Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 184: Uống nhiều rồi

CHƯƠNG 184: UỐNG NHIỀU RỒI...( edit TruyenHD )

Triệu Đắc Tam hôn cô một cái, chép miệng, mặt cười đều kèo cô ôm vào lòng.

Nằm cạnh người đẹp mà không được làm gì, cứ như vậy mà nhịn, đến gần sáng hắn mới ngủ được, đúng là có câu “ngày nghĩ gì đềm mộng đó”, trong đầu hắn chỉ là tưởng tưởng tới cảnh mây mưa cùng Triệu Tuyết ở trên giường, cả người hắn có chút run rẩy.

"Triệu Đắc Tam ngươi tỉnh lại đi." Triệu Đắc Tam mơ hồ cảm giác có người ở bên tai kêu hắn, còn tưởng rằng là nằm mơ tiếp tục đắm chìm viễn cảnh tuyệt vời trong mộng.

Sau đó cảm giác tay mình bị lôi mấy cái, truyền tới thanh âm kinh hoàng của Triệu Tuyết: "Triệu Đắc Tam ngươi mau tỉnh, tỉnh lại mau!”

"Làm sao rồi?" Triệu Đắc Tam mở con mắt còn chưa tỉnh vừa dùi mắt vừa nghi ngờ hỏi.

"Ngươi... Ngươi nhìn một chút!" Triệu tuyết cơ hồ là vừa tức vừa thẹn thùng hướng trên bắp đùi của mình nhìn một cái, bĩu môi.

Triệu Đắc Tam đầu óc mơ hồ ngồi dậy, nhìn xung quanh, sau đó mới giật mình, thấy trên bắp đùi trắng như tuyết của nữ cảnh quan có một chất lỏng đặc sệt màu trắng, lại nhìn xuống đũng quần mình, không biết từ lúc nào chú chim non đen sì đã sổ l*иg lòi đầu ra, bên trên mào hãy còn sót lại vài giọt “nước dãi”.

Bình thời da mặt so với tường thành còn dầy hơn nhưng Triệu Đắc Tam lúc này cũng có chút ngượng ngùng đứng lên, mặt dày mày dạn "Hắc hắc" cười, ấp úng nói: "Ta... Ta... Ta mộng tinh a."

"Bẩn cả chân ta” Triệu tuyết mắc cỡ nhìn hắn, từ trên đầu giường xé một miếng giấy vệ sinh lau sạch ở chân, rối lấy tay chỉ vào trán hắn, oán giận nói: "Trong đầu toàn nghĩ vớ vẩn”.

"Ta mơ thấy cùng ngươi... Hắc hắc." Triệu Đắc Tam nói nửa câu liền vô lại cười đểu, "Giúp ta lau chùi chút đi."

"Ngươi thật là chán ghét, cởi nịt da ra ta mới lau được.” Triệu Tuyết vừa nói vừa lau chùi trên đùi mình, đồng thời xé thêm một đoạn giấy vệ sinh để giúp Triệu Đắc Tam lau chùi chú chim kia.

Triệu Đắc Tam đem nịt da cởi ra, từ từ móc ra chú chim đang trong trạng thaasi mềm nhũn như bún, một chú chim đen thùi lùi hiện ra trước mặt Triệu Tuyết, làm nàng nhất thời trợn mắt ấp úng ngượng ngùng nói: "Ngươi... Làm sao... Làm sao lớn như vậy?"

"Ai biết, ta sinh ra nó đã to lớn như vậy.” Triệu Đắc Tam kiêu ngạo nói.

Triệu tuyết liếc miệng tựa đầu cách thật xa, dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại, một cái tay khác cầm giấy vừa lau vừa mắc cỡ nói: "Thật là xấu xí a."

"Xấu xí?. Cái gì xấu xí." Triệu Đắc Tam vừa nói vừa ôm chầm lấy nàng, hôn lên cổ, khiến cho Triệu Tuyết hoảng sợ kêu lên: “Vô lễ a, cứu mạng a."

Tiếng kêu vang lên, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới, thanh âm lo lắng của triệu quý bình: "Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết ngươi thế nào?"

Hai người bị thanh âm bất thình lình làm cho run sợ, Triệu Tuyết ngây người chốc lát, vội vàng đem chú chim đen sì kia đẩy qua một bên, nhỏ giọng oán trách: "Mau cất nó đi.”

Triệu Đắc Tam lại không chịu dừng, bất chợt đang khi Triệu Tuyết đứng dậy, hai bàn tay hắn liền chộp tới hai ngọn núi cao ngất kia mà nắn bóp như chưa từng nắn bao giờ.

"Chớ... Chớ... Mau dừng tay." Triệu Tuyết nhỏ giọng thì thầm dùng cùi chỏ đem hắn định huých cho một cái, từ trong ngực hắn tránh thoát được vội vàng nhảy xuống giường, đem áo ngực mặt lên, cầm lại quần áo mặc lên với tốc độ cực nhanh, sau đó dương dương đắc ý hướng Triệu Đắc Tam le đầu lưỡi.

Triệu Đắc Tam cười một tiếng da^ʍ dê, bên ngoài lại truyền tới thanh âm:”Các ngươi đang làm cái gì bên trong đó vậy, còn không mau mở cửa”

triệu quý bằng phẳng thanh âm: "Các ngươi hai cá ở bên trong làm gì vậy? Còn không dậy nổi a?"

"Đã dậy rồi đã dậy rồi." Triệu Tuyết vội vàng kêu, quay đầu nhắc Triệu Đắc Tam nhanh cầm quần áo mặc vào, liền đi mở cửa.

Triệu quý bình thần sắc nghi ngờ nhìn một chút bọn họ, thấy cũng không có gì dị thường, sau đó nháy mắt với Triệu Tuyết kêu qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tuyết đây là đối tượng của người?”

Triệu quý bình hỏi lên như vậy, tiểu Tuyết thì có điểm mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu xuống nói: "Triệu thúc thúc, ngươi hiểu lầm."

"Vậy các ngươi tối hôm qua?" Triệu quý bình có chút kinh ngạc hỏi.

"Ta... Chúng ta cái gì cũng không có." Triệu tuyết đỏ mặt giống như ớt vậy.

"Không có gì cả tại sao còn ngủ chung một phòng a?” Triệu quý bình bán tín bán nghi hỏi ngược lại.

Triệu Đắc Tam nghe triệu quý bình hỏi như vậy, liền từ phía sau đi tới trước một chút cũng không lúng túng cười nói: "Triệu thúc, ngươi hiểu lầm, triệu tuyết nàng là cảnh sát, là Dư Phó thị trưởng cho nàng tới bảo vệ ta, nàng đây là vì bảo vệ ta, ở trên ghế ngồi một đêm trông nom ta ngủ”. Triệu Đắc Tam nói dối không chớp mắt, giải vây cho Triệu Tuyết. nàng có chút cảm kích hướng Triệu Đắc Tam ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Triệu thúc thúc, là như vầy."

Lão Triệu hiểu ra bèn “ồ” lên một tiếng, nói tới chánh sự: "Vụ án của ba ngươi làm sao bây giờ?”

Triệu Đắc Tam bừng tỉnh hiểu ra nói: "Oh, ta cùng Dư Phó thị trưởng trước liên lạc một chút." Vừa nói liền lấy điện thoại di động ra gửi hắn gởi một tin nhắn, ở trong tin nhắn có hỏi ý kiến của hắn như nào.

Dư Dẫn Lương nhận được tin nhắn của Triệu Đắc Tam, đúng lúc này đang họp làm việc ở phòng làm việc của Thư ký Thị ủy cùng với các lãnh đạo, đem chuyện cải tổ khai khoáng than để bàn phương án, nhận được tin nhắn bèn nhắn lại, chờ hắn ở nhà một quán ăn nào đó.

Ba người Triệu Đắc Tam trực tiếp đi tới khu trung tâm thành phố, tìm một nhà hàng sang trọng, thuê một gian phòng, nhắn cho Dư Phó thị trưởng. Ước chừng đúng giờ ăn trưa, Dư Phó thị trưởng đã tới một mình, sau khi hỏi qua về sự việc của triệu quý bình, sau khi nghe xong bèn tức giận, chỉ rõ vô luận như thế nào cũng đem cái thứ bại hoại trong hệ thống công an dính líu tới Cao Hổ Sinh mà bài trừ tận gốc.

Dư Phó thị trưởng nói câu này khiến cho chuyện gần như không còn hy vọng này lại có một con đường sáng tỏ mở ra trong tương lai, triệu quý bình bội cảm hân hoan khích lệ, thở dài nhẹ nhõm, nở nụ cười với Triệu Tuyết cảm khái nói: "Du dương thành phố thật sự tìm được một Phó Thị trưởng tốt a, xem ra nỗi oan bấy lâu của chúng ta có thể rửa sạch rồi.”

Sau khi dùng cơm, Dư Phó thị trưởng chạy thẳng về văn phòng Thư ký Thị ủy thuật lại sự việc đại án vừa rồi, Thư ký Thị ủy sau khi nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc, tập tức phê duyệt công văn yêu cầu Cục công an thành phố xem lại hồ sơ vụ án, truy xét vụ Triệu Quý Lễ câu kết với Cao Hổ Sinh truy xét tới cùng, hơn nữa còn chỉ đạo Thành ủy Tổ chức bộ cùng Bộ nhân sự đình chỉ chức vụ cục trưởng phân cục Du Hạ - Mã Đăng Khoa.

Đang trong lúc âm thầm đi gặp gỡ các vị lãnh đạo có liên quan tới đợt cải chế lần này thì Cao Hổ Sinh nhận được giấy quyết định truy tố hình sợ từ Viện Kiểm soát.

Một trong ba ông chủ lớn trong ngành khai khoáng bị khởi tổ khiến cho cả thành phố Du Dương sôi sục.

Trong hội nghị cải tổ kỹ nghệ khai khoáng do Dư Phó thị trưởng chủ trì, đến ngay cả Vương Quốc An vốn luôn làm cái ô che cho Cao Hổ Sinh cũng đã sớm vạch rõ quan hệ với hắn, ở trong hội nghị khẳng khái nói: "Du Dương thị đã trải qua một thời kỳ khai khoáng khá phát triển, mặc dù đã đạt được thành tích nhất định, nhưng so với tỉnh Hà Tây thì còn khá là khiêm tốn, nhưng theo đà phát triển của quốc gia ngày càng trú trọng vào công nghệ mới trong khai khoáng thì tỉnh chúng ta lại đang tụt hậu, chính vì lý do đó, việc cải tổ lại là điều cần thiết và cấp bách.”

Công cuộc cách mạng cải tổ kỹ nghệ khai khoáng ở Du Dương bắt đầu.

Cùng lúc đó Cao Hổ Sinh đang dính vào vụ Mã Đăng Khoa tố cáo hắn bắn chết Triệu Quý Bình, vụ án chính thức bước vào giai đoạn kiện tụng, ngành công an theo đúng luật, tiến hành giam giữ Cao Hổ Sinh và Mã Đăng Khoa.

Lần này Thành Ủy quyết tâm diệt trừ tổ chức xã hộ đen, thanh lọc Du Dương thị, sau nhiều năm cuối cùng thì Cao Hổ Sinh và Mã Đăng Khoa cũng bị quả báo trừng phạt.

Tin tức Cao Hổ Sinh bị bắt cũng gây ra sóng to gió lớn ở cái Du Dương thị này, cũng không cần Triệu Đắc Tam nói mà tin tức này Mã Lan sớm đã nghe qua, lần trước Triệu Đắc Tam nói nhỏ với nàng rằng Cao Hổ Sinh sắp đi đời, chuyền này cũng vì Mã Đình vốn bị Cao Hổ Sinh hãm hại vì thế Mã Lan rất hận Cao Hổ Sinh, sau khi biết chuyện, Mã Lan lại càng cảm kích mà tăng thêm tình cảm với Triệu Đắc Tam.

Vì Triệu Đắc Tam đã thực hiện đúng lời hứa đưa Cao Hổ Sinh bắt giam, nên Triệu Tuyết cũng thực hiện lời hứa với Triệu Đắc Tam, mời hắn đi uống rượu ở một quán rượu nhỏ, còn nói phải cảm ơn hắn thật tốt, vì hắn thay mặt nàng báo thù cho cha, lúc ăn cơm nàng cố ý gọi một chai rượu trắng cùng hắn uống một chầu.

Dù sao người đẹp mời rượu thì cũng không nỡ từ chối, Triệu Đắc Tam biết cũng là lần đầu nàng uống rượu nên thỉnh thoảng mới rót rượu cho nàng.

Quả nhiên không ra hắn đoán, tửu lượng của Triệu Tuyết không lớn, uống vài chén đã sắc mặt hồng nhuận, cà lăm nói không ra câu, thanh âm nói chuyện cũng lớn, hơn nữa nói được vài câu đã thương tâm rơi nước mắt. Lúc này sau khi nghe Triệu Tuyết kể chuyện gia đình hắn mới thấy rằng hoàn cảnh của cô và hắn cũng tương tự nhau, ba nàng mất thì mẹ nàng tái giá, bây giờ chỉ còn một mình.

Triệu Đắc Tam uống một ngụm rượu lớn, chép miệng một cái, cũng nói: "Tiểu Tuyết, ngươi không biết, thật ra thì ta và ngươi không khác nhau là mấy, mẹ ta qua đời, cha ta đang ngồi tù.” Vừa nói Triệu Đắc Tam cúi thấp đầu xuống, cảm giác rất hổ thẹn, hắn cho tới bây giờ không nói qua với bất kỳ người nào chuyện nhà của mình, đây là lần đầu tiên nói ra khỏi miệng, khó tránh khỏi cảm giác có chút ngượng ngùng.

Triệu tuyết đỏ mặt ánh mắt phiêu hốt nhìn hắn, bán tín bán nghi nói: "Thật sao?"

Triệu Đắc Tam nghiêm túc gật đầu một cái, triệu tuyết nhìn đã có điểm say, con ngươi không có tiêu điểm, cười hắc hắc đứng lên.

Nhìn chai rượu đã hết, vì vậy Triệu Đắc Tam gọi tính tiền, đứng dậy đỡ nàng lên, một tay nắm ở eo thon, một tay quàng qua bả vai, thận trọng nâng nàng đi ra ngoài.

"Làm sao nha?" Triệu tuyết nửa tỉnh nửa say hỏi, người mềm như cọng bún tựa lên thân thể hắn.

"Đi ngủ, ngươi uống nhiều rồi." Triệu Đắc Tam nâng nàng vừa đi vừa nói.

Triệu tuyết nhìn hắn, mắt phượng hừng hực như lửa, môi mỏng lại là phong nhuận, dáng vẻ say mông lung tỏ ra phong tình quyến rũ, thật sự là làm hắn động xuân tâm.

Triệu Đắc Tam hướng nàng nhàn nhạt cười một tiếng, khóe miệng ngay sau đó hiện lên một tia quỷ dị cười đểu, thận trọng đỡ nàng đi vào một nhà nghỉ gần đó.

Đến trong thang máy nàng mới có chút tỉnh táo lại được tí, xoa tóc mai mơ mơ màng màng hỏi: "Đây là nơi nào a?"

"Ngươi uống nhiều rồi, ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi." Triệu Đắc Tam nghiêm trang nói.