Bề ngoài càng đoan trang cao quý, thì nội tâm của nàng càng tràn đầy lửa nóng, một khi châm ngòi lên, vậy thì không khác gì núi lửa phun trào không thể vãn hồi, nhạc mẫu Vương Hiểu Linh sau khoảng thời gian đói khát được giải phóng, ngọc thể non mềm khẽ run rẩy, mị nhãn híp lại, câu hồn đoạt phách, diêm dúa lẳиɠ ɭơ mê người. Hơn nữa dưới thân Hạ Phong Ngân nhịp nhàng uyển chuyển, bờ mông tuyết trắng căng tròn không ngừng lao lên nghênh đón, cặρ √υ' non mềm vung vẩy, khiến cho Hạ Phong Ngân hồn phi phách tán, tâm tình mãnh diêu, dục hỏa nóng cháy bùng nổ.
Hạ Phong Ngân không ngừng cọ sát lấy da^ʍ huyệt của Vương Hiểu Linh, hôn lấy má lúm đồng tiền dễ thương của nàng, nhẹ nhàng nói: "Linh Linh, không ngờ em chảy nhiều nước quá nha!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vương Hiểu Linh nhất thời đỏ bừng, làm nũng nói: "Ân, đều là tại anh —— làm hại người ta ra nhiều như vậy —— nha, đại bảo bối —— oan gia —— người ta muốn bị chàng sáp —— a —— ai da!"
Hạ Phong Ngân cười cười, khoái ý mà nói: "Linh Linh, hôm nay ta làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ của em chảy ra hết a, quất đến tối luôn!"
"Đừng mà!"
Vương Hiểu Linh rên hừ một tiếng, miệng rêи ɾỉ nói: "Ai da —— ân —— hừ hừ, Phong Ngân, anh thật sự nhẫn tâm làm Linh Linh —— làm Linh Linh mệt chết a —— ai da —— anh hư quá đi!"
"Ai bảo em lại xinh đẹp như vậy cơ chứ? Mị thái động lòng người, vừa tao vừa lãng, ở trên giường lại là da^ʍ phụ cuồng hoan, làm sao ta nhịn nổi? Xem ra sách nói không sai, nữ nhân càng đoan trang thì càng dâʍ đãиɠ a!"
"Anh mới dâʍ đãиɠ đó!"
Vương Hiểu Linh hờn dỗi một tiếng, lại bị Hạ Phong Ngân tiến nhập càng thêm mãnh liệt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra thanh âm không thể da^ʍ tao hơn: "A a, Phong Ngân, anh thật muốn mạng của Linh Linh mà —— ân, con rể tốt, anh là khắc tinh của Linh Linh —— đại bảo bối vừa thô vừa —— vừa dài, so với cục sắt —— còn cứng hơn, nện Linh Linh sướиɠ muốn chết —— a —— a —— Linh Linh thật khoái hoạt ——muốn bay a!"
Vì phối hợp với Hạ Phong Ngân, Vương Hiểu Linh cũng đem ra tất cả vốn liếng, âʍ ɦộ gia tăng tốc độ, nuốt vào phun ra không ngừng, đầu khấc của hắn như bị răng nanh cắn vào vậy, khiến cho Hạ Phong Ngân cả người tê tê, giống như bị hàng vạn con kiến chui vào, nhiệt huyết sôi trào, như lên mây, phiêu phiêu dục tiên dục tử: "Linh Linh, thật thoải mái, da^ʍ huyệt của Linh Linh thật lợi hại, ta sướиɠ muốn chết!"
"A! A! Con rể tốt, Linh Linh không chịu nổi, Linh Linh sắp bay rồi a… a…!"
Vương Hiểu Linh cả người run rẩy một trận, hai bên mép thịt mũm mĩm bên trong không ngừng co rút, bất chợt hét lên một tiếng, toàn thân cứng ngắc, sóng trào mãnh liệt, toàn thân chỉ có dư vị kɧoáı ©ảʍ tràn ngập.
Hạ Phong Ngân vẫn còn đang tiếp tục cày cấy thì thấy huyệt động bên trong co rút mãnh liệt, hoa tâm của Vương Hiểu Linh nhéo mạnh vài cái, bị một trận nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cho hắn không nhịn được nữa, một dòng dương tinh nóng bỏng, bắn thẳng sâu vào trong tử ©υиɠ của nàng, khiến nàng cả người lại run run, hai thân thể nóng bỏng cùng nhau tê dại trong say mê kɧoáı ©ảʍ giao hoan dâʍ ɖu͙©.
Qua thêm vài phút đồng hồ, hai người mới từ trong dư vận cao trào đi xuống, dần dần thư giản trở lại, Hạ Phong Ngân xụi lơ nằm trên ngọc thể lõα ɭồ của Vương Hiểu Linh, nàng đưa cánh tay ngọc ngà ôm chặt lấy hắn: "Vừa rồi thật sự rất thoải mái a! Em chưa bao giờ có được cảm giác sung sướиɠ như thế!"
Vương Hiểu Linh mỉm cười thỏa mãn. Hiền lành, hòa ái, kiều diễm, quyến rũ, ngượng ngùng, phong tình vạn chủng, dáng vẻ ngàn vạn. Hạ Phong Ngân si ngốc nhìn mẹ vợ tương lai này, tuyệt thế giai nhân khiến cho hắn si mê không rời.
Hạ Phong Ngân vuốt ve bầu vυ' to tròn mềm mại của nàng, cười da^ʍ đảng hỏi: "Linh Linh có thích bảo bối của ta hay không? Thêm một lần nữa nhé?"
Vương Hiểu Linh mị nhãn lưu xuân, xấu hổ nhìn hắn: "Thích, rất thích, tuy rằng hơi to một chút, làm người ta đau muốn chết, nhưng sướиɠ quá đi mất. Có nữ nhân nào không thích được một con trym đặc biệt lớn đυ.c vào trong tiểu huyệt cơ chứ? Đương nhiên nếu như là xử nữ mà nói..., lần đầu tiên sẽ hơi khổ một chút. Không thể nhờ rằng anh ngoài việc nói năng ngọt xớt, lại còn có tiền vốn lớn như vậy, Linh Linh hiện tại hạnh phúc chết đi được!"
Có thể để cho một người luôn thẹn thùng, đoan trang hiền lành như Vương Hiểu Linh nói ra lời tâm tình như vậy, hắn tất nhiên là vui sướиɠ vô hạn, thấy Vương Hiểu Linh lúc này mị nhược kiều hoa, ngượng ngùng khiến người ta say mê, tính trẻ con chợt nổi lên, hắn làm bộ như chưa nghe rõ cúi đầu xuống, ghé lỗ tai tới trước miệng nàng, hỏi: "Linh Linh, em vừa nói gì vậy, ta nghe không có rõ, em nhắc lại lần nữa a?"
"Đại bại hoại, chỉ biết khi dễ người ta!"
Vương Hiểu Linh dịu dàng nói: "Ai bảo anh không chịu tập trung, mắc cỡ chết đi được, không nói!"
"Hảo Linh Linh, nói lại một lần đi mà, lần này ta nhất định nghe rõ!"
Thấy Hạ Phong Ngân chân thành như vậy, Vương Hiểu Linh không thể từ chối, lại mắc cỡ đỏ mặt, cố gắng ức chế xấu hổ trong lòng nói lại một lượt.
Sau khi nói xong, Vương Hiểu Linh thoáng nhìn Hạ Phong Ngân đang tươi cười, liền biết mình bị lừa rồi: "Phong Ngân, anh xấu lắm, chỉ biết gạt người ta!"
Giờ này khắc này Vương Hiểu Linh chả có nét nào giống mẹ vợ tương lai cả, mà chỉ giống như một tiểu thư được nuông chiều đang đắm chìm trong mối tình đầu vậy.
Hạ Phong Ngân cười nói: "Ta sao lại thành kẻ lừa gạt rồi?"
"Anh thế nào tự mình biết!"
Trêu đùa thiếu phụ xinh đẹp như thế này, hương vị quả thật khác biệt, Hạ Phong Ngân cười nói: "Vậy phạt ta phải đem bảo bối ra cho Linh Linh nếm thử a !"
Nói xong, Hạ Phong Ngân giơ cao bảo bối bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Lần này Vương Hiểu Linh ăn ý hơn nhiều, không có lần nào bị trơn trượt ra ngoài cả. Nhạc mẫu cùng con rể kɧoáı ©ảʍ không ngừng, tiêu hồn thực cốt, Hạ Phong Ngân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ hưng phấn, dục hỏa tăng vọt, không chút kiêng kỵ ra sức động cây gậy cứng rắn không lồ sáp vào lỗ thịt non nhỏ bé mất hồn của nhạc mẫu Vương Hiểu Linh này.
"A —— nha —— nga, Phong Ngân, chàng chọc vào tiểu huyệt Linh Linh thật là thoải mái —— bảo bối —— dùng sức, nhanh hơn chút nữa!"
Mông Vương Hiểu Linh dùng sức vội vàng động về phía trước, đùi ngọc thon dài trắng nõn dạng rộng ra lấy chỗ cho côn tịt của hắn dễ tiến vào, động đào nguyên bên trong như dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Hạ Phong Ngân thấy Vương Hiểu Linh mặt mày hàm xuân say mê kiều mỵ, rêи ɾỉ như oanh thanh yến ngữ ý loạn thần mê, tìиɧ ɖu͙© phấn khởi, không chút kiêng kỵ điên cuồng đút vào cọ xát lấy bốn vách tường thịt non bao quanh.
Nhạc mẫu cùng con rể đua nhau lêи đỉиɦ, lũ lụt triền miên, phiêu phiêu dục tiên dục tử. Hai người chú tâm say đắm trong cảm giác này, chỉ biết toàn lực nghênh đón đối phương. Cuối cùng một luồng kɧoáı ©ảʍ đánh mạnh xuống, hai người đồng thời tiết thân, Hạ Phong Ngân vội vã rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, cắm thẳng vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trọn vẹn không hụt giọt nào bắn thẳng vào trong cổ họng, mà Vương Hiểu Linh cũng không ghét, khéo léo nuốt xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn cùng đầu lưỡi non nớt liếʍ láp qua lại đầu khấc nhớp nháp, giúp hắn rửa ráy sạch sẽ.