Bờ mông Vương Hiểu Linh cực kỳ mềm mại, đùi của Hạ Phong Ngân tuy bị ép hơi chặt, nhưng cực kỳ sảng khoái, mũi hắn tiến ra sau ót của nàng, tham lam hít lấy hít để, hai mắt khẽ nhắm, cực kỳ say mê.
Vương Hiểu Linh thấy Hạ Phong Ngân kéo mình ngồi lên người, nhưng lại chậm chạp không nói gì cả, trong lòng kỳ lạ, quay đầu ra sau, mà mặt Hạ Phong Ngân vẫn chúi vào sau ót nàng, cho nên hai đôi môi vô tình áp vào nhau.
"Ta còn tưởng anh làm cái gì đó, thì ra là đang ôm cây đợi thỏ a!"
Vương Hiểu Linh cùng Hạ Phong Ngân hôn một cái, nhanh chóng dời cái miệng nhỏ nhắn ra, gắt giọng: "Anh thật giảo hoạt!"
"Oan cho ta quá!"
Hạ Phong Ngân lộ ra dáng vẻ vô tội cười nói: "Rõ ràng là tự em nhịn không được, quay đầu lại hôn ta đấy chứ!"
"Đại phôi đản, là anh hôn em mới đúng!"
Vương Hiểu Linh phản bác lại, vừa đáng yêu vừa quyến rũ, có nét phong vận đặc hữu của thục phụ, lại có nét thanh thuần hồn nhiên của thiếu nữ.
Thôi chót bị oan rồi, ta làm đại phôi đản luôn vậy, Hạ Phong Ngân không đợi Vương Hiểu Linh phản ứng kịp, lại tiến đến đôi môi nhỏ nhắn của nàng, Vương Hiểu Linh giãy dụa nhè nhẹ, rồi liền ngoan ngoãn đón lấy, hai người đầu lưỡi qua lại quấn quít, tham lam hút lấy mật dịch ngọt ngào trong miệng đối phương.
Sau một nụ hôn dài, Hạ Phong Ngân đột nhiên buông ra, ôm lấy thân thể mềm mại đàn hồi của nàng, cười hỏi: "Linh Linh, lần này em đến nhà của Tử Yên, là do nhớ ta đúng không?"
"Ân!"
Vương Hiểu Linh mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn dũng cảm thừa nhận..., nàng xoay người lại, đem trán mình chôn ở trong lòng Hạ Phong Ngân trong lòng, ôn nhu nói: "Từ sau lần gặp mặt trước, người ta trở về ngày đêm nghĩ về chàng thôi, thậm chí làm gì cũng thất thần, dù cố gắng thế nào cũng không quên được, cho nên mới viện đại một cái lý do lên đây!"
"Em đã nghĩ về anh như vậy rồi, thì dứt khoát ở bên cạnh anh đi, làm lão bà của anh, được không?"
"Như vậy sao được chứ?"
Vương Hiểu Linh trên mặt lộ ra vẻ buồn bã đau thương: "Anh là chồng sắp cưới của Tử Yên, mà con bé là đứa con gái bảo bối của em, em không thể làm hỏng hạnh phúc cả đời của con bé được, anh sau này phải đối đãi thật tốt với nó, không thể để cho nó chịu một chút xíu ủy khuất nào!"
Hạ Phong Ngân không khỏi vì tình thương vô tư của người mẹ mà làm cho cảm động, cam kết: "Linh Linh, anh chẳng những sẽ che chở Tử Yên, đem đến cho nàng hạnh phúc cả đời, mà cũng sẽ yêu em, trong lòng anh, các em đều là người phụ nữ của anh, mọi chuyện đều sẽ công bằng, tuyệt sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia!"
"Cám ơn anh, Phong Ngân! Có những lời này, lòng em đã rất thoải mái rồi!"
Vương Hiểu Linh đôi mắt hơi đỏ lên, đột nhiên nàng hít một hơi thật sâu cười nói: "Em vẫn chưa còn là nữ nhân chân chính của anh đâu!"
"Nhưng trong lòng của ta, em sớm đã thành lão bà của anh rồi!"
Hạ Phong Ngân đột nhiên thay đổi dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi, hai tay đặt lên bầu vυ' đầy đặn của nàng: "Anh bây giờ sẽ biến Linh Linh thành người phụ nữ chân chính của anh a! Hắc hắc!"
"Bại hoại, chờ một chút a!"
Vương Hiểu Linh dùng tay ngăn cản Hạ Phong Ngân, tuột từ trên người hắn xuống, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, khóa trái cửa lại, như vậy cho dù Tử Yên các nàng có chìa khóa, cũng không có khả năng vào ngay được.
"Linh Linh, em làm vậy cũng quá cẩn thận rồi a!"
Hạ Phong Ngân đứng dậy đi đến bên người Vương Hiểu Linh, đội tay vuốt ve kiều đồn mềm mại, mỉm cười trêu ghẹo nói.
"Tốt lắm! Như vậy chúng ta có thể thoải mái —— "
Vương Hiểu Linh không có nói thêm nữa, mà là biến thành hành động thực tế, nàng ôm lấy cổ của Hạ Phong Ngân, đem đôi môi non mềm điên cuồng hôn tới. Hạ Phong Ngân không ngờ rằng Vương Hiểu Linh luôn luôn đoan trang văn tĩnh như nàng mà khi kí©ɧ ŧìиɧ lại dã tính như vậy, làm một nam nhân, hắn đương nhiên sẽ không chịu yếu thế, đầu lưỡi của hai người tựa như hai con cá nhỏ tinh nghịch, chạy tới chạy lui, chơi đùa vui vẻ.
"A! Phong Ngân, đại phôi đản!"
Đột nhiên cảm nhận được Hạ Phong Ngân bắt đầu gặm cắm vành tai mềm mại, Vương Hiểu Linh lập tức cả người run rẩy, nội tâm tê dại, Hạ Phong Ngân không nói lời nào, Vương Hiểu Linh cũng không nói gì nữa, giãy dụa hưởng thụ đầu lưỡi của hắn liếʍ mυ'ŧ, dòng điện từ sâu bên trong cơ thể lan ra khắp người, nỉ non rêи ɾỉ: "Nga —— thật ngứa —— thật thoải mái!"
Thấy nhạc mẫu Vương Hiểu Linh thích ý khép hờ đôi mắt đẹp, Hạ Phong Ngân nói: "Linh Linh, chúng ta đi phòng ngủ được không?"
"Ân! Nghe lời anh!"
Vương Hiểu Linh mê say thâm tình nhìn Hạ Phong Ngân, Hạ Phong Ngân liền ôm nàng đi tới phòng ngủ của Tử Yên, vừa đi vừa nhìn Vương Hiểu Linh nằm trong lòng, thâm tình chân thành nói: "Linh Linh, em thật đẹp a!"
Vương Hiểu Linh được khen vừa hoảng vừa thẹn, giấu mặt vào trong l*иg ngực của hắn, Hạ Phong Ngân thuận thế ôm nàng ngã lên giường, nằm nghiêng tại bên người nàng, thưởng thức dung nhan mê người, một bàn tay ôn nhu vuốt ve nói: "Linh Linh, đồng ý với anh, vĩnh viễn không được rời xa, có được không?"
Thanh âm ôn nhu của hắn như hơi ấm lan tỏa, khiến cho Vương Hiểu Linh ấm áp không thôi.
"Ân, em đồng ý!"
Vương Hiểu Linh kiên định gật gật đầu: "Chỉ cần anh không đuổi, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh a!"
Vương Hiểu Linh đêm qua lúc tám giờ đã tới nhà của Tử Yên, vốn tính gọi Hạ Phong Ngân đến, nhưng lại sợ con gái hoài nghi, đêm qua nằm mộng cũng nghĩ đến vuệc được Hạ Phong Ngân ôm ấp thân thiết lưu luyến triền miên, làm hại nàng hôm nay sáng sớm đã phải thay qυầи ɭóŧ, cuối cùng nghĩ đến Hạ Phong Ngân, bèn đổi lấy qυầи ɭóŧ ren đen quyến rũ nhất.
"Linh Linh, lúc này đừng nghĩ gì nữa, chỉ cần ý loạn tình mê a!"
Tay của Hạ Phong Ngân trượt dần xuống dưới, từ từ cởi bỏ từng nút trên cái sườn xám của nàng, sau đó kéo xuống đến hông, ánh mắt chằm chằm không rời vào khe rãnh tuyết trắng mê người giữa hai vυ', cùng với áσ ɭóŧ đen đang gò ép chặt lấy bộ ngực căng trong.
"Hảo Linh Linh, vυ' em đẹp quá đi mất, để bỏ hoang như vậy thật phí của trời, cho ta xài nha!"
Cuối cùng, Hạ Phong Ngân đưa bàn tay tiến đến bao phủ lấy cặρ √υ' mềm mại, tràn đầy hưởng thụ vuốt ve xoa nắn.
Tuy rằng mấy lần trước đã cùng Hạ Phong Ngân hôn môi, nhưng Vương Hiểu Linh vẫn cực kỳ e thẹn, bây giờ là giữa ban ngày, hai người lại đi làm loại chuyện này, Vương Hiểu Linh sớm đã thẹn thùng đỏ ửng cả mặt, kɧoáı ©ảʍ khiến cho nàng thở hổn hển, xuân tâm nảy mầm, rù rì nói: "A —— ân! Phong Ngân —— "