Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 130: Nhẹ tay

CHƯƠNG 130: NHẸ TAY. ( edit TruyenHD )

Triệu Đắc Tam một hơi uống cạn ly rượu của hắn, lại vội vàng rót rượu cho Tống Kế Hồng, giơ ly lên, giả bộ như cảm khái vạn phần, nói: "Tống trưởng phòng, ta kính ngươi chén này!”.

Tống Kế Hồng nói: "Mọi người cùng nhau uống, ngươi sao lại mời ta?"

Triệu Đắc Tam chững chạc đàng hoàng nói: "Không được! Chén rượu này ta xin phép thay mấy ông chủ ngồi đây kính ngươi! Tống trưởng phòng, trong lòng ta cảm thấy, có thể đến phòng an chất làm việc dưới trướng của ngươi ta rất vui vẻ. Nói thật, ta đến trong cục công tác cũng đã nửa năm, làm thủ hạ cho Vương phó cục được vài ngày thì bị điều tới làm việc ở phòng hậu cần, nói thật ta thấy Vương phó cục và Trương trưởng phòng không hề biết quan tâm tới nhân viên cấp dưới! Nay được làm việc dưới trướng của ngươi thực sự là tam sinh hữu hạnh, về sau trong công việc mong Tống trưởng phòng chiếu cố chỉ giáo ta nhiều hơn. Nào! Tống trưởng phòng! Ta kính ngươi!" Nói xong Triệu Đắc Tam hào khí ngất trời làm một hơi cạn ly chậc chậc lưỡi, tiếp tục nói: "Tống trưởng phòng , ta làm hết ly, ngươi tùy ý.”

Tống Kế Hồng bị Triệu Đắc Tam vỗ mông ngựa, có chút âm thầm đắc ý về bản thân mình, cũng hào sảng uống xong chén rượu, vuốt miệng một cái, nói: Tiểu Triệu, lời của ngươi nói có chỗ đúng, cũng có chỗ không đúng, ta Tống Kế Hồng bình thường làm việc luôn là chiếu cố người dưới mình, mọi người mới có thể đồng tâm hiệp lực đem công việc làm cho tốt. Không nói chuyện Vương phó cục a, thực ra nếu tiếp xúc lâu ngươi sẽ thấy Vương phó cục cũng là người rất tốt.” Hắn sợ mấy ông chủ ngồi đây có ngưới sẽ mách lại Vương phó cục nên rũ sạch quan hệ với Triệu Đắc Tam.

Triệu Đắc Tam tự nhiên minh bạch ý của hắn, nếu ở trước mặt người ngoài mà nói tốt cho lãnh đạo, càng đặc biệt hơn là những lời đó tới tai lãnh đạo thì lại càng tuyệt vời hơn, nói đoạn hắn bèn châm tí dầu để ly gián, chững chạc đàng hoàng nói: "Không ngại mấy ông chủ ở đây, ta nói thật, . Tống trưởng phòng , ta không biết trong cục lúc nào mới có điều động thay đổi lãnh đạo, ta thấy ngươi ngồi vị trí Vương phó cục thì tốt hơn, ngươi có năng lực, đối nhân xử thế lại hiền hoà, nếu như lúc nào lấy phiếu tín nhiệm, ta là người đầu tiên bỏ phiếu cho ngươi.”

Mấy vị ngồi đây đều phụ hoạ theo đuôi, đồng ý cách nhìn Triệu Đắc Tam .

Tống Kế Hồng cười ha ha nói: "Tiểu Triệu, ngươi thật biết nói chuyện a, nhưng là ngươi còn không hiểu rõ phân công lãnh đạo trong cục a, nếu là bổ nhiệm lãnh đạo thì phải là Đảng ủy quyết định, cho nên a ta chỉ có thể bằng lòng với vị trí trưởng phòng này là được rồi.”

"Tống trưởng phòng , dù sao ta cảm thấy ngươi rất thích hợp!" Triệu Đắc Tam tiếp tục lấy lòng nói, cái gọi là mật ngôn thuận nghe, Tống Kế Hồng bị hắn nói đến mức trong lòng nóng hầm hập, hắn làm trưởng phòng cũng ba năm rồi, có ai không muốn lên chức nhưng mà cái lão vương bát đản Vương Quốc An không rớt đài thì sao hắn lên được, cảm khái vỗ vỗ Triệu Đắc Tam bả vai: "Tiểu Triệu, cái này về sau ta nếu là lên chức, thì chỗ ngồi của ta chắc chắn sẽ là của ngươi, ta xem trọng ngươi! Tiểu tử ngươi có tiền đồ!"

Một đam người cười ha ha, vừa ăn vừa uống, náo nhiệt cực kỳ.

Tống Kế Hồng gắp đồ ăn, nói: "Tiểu Triệu, ngày mai chúng ta cả phòng an chất đi xuống nông thôn kiểm tra một chút, ta mang ngươi theo để tìm hiểu và học hỏi nội dung làm việc của phòng mình. Phòng ta công việc khá bề bộn, nên xuống nông thôn kiểm tra là việc thường xuyên đối với những người trẻ tuổi, ngươi đi được chứ ?.”

"Không có việc gì không có việc gì, Tống trưởng phòng, khỏi phải nói để cho ta thường xuyên xuống nông thôn, làm theo chỉ đạo của ngươi, kể cả cho ta cả năm nằm dưới mấy mỏ than ta cũng nguyện ý."

Lúc cơm nước xong xuôi, mấy ông chủ mỏ than muốn mời Tống Kế Hồng đi tắm rửa làm chút chuyện vui thú, gia hỏa này có tặc tâm không có tặc đảm, mỗi lần trên bàn rượu nói về việc đó hắn đều đánh trống lảng, rất thất trọng cắt cái đuôi để không bị ai nắm thóp.

Nhanh cơm nước xong xuôi lúc, mấy cái than đá lão bản gọi Tống Kế Hồng đi tắm rửa

Buổi chiều trở lại trong cục đã bốn năm giờ, Tống Kế Hồng uống nhiều rượu, trở lại bàn làm việc liền gục xuống bàn nằm ngáy o o, Triệu Đắc Tam mặc dù cũng uống nhiều rượu, nhưng hắn không thể ngủ, ngồi trước máy vi tính thừa dịp Tống Kế Hồng đi ngủ, lên QQ bắt chuyện với Tô Tĩnh.

"Tô Tĩnh, làm gì thế?"

"làm việc nha, ngươi và Tống trưởng phòng đi uống rượu?"

"Sao ngươi biết a?"

Tô Tĩnh quay mặt lại, liếc một chút Tống Kế Hồng, nhỏ giọng nói: "Ngươi nhìn Tống trưởng phòng mặt đỏ tới mang tai nằm ngáy o o, có thể không phải uống rượu hả, mọi người đều biết ngươi tửu lượng tốt, quả nhiên nhìn một chút cũng không thấy đỏ mặt a."

"Nhận được khích lệ a." Triệu Đắc Tam ha ha cười nói, " ngày mai xuống nông thôn đi kiểm tra, ngươi đi không?"

"Đi a, ngươi cũng đi a?"

"Đúng vậy a, Tống trưởng phòng để cho ta cùng đi."

Triệu Đắc Tam càng xem Tô Tĩnh nha đầu này thật sự là như búp bê, da dẻ thật sự là như kiểu thổi nhẹ là vỡ vụn so với Mã Đình còn đẹp hơn a, gương mặt trắng nõn hoàn mỹ lại có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, ngẫu nhiên cười một tiếng, thật sự là làm tim gan người say mê a, hắn thật hận không thể đi tới hôn lên mặt cô gái trước mặt này một cái, thử coi tư vị búp bê có khác gì.

Ngày kế tiếp toàn bộ nhân viên phòng an chất xuất hành, xuống nông thôn đi tới huyện Thần Phù, kiểm tra mấy mỏ than quy mô nhỏ. Kiểm tra công tác an toàn sản xuất, nói là kiểm tra, kỳ thật là xuống nông thôn đi giải sầu một chút, vui chơi giải trí.

Tống Kế Hồng an bài Triệu Đắc Tam cùng Tô Tĩnh đi kiểm tra dưới giếng mỏ, Tô Tĩnh rất ít xuống nông thôn chủ yếu là làm ở văn phòng, , cô đối với tình hình sản xuất dưới giếng không biết gì cả, cho nên cũng rất tò mò, được Tống Kế Hồng đồng ý, đi theo Triệu Đắc Tam mặc xong bộ quần áo bảo hộ lao động màu vỏ quýt, đeo lên đèn pin và nón bảo hộ, ngồi lên xe cáp đi xuống giếng.

Xe cáp xuống giếng cũng giống như thang máy vậy, từ trên mặt đất xuống dưới mỏ cũng gần một ngàn mét, ngồi xe cáp tầm ba trăm mét và phải đi bộ thêm bảy trăm mét mới tới nơi làm việc.

Xe cáp đưa hai người Triệu Đắc Tam cùng Tô Tĩnh dọc theo miệng giếng đi xuống. Hai người đứng song song với nhau, đây là lần đầu hai người đứng gần nhau như vậy, nhìn khuôn mặt cô, Triệu Đắc Tam không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái, hai con mắt hắn nhìn chằm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Tô Tĩnh phương tâm có chút loạn động, trong lòng có một chút khẩn trương, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, vì chịu không nổi cái ảnh mắt của hắn, tâm tình khẩn trương, hô hấp có chút dồn dập lên.

Nữ hài tử thì thường nhát gan, xe cáp đột nhiên lắc một cái, Tô Tĩnh bị dọa đến "A" hét lên một tiếng, nhào về phía trong ngực Triệu Đắc Tam, Triệu Đắc Tam thuận thế ôm lấy lưng cô, một cỗ mùi thơm từ cơ thể xông lên, hắn nhất thời cảm giác thần hồn điên đảo, nắm lấy cơ thể cô cảm giác cực kỳ thoải mái, nhưng hắn biết dục tốc bất đạt. Khi mà Tô Tĩnh không còn để phòng hắn thì việc còn lại... hắc hắc. Trong lòng của hắn xấu xa nghĩ, hắn bình tâm lại dùng uy nghiêm nam nhân, an ủi cô nói: "Tô tĩnh, đừng sợ."

Đang nói, xe cáp dây cáp răng rắc vang lên một tiếng, Tô Tĩnh còn chưa tỉnh hồn, lại bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy thân thể của hắn, dọa đến toàn thân run rẩy, Triệu Đắc Tam ôm cô thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, cặp nhũ phòng đè lên ngực hắn, cảm giác thật sự là hưởng thụ, nhẹ khẽ vuốt vuốt lưng cô, nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì.”

Tô Tĩnh lúc này mới từ trong ngực hắn đứng lên, buông ra hắn, vì chính mình nhất thời thất thố cảm thấy có chút xấu hổ, cặp mắt ngượng ngùng dưới lớp kính cận, hơi khẽ rủ đầu, thở khẽ nói: "Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng dây cáp sắp đứt.”

"Không có chuyện gì, làm sao mà đứt được.” Triệu Đắc Tam nghiêm trang nói, "Ngươi chưa từng ngồi cáp treo kiểu này sao?”

"Không có, không nói gạt ngươi, mặc dù ta công tác ở phòng an chất, cũng đi theo Tống trưởng phòng xuống nông thôn đã kiểm tra không ít lần, nhưng ta chưa có xuống giếng mỏ bao giờ.”

"Người kia lần này lại tạo cơ hội cho ta đi cùng xuống giếng?” Triệu Đắc Tam âm thầm đắc ý nghĩ, có phải hay không nha đầu này nghĩ cùng mình đơn độc tiếp xúc một chút nhỉ? Vậy cái này thì càng dễ làm nha.

Tô Tĩnh nói: "Ta nghĩ đi xuống xem một chút."

Triệu Đắc Tam "Úc" một tiếng, hỏi nàng: "Tô tĩnh, ngươi là người nơi nào? Du Dương thị a?"

Tô Tĩnh lắc đầu nói: "Không phải, ta là người tây kinh." Tây kinh là Hà Tây tỉnh lị thành thị.

"Người kia chạy đến du dương thị làm, cái chỗ chết tiệt này có cái gì tốt, tây kinh hẳn là hồn hoa hơn a."

"Ngươi là người du dương a?" Tô Tĩnh hỏi lại.

"Đúng." Triệu Đắc Tam gật gật đầu, cùng nàng mặt đứng đối diện, trong lòng chờ mong xe cáp có thể lại run mấy lần tốt biết bao nhiêu, ôm ấp thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kia làm hắn có thêm cảm giác hưởng thụ mới.

Đáng tiếc cái này xe cáp bình ổn thẳng đứng hạ xuống giếng, từ bên trong xe cáp ra, Triệu Đắc Tam đi ở phía trước hướng nơi làm việc mà đi đến.

Xuống giếng gần như không có ánh sáng, trời tối đen, trên mặt đất lại lồi lõm nhấp nhô, đi hai bước, Tô Tĩnh ở phía sau gọi hắn: "Triệu Đắc Tam , ngươi chờ ta một chút, tối quá ta thấy không rõ đường."

"Đúng rồi, ta quên ngươi là mắt cận thị." Triệu Đắc Tam nói đùa, dừng bước lại đợi nàng.

Tô Tĩnh hướng hắn đi tới, nói: "Ngươi đừng chê cười ta mắt cận thị, con mắt ta cận thị chỉ có một chút, đeo kính là vì trang trí, ngươi biết cái gì nha!" Đang khi nói chuyện đuổi tới bên cạnh hắn, "Đi thôi."

Tia sáng thực sự có chút yếu, thế là, Triệu Đắc Tam mượn cơ hội nói: "Dưới lòng bàn chân thấy không rõ, ngươi cẩn thận một chút đi."

"Ngươi chậm một chút, chớ đi nhanh như vậy , chờ ta." Tô Tĩnh yếu ớt nói, đi theo phía sau hắn, cố gắng nhìn dưới chân, thấy không rõ.

Triệu Đắc Tam cảm thấy đó là cái cơ hội, thế là không cần cô đồng ý, tuyệt không ngại đưa qua cánh tay tóm lấy tay của nàng, trong nháy mắt đó cảm giác bàn tay thật sự là non mềm, trơn bóng tựa như cầm vào tơ lụa, bên cạnh như vô sự nói: "Ta kéo ngươi đi."

Tô Tĩnh cảm thấy hắn rất hảo tâm, bị hắn nắm tay mình thận trong đi tới phía trước. Đi cả quãng đường mấy trăm mét Triệu Đắc Tam nắm thật chặt bàn tay non mềm của cô, cố ý đi rất chậm, cảm giác trong lòng đặc biệt vội vàng.

Triệu Đắc Tam tay nắm chặt quá khiến Tô Tĩnh đau một chút, nói: "Triệu Đắc Tam, ngươi nhẹ thôi, bóp tay của ta đau quá."

"Ta còn không phải sợ ngươi ngã sấp xuống hay sao." Triệu Đắc Tam quay đầu bình tĩnh cười nói, cảm giác có chút kỳ quái, xuống giếng làm sao an tĩnh như vậy, ngay cả tiếng máy móc cũng không nghe thấy, người lại càng không thấy ở đâu, thế là hỏi nàng: "Tô tĩnh, thế nào trong giếng không có công nhân a?"

Tô Tĩnh mặc dù chưa từng xuống giếng bao giờ, nhưng nàng biết mỗi lần ứng phó tới kiểm tra mỏ than, vì sợ bị kiểm tra ra vấn đề an toàn, nên sẽ đình công trong thời gian kiểm tra, hỉ cần xuống giếng không có công nhân, máy móc không làm, an toàn tai hoạ ngầm cũng không thể tra ra, liền giải thích nói: "Còn không phải là vì ứng phó kiểm tra, sợ sẽ bắt được lỗi không an toàn, nên máy móc và công nhân đều sẽ nghỉ nên cũng khó mà bắt lỗi được họ.”

"Úc, thì ra là thế a." Triệu Đắc Tam cái hiểu cái không gật gật đầu, cầm bàn tay nhỏ của cô đi tới nơi làm việc, mới có một chút ánh sáng, còn không buông tay Tô Tĩnhra.

Tô Tĩnh do đã có bạn trai nên đến chỗ có ánh sáng, cố ý rút tay về, Triệu Đắc Tam lúc này mới làm bộ bừng tỉnh đại ngộ buông lỏng ra tay của nàng.

Tô Tĩnh quan sát một hồi máy móc cùng địa điểm khai thác, hỏi hắn: "Triệu Đắc Tam, ngươi xem một chút, cảm thấy có vấn đề gì hay không?"

Triệu Đắc Tam làm bộ nhìn một chút, ánh mắt sắc bén của hắn dừng lại trên mắt đất, có một đoạn dây cáp điện bị rò điện, chỉ vào hỏi: "Tô tĩnh, cái đoạn dây da điện này bị hở, hẳn là sẽ rò điện a? Cái này có tính là tai hoạ ngầm không?.