Hai tay Tần Như Yến ôm thật chặt lấy cánh tay của Hạ Phong Ngân, bầu vυ' đầy đặn mềm mại cạ cạ vào, tuy rằng còn cách một lớp áo ngủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da non mịn trơn láng, trên người nàng còn tản ra một mùi hương thơm ngát, như ẩn như hiện, nhưng lại là thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của nam nhân đến cực điểm, Hạ Phong Ngân vươn bàn tay còn lại, vuốt ve mái tóc đen nhánh mượt mà, nhất thời, Tần Như Yến giật giật cơ thể, giống như là đang muốn tỉnh dậy vậy.
Hạ Phong Ngân vội vàng thu tay lại, có chút khẩn trương nhìn Tần Như Yến, mắt nàng vẫn nhắm chặt, cũng không có tỉnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mình đã đồng ý không động thủ, vì thế nếu bị bắt thì không ổn! Nghĩ đến đây, Hạ Phong Ngân liền cố gắng ngăn chặn da^ʍ niệm trong lòng, thu tay lại nằm nghiêm chỉnh.
Nhưng Tần Như Yến lại giống như cố ý cám dỗ Hạ Phong Ngân vậy, thân thể lại nép sang bên cạnh, toàn bộ cơ thể mềm mại đẫy đà nằm gọn trong lòng Hạ Phong Ngân, hơi thở thanh xuân tỏa ra sức sống mãnh liệt, Hạ Phong Ngân chỉ cảm thấy luồng nhiệt dưới thân như muốn xông thẳng lên đầu, da^ʍ ý tràn ngập như muốn vỡ đê, da thịt non mềm thơm mát không ngừng cọ vào tiểu đệ đệ của hắn, đây quả thực là cám dỗ kinh hồn, Hạ Phong Ngân muốn sờ một chút, nhưng được nửa đường liền ngừng lại, không được, ta không thể cầm thú như thế, nàng đã tin tưởng mình như vậy thì chắc chắn hắn sẽ không nốt lời!
Nghĩ đến đây, tay Hạ Phong Ngân nắm chặt lại, cuối cùng vì để tự duy trì sự tỉnh táo của bản thân, hắn hung hăng tự bấm vào đùi của mình một cái, mỹ nữ ôn nhu xinh đẹp bên cạnh, mà hắn lại không thể âu yếm, đây đúng là chuyện thống khổ nhất thế gian, Hạ Phong Ngân vẫn cố duy trì cái tư thế này không hề nhúc nhích, sợ đánh thức tiểu mỹ nhân yêu quý trong ngực, đến tận rạng sáng mới có thể ngủ được.
Ngay lúc hô hấp của Hạ Phong Ngân trở nên đều đặn, Tần Như Yến mở mắt ra cười cười, Phong Ngân à, anh vượt qua kiểm tra rồi đó, chẳng những là một người lương thiện giúp người làm niềm vui, hơn nữa còn là một chính nhân quân tử, sau này em sẽ làm bạn gái của anh, tương lai sẽ làm vợ, vĩnh viễn không rời xa. Tần Như Yến tựa đầu nhích lại gần Hạ Phong Ngân, ngọt ngào say mê cảm nhận khí chất đàn ông trên người của hắn, trong lòng cực kỳ hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Ngày hôm sau, Hạ Phong Ngân đang mở ngủ thì tỉnh lại, Tần Như Yến đã rời khỏi giường, hắn vội vàng đi đến phòng khách, thì thấy lão giả cùng trung niên nhân tối qua gặp đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, thấy Hạ Phong Ngân đi xuống, lão giả đứng lên cười nói: "Tiểu huynh đệ, tối hôm qua thật sự rất cảm kích cậu, nếu không chúng ta chỉ sợ đã…. ha ha…!"
"Không cần, giúp người là điều nên làm mà!"
Hạ Phong Ngân không chút khiêm tốn tiếp nhận lấy lời cảm ơn của lão giả, hướng về phía trung niên nhân nói: "Đại ca, tay của người không sao chứ?"
"Không sao, cám ơn!"
Trung niên nhân hướng về phía Hạ Phong Ngân gật đầu cười cười.
"Yến Yến đâu rồi?"
Hạ Phong Ngân nhìn nhìn phòng bếp, cũng không có tìm thấy Tần Như Yến, kỳ quái hỏi.
Lão giả nhìn Hạ Phong Ngân gật gật đầu, cười nói: "Cậu đang tìm bạn gái hả, con bé đi ra ngoài mua bữa sáng rồi, tiểu huynh đệ, ông trời đối với cậu thật tốt nha, cư nhiên đem tới một cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy, ngươi nhất định phải hảo hảo quý trọng mới được a!"
"Ân, ta biết rồi!"
Hạ Phong Ngân gật gật đầu, lúc này, Tần Như Yến mang theo bánh quẩy cùng đủ loại bữa sáng đến, tối hôm qua được Hạ Phong Ngân ôm suốt một đêm, tuy rằng chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng Tần Như Yến nhìn Hạ Phong Ngân vẫn thấy có chút ngượng ngùng, ánh mắt nhu tình như nước.
Bốn người đang ở ăn điểm tâm, điện thoại Hạ Phong Ngân đột nhiên vang lên, cầm lấy thì thấy hóa ra là mẹ kế Lý Tư Tư gọi tới, vừa bấm kết nối liền truyền đến thanh âm vội vàng của nàng: "Phong Ngân, đến bệnh viện nhanh đi, anh… ba của anh xảy ra tai nạn rồi!"
"Cái gì?"
Hạ Phong Ngân quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, liền hỏi rõ là bệnh viện nào, rồi nói với Tần Như Yến một tiếng, đón một xe taxi chạy nhanh tới.
Hạ Đính Thiên nằm ở bệnh viện tốt nhất thành phố, lúc Hạ Phong Ngân chạy đến, Lý Tư Tư cùng Tôn Ngọc Tình đã đứng chờ sẵn ở trước cửa phòng cấp cứu, còn có một vài người Hạ Phong Ngân không biết mặt, có lẽ là đồng sự của ba.
"Ba thế nào rồi?"
Hạ Phong Ngân đi đến bên người Lý Tư Tư, sốt ruột hỏi.
Khuôn mặt Lý Tư Tư ướt đẫm nước mắt, tuy rằng người nàng thích là Hạ Phong Ngân, nhưng trên danh nghĩa Hạ Đính Thiên vẫn là chồng của nàng, sống cùng nhau lâu như vậy, sớm đã trở thành người nhà rồi. Nàng xoa xoa nước mắt nói: "Bây giờ còn chưa biết, bác sĩ đã ở bên trong hơn hai tiếng rồi! Ta nghe lái xe nói, ba con bị một chiếc xe tải đâm vào đuôi, lúc đưa đến bệnh viện đã rất nguy kịch rồi!"
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, vài bác sĩ y tá đi ra ngoài, Hạ Phong Ngân vội vàng tiến lên sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, ba ta sao rồi?"
"Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, ba của cậu bị thương rất nặng, hơn nữa tuổi cũng lớn rồi, cho nên…."
Bác sĩ lắc lắc đầu, thần sắc mệt mỏi nhìn nhìn Hạ Phong Ngân, an ủi: "Xin hãy nén đau thương!"
"Cái gì?"
Hạ Phong Ngân thật sự không thể tin được là mấy ngày trước vừa ăn cơm với ba, vậy mà bây giờ đã vĩnh viễn rời xa hắn mất rồi, mẹ của Hạ Phong Ngân qua đời từ sớm, trước khi Lý Tư Tư tới, Hạ Phong Ngân cùng ba sống nương tựa lẫn nhau, tình thương yêu mà ông dành cho Hạ Phong Ngân không thể đong đếm được, khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng mà đối mặt với việc người thân ra đi, người luôn luôn lạc quan như hắn cũng chảy nước mắt, lúc này, bác sĩ vỗ vỗ vai của hắn nói: "Xin hãy bớt đau buồn, đúng rồi, ba cậu trước khi chết có nói mình để lại một phong thư đặt ở tủ treo quần áo, trong đó có lời nhắn nhủ cuối cùng..., cậu nên về xem một chút đi!"
Hạ Phong Ngân như phát điên chạy ra cửa bệnh viện gọi xe taxi, về thẳng nhà của mình, hắn nóng lòng muốn biết ba trong bức thư nói cái gì, có lẽ đó là di ngôn cuối cùng của ông! Lý Tư Tư cùng Tôn Ngọc Tình thấy Hạ Phong Ngân chạy ra ngoài, cũng vội vàng đi theo gọi một chiếc xe khác.
"Tủ quần áo, tủ quần áo!"
Hạ Phong Ngân vừa xuống xe, chạy thẳng đến phòng ngủ của ba, ba của hắn có lẽ đã lâu không ngủ ở đây nữa, bình thường Hạ Phong Ngân hi hi ha ha, rất ít khi chú ý tới chuyện đó, hiện tại ba đã qua đời, hắn mới đột nhiên hiểu được mình căn bản cũng không phải là người con có hiếu, hắn mở tủ quần áo ra, lật tới lật lui ở bên trong, đột nhiên, Hạ Phong Ngân thấy một cái rương, đem nó mở ra.
Cái rương này không lớn, cực kỳ tinh xảo, sử dụng gỗ lim để làm, mặt trên cũng không có khóa, Hạ Phong Ngân vội vàng mở thùng ra, bên trong rương có một sổ tiết kiệm cùng với một thẻ tín dụng, bên trên có một bức thư, Hạ Phong Ngân mở nó ra: Con trai à, ta sắp đi rồi, bệnh động mạch vành của ba đã đến kỳ cuối, trên thế giới này, người ba thương nhất chính là con với Tư Tư, đó chính là điều khiến ba luyến tiếc không nỡ buông tay ra đi, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi vận mệnh an bài, sau khi ba mất các con đừng buồn, cũng không cần vì ta mà khổ tâm, ba ở trên trời sẽ cầu phúc cho các con.
Cái rương này là những gì ba tích góp lại cả đời, mật mã của thẻ ngân hàng là sinh nhật của con, kỳ thật, ba đã sớm nhìn ra con đã thích đứa nhỏ Tư Tư này rồi, cho nên ta tuy rằng trên danh nghĩa lấy con bé làm vợ, nhưng không có chạm vào, vì để tạo cơ hội cho hai đứa ở bên nhau, ba liền đến cơ quan ở, ba làm hết tất cả mọi thứ, cũng chỉ mong các con có thể hạnh phúc, ta hy vọng các con có thể kết hôn, yêu thương nhau đến hết cuộc đời!
Phụ thân: Hạ Đính Thiên
"Ba ba!"
Hạ Phong Ngân quát to một tiếng, khóc rống lên, chẳng trách mình luôn thấy lạ là vì sao ba không thường xuyên về nhà, mà mỗi lần về đều chọn lúc mình không ở đây, ba cũng không phải là không còn năng lực đó nữa, mà chính là đang quan tâm cho mình, phát hiện được tình cảm mà mình dành cho Tư Tư, do đó đã tạo cơ hội để mình với Tư Tư ở bên nhau, một mình cô đơn sống ở cơ quan chịu sự đau ốm dày vò.
"Ta là một đứa con bất hiếu, ba ơi, con có lỗi với ba a…!"
Hạ Phong Ngân tự đánh vào ngực của mình thật mạnh, sự đau đớn trong tim trào dâng trong lòng, nức nở một trận, hắn thu dọn cái rương thật cẩn thận, cất lại vào trong tủ quần áo, hắn cầm lá thư này đưa cho Lý Tư Tư xem, đúng là tình thương bao la vĩ đại của người cha, âm thầm hy sinh chịu đựng, để thành toàn cho hai người bọn họ.