: “Ừ, thế cũng được, hôm nào anh chị qua”.

Chị Mận nghe thấy giọng Nghĩa thì nứиɠ lên thêm một chút, chị sàng xẩy mạnh hơn dịt sát mông đít vào háng anh: “Uhm uhm, hôm nào chị đến thăm Nghĩa sau. Uhm uhm”

Nghĩa tự cười một mình, đúng là chị Mận, đang nói chuyện cũng không dừng ȶᏂασ được: “Vâng, thôi em cúp máy đây ạ, anh chị tiếp tục đi”.

Nói xong Nghĩa cúp máy, trùm trăn đi ngủ, còn anh Cung thì ngơ ngác không hiểu Nghĩa vừa nói có ý gì, chỉ có chị Mận là nhắm mắt tủm tỉm cười một mình.

———-

Dựng chiếc xe đạp vào một chỗ, Nghĩa chầm chậm đi về phía bãi đất trống ở xóm Làng Chài, cậu vô cùng ngạc nhiên và có phần hồi hộp, bởi khung cảnh đơn sơ trước mắt cậu nhưng đẹp diệu kỳ. Lô nhô cả trăm chiếc thuyền mấp mô trên sông vì sóng nước, ở trên những mui thuyền, có cả trăm con người đang đứng nhìn về phía bãi đất trống ấy. Có 5 dây điện nhỏ nhỏ nối với bình áp quy trên thuyền xuống đến bãi đất trống để thắp sáng lên những ngọn đèn nhỏ, ánh điện đỏ quạch hòa lẫn với ánh trăng tròn trên đỉnh cầu Long Biên tỏa thứ ánh sáng kỳ diệu xuống cho các em nhỏ.

Những đôi mắt sáng long lanh, háo hức, chờ đợi của các em đang dõi theo từng bước chân của Nghĩa, có cảm giác như những hơi thở của Nghĩa cũng được các em chăm chú lắng nghe. Ôi những đứa trẻ bên lề xã hội, cái áo chúng mặc đủ loại hình thù, mầu sắc và độ bẩn khác nhau, mỗi đứa ngồi trên một chiếc ghế gỗ con con, thẳng hàng ngay ngắn trước một cái tấm gỗ to dựng phía đằng trước. Phảng phất đâu đây mùi của nước, mùi của những bông lau mọc bừa trên đất bãi bị gió cuốn về, mùi của cá tanh tanh nồng nồng từ những con thuyền và của chính những đứa trẻ đang ngồi ở đây.

Các em im phăng phắc chờ đợi Nghĩa bước đến vị trí trước tấm bảng trước mặt chúng. Nghĩa có cảm giác các em đang ngồi đây và chính phụ huynh của các em ở trên thuyền đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, từ lúc mới được sinh ra cơ. Họ chờ đợi một cơ hội để có thể trở thành một phần nào đấy dù nhỏ bé nhất trong cái xã hội luôn luôn biến động này, họ chờ đợi một cơ hội được biết đến con chữ, để có thể nhìn mà đọc to tên của tấm biển quảng cáo trên đường.

Chỉ duy nhất một người lớn đứng ở mạn sườn lớp học, đó là ông Từ. Chờ cho đến khi Nghĩa bước vào vùng ánh sáng của những ngọn đèn nhỏ, trước tấm gỗ mầu đen làm bảng mà mãi về sau này Nghĩa mới biết nó chính là một tấm ván gỗ quan tài được xịt sơn đen lên, ông Từ đến gần Nghĩa trao gửi tâm tư của tất cả người dân xóm này:

– Nghĩa, ông thay mặt cho tất cả các gia đình của 37 em nhỏ trong xóm này cảm ơn cháu. Vì cháu đã đến đây dạy chữ cho lũ trẻ.

Dừng câu nói, ông gật đầu vì không biết nói gì thêm. Mọi tâm tư ông dồn cả vào cái gật đầu kèm với ánh mắt ấy.

Nghĩa không ngờ việc làm của mình lại được những người dân xóm Làng Chài và đặc biệt là các em nhỏ đón chờ như vậy. Ở dưới kia có tất cả 5 hàng ngang, mỗi hàng 7 người, và ở dưới cùng có 2 người lớn nhất ngồi, có lẽ 2 em lớn nhất một trai một gái đã đến tuổi thanh niên rồi. Nhân 7 với 5, cộng thêm 2, vị chi là 37 em tất cả. Vậy là toàn bộ các em độ tuổi từ 6 đến 15 đều có mặt ngồi dưới đây không sót một ai.

– Ông và các cô các chú cứ yên tâm. Cháu hứa sẽ cố gắng hết mình để dạy các em biết đọc, biết viết và nhiều thứ khác nữa trong hiểu biết của cháu.

Và ông Từ gật đầu thêm một lần nữa, ông lùi dần ra xa lớp học bên sông, vượt ra khỏi vùng ánh sáng của 5 bóng điện trên những cái cọc tre tạm bợ xung quanh lớp học. Ông nhường không gian này cho Nghĩa và các bạn nhỏ.

Từ nãy đến giờ, các em không một ai nói chuyện, từ các bạn chỉ mới 6 tuổi đến các anh chị lớn hơn đều như vậy, có cảm giác đến thở mạnh bọn chúng không dám nữa. Nghĩa nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từng khuôn mặt một để nhớ trong đầu. Có lẽ làm quen bằng ánh mắt là cách làm quen để lại ấn tượng nhất.

– “Anh tên là Nghĩa”, mở đầu, Nghĩa giới thiệu tên mình.

Những ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào khuôn mặt Nghĩa, kể cả khi lũ trẻ gật đầu thì ánh mắt vẫn không đổi.

– Anh sẽ dạy cho các em biết đọc, biết viết và những thứ khác nữa vào mỗi tối thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, các em có đồng ý không?

Ở dưới, tất cả không ai bảo ai đều đồng thanh đáp, tiếng đồng thanh như cộng hưởng lại với nhau, át cả tiếng gió vi vυ't từ phía sông thổi lên:

– Có ạ!

Nghĩa gật đầu:

– Anh đảm bảo, chỉ cần các em chăm chỉ, ngoài thời gian anh dạy ở đây, về nhà các em ôn luyện thêm, thì chỉ trong nửa năm thôi là tất cả các em sẽ biết đọc, biết viết.

Cả lớp cười rào rào vui mừng cứ như thể vừa mới đó là đã qua 6 tháng, giờ chúng đã biết đọc biết viết cả rồi. Hết tràng cười, các em im lặng trở lại để nghe Nghĩa nói tiếp:

– Anh năm nay 19 tuổi, các em từng người một giới thiệu tên và tuổi cho anh biết được không?

Ở dưới cả lớp lại đồng thanh:

– Được ạ.

Nghĩa chỉ vào em nhỏ nhất ngồi hàng đầu tiên, có lẽ ông Từ cũng đã có chủ đích sắp xếp chỗ ngồi nhỏ trên lớn dưới rồi. Em bé gái được Nghĩa chỉ tay bẽn lẽn đứng dậy, khuôn mặt em nhem nhuốc nhưng hai má núng nính, em nói nhát ngừng:

– Em tên …….. là Tí, em ………. 6 tuổi ạ.

– Em tên là Xuân, em 7 tuổi.

– Em tên là Hạ, em 7 tuổi ạ.

– Em tên là Thu, em 8 tuổi ạ.

– Em tên là Đông, em 9 tuổi.

– Em tên là Sông, em 10 tuổi ạ.

– Em tên Hồng, em 11 tuổi ạ.

.v.v. .v.v.

Đến hai em lớn nhất ngồi hàng dưới cùng, một đứa là con trai có mái tóc cắt cua tròn lông lốc nhưng khuôn mặt lại sáng ngời, một đứa là con gái có mái tóc dài buộc gọn ra đằng sau bằng một cái kẹp sắt sáng loáng. Đứa con trai đứng dậy trước:

– “Em là Kiên, năm nay em 15 tuổi”, nói xong Kiên ngồi xuống ngay ngắn tại vị trí của mình.

Sau khi Kiên ngồi xuống, em gái ngồi cạnh Kiên mới từ từ đứng dậy, em cho tay lên trước ngực, có lẽ mới lớn nên em ngại đứng và nói trước đông người, hoặc có thể em cố tình che đi phần ngực vừa mới nhú như quả cau chõn của mình:

– Dạ …. thưa ….. em tên là ……. Trinh. Năm nay em .. 15 tuổi ạ.