CHƯƠNG 161: VẮNG CHỦ NHÀ GÀ VỌC NIÊU TÔM. ( edit TruyenHD )
Bạch Linh nghe lời cực kỳ, tay mò tới dây lưng, nhưng mà có khi vì thèm quá nên mất hết liêm sỉ, kéo khóa quần của Triệu Đắc Tam rồi móc trường thương ra.
Vốn dĩ cây trường thương đã khó chịu lắm rồi mà lại còn phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Triệu Đắc Tam cảm giác mãnh liệt, “, "Dùng miệng làm ướt nó được chứ ?”
Bạch Linh nhắm hai mắt, khóe miệng ngượng ngùng mà nở nụ cười, khẽ gật đầu một cái: "Ta không làm được.:
Triệu Đắc Tam dùng sức cắn nhẹ đầṳ ѵú nàng, **, hỏi: "Làm được hay không?”
"Không làm được” Bạch Linh dùng giọng nói nũng nịu, mặc dù miệng nói vậy nhưng cũng bò dậy, ánh mắt mê ly nhìn hắn một chút, khẩu thị tâm phi, ngồi chồm hỗm xuống, dùng hai bờ môi mỏng khẽ ngậm vào đầu khấc cứng rắn, chậm rãi liếʍ mυ'ŧ.
Triệu Đắc Tam đứng ở phía trên, nhìn vị tuyệt sắc thiếu phụ đang không ngừng liếʍ mυ'ŧ dưới háng mình, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác "Ngạo thị thiên hạ ", một tay vuốt ve tóc nàng, cau mày hưởng thụ.
Bạch Linh sau một hồi liếʍ mυ'ŧ, ngẩng đầu thẹn thùng nói: “ Ngươi có thể chăm sóc môi dươi của ta có được không?”
"Dùng vật này hay là dùng miệng?" Triệu Đắc Tam đã biết còn quỷ tiếu hỏi nàng.
"Dùng miệng." Bạch Linh ngượng ngùng nói.
Triệu Đắc Tam cười nói: " Được, để ta làm cho Bạch tỷ một chút hưởng thụ.”
Bạch Linh đứng lên cởi ra quần jean, vừa cởi vừa ngượng ngùng nhìn Triệu Đắc Tam, đem một chân từ trong ống quần rút ra. Triệu Đắc Tam cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là một người truyền thống như Bạch Linh lại có thể mặc loại qυầи ɭóŧ mỏng như lụa, có thể nói là chiếc quần này lúc ẩn lúc hiện, mặc mà như không, phía dưới của nàng lông vốn rất ít, hạt anh đào nhỏ kia đặc biệt là nhìn rõ, thậm chí là có thể thấy một vệt nhỏ ướt ướt dưới đáy quần, điều này có thể hiểu rằng nàng đã đói khát lắm rồi.
Bạch Linh đang muốn cởϊ qυầи lót thì đúng lúc đó Triệu Đắc Tam cũng đã không kìm chế nổi nữa, đem hai chân nàng tách ra, xé qυầи ɭóŧ, khe thịt long lanh lộ ra, hắn liền đem miệng mình lấp ngay vào cái lỗ nhỏ đó, Bạch Linh "A " một tiếng, đây cũng là lần đầu Bạch Linh làʍ t̠ìиɦ vào ban ngày, hơn nữa lại còn là làm ở phòng làm việc, nhìn qua xấu hổ cực kỳ,gò má đỏ hồng, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền nhắm chặt hai mắt mà hưởng thụ.
Triệu Đắc Tam ngồi chồm hỗm dưới đất liếʍ không thoải mái, ôm lấy bắp đùi của nàng đem nàng trực tiếp để lên bàn làm việc, "Hai chân tách ra."
Hai chân của Bạch Linh tạo thành một góc chín mươi độ, dẫn đến toàn bộ khe thịt kia lộ ra toàn bộ, hai múi thịt mềm tách ra, lộ ra một mảng thịt non màu hồng, nhìn rõ ràng đang có vài giọt nước khẽ rỉ ra từ sâu trong động nhỏ.
Đầu lưỡi của Triệu Đắc Tam khuấy động bên trong làm cho Bạch Linh không chịu nổi, rên thật to.
"Bạch tỷ, thoải mái không ?" Triệu Đắc Tam vừa liếʍ vừa hỏi, hơn nữa dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mép thịt bên ngoài.
"Ách... Ừ... Thoải mái."
Đầu lưỡi của Triệu Đắc Tam giống như là động cơ máy vậy, đầu lưỡi thì không ngừng khuấy động bên trong, lực đạo của ngón tay thì rất vừa vặn mà trêu ghẹo viên hồng đậu, làm cho Bạch Linh hô hấp dồn dập, thân thể kịch liệt giãy giụa, thậm chí là lấy hai tay ghì đầu hắn vào âʍ ɦộ mình, thật giống như là muốn dùng cái âʍ ɦộ nhỏ bé của mình nuốt trọn cái đầu của Triệu Đắc Tam.
Cho đến khi Bạch Linh cảm thấy rằng nàng không muốn một thứ thô ráp mà mềm oặt khuấy động nữa mà thích có một cây gậy cứng nóng như sắt lấp đầy cái hang động của mình, nàng mới nhẹ thở hổn hển nói: "Ta không chịu nổi... Vào đi."
Cuối cùng thời điểm mà cây dươиɠ ѵậŧ cần phải phát huy tác dụng đã tới, mải mê bú ɭϊếʍ mà quên mất cây dươиɠ ѵậŧ của mình cũng cần được chăm sóc.
Triệu Đắc Tam đứng thẳng người, cầm cây bảo bối của mình, nhắm ngay vào cửa động ướŧ áŧ mà đâm, chẳng hề có cảm giác rằng có cái gì đó cản lại, cứ vậy mà đâm sâu vào bên trong.
Bạch Linh "Ách " một tiếng, cả người hơi rướn lên, cái mông hướng tới ngênh đón cây trường thương của Triệu Đắc Tam, cứ như vậy từng nhịp từng nhịp, sự cọ sát tạo ra kɧoáı ©ảʍ giống như là điện giật vậy, làm cả thân thể nàng tê dại, ngay cả xương cũng mềm nhũn ra.
"Thoải mái không ?"
" Ừ... Thoải mái... Ách..."
"Còn muốn không?"
"Muốn... Nhanh một chút... Thật là nhột... Dùng sức một chút."
"Như thế nào? Đủ lực sao?"
" Ừ... A... Ách... Nhột chết..."
...
Năm phút sau Triệu Đắc Tam cảm thấy căng cứng ở đầu dươиɠ ѵậŧ, cắn chặt răng nói: "Bạch tỷ ta... Ta muốn bắn..."
"Bắn... Bắn vào... Bắn vào trong..."
Đi đôi với Triệu Đắc Tam tăng nhanh tiết tấu dập, một cảm giác căng cứng ở đầu dươиɠ ѵậŧ dâng lên mãnh liệt, một cỗ chất lỏng nóng phun thẳng sâu vào bên trong thân thể Bạch Linh.
Phía dưới của Bạch Linh hút thật chặt thẳng nhỏ của hắn, thở hổn hển nói: “Mệt không? Cứ nằm im trên người ta mà nghỉ ngơi.”
Triệu Đắc Tam hít một hơi thật sâu, nằm ở trên người Bạch Linh, đột nhiên hắn bò dậy vì nhớ ra thằng nhỏ của mình vẫn cắm sâu ở bên trong người Bạch Linh.
Bạch Linh hơi híp mắt, hỏi: "Sao... thế?”
Triệu Đắc Tam rút thằng nhỏ từ trong ra, mặt rầu rĩ nói: : "Bạch tỷ, tại sao lại bắn ở bên trong?’
Nghe hắn hỏi vậy, Bạch Linh biết hắn đang nghĩ gì, khóe miệng cười nhạt nói: "Tiểu Triệu, đừng lo lắng, không có chuyện gì, một hồi ta ra nhà vệ sinh sẽ lấy hết ra, sẽ không mang thai."
Bạch Linh đã vì hắn mà phá thai một lần, nên Triệu Đắc Tam cảm thấy rất áy náy, cho dù cô nói không sao nhưng thật sự là nhìn hắn có vẻ rất lo lắng. nói: "Bạch tỷ, vậy ngươi nhanh đi nhà cầu lấy ra, vạn nhất mang thai sẽ không tốt."
"Nga." Bạch Linh đáp ứng, từ trên bàn lồm cồm bò xuống, mặc lại quần áo, , chỉnh sửa một chút tóc, nói: "Ngươi nhìn bên ngoài có người không?"
Triệu Đắc Tam kéo quần lên, mở cửa thò đầu ra ngó nghiêng, quay đầu nói: "Không có người."
Bạch Linh nhìn qua có chút vương vấn chưa thỏa mãn, nói: "Vậy... Vậy ta đi."
Triệu Đắc Tam gật đầu một cái nói: " Ừ, ta cũng phải đi."
Vì vậy Bạch Linh liền đi ra khỏi phòng làm việc, đi ra nhà vệ sinh để giải quyết đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn bên trong người mình.
Sau khi giải quyết nhu cầu, cái cảm giác nhớ nhung đã không còn nữa, Triệu Đắc Tam không còn gì vấn vương bèn đi ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa lại rồi đi xuống lầu.
Bạch Linh ở trong nhà vệ sinh, dùng vòi nước rửa sạch bên trong, nhưng mà chỉ thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra một chút, không nhiều như mọi lần, bằng kinh nghiệm của đàn bà cô nhận ra hắn vừa mới làm việc này không lâu. Nhưng cũng không hề sai, đêm qua hắn mới cung Trương cục vật lộn mấy lần, nếu không phải là cô hấp dẫn thì chắc chắn không thể nào thả ra được bằng đó tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Bạch Linh nghĩ ngoài mình ra Triệu Đắc Tam còn có những đàn bà khác trong lòng dâng lên cảm giác mất mác, kéo quần lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, trông như người mất hồn vậy, đi xuống dưới lầu.
Bất quá dù sao nàng cũng là phụ nữ có chồng, hơn nữa nghĩ tới Triệu Đắc Tam và mình vụиɠ ŧяộʍ với nhau, ngoài ra chẳng có chút quan hệ nào, nên khi đi ra khỏi cửa cục than đá thì cảm giác đó đã không còn, vì lý do an toàn, nàng bèn đi ra hiệu thuốc mua thuốc ngừa thai.
Triệu Đắc Tam sau khi vào một quán net ven đường gửi thư điện tử cho Dư Phó thị trưởng bèn về nhà, sau đó hắn quyết định sẽ chú ý tới động tĩnh của các lãnh đạo trong cục, nhưng mà giống như là chẳng hề có chuyện gì phát sinh cả, vẫn là sóng yên biển lặng. Duy chỉ có việc nhỏ là Tô TÌnh sau khi đi làm có quét dọn qua phòng làm việc thì cô phát hiện ra mấy mẩu giấy vệ sinh trong thùng rác, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc, khóe miệng xuất hiện một nụ cười khinh miệt, sau đó mang đi vứt. Sau buổi trưa ăn cơm, nhân lúc Tống trưởng phòng chưa tới, Tô Tĩnh thần bí hề hề với Triệu Đắc Tam nói: "Triệu Đắc Tam, ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?" Triệu Đắc Tam nghi ngờ hỏi: "Nhìn thấy cái gì là nhìn thấy cái gì?”
"Buổi sáng lúc đi dọn dẹp phòng, ta thấy trong giỏ rác có mấy tờ giấy vệ sinh.” Nàng quỷ tiếu nói, hơn nữa còn khảng định rằng:” Chắc chắn là làm xong việc kia nên dùng giấy vệ sinh để lau.”
"A?" Triệu Đắc Tam lập tức cảm giác được trên mặt có chút nóng lên, bất quá ngay sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dùng giọng đoán già đoán non nói: Có phải hay không là của Tống trưởng phòng?”
"Tống trưởng phòng trước kia không lớn gan như vậy nha?" Cẩn thận suy nghĩ một chút, Tô Tĩnh cảm giác không phải là Tống trưởng phòng, con người này xưa nay vẫn là loại người có gan nhưng không dám làm, đặc biệt là những chuyện như này, vì vậy Tô Tĩnh bèn nhận ra điều gì đó, hỏi: "Không phải là ngươi chứ?"
Triệu Đắc Tam giả bộ oan uổng cười khổ nói: "Ta? Ngươi cảm thấy có thể sao? Ta cùng ai nha? Cùng ngươi?"
Tô tĩnh đã từ bị Triệu Đắc Tam cưỡng ép trong lần cô say rượu, vốn dĩ đã quên chuyện này nhưng mà vừa bị hắn nhắc lại bèn sừng sộ lên, nói: " Biến ! Không nói chuyện với ngươi nữa ! Đồ không đứng đắn!”
Triệu Đắc Tam được tiện nghi còn khoe tài, cười nói: "Vậy ngươi cũng không cần nói là ta mà!"
Trời trong nắng ấm, gió êm sóng lặng, Triệu Đắc Tam vẫn đang chờ đợi chuyện kia sẽ xuất hiện, nhưng trong lòng ôm hi vọng không lớn, bây giờ cảm thấy càng ngày càng mong manh, thậm chí cũng không muốn suy nghĩ chuyện này.
Du dương thành phố tổ chức hội nghị thượng ủy lần thứ mười chín, cục than đá cũng có hai người tham dự là Trương cục và Vương cục phó.
Đại hội thường ủy diễn ra trong hai ngày, cả hai vị lãnh đạo đều không có ở trong cục, các lãnh đạo của phòng cũng không ai đi làm, Tống trưởng phòng cũng không ngoại lệ, mượn cớ rời đi, phân phó để cho Triệu Đắc Tam chăm sóc những chuyện trong phòng.
Tống trưởng phòng không có ở đây, bầu không khí trong phòng làm việc dĩ nhiên là không thể nào buồn tẻ được, Triệu Đắc Tam cùng tô tĩnh cãi nhau ầm ĩ trong phòng, vèo cái hai ngày tiêu dao đã hết.
Trương cục không có ở đây, Lý San San cũng hiển nhiên là không có việc, bèn đi tới phòng an chất tìm Triệu Đắc Tam nói chuyện phiếm, nhưng bởi vì tô tĩnh cũng ở đó, không thể làm gì quá đáng được. Vì vậy, Lý San San liền ngồi trong phòng làm việc của cục trưởng nhắn QQ cho Triệu Đắc Tam, rủ hắn qua phòng cục trưởng một chuyến.
Triệu Đắc Tam "Phụng mệnh" lên đến lầu ba, biết Trương cục không có trong phòng, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
" Tống trưởng phòng không có ở đây, ngươi cùng tô tĩnh ở trong phòng làm việc gì sao?" Lý San San ôn nhu cười đứng lên.