~ Phu quân...
Ngọc Cơ áp thân thể nàng vào người hắn.
Thiên Phong xoay người, vòng tay ôm lấy eo nàng để nàng ngồi vào lòng, còn mình dựa vào bờ đá, thỏa mãn ngâm mình trong hồ nước nóng.
- Thư giãn một chút, đừng vội...
Thiên Phong xoa bóp cho nàng, Ngọc Cơ khoan khoái , để Thiên Phong xoa bóp.
~ Ân...thϊếp làm mới đúng...
Ngọc Cơ định xoay người lại, chỉ là Thiên Phong nhanh hơn, ôm chặt lấy nàng.
- Ngoan ngoãn , cấm nàng phản kháng !
Ngọc Cơ mới chịu tiếp tục ngồi yên để hắn xoa bóp, với nàng, cảm giác nặng trĩu như được gỡ bỏ, nhẹ nhàng, dễ chịu và bay bổng.
~ Phu quân...thϊếp muốn nữa...ưʍ..
Ngọc Cơ yêu kiều thì thào vào tai hắn, 1 bên dẫn ma thủ tới nơi ngực sữa đầy đặn, 1 bên tìm tới long trụ âu yếm.
- Theo ý phu nhân...
Thiên Phong cũng không khách sáo , có điều vẫn là nhẹ nhàng một chút.
~ Nha....cảm ơn chàng...ưʍ...
Thiên Phong nhéo mông nàng 1 cái khiến nàng kêu một tiếng.
- Nàng vậy mà còn nói cảm ơn ! Hừm...xem ra cũng nên phạt nàng một chút !!!
Thiên Phong để nàng ngồi trên người mình,long trụ được ngọc thủ nàng dẫn đường, tiến vào tận cùng động huyệt, hông liên tục nhấp mạnh, cũng hạn chế để Ngọc Cơ phải vận động.
Thiên Phong ngậm lấy bầu sữa mà mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, Ngọc Cơ ướŧ áŧ lại ướŧ áŧ hơn nữa, dâʍ ŧᏂủy̠ đầm đìa bao bọc long trụ , bôi trơn nó.
~ Ah...phu quân...ưʍ....nha....nữa đi chàng...hah....hãy để thϊếp thỏa mãn chàng...ưʍ....ah...
Thiên Phong càng thêm ra sức.
- Bảo bối , nàng thật hư đốn ah...chẳng phải...đã nói nàng không cần cảm ơn sao...
Thiên Phong lắc mạnh, mật huyệt nàng ôm khít lấy long trụ, co bóp từng hồi khiến hắn thoải mái không thôi.
Ngọc Cơ rêи ɾỉ liên hồi, mật động co rút, ôm chặt long trụ , Thiên Phong cũng ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ đẩy tới, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ sâu thẳm.
Ngọc Cơ quay lại mà hôn lấy hắn.
Thiên Phong thả nàng xuống,để 1 chân nàng gác lên tay hắn, Ngọc Cơ có thế tựa vào, Thiên Phong lại đẩy tới rồi.
Ngọc Cơ chưa vơi bớt kɧoáı ©ảʍ, lại như sóng biển liên tiếp đánh tới, cũng mới đại chiến xong, bây giờ tiếp tục có hơi miễn cưỡng.
Nàng rêи ɾỉ, thở dốc hồng hộc mê ly nhìn Thiên Phong.
~ Ưʍ...phu quân ...thật sướиɠ nha....ưʍ...thϊếp...thϊếp....ra....
Ngọc Cơ tiết thân thêm 2 lần nữa , Thiên Phong cũng không muốn dằn vặt nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào tử ©υиɠ nàng .
Ngọc Cơ siết lấy hắn, lười biếng dựa vào Thiên Phong.
- Bé ngoan, nghỉ ngơi nào...
~ Muốn chàng cơ...
Ngọc Cơ làm nũng, Thiên Phong không thể không đồng ý, các nàng đây là truyền nhau chiêu bài này sao.
Thiên Phong hong khô cả hai, lấy khăn lông choàng lên cho nàng.
Ngọc Cơ bám dính lấy hắn mới chịu, dù ngủ rồi nhưng ngọc thủ cũng chẳng buông rời.
Thiên Phong ôm nàng về giường , để Ngọc Cơ ôm lấy Vô Song thay hắn ,đắp lại mền cho các nàng, Thiên Phong nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lần này thì hắn thấy nó đẹp hơn rồi, không còn vô vị như trước nữa.
Thiên Phong ghé qua phòng mẹ của Ngọc Cơ .Thanh Nguyệt thay các nàng trông nom ở đó.
Thiên Phong nhào vào nàng như 1 đứa trẻ, Thanh Nguyệt cười duyên, trêu chọc :" Còn tưởng bảo bối của mẹ lớn rồi chứ ! "
Thiên Phong dụi đầu vào ngực nàng, để Thanh Nguyệt xoa xoa mái tóc .
Nàng cúi xuống, hôn lên trán Thiên Phong :" Nào, con cũng ngủ đi thôi... "
Thanh Nguyệt ôm lấy Thiên Phong, để hắn dựa vào người mình, Thiên Phong ngả đầu vào ngực nàng , nhắm mắt ngủ đi.
Thanh Nguyệt cũng nhìn qua mẹ Ngọc Cơ một chút, lại nhìn xuống Thiên Phong an lành tận hưởng mỉm cười vui vẻ.
Hắn tỉnh lại trong vòng tay Thanh Nguyệt, tinh thần sảng khoái, ngọ nguậy quậy phá nàng.
Thiên Phong nhìn qua người kia , phát hiện nàng có chút động tĩnh liền tiến lại, Thanh Nguyệt cũng tới xem.
- Mẹ... Người làm thế này...rồi thế này...
Thiên Phong hướng dẫn nàng 1 hồi rồi vọt ra ngoài .
Thanh Nguyệt bật cười. Nàng nâng người kia lên, y phục trên người nàng cũng được gỡ bỏ, những mũi châm vô cùng nhỏ xuất hiện, lơ lửng trong không khí dựa theo điều động của Thanh Nguyệt châm xuống.
Theo những chỉ dẫn, Thanh Nguyệt bắt đầu xoa bóp cho nàng, linh lực nơi bàn tay nàng như thẩm thấu vào từng mạch máu, tăng cường , giúp người kia nhìn có vẻ hồng hào hơn nhiều.
Những mũi châm được thu lại, linh lực điều chỉnh ở mức tinh chuẩn nhất, theo các huyệt đạo của nàng chạm tới.
Thanh Tâm Chú !
Thanh Nguyệt lẩm nhẩm chú ngữ , tuy khó hiểu, nhưng nó tác dụng lên tinh thần, thanh lọc tinh thần, cũng tăng cường tinh thần lực, tập trung sự chú ý, kết hợp cùng những việc vừa rồi, cũng có thể thúc đẩy nàng tỉnh lại.
Không ngoài dự liệu, mi mắt hấp háy, nàng cũng đã tỉnh dậy thành công !
~ Uh....đây là đâu ?
~ Phong nhi...
Thanh Nguyệt lên tiếng, Ngọc Cơ liền đẩy cửa ập vào, ôm chầm lấy nàng ta.
~ Mẹ...
~ ??? ...!!! ...Ngọc Cơ... Ngọc Cơ.... Là con sao ?
Nàng ngỡ ngàng, ngây ngốc rồi sững sờ , không tin vào việc trước mắt, nhưng rõ ràng đó là con gái nàng, không tin cũng không được !
Hai người ôm chặt lấy nhau không rời.
Thanh Nguyệt lấy 1 bộ y phục, Ngọc giúp nàng mặc vào.
~ Cơ nhi ? Họ là ???
~ Hì...họ là tỷ muội của con ! Còn có mẫu thân và phu quân !
Ngọc Cơ ngó nghiêng liền chạy ra kéo Thiên Phong vẫn còn bên ngoài vào. Giới thiệu rõ ràng từng người. Mẹ của Ngọc Cơ - Bạch Hàn Tuyết
Nếu như nhìn các nàng, ai ai cũng bất phàm, xinh đẹp tuyệt trần thì Thiên Phong ngoại trừ đẹp trai dễ nhìn ra thì lại rất bình thường?
Nhưng nàng cũng cho đó là 1 điểm nổi bật, 1 sự khác biệt.
~ Chàng là phu quân của con !
Nhìn Ngọc Cơ vui vẻ giới thiệu, còn rất hạnh phúc, hãnh diện khiến nàng cũng vơi bớt lo lắng.
~ Ừ... Chuyện của con... Mẹ không ngăn cấm, con hạnh phúc là được...
~ Mẹ...chuyện khi đó là như thế nào, tại sao phải đi bước đường này ?
Ngọc Cơ vẫn là muốn hỏi rõ sự tình khi đó, còn có quá nhiều thứ nàng chưa biết.
Thiên Phong cũng muốn nghe xem, dù sao bây giờ nó cũng biến thành " chuyện nhà " rồi.
~ Thần Chủ Giáo... Đều là liên quan tới Thần Chủ Giáo... Cơ nhi, Băng Nguyên...hẳn là cũng bị chiến tranh phân chia đi ?
Ngọc Cơ gật đầu. Cũng là 2 năm sau khi nàng chết, Ngọc Cơ lần đầu tiên gặp Thiên Phong .
~ Con có lấy thanh kiếm kia chứ ?
Hàn Tuyết hỏi nàng. Ngọc Cơ nhớ ra , lấy ra thanh kiếm. Thanh kiếm ngọc,giống như 1 bông hồng băng giá cao quý, Ngọc Cơ đưa cho nàng.
Hàn Tuyết cầm lấy thanh kiếm , ngón tay nhỏ máu lên nó, thanh kiếm ngọc chuyển qua màu đỏ máu, tà mị, phát ra sát khí đáng sợ.
Nhưng nhanh chóng nó lại biến trở lại bình thường, hẳn là liên quan đến lượng máu tiếp cho nó.
~ Thanh kiếm này có tên là Hắc Hồng Ngọc , vừa rồi, hẳn mọi người cũng chứng kiến rồi. Nếu như dùng nhiều máu hơn hiến tế cho nó, sẽ nhận được nguồn sức mạnh to lớn, nhưng người sử dụng tất nhiên cũng sẽ trở lên điên cuồng, khát máu. Nó cần máu tươi của ta để tiến hóa, một khi hấp thụ đủ, sẽ không cần nhất định là máu của ta nữa, khi đó thì...
Nói đến đây thì ai cũng hiểu.
~ Không chỉ vậy, còn 1 thanh Huyết Linh Kiếm nữa, Thần Chủ Giáo nghi ngờ ta vẫn còn sống và có kẻ tới trước khi ta tỉnh lại , có kẻ dùng máu ta tế luyện nó...
Nàng không biết, kế hoạch của Thần Chủ Giáo gì đó bị Thiên Phong và các nàng vô tình làm cho điên đảo, ngay bây giờ cũng đang điên lên l*иg lộn đây.
Thiên Phong cứu giúp Ngọc Cơ, khiến bọn hắn không tiếp cận được truyền nhân của nàng, còn mang đi thanh kiếm. Sợ rằng cả vụ thú nhân bành trướng, cũng có phần góp mặt của đám người này... Lại đến bây giờ...
~ Thần Chủ Giáo rất mạnh, phân tán khắp nơi trên đại lục, chẳng biết bọn chúng đã kiểm soát được mấy phần thế giới này rồi.
Ngọc Cơ khẽ cười.
~ Mẹ, người đừng lo lắng nữa, dù có 10 cái Thần Chủ Giáo, cũng không còn đáng sợ đâu !
Ngọc Cơ liền kéo nàng ra ngoài. Thực tế chứng minh vẫn hữu dụng hơn lời nói!
Hơn nữa, Thần Chủ Giáo này, chắc chắn đã có 1 tên trong sổ tử của hắn, chỉ sợ bọn chúng không thò đầu ra cho hắn chặt mà thôi. Còn tới tên nào, hắn chặt đầu kẻ đó !
...
Thần Chủ Giáo.
Ở 1 nơi âm u , u tối, hắc khí lượn lờ, toàn là tiếng quát tháo và phẫn nộ như muốn hét lên. Đơn giản vì kế hoạch sắp thành thì bị phá hủy !
Như mấy người Thiên Phong nói đúng rồi, Ngọc Cơ, Hắc Hồng Ngọc " biến mất ", Kế hoạch lợi dụng Thú nhân thất bại, ma tộc cũng chặt bỏ liên minh, mới đây 1 cơ sơ bí mật bị động đất làm cho sụp đổ chết cả vạn người, những nơi khác cũng tổn thương không ít, lại thêm Huyết Linh Kiếm bị phá hủy, Hàn Tuyết " mọc cánh khó thoát " cũng không cánh mà bay, cơ sở cũng bị hủy, không cay làm sao được !!!
Dường như cứ vào thời khắc cuối cùng lại liền xảy ra chuyện !
- Hừ...đã vậy, đẩy nhanh do thám, thực hiện kế hoạch tiếp theo : Chủ Thần Hồi Sinh !
- Đại nhân, người của chúng ta cũng đã đặt chân lên lục địa gần nhất rồi ạ...
- Đẩy nhanh kế hoạch, có thu hoạch gì liền báo cáo , tất cả vì Chủ Thần vĩ đại !
- Vì Chủ Thần vĩ đại !!!
Tiếng hô đồng loạt của ngàn người vang vọng bóng tối...