Đang lúc Hạ Phong Ngân cùng Tử Yên trầm mê trong ái tình hoan lạc, Tiếu Tư Nhã cùng Vương Hiểu Linh đi dạo quanh trường học, rồi sau đó Tư Nhã muốn đi đến phòng họp chủ nhiệm lớp, cho nên mới đưa chìa khóa nhà cho Vương Hiểu Linh cầm, rồi một mình đi đến phòng họp.
Vương Hiểu Linh một mình đi dạo thêm một chút, thấy đoi đói, liền đi về nhà, nhẹ nhàng mở cửa chống trộm ra, lập tức nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập cùng với tiếng rêи ɾỉ dụ người: "Phong Ngân… Chồng yêu… Giỏi quá… Mạnh nữa lên… Dùng sức… ư… ư… Em muốn bay… Ah… Ah…"
Một Vương Hiểu Linh đã trải qua bao sóng gió cuộc đời đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nàng đỏ bừng, chuẩn bị lui ra khỏi cửa, tiếp tục đi dạo thêm lúc nữa rồi mới về, nhưng lúc này, tiếng rêи ɾỉ bên trong phòng ngủ lại vang lên, sóng sau xô sóng trước, tiếng rêи ɾỉ thở dốc như chạy theo bên người, tuyệt đối không gì có thể so sánh được.
Vương Hiểu Linh trong lòng rối loạn…, nàng muốn rằng có thể nhanh chóng thoát khỏi cái nơi đầy cám dỗ này, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến nàng đứng khựng tại chỗ, rốt cục, Vương Hiểu Linh cũng không ngăn nổi sự tò mò của mình, rón rén đi đến phòng ngủ bên cạnh.
Cửa phòng ngủ không có đóng, Vương Hiểu Linh vừa ngó vào bên trong, đã thấy một bộ phim con lợn đầy sống động, tối hôm qua cái tên con rể Hạ Phong Ngân này vừa phi lễ với mình bây giờ lại áp chặt lên người con gái của nàng, phần eo không ngừng động, hai người kết hợp chung một chỗ phát ra âm thanh “Ba Ba Ba” không ngừng.
Tiếng thở dốc của Hạ Phong Ngân cùng với âm thanh rêи ɾỉ của Tử Yên, hòa với thanh âm bạch bạch da thịt, nệm cao su không chịu nổi gánh nặng rung lắc dữ dội, trở thành âm thanh nguyên thủy nhất của sự sống, mê người vô cùng, không ngừng đánh vào mang tai của Vương Hiểu Linh, thân thể mềm mại nhạy cảm của thục phụ dần dần nóng lên, trái tim không ngừng đập bịch bịch chạy loạn.
Mặc cảm đạo đức sâu trong lòng của Vương Hiểu Linh đang reo hò không thôi, muốn nàng bỏ đi thật nhanh, nhưng hai chân nàng lúc này mềm nhũn vô lực, thậm chí ngay cả nhấc lên cũng không nổi, cuối cùng chỉ đành tựa vào cánh cửa, len lén nhìn đôi nam nữ trẻ đang giao hoan.
Hạ Phong Ngân dùng lực lớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tử Yên vong tình kêu lớn: "Phong Ngân… Anh nhanh nữa… Mạnh nữa lên… Thêm chút nữa… Ah… Ah… Sướиɠ… Thêm lực nữa lên… Ah… Ah…"
Hạ Phong Ngân quỳ ở trên giường, đặt cặp đùi xinh đẹp ngọc ngà của Tử Yên lên vai của mình, như vậy càng có thể dễ dàng tiến vào hơn, xô vào người nàng như những cơn sóng đánh vào một con thuyền nhỏ.
Vương Hiểu Linh núp bên cửa nhìn trộm, hô hấp dần trở nên thô trọng, nàng nghĩ thầm trong lòng, con gái mình bình thường an tĩnh đứng đắn như vậy, bây giờ sao lại rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ lớn tiếng như vậy, nhìn vẻ mặt tràn ngập ý da^ʍ của con bé, là có thể đoán ra được Tử Yên lúc này đang cực kỳ sướиɠ khoái rồi, xem ra công phu trên giường của tên nhóc Hạ Phong Ngân này không tồi.
Nghĩ đến đây, Vương Hiểu Linh đột nhiên nhớ tới chuyện của mình tối hôm quá, lúc đó nàng bị Hạ Phong Ngân vuốt ve hôn hít toàn thân mà lên tới tận cao trào, nếu hắn thật sự cắm vào..., vậy chẳng phải là cao trào liên tục không thôi, sung sướиɠ dục tiên dục tử sao.
Ta sao lại có ý nghĩ như vậy chứ! Đó là con rể tương lai đó! Vương Hiểu Linh dùng sức lắc lắc đầu của mình, tận lực xóa bỏ đi cái ý nghĩ đen tối vừa rồi với Hạ Phong Ngân ra ngoài.
Vương Hiểu Linh lại nằm úp bên cạnh cửa, thì thấy Hạ Phong Ngân cùng Tử Yên đổi tư thế tiếp tục chinh chiến.
Tử Yên bị Hạ Phong Ngân trêu đùa nghịch như vậy, hai mép bím đỏ mọng như là miệng cá chép đang kiếm đồ ăn, nhưng mãi vẫn không tìm thấy mồi, đôi môi anh đào khẽ mở, nũng nịu nói: "Nha… Anh yêu… Chồng à… Xin anh đấy… Đừng trêu bảo bối của Tử Yên nữa mà… Chồng thân ái… Tử Yên thèm c-c của anh lắm… Anh… Mau đâm vào đi… Bím em ngứa lắm rồi… "
Nhìn bộ dạng đói khát thèm thuồng của Tử Yên, Hạ Phong Ngân nhắm ngay vào lỗ bím đang cuồn cuộn dâʍ ŧᏂủy̠, dũng mãnh đâm vào một cái, một phát lút cán, hắn thi triển cái thứ tuyệt kỹ la hán đẩy xe bò, liều mạng đâm thụt, côn ŧᏂịŧ nhét chặt chẽ vào trong lỗ bím hồng hào, sâu đến tận đáy, khiến cho Tử Yen cả người mê dại, sung sướиɠ vô cùng.
"Ôi… Phong Ngân… Chồng yêu… Sướиɠ quá… ư… ư… hừ… Tuyệt quá… Tử Yên muốn bay… nha… Tử Yên cho anh hết… Em là người của anh… Ah… Ah… Đ-t mạnh nữa lên… Ah… Ah…"
Tử Yên tâm hoa nộ phóng, như say như mê, dồn dập nức nở, sự an tĩnh hàng ngày mất đi hoàn toàn, côn ŧᏂịŧ hung hăng đút vào, ra ra vào vào trong mật huyệt của nàng, đôi lông mày co rút dữ dội: "Ô ô… Sướиɠ chết… Thoải mái… Quá thoải mái rồi… ư… ư… Tử Yên… Ra… Em ra… ah…." Tử Yên cực khoái đến độ hồn phi phách tán, một luồng ngọc dịch nồng ấm tiết ra từ sâu trong tiểu huyệt.
"Nha… Thật thoải mái… Sướиɠ chết Tử Yên rồi… Chồng ơi… Anh giỏi quá đi mất… Bím của Tử Yên… Bị chọc thật là sướиɠ mà… ư… ư…"
Mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Hạ Phong Ngân đẩy nhanh tốc độ, sau hơn chục phát nhấp điên cuồng, sau hơn mười phát, rốt cục cũng không thể giữ nổi nữa: "Tử Yên bảo bối… Sướиɠ quá đi a… Bím của vợ… hút anh thật là sướиɠ"
Tử Yên si mê thở hổn hển nằm bẹp trên giường, Hạ Phong Ngân nằm lên người của nàng, tưới tắm cho cái bím non múp míp, sau một hồi kí©ɧ ŧìиɧ dâʍ ɭσạи lên cao trào thì mồ hôi đầm đìa, thỏa mãn thầm lặng ôm nhau nằm một chỗ.
Sau một hồi lâu, Tử Yên từ từ mới phục hồi tinh thần trở lại, nhưng thấy ga giường ướt sũng một mảnh, nhớ lại cơn triền mien giao hoan vừa rồi, thật sự vô cùng sảng khoái, khiến cho người ta có cảm giác lưu luyến không quên, nàng ôm lấy Hạ Phong Ngân, chủ động tiến tới bắt đầu hôn hắn..., đồng thời sử dụng cơ thể đẫy đà khiêu gợi kề sát vào ngực Hạ Phong Ngân, hắn cũng nhiệt tình đáp lại, quấn lấy má trắng môi thơm không rời, hai tay sờ loạn lần mò lưng trần bóng loáng, khiến nàng ngứa ngáy không thôi: "Tử Yên bảo bối… Em lúc nãy có sướиɠ không… Chồng làm thỏa mãn được em chứ?"
Tử Yên e lệ thấp giọng nói: "Ân… Phong Ngân… Chồng yêu của em thật lợi hại… Tử Yên bị anh chơi sướиɠ đến chết mất thôi… Bây giờ vẫn còn đang run rẩy nè!"