"Phong Ngân!"
Vương Hiểu Linh hai mắt say mê lờ đờ thở hổn hển rù rì nói.
"Linh Linh, anh yêu em! Hảo hảo hưởng thụ tình yêu của anh a!"
Hạ Phong Ngân tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt, nhưng lần này nụ hôn của hắn mang theo đói khát cùng du͙© vọиɠ, cuồng dã lần dò ở trong miệng nàng, không ngừng nuốt lấy nước miếng ngọt ngào.
Nhạc mẫu Vương Hiểu Linh, mỹ phụ gần bốn mươi tuổi xuân tâm manh động, xuân tình khó nhịn, nàng kìm lòng không được luồn tay vào trong áo sơ mi của hắn, dùng ngón tay khẽ vuốt ve, ngón chân cũng ma sát bắp chân của hắn. Sung sướиɠ kɧoáı ©ảʍ truyền tới, khiến cho nàng vặn vẹo theo bản năng trong l*иg ngực của hắn, cho đến khi bảo bối trong quần Hạ Phong Ngân cương cứng nóng bỏng, cọ cọ vào giữa hai chân nàng.
Giày vò thân thể theo kiểu này, lập tức đã thổi bùng ngọn lựa du͙© vọиɠ ẩn dấu trong lòng mỹ phụ Vương Hiểu Linh càng thêm mạnh mẽ.
Hai má Vương Hiểu Linh từ trắng nõn trở nên diễm lệ đỏ hồng, mang theo vẻ quyến rũ kiều mị; hô hấp cũng lập tức trở nên dồn dập, cặρ √υ' đầy đặn cao ngất không ngừng được tình lang Hạ Phong Ngân của mình không ngừng xoa nắn, khiến cho hai đầu ti xinh đẹp nhỏ nhắn cũng dần trở nên cứng rắn đứng thẳng, u cốc tăm tối bí ẩn phía dưới, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt sớm đã cuồn cuộn ào ra.
Bạn đang đọc truyện Hậu Cung Dưới Trần Gian tại website MyTruyện(.)Com
Hạ Phong Ngân không có vội vàng áp lên thân thể tuyết trắng đầy đặn kia, mà chỉ chống đầu nằm nghiêng bên cạnh nàng, đại bảo bối đặt lên đùi nàng ôn nhu nói: "Linh Linh, cầm nó giúp ta!"
Vương Hiểu Linh ngẩng mặt lên cười thanh lệ, xấu hổ nhìn Hạ Phong Ngân, nhưng tính cách nàng ôn nhu hiền thục, đối mặt với tình lang không thể không thuận theo, năm ngón tay ngọc ngà từ từ tiến đến cầm lấy trym hắn, cảm nhận được nhịp đập thình thịch nóng bỏng, càng khiến cho nàng thêm ngượng ngùng.
"Hảo Linh Linh, sục giúp ta đi! Cảm nhận sự hùng vĩ của nó a!"
"A! Đừng mà —— không nên nhìn đâu —— "
Vương Hiểu Linh thấy Hạ Phong Ngân với ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang vuốt ve sục sạo, khiến cho nàng thẹn thùng không thôi, Hạ Phong Ngân phát hiện, Vương Hiểu Linh mặc dù là một mỹ phụ thành thục, nhưng cũng có thời đêm so với tiểu nữ sinh còn e thẹn hơn.
"Vợ đẹp như vậy không nhìn, chẳng phải là ngu ngốc sao? Nữ nhân xinh đẹp không phải rất thích mèo khen mèo dài đuôi sao,
thậm chí còn là được người đàn ông của nàng thưởng thức tán thưởng a!"
Tay Hạ Phong Ngân đặt lên cặρ √υ' đầy đặn trắng nón, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve, thành các loại hình thù khác nhau, Hạ Phong Ngân không khỏi ca ngợi nói: "Quá đẹp, loại xúc cảm này đủ để khiến ta cả đời không quên a."
Luôn luôn văn nhã đoan trang thanh tú hiền thục như Vương Hiểu Linh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên mê loạn: "A —— ân —— ân —— ân —— a -"
"Linh Linh, dùng miệng nhỏ của em liếʍ nó giúp anh!"
Hạ Phong Ngân nói xong, đưa đại nhục bổng của mình dí dí vào đôi môi khiêu gợi nhỏ nhắn của nàng. Đầu khấc của hắn không ngừng chọc chọc vào, tựa hồ như là đang gây hấn, lại giống như chờ mong được thục phụ xinh đẹp này có thể dùng miệng giúp cho hắn đạt được kɧoáı ©ảʍ mất hồn.
Vương Hiểu Linh đã sớm quên đi thân phận của mình, chỉ nghĩ đến giao hoan, nhận lấy sự thỏa mãn sung sướиɠ kia, nàng ai oán xấu hổ trừng mắt nhìn Hạ Phong Ngân, rồi đưa cái lưỡi thơm tho ngọt ngào chủ động liếʍ láp lấy đầu ti của Hạ Phong Ngân, sau đó dần dần tiến xuống dưới, mị nhãn như tơ nhìn Hạ Phong Ngân, rồi chủ động cúi đầu, liếʍ láp lấy con quái vật lớn, thậm chí thỉnh thoảng còn ôn nhu hôn hít cúc hoa của hắn, khiến cho hắn sảng khoái tới cực điểm, không thể tin được Vương Hiểu Linh vừa rồi còn đang xấu hổ lại có kỹ thuật cao thâm như vậy, Hạ Phong Ngân nhịn không được gấp rút thở dốc, miệng phát ra thanh âm sảng khoái.
Vương Hiểu Linh cảm giác côn ŧᏂịŧ của Hạ Phong Ngân đã bành trướng tới cực điểm, đứng dậy dùng đôi tay quàng qua cổ, cặp đùi thon dài quấn ngang hông hắn. Hạ Phong Ngân quay người áp nhạc mẫu Vương Hiểu Linh ngã xuống giường, cười phóng đãng nói: "Linh Linh của ta hảo dâʍ đãиɠ nga! Da^ʍ huyệt ngứa rồi à, cần ta cắm vào giải khuây giúp em nha?"
Hạ Phong Ngân vừa nói chuyện vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một bên dùng sắc thủ vuốt ve lấy cặp đùi đầy đặn của nàng, một bên sờ nắn lấy u cốc ướŧ áŧ lầy lội nói.
"Muốn, em muốn lắm rồi! Muốn được đại nhục bổng của anh tiến vào chơi vào da^ʍ huyệt của em!"
Vương Hiểu Linh cúi đầu, tuy rằng đã cùng Hạ Phong Ngân làm đủ thứ rồi, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất là khi nói mấy lời thô tục kiểu này.
"Vậy em kêu một tiếng lão công cho anh nghe a!"
"Không đâu! Anh là con rể của người ta a! Làm sao có thể gọi là lão công được!"
Vương Hiểu Linh nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, Hạ Phong Ngân chính là con rể tương lai của mình, mà mình bây giờ lại cùng hắn trần như nhộng, lại còn vừa ăn chuối của hắn nữa chứ, thực là mắc cỡ muốn chết!