Hậu Cung Dưới Trần Gian

Chương 78: Cùng Mẹ Vợ Quan Hệ Mập Mờ (2)

Chưa kết hôn với Tử Yên, thì ta chưa phải là mẹ vợ của ngươi, vì vậy nên ngươi có thể làm loạn sao? Lý do như vậy có nghĩ ra được, Vương Hiểu Linh ở trong lòng thầm mằng Hạ Phong Ngân vô sỉ, bất quá nhược điểm của nàng nằm trong tay hắn, nhìn cái bộ dạng mặt dày như vậy, nói không chừng sẽ thật sự nói chuyện đó ra mất, đến lúc đó thì thanh danh của mình sẽ mất hết.

"Ngươi muốn làm gì?"

Vương Hiểu Linh thấy Hạ Phong Ngân nhìn mình đắm đuối, thần sắc trên mặt cực kỳ dâʍ đãиɠ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tay che đi cặρ √υ' đầy đặn trước ngực.

Hạ Phong Ngân nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Vương Hiểu Linh, nhất thời nở nụ cười, dáng vẻ dâʍ đãиɠ trên mặt trong chớp mắt biến mất không một dấu vết, mà ngay cả ngữ khí cũng trở nên vô cùng đứng đắn: "Linh Linh, người tưởng tưởng đi đâu vậy, Hạ Phong Ngân ta cũng không phải là loại người tùy tiện nha!"

Tên này thật sự quá ghê tởm, lật mặt nhanh như lật sách, Vương Hiểu Linh đột nhiên cười rộ lên, xem ra Hạ Phong Ngân này mặc dù háo sắc, nhưng không phải là cái loại tiểu nhân hèn hạ, nghĩ đến đây, Vương Hiểu Linh rốt cục cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng, lấy chiếc đũa gắp miếng đùi ga bỏ vào trong bát Hạ Phong Ngân.

"Linh Linh, người tốt như vậy kheiesn ta cảm động quá!"

Hạ Phong Ngân đón nhận miếng thịt gà, lại bắt đầu nhìn Vương Hiểu Linh với ánh mắt mờ ám.

"Ngươi, thật sự rất xấu xa!"

Vương Hiểu Linh hờn dỗi gắt một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu, đặc biệt là đôi môi anh đào hồng nhuận gợi cảm, cùng với bộ ngực sữa cao ngất, mê người vô cùng.

Hạ Phong Ngân nhìn thục phụ mê người trước mắt này, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Người xưa đã nói nói, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương, nam nhân càng phá hoại, nữ nhân càng yêu thương nha a!"

"Xạo lol!"

Vương Hiểu Linh phát hiện ra nói chuyện với Hạ Phong Ngân thực sự rất vui vẻ, chẳng trách con gái mình cùng với con bé Tư Nhã xinh đẹp kia lại chui vào lòng hắn, Vương Hiểu Linh trong lòng cười thầm, trừng Hạ Phong Ngân một cái nói: "Những lời này bây giờ mới có, chuyên để hình dung những tên háo sắc như ngươi vậy!"

"Thật không?"

Hạ Phong Ngân cười cười nói: "Có lẽ trên thế giới này có rất nhiều nam nhân háo sắc, nhưng ta khác bọn bọn chúng a, cực kỳ thuần khiết, ngây thơ trong trắng đó!"

Mồm thì nói vậy, nhưng ánh mắt thì háo sắc da^ʍ đang không ngừng nhìn dáng người của Vương Hiểu Linh mà đánh giá, má ơi, cặρ √υ' này ghê gớm thật, sờ vào chắc chắn là rất phê!

Ta ỉa vào, Vương Hiểu Linh lần này xem như được nhìn thấy cái gì được gọi là da mặt dày, nếu những tên bình thường chỉ dày ngang lốp xe..., thì chắc tên Hạ Phong Ngân này chắc phải sánh ngang với tường thành, súng bắn không lủng mất, nhìn Hạ Phong Ngân kia cố ra vẻ bộ dạng quân tử nghiêm trạng, Vương Hiểu Linh hừ một tiếng, sẵng giọng: "Đúng vậy a, ngươi là nam nhân thuần khiết nhất trên thế giới này, thuần khiết đến nỗi có được hai đại mỹ nhân cái chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa làm vợ vẫn còn chưa thấy đủ! Nếu mỗi người đàn ông đều thuần khiết giống ngươi..., thì chắc sẽ có không ít nam nhân ế vợ trên đời này mất!"

"Thật không, mới có hai vợ mà người đã ngại nhiều rồi, không phải là ghen đó chứ?"

Vương Hiểu Linh nghe Hạ Phong Ngân kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không có tiếp lời, bởi vì nàng cảm giác như mình ở trước mặt Hạ Phong Ngân, đơn giản là biến từ một thục phụ trải qua biết bao mưa gió cuộc đời, trở thành một tiểu nữ sinh cái thanh thuần ngây thơ, trực giác của nữ nhân nói cho Vương Hiểu Linh biết, mình không thể nói thêm nữa, bằng không kiểu gì cũng bị hắn vác lên giường.

Thấy Vương Hiểu Linh không hề trả lời mình, mà cúi đầu xuống ăn cơm, Hạ Phong Ngân cũng không có cách nào khác, hắn luôn có một quy tắc, chỉ khiến nữ nhân đang vui vẻ trở nên vui vẻ hơn, không sợ ngươi khóc, không sợ ngươi cười, chỉ sợ nàng không khóc không cười, không thèm nhìn ngươi, những người như vậy, rất khó để giải quyết.

Đang lúc Hạ Phong Ngân trong lòng nhộn nhạo nhưng không biết nên làm thế nào, trong đầu của hắn đột nhiên linh quang chợt lóe, miệng hừ nói: "Ai nha, chân của ta đau quá a!"

Nói xong, Hạ Phong Ngân ra vẻ cực kỳ đau đớn trên mặt..., giống như đang bị người ta cắt tiết vậy.

Quả nhiên, Vương Hiểu Linh kinh hãi, vội vàng đứng dậy đi đến bên Hạ Phong Ngân: "Gì vậy, chân của ngươi bị làm sao?"

"Không có việc gì, hôm nay bị người dùng giày cao gót đạp vào chân, bây giờ sưng lên thì phải! Đau quá!"

Vừa nghe nói là do mình làm ra, Vương Hiểu Linh lập tực lộ ra vẻ áy náy, nàng ngồi xổm xuống, cởi giày thể thao của hắn ra, vết thương của hắn tuy còn cách xa với với mức thống khổ mà Hạ Phong Ngân đang diễn, nhưng bị giày cao gót dẫm lên thì vẫn bị lưu lại một vùng máu đọng sưng vù đỏ bừng.

Vương Hiểu Linh nhẹ nhàng vuốt ve vết sưng trên chân của hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng cực kỳ mềm mại, khiến Hạ Phong Ngân run rẩy như chạm phải điện vậy.

"Thật sự là rất thư thái!"

Hạ Phong Ngân tán thưởng một tiếng nói: "Linh Linh, tay người sao lại trơn mềm êm ái đến vậy, chạm đến đâu sướиɠ đến đó, hay là, người lấy giày cao gót dẫm lên ta từ trên giống dưới một lượt đi a!"

"Tại sao lại muốn bị đạp toàn thân cơ chứ, chẳng lẽ chân ngươi bây giờ không đau sao?"

Vương Hiểu Linh vừa ôn nhu xoa chân cho hắn, vừa ngẩng khuôn mặt phấn nộn dễ thương, tò mò hỏi.

"Nếu như bị người đạp toàn thân một lượt..., như vậy thì ta sẽ được xoa nắn cả người rồi!"

Hạ Phong Ngân nói xong, liều mạng hít lấy mùi hương nhàn nhạt tòa ra từ trên người Vương Hiểu Linh, mùi hương đàn bà thành thục cùng với nước hoa quyến rũ, cực kỳ mê người.

"Không giúp ngươi xoa nữa, chỉ biết khi phụ ta thôi!"

Vương Hiểu Linh hung hăng ấn một cái vào chỗ sưng, Hạ Phong Ngân rên như bị chọc tiết: "Linh Linh à, nhẹ một chút a, làm hỏng chân của ta rồi, người sẽ rất đau lòng đấy!"

"Đáng đời, ta không thèm đau xót ngươi đâu!"

Vương Hiểu Linh đắc ý cười cười, ngoài miệng tuy mạnh mẽ như vậy, nhưng ánh mắt dần trở nên thân thiết tình cảm, bàn tay trắng nõn non mềm kia không ngừng vuốt ve mu bàn chân bị máu đọng sưng vùi, chỉ chốc lát sau, vết thương của hắn đã khá hơn nhiều.

"Lanh canh, người đối với ta thật tốt, cám ơn!"

Hạ Phong Ngân nói xong, đột nhiên kéo Vương Hiểu Linh ôm vào trong lòng, nàng vẫn mặc cái bộ sườn xám của ngày hôm qua, ôn nhu xinh đẹp, đoan trang mà lại hào phóng, bộ ngực sữa cao ngất phập phồng, vòng eo nhỏ như rắn nước vậy, một vòng tay cũng có thể nắm chặt, đôi chân thon dài mượt mà bị bó chặt trong chiếc vớ màu da trong suốt, cực kỳ gợi cảm, da thịt căng bóng trơn mềm lại cực kỳ co dãn, tựa như thiếu nữ mười tám đôi mươi, có thể thấy được nàng bình thường đã dành rất nhiều thời gian để bảo dưỡng.

Vương Hiểu Linh bị Hạ Phong Ngân ôm chặt như vậy, cảm nhận được dương cương khí tức tỏa ra từ trên người hắn, toàn thân mềm yếu vô lực, nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không thể để cho Hạ Phong Ngân làm tới, nếu không nhất định nàng sẽ không thể thoát khỏi được nữa.

Vương Hiểu Linh liều mạng đẩy Hạ Phong Ngân ra, nhưng hắn lại ôm càng lúc càng chặt hơn, môi cũng xông tới, phủ lên đôi môi hồng nôn ướŧ áŧ của nàng, dùng đầu lưỡi điêu luyện hung hăng càn quét, tận tình thưởng ngoạn.

Nhưng điều khiến cho Hạ Phong Ngân cảm thấy thất vọng là, Vương Hiểu Linh tuyệt không phối hợp, liều mạng đóng chặt miệng mình lại, cắn răng thật chặt, Hạ Phong Ngân bất đắc dĩ, chỉ đành chiếm chút tiện nghi trên môi của nàng, cùng lúc đó, ma thủ của hắn cũng xoa tới bộ ngực sữa của nàng, cách lớp sườn xám ra sức vuốt ve, rất nhanh hắn đã tìm thấy hai đầu ti nho nhỏ xinh đẹp, bóp bóp mất cái rồi nhẹ nhàng, vuốt ve, xoa nắn, rất nhanh, đầu ti nàng trở nên cương cứng.