Hậu Cung Dưới Trần Gian

Chương 114: Ăn mẹ vợ xinh đẹp (6)

Nữ nhân 40 như hổ như lang, là thời điểm du͙© vọиɠ mãnh liệt nhất, khẩu vị cũng cực kỳ lớn, nhưng Hạ Phong Ngân cư nhiên làm Vương Hiểu Linh suýt thì ngất luôn, từ đó có thể thấy được hắn ở phương diện này dũng mãnh đến mức nào.

Vương Hiểu Linh thỏa mãn nằm ở trong lòng Hạ Phong Ngân, đôi tay trắng nõn vuốt ve l*иg ngực cường tráng rắn chắc của hắn: "Phong Ngân, chỉ hi vọng có thể được nằm cạnh chàng như thế này cả đời, mặc kệ mọi thứ!"

Đây cũng không phải là lần đầu Hạ Phong Ngân nghe nữ nhân của mình nói mấy lời kiểu kiểu như này, Đặng Xuân Hàm lúc trước cũng từng nói những câu tương tự, nhưng xuất phát từ trong miệng của người mẹ vợ này, cảm thấy vừa tự hào vừa khổ sở, tự hào chẳng những có thể chinh phục được thân thể của nhạc mẫu Vương Hiểu Linh, mà còn câu được luôn cả trái tim của nàng, nhưng khổ một cái, những lời này chỉ có thể là ảo ảnh, không có khả năng thực hiện, muốn Hạ Phong Ngân vứt bỏ bất cứ ai, hắn cũng đều không làm được.

Hạ Phong Ngân vuốt ve ngọc nhũ no đủ của Vương Hiểu Linh một cái, giận dữ nói: "Ta cũng muốn cùng nàng ở nơi này, làm một đôi vợ chồng thần điêu hiệp lữ, nhưng ta cũng không thể vứt bỏ Tử Yên các nàng được a, em là bảo bối của ta, các nàng cũng vậy!"

"Ân, em biết rồi!"

Vương Hiểu Linh cười cười nói: "Em cũng chỉ nói vậy mà thôi, nếu anh thật sự vì em mà vứt bỏ những người khác, thì kể cả em cũng sẽ tức giận đó, nói không chừng khi đó em cũng bỏ anh luôn a!"

Không phải chứ, lòng đàn bà đúng là mò kim đáy biển, may là vừa rồi không vì lấy lòng nàng mà đồng ý: "Các em đều là nữ nhân của ta, các em mà đã lọt vào mắt xanh của ta, chỉ sợ đời này đều là người của Hạ gia chúng ta rồi!"

"Không thèm a!"

Vương Hiểu Linh cực kỳ thỏa mãn, thời điểm được ở riêng với Hạ Phong Ngân, nàng lại giống một cô bé nghịch ngợm vui vẻ cười rộ lên.

"Không thể nào, chẳng lẽ Linh Linh không một cùng ta thành một đôi uyên ương sớm tối bên nhau sao?"

"Không phải!"

Vương Hiểu Linh trong mắt lóe lên một tia nhu tình, nói: "Chúng ta chẳng những đời này là người của Hạ gia, kiếp sau cũng như vậy, anh có muốn không?"

"Muốn, đương nhiên là muốn rồi!"

Hạ Phong Ngân cao hứng thiếu chút nữa nhãy cẫng lên, diễm phúc lớn như vậy chỉ có thể là được trời cao chiếu cố mà thôi, thật là sướиɠ đến ngây người! Hạ Phong Ngân nằm mơ cũng muốn điều đó!

Đột nhiên Vương Hiểu Linh tựa như nhớ ra gì đó, ngượng ngập nói: "Phong Ngân, nếu nhỡ đâu ta sinh ra đứa nhỏ, anh nói xem nó nên gọi anh là gì?"

Vãi, ta chưa bao giờ nghĩ tới cái điều này luôn á! Hạ Phong Ngân trầm tư một chút, cười nói: "Ta biết nên gọi là gì rồi?"

"Gọi là gì?"

Vương Hiểu Linh vội vàng hỏi.

"Đương nhiên là kêu ba ba rồi!"

Hạ Phong Ngân cười lớn, nhưng hắn vẫn chưa muốn sanh con với Vương Hiểu Linh, như vậy sẽ mang đến phiền toái rất lớn, nhớ tới chuyện ân ái của mình lúc nãy, liền hỏi: "Linh Linh, vừa rồi ta bắn vào trong, nói không chừng ngày mai sẽ có một tiểu tử béo tròn xuất hiện đó!"

"Không có đâu!"

Vương Hiểu Linh hờn dỗi một tiếng nói: "Bây giờ đang là kỳ an toàn, bắn vào bao nhiêu cũng không sao hết!"

"Thật vậy à?"

Hạ Phong Ngân đối với sinh lý của nữ nhân thì không hiểu cái gì cả, thấy Vương Hiểu Linh khẳng định như vậy, hắn liền áp vào thân thể mềm mại cực kỳ co dãn của nàng, đôi sắc thủ lại vuốt ve trên da thịt kiều nộn mọng nước: "Vậy thì nay ta phải rót bên trong cho đầy a, buổi chiều ta phải đi Macao rồi!"

"Không cần! Người ta bây giờ bên dưới vẫn còn đau a!"

Vương Hiểu Linh cười duyên dùng bàn tay nhỏ bé che đi tiểu huyệt đang sưng đỏ lên của mình kỳ quái hỏi: "Phong Ngân, anh đi Macao làm gì?"

Xem ra lại phải giải thích lại thêm một lần nữa rồi, Hạ Phong Ngân cười giải thích giống hệt như lúc nói với Lý Nhược Tích cùng Đặng Xuân Hàm, Vương Hiểu Linh dù sao cũng là nữ nhân đã trải qua bao mưa gió, nghe Hạ Phong Ngân nói xong, liền đem một chút nhắc nhở giang hồ hung hiểm cùng với một số kỹ xảo phòng thân nói cho Hạ Phong Ngân.

Hai người ôm nhau nằm hàn huyên một hồi, liền nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

"Nguy rồi!"

Vương Hiểu Linh nghe thấy tiếng đập cửa, nhất thời tỉnh táo lại sau sự say mê của du͙© vọиɠ, vừa rồi chỉ lo cùng Hạ Phong Ngân mây mưa không ngừng, vậy mà quên luôn giờ giấc, nhìn nàng vội vàng mặc quần áo như vậy, Hạ Phong Ngân không khỏi thấy buồn cười, hắn không chút hoang mang mặc lại quần áo tử tế, đi tới phòng khách, mà Vương Hiểu Linh sửa sang xong xuôi giường chiếu liền đi theo sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa nhìn cũng biết là có chuyện trong lòng.

Hạ Phong Ngân trấn an Vương Hiểu Linh một chút, sau đó ở sau cửa cười lên ha hả.

"Hình như là tiếng của Phong Ngân thì phải?"

Bên ngoài vang lên giọng ngọt ngào của Tiếu Tư Nhã.

"Ta sớm đoán được rồi!"

"Cũng chỉ có Phong Ngân mới bướng bỉnh như vậy, khóa xích cửa lại trêu chọc chúng ta!"

"Phong Ngân, mở cửa đi!"

Tiếu Tư Nhã ở bên ngoài nũng nịu nói.

"Không sao! Em cứ xuống bếp đi!"

Hạ Phong Ngân lại vui cười hai tiếng, thấy hai má Vương Hiểu Linh đang đỏ bừng dần dần khôi phục bình thường, liền bảo nàng đi xuống phòng bếp nấu cơm, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ như vậy, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hạ Phong Ngân mở cửa, cười xấu xa nói: "Hai lão bà đã về rồi, ta chờ hai người thật là khổ cực a, hì hì!"

Tử Yên hừ một tiếng nói: "Chúng ta về nhà, anh lại còn khóa trái cửa ở trong nữa, không muốn chúng ta vào hả!"

Hôm nay Tử Yên mặc một bộ áo váy xinh đẹp, cùng với da thịt trắng nõn kia tạo thành hai mảng đối lập, cặp bú đầy đặn kiên đỉnh nhô cao, ba đào phập phồng, lên xuống sinh động, mê người vô cùng, mái tóc đen nhánh nhu thuận sau lưng, duyên dáng yêu kiều.

Tiếu Tư Nhã không hổ là hảo tỷ muội với Tử Yên, cũng mặc nguyên một bộ giống hệt, chẳng qua là dùng màu vàng nhạt thôi, kết hợp với dáng người đầy đặn phối hợp, ngựcTư Nhã so với Tử Yên còn lớn hơn, Hạ Phong Ngân không trả lời câu hỏi của Tử Yên, mà là vươn hai cái tay hư hỏng chộp lấy ngực sữa của hai nàng sờ soạng một chút, cười nói: "Vợ à, nơi này của các em càng lúc càng lớn rồi đấy, chắc sắp tới được ghi vào kỉ lục guiness cũng nên a!"

"Anh mới ghi vào kỉ lục guiness ý!"

Tiếu Tư Nhã thẹn thùng đẩy tay hắn ra, vừa bực mình vừa buồn cười nũng nịu nói: "Đều tại anh sờ nó to ra á..., trước kia đâu có lớn như vậy, từ sau lần đó nó lại trở nên lớn hơn! Phong Ngân, anh thích không?"

"Thích, thích cực kỳ!"

Hạ Phong Ngân mê đắm nhìn đôi ngọc nhũ mê người của hai nàng, hận không thể lập tức nhào tới chà đạp một phen, đương nhiên, Hạ Phong Ngân thích, hai nữ trong lòng cũng vô cùng vui sướиɠ.

Tử Yên cười nói: " Sao hả, vẫn đứng ở cửa, không để cho chúng ta đi vào sao?"

"Ân, vào đi!"

Hạ Phong Ngân ngượng ngùng cười cười, đây là nhà của hai nàng, tự mình vô lễ chặn cửa, Tử Yên liền chạy vào phòng bếp chào mẹ báo mới về, từ nhỏ đi theo mẫu thân lớn lên, là một người con gái hiếu thuận.

Hạ Phong Ngân cũng muốn đi vào theo, lại bị Tiếu Tư Nhã lôi vào phòng ngủ.

"Phong Ngân, lão công, em nhớ anh muốn chết!"

Tiếu Tư Nhã đóng cửa phòng ngủ lại, chủ động ôm hôn Hạ Phong Ngân, xem ra lâu ngày không gặp, sớm đã tư xuân rồi, Hạ Phong Ngân ôm lấy eo nhỏ mềm mại của nàng, tận tình đáp trả, quấn quít không ngừng.

"Ô ô!"

Lưỡi của nàng bị Hạ Phong Ngân ngậm trong miệng, nước miếng ngọt ngào bị Hạ Phong Ngân ăn sạch sẽ, trong lúc hôn môi, một bàn tay ma quái của Hạ Phong Ngân đã chộp lấy ngọc nhũ của nàng mà vuốt ve, nhiều ngày không gặp, nơi này sờ vẫn sướиɠ như vậy, khiến cho người ta lưu luyến.

"Phong Ngân, em nhớ anh lắm, nhớ lắm luôn!"

Hạ Phong Ngân nói: "Tư Nhã, xuống ăn cơm trước, xong xuôi rồi làm chuyện đó a!"