Dương Mịch trên tay xách theo một búi dừa,thở dốc nói.
-Trương Thành anh đi chậm lại chút,tôi sắp không theo nổi nữa rồi.
Trương Thành: Bây giờ là quá giữa trưa rồi,chúng ta phải nhanh lên,cô kiên trì thêm chút nữa.
-Không được rồi,mấy quả dừa này nặng quá đi,tôi không đi nổi nữa.
Trương Thành quay đầu lại nhìn thấy Dương Mịch đã ngồi bệt xuống đất,biết không thể thay đổi được quyết định của nàng nói.
-Vậy thì nghỉ tại chỗ mấy phút đi.
Trương Thành nhìn ra ngoài biển,cái giờ này,chắc thủy triều cũng sắp rút rồi,đáng tiếc nếu cố nán lại thì sẽ không về kịp trại trước lúc chiều,nếu không còn có thể xuống biển bắt thêm ít hải sản.
Lúc này,Dương Mịch lại nói tiếp.
-Kể ra hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà vẫn chưa thấy đội cứu hộ xuất hiện,Trương Thành anh có nghĩ rằng có biến cố gì xảy ra rồi hay không ?
Trương Thành nghĩ nghĩ một lúc,nói.
-Như tôi nói lúc trước,nếu ba ngày đội cứu hộ không tìm ra chúng ta xác thực là có biến cố xảy ra,nhưng trì hoãn cùng lắm thêm ba bốn ngày nữa,cô đừng quá lo lắng.
Dương Mịch biết điều này,nhưng nội tâm vẫn là không nhịn được sinh ra lo lắng,mà gần đây khi cẩn thận suy nghĩ lại cũng có một số điều bất hợp lý mà nàng không thể hiểu nổi ở trên hòn đảo này,thêm nữa Dương Mịch biết rõ giá trị bản thân của mình lớn đến mức nào,một khi nàng mất tích công tác cứu hộ chỉ có thể được đẩy nhanh hết mức,vốn không thể có cái khái niệm biến cố gì được.
Nhìn Trương Thành ở trước mặt mình không có phản ứng gì,Dương Mịch không biết là hắn có nhìn ra được những điều bất thường của hòn đảo hay không,nàng muốn hỏi hắn,nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi.
Dương Mịch sợ rằng Trương Thành nếu như biết rất có thể sẽ có ý đồ xấu với mình.Hơn nữa nàng chỉ là một cái nữ nhân không có cách nào kháng cự chống lại được Trương Thành đi.
Bất quá tình hình hiện tại cũng không bết bát giống như Dương Mịch suy đoán.
Đây là xã hội hiện đại,mấy cái tà thuyết gì đó nàng mới không tin,có lẽ chỉ là sự trùng hợp,đội cứu hộ rất nhanh sẽ đến được đây,mà Trương Thành cũng không xấu như vậy,có lẽ tất cả chỉ là bắt nguồn từ việc lo lắng mà suy nghĩ thái quá của nàng mà thôi.
Tranh thủ thời gian Dương Mịch nghỉ ngơi,Trương Thành đi qua chỗ đặt tín hiệu SOS,hắn lấy thêm đá xếp thành một cái mũi tên cạnh chữ SOS chỉ về hướng tây,đối diện với khu trại ở hướng đông của hắn.
Hôm nay đã là ngày thứ ba ở trên hoang đảo,Trương Thành đối với những suy nghĩ viển vông đã bắt đầu tin tưởng vài phần,nhưng mà cũng chưa thể nói trước được cái gì,vì thế hắn vẫn phải cẩn thận làm ra cái mũi tên này nhằm đánh lạc hướng nếu đội cứu hộ đến.
***
Buổi chiều Trương Thành đã trở lại con suối,hắn đi qua kiểm tra bẫy cá,không ngờ rằng cái chai nhỏ này lại có thể bắt được ba con.
Xem ra tài nguyên ở đây phong phú hơn nhiều so với dự kiến ban đầu của hắn,đáng tiếc cái chai này quá nhỏ,nếu không chắc chắn có thể bắt được nhiều cá hơn.
Bẫy cá kiểu này không tốn bao nhiêu công sức nhưng lại mang đến hiệu quả rất cao,không cần đứng canh,cứ đúng giờ đi thu hoạch con mồi là được,hơn nữa chỉ cần cái bẫy này không bị hỏng là có thể sử dụng tuần hoàn mãi được do nội tạng của cá cũng làm được mồi câu.
Trương Thành để cho Dương Mịch đem cua cùng dừa về trại trước,hắn ở lại đây xử lý qua mấy con cá này rồi trở về sau.
Sau khi xử lý cá xong,Trương Thành bỏ nội tạng nó vào trong chai để làm mồi,rồi lại đặt bẫy cá trở về vị trí ban đầu.
Trên đường trở về trại,Trương Thành phát hiện ra ở gần bờ sông có cỏ bạc hà.Loại cỏ này thường mọc ở vùng núi và vùng đầm lầy bên cạnh sông,ngoài việc có thể làm thức ăn,thảo mộc,làm thuốc thì chúng cũng có công hiệu đuổi muỗi khá nhỏ,nếu như đem loại cỏ này về trồng xung quanh trại vậy thì không cần lo lắng về vấn đề muỗi nữa.
Đương nhiên công hiệu đuổi muỗi của cỏ bạc hà rất nhỏ,vì thế muốn đuổi được muỗi hoàn toàn phải trồng rất nhiều ở xung quanh trại thì mới có tác dụng.Mà việc trồng cây tuy nói là đơn giản nhưng cũng khá lằng nhằng,phải đào lấy rễ mới có thể đem về trồng được,chính vì thế Trương Thành tạm thời bỏ qua việc này,quyết định để ngày mai tính đến.Dù sao bây giờ hắn cũng đã đói rồi,cả trưa không ăn,không có tâm trạng đi làm cái gì nữa.
Sau khi trở về khu trại,Trương Thành thấy Cúc Tịnh Y cùng Triệu Huy cũng đã trở lại,Dương Mịch thì đang ngồi đó nướng cua,hắn liền đặt ba con cá xuống lá chuối rồi nhẹ nhàng hỏi.
-Thế nào,hai người thu hoạch được những gì ?
Cúc Tịnh Y cùng Triệu Huy nghe xong liền cảm thấy lúng túng.
-Bọn tôi....bắt được không nhiều lắm.
Cúc Tịnh Y xấu hổ khi rũ một mảnh quần áo trong tay ra và có năm con cua cỡ ngón tay cái cùng vài con ốc,sò nhỏ rơi xuống.
Đúng như Trương Thành dự đoán,chưa nói đến loại tiểu thư công tử bột như Cúc Tịnh Y cùng Triệu Huy thì thời điểm mà hai người này đi bắt hải sản là lúc thủy triều đã lên,nếu như bắt được vậy mới là lạ đấy.
Trương Thành cười haha.
-Cô muốn cho tôi no bụng bằng những thứ này ?
Nhìn thấy bộ dạng đáng ghét của Trương Thành,Cúc Tịnh Y liền khó chịu,giống như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi,tức giận toàn thân run run nói.
-Này...nếu không phải tôi vô tình bị một con cua cắn vào tay,thì đã bắt được hàng đống đủ để anh ăn nó trong vài ngày,lại nói lúc sáng tôi ăn cũng chưa no nha.
Trương Thành nhìn vào bàn tay của Cúc Tịnh Y,và lập tức lại không nhịn được cười.Nàng cứ nhấn ngón tay cái với vết thương chưa đến 2-3cm.Vậy mà cũng có thể nói được,thật sự là quá mức yểu điệu lại tiểu thư đi.Trương Thành đối với Cúc Tịnh Y biểu hiện như vậy có chút không biết nói như thế nào,nhưng hắn cũng không rảnh đi để ý cái này tiểu nữ nhân,ngay lập tức xiên cá bắt đầu cho lên lửa nướng.
Triệu Huy không nói gì,dù sao chuyện này là do Cúc Tịnh Y nàng khơi mào lên,mà kết quả bày ra rành rành trước mặt thì giải thích cái gì đây.Lại nói hắn cũng rất e ngại Trương Thành,nói ra ai mà biết tên điên khùng này lại làm khó hắn cái gì chứ ? Tốt nhất là im lặng coi như cái này chỉ là mấy câu nói đùa.
Cúc Tịnh Y không thấy Triệu Huy có cái phản ứng gì liền rất khó chịu,nàng và hắn cùng chung một chiến tuyến,bây giờ lại chỉ đứng nhìn nàng bị Trương Thành khi dễ,nàng thật không hiểu vẻ hung hăng những ngày bình thường của Triệu Huy đi đâu mất rồi,bây giờ lại ngoan ngoãn rụt đầu như một con chó.Một cái đại minh tinh,một cái Huy thiếu vậy mà để cho loại người thấp kém như Trương Thành khinh bỉ,thật chẳng ra làm sao nữa.
Lúc sáng nàng trịnh trọng tuyên bố việc tìm kiếm đồ ăn là rất dễ dàng,ai mà không làm được,nhưng bây giờ đã gần nửa ngày mà chỉ bắt được vài con cua như vậy,Cúc Tịnh Y ngoài đỏ mặt không nói gì thì trong lòng chỉ có thể tức giận với Trương Thành,cũng không ngừng chửi bởi Triệu Huy,để ngươi ba hoa cho lắm vào xong cũng chả làm được cái gì nên hồn.
Lườm Triệu Huy một cái,Cúc Tịnh Y liền mặc kệ hắn,lại ở sau lưng Trương Thành lén lút làm ra mấy cái động tác đánh đập nhằm phát tiết tức giận,sau đó mới thỏa mãn đi đến bên cạnh Dương Mịch ngồi xuống,nàng đã bị con cua dừa mà Dương Mịch đang nướng hấp dẫn mất.
Xem ra vẫn là Mịch Mịch tỷ lợi hại,đúng là người đã từng tham gia mấy tiết mục sinh tồn hoang dã liền khác nha.Trương Thành,mấy con cá của anh thì to lắm đấy !! Có cái gì mà đắc ý,lát nữa tôi có cua ăn liền để cho anh thèm chết.
Cúc Tịnh Y hung hăng nghĩ,tiếp đó hướng về Dương Mịch hỏi.
-Mịch Mịch tỷ,con này là cua dừa a.Nó lớn như vậy,tỷ làm cách nào mà bắt nó bằng tay không được ?
Dương Mịch nói liền lập tức để Cúc Tịnh Y ngẩn người.
-Là Trương Thành bắt nó,nha đầu,ngươi hỏi hắn ?
Là Trương Thành bắt ? Cúc Tịnh hoang mang nhìn về Trương Thành đang cười với mình,sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì,tiếp tục hỏi Dương Mịch.
-Vậy Mịch Mịch tỷ,còn những quả dừa này ?
Dương Mịch:Cũng là của hắn!
Xong,xong thật rồi,Cúc Tịnh Y làm sao không biết ý nghĩ của Trương Thành lúc này,nàng mặt đen lại không nói thêm gì nữa.
Sau gần nửa giờ,cua cùng cá đều đã được nướng xong,Cúc Tịnh Y nuốt nước bọt trơ mắt nhìn Trương Thành cùng Dương Mịch đang ăn.
Trương Thành nói.
-Đói bụng ?
Cúc Tịnh Y gật gật đầu.
Trương Thành nói tiếp:Muốn ăn điều kiện cũng đơn giản thôi,cô nói không tìm được đồ ăn liền tùy tôi xử lý,bây giờ làm xong liền có thể ăn.
Cúc Tịnh Y cả ngày ăn không bao nhiêu,lại đi lại mệt mỏi,nàng sớm đã đói đến bụng kêu rột rột,nghe Trương Thành nói liền mắt sáng lên,vội vàng nói.
-Làm cái gì ? Anh mau nói đi,tôi đều đáp ứng.
Trương Thành cười.
-Cô cởϊ qυầи áo ra!!
Cúc Tịnh Y lông mày dựng ngược kém chút liền hét lên,tức giận hỏi lại một lần nữa.
-Anh nói cái gì ?
Trương Thành sắc mặt biểu hiện giống như không có gì,tăng lên thanh âm,chậm rãi nhắc lại từng chữ nói.
-Tôi nói là cô cởϊ qυầи áo ra ! Nghe rõ rồi ?