Buổi tối, Lục Nghi Lam cùng Mai Tuệ Hân về lại nhà trọ, khi cả hai đi gần đến nơi thì các nàng gặp Hạ Ca trên đường ... nhìn giống như là đang đợi ai đó.
Lục Nghi Lam dừng lại trước mặt Hạ Ca, hỏi thăm "Ngươi làm gì ở đây ?"
Hạ Ca vốn là tới để gặp Lục Nghi Lam, nên khi nghe hỏi, nàng cũng theo lễ mà chào trước rồi nói sau "Thế tử, là tiểu thư của nô tì đang đợi ngươi ở bến thuyền"
Lục Nghi Lam "Trễ như vậy mà nàng ấy vẫn muốn gặp ta ?"
Hạ Ca gật đầu "Ân ..."
Lục Nghi Lam nghe vậy, đáp "Được rồi, sau khi đưa bạn ta về nhà trọ thì ta sẽ đến gặp nàng", nói xong liền muốn rời đi.
Bất ngờ, Hạ Ca chặn lại "Thế tử, tiểu thư của nô tì đã đợi hai canh giờ rồi ... người nên để vị cô nương này tự về nhà trọ đi"
Hạ Ca chính là thấy bất bình dùm Lâm Tuệ Hân, chẳng lẽ một nữ nhân bên ngoài lại còn quan trọng hơn cả thê tử. Huống chi nữ nhân này có tay có chân, việc gì Lục Nghi Lam phải cần đưa về.
Lục Nghi Lam có chút khó chịu, cảm thấy bực mình vì Hạ Ca đang tỏ thái độ với Mai Tuệ Hân "Chủ tử của ngươi vốn biết ta ở đâu, vì sao không đến thẳng nhà trọ tìm ta, lại kêu ngươi chờ sẵn ở đây như vậy ? Hôm nay là do nàng muốn đợi, vốn không phải ta bắt ép"
Vừa dứt lời, Lục Nghi Lam liền nắm tay Mai Tuệ Hân rời đi.
Về đến nhà trọ, Mai Tuệ Hân mỉm cười nhìn Lục Nghi Lam "Còn không vui sao ?"
Lục Nghi Lam thở dài "Tôi chỉ không thích bị theo dõi như vậy"
Sở dĩ Lục Nghi Lam nói như vậy là bởi vì cô không có nói cho Lâm Tuệ Hân biết là cô sẽ ở đâu, nhưng Lâm Tuệ Hân vẫn để Hạ Ca tìm được cô, điều đó có thể nói lên là cô luôn bị Lâm Tuệ Hân nắm bắt tình hình.
Mai Tuệ Hân bật cười "Kiếp trước của tôi cũng biết giữ chồng quá chứ ..."
Lục Nghi Lam bĩu môi "Kiếp trước kiếp sau cái gì, mặc dù hai người thật sự rất giống nhau, nhưng thực tế vẫn là hai người hoàn toàn xa lạ không hề liên quan"
Mai Tuệ Hân lại bật cười "Đừng bực nữa, mau đi gặp nàng đi"
Lục Nghi Lam gật đầu "Vậy chị ngủ sớm đi, chốt khoá chặt lại ... sáng mai tôi lại đến"
Mai Tuệ Hân vẫn tươi cười, đáp "Ừm đi cẩn thận, tạm biệt"
Lục Nghi Lam mỉm cười, tự nhiên không muốn đi đâu nữa "Ngủ ngon"
Lúc này ở bến thuyền, Hạ Ca đã kể lại toàn bộ sự việc khi nãy cho Lâm Tuệ Hân nghe.
Mà Lâm Tuệ Hân sau khi nghe xong, cũng chỉ biết cười buồn "Là ta nhìn lầm nàng ..."
Lâm Tuệ Hân vẫn luôn nghĩ Lục Nghi Lam tuy là bất đắc dĩ phải lấy nàng, nhưng với tính cách hiểu chuyện của cô thì cô sẽ dốc lòng bảo vệ gia đình nhỏ này, và toàn tâm toàn ý làm một phu quân đúng nghĩa ... Nhưng nàng sai rồi, trong lòng Lục Nghi Lam chưa từng có ý nghĩ như vậy ...
Hạ Ca thay Lâm Tuệ Hân đau lòng "Tiểu thư ... hay là người từ hôn đi ... chẳng phải vẫn còn Minh vương một mực chờ đợi người hay sao ..?"
Lâm Tuệ Hân lắc đầu "Nếu làm như vậy ... mặc dù Vũ Hạ không để tâm, nhưng phụ thân ta sẽ không vui ... còn có danh tiếng Lâm gia cũng vì ta mà xấu đi"
Hạ Ca lúc này vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thấy Lục Nghi Lam đang đi tới, nàng đành không nói thêm gì nữa "Tiểu thư ... Lục thế tử đến"
Nghe tới đây, Lâm Tuệ Hân cũng xoay người nhìn về hướng Hạ Ca đang nhìn ... Lục Nghi Lam rốt cuộc cũng chịu tới.
Lâm Tuệ Hân nhẹ giọng "Ngươi lui ra đi"
Hạ Ca cúi đầu "Ân tiểu thư"
Một lúc sau, Lục Nghi Lam đi đến, đứng bên cạnh Lâm Tuệ Hân "Đêm khuya sương lạnh ... sư phụ có thể cho người đến tìm ta đến quận công phủ mà ?"
Lâm Tuệ Hân nhìn ra mặt hồ, chất vấn "Đêm tân hôn, ngươi không tới ... đêm thứ hai, ngươi lại ra ngoài cùng nữ nhân khác ... Ngươi cảm thấy đó là những việc ngươi nên làm của một phu quân ?"
Lục Nghi Lam cũng nhìn ra bờ hồ, cười chán nãn "Đáng tiếc ... ta chưa từng xem ta là phu quân của sư phụ ... Ta cũng chỉ là một nữ nhân, muốn gặp người ta thích, yêu người ta yêu ... như vậy là sai ?"
Lâm Tuệ Hân cười buồn, Lục Nghi Lam chưa từng cùng nàng căng thẳng như vậy "Xem ra nữ nhân đó đã rất quan trọng với ngươi"
Lục Nghi Lam thở dài, nhìn sang Lâm Tuệ Hân "Mục đích sư phụ đến tìm ta hôm nay chỉ để nói về nàng ấy ?"
Lâm Tuệ Hân cũng quay người nhìn Lục Nghi Lam "Ta chỉ muốn một lời nói rõ với ngươi ngày hôm nay, tránh để gây ra chuyện chê cười cho Lục gia và Lâm gia"
Lục Nghi Lam gật đầu "Được"
Lâm Tuệ Hân tiếp lời, lời nói vô cùng thật lòng "Chúng ta đều biết quá khứ của nhau, nhưng ta từ khi gả cho ngươi thì đã quyết định cùng ngươi phu thê một thể, cũng sẽ không dây dưa cùng người khác ... Cho nên, ta hy vọng ngươi cũng sẽ hiểu được trách nhiệm và bổn phận của ngươi"
Thật sự đối với Lâm Tuệ Hân mà nói, nếu các nàng đã thành thân thì cả hai phải có trách nhiệm với nhau.
Lục Nghi Lam im lặng, cô không phải không hiểu nỗi lòng này của Lâm Tuệ Hân, nhưng là cô không thể miễn cưỡng chính mình toàn tâm toàn ý bên cạnh nàng. Đối với Lục Nghi Lam thì Lâm Tuệ Hân chỉ là sư phụ của cô.
Lâm Tuệ Hân nhìn thấy Lục Nghi Lam không nói gì, có chút đau lòng, nhưng nàng vẫn hạ mình một lần nữa "Lục Nghi Lam ... có được không ?"
Lục Nghi Lam thôi nhìn Lâm Tuệ Hân, đáp "Xin lỗi sư phụ", nói xong liền bỏ đi.
Lục Nghi Lam đi được một đoạn thì bất ngờ khi nhìn thấy Mai Tuệ Hân đang đứng trước mặt cô và đang mỉm cười với cô.
Lục Nghi Lam dừng lại, nhìn Mai Tuệ Hân, trong đôi mắt là vô vàn sự mệt mỏi.
Mai Tuệ Hân lên tiếng trước "Nếu không biết đi đâu thì đến phòng trọ của tôi đi"
Lục Nghi Lam có ý từ chối "Tôi đang trong hình hài của một nam nhân ... dù chị không ngại, nhưng người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm"
Mai Tuệ Hân biết thế nào Lục Nghi Lam cũng nói như vậy, nên nàng liền tháo vải che mặt xuống, rồi đi đến nắm tay Lục Nghi Lam.
Mai Tuệ Hân cười nói "Như vậy thì đã danh chính ngôn thuận chưa ?"
Lâm Tuệ Hân và Lục Nghi Lam đã là phu thê, nên việc đến nhà trọ cùng nhau cũng không có gì lạ kì.
Lục Nghi Lam thật sự chịu thua với cách giải quyết của Mai Tuệ Hân, bật cười đáp "Chị cũng liều thật đó, nếu để sư phụ tôi thấy chỉ sợ không biết phải giải thích thế nào"
Mai Tuệ Hân tinh nghịch đáp "Nếu không muốn bị ai nhìn thấy thì em bây giờ mau đi cùng tôi đi"
Lục Nghi Lam nắm chặt bàn tay Mai Tuệ Hân "Được thôi, đêm nay là chị muốn tôi ngủ lại a ... có gì đừng trách tôi"
Mai Tuệ Hân giơ cao tay, đập nhẹ vào trán Lục Nghi Lam "Thách em đó ... tôi có dao mổ bên mình, xem em dám làm gì tôi"
Nghe tới đây, Lục Nghi Lam cũng đành cạn lời ... Trên đường về nhà trọ, cả hai lại cùng nhau cười đùa về chủ đề khác.
Mặt khác, Bạch Vũ Hạ đang đứng ở một con hẻm nhỏ cùng một hắc y nhân.
Hắc y nhân nhìn nàng, báo cáo "Điện hạ, nội gián của chúng ta trong Hắc Long bang đưa vật này cho người"
Bạch Vũ Hạ nhìn chiếc vòng bằng thạch trên tay của thuộc hạ nàng, cảm thấy chiếc vòng này như nàng đã nhìn thấy ở đâu ...
Bạch Vũ Hạ suy nghĩ mãi cũng không ra, đành hỏi "Vật này có liên quan gì ?"
Hắc y nhân đáp "Là vật cận thân của bang chủ Hắc Long, hắn phải khó khăn lắm mới lấy cắp được. Hắn còn nói hắn đã từng thấy cố thái hậu đeo trên tay chiếc vòng này"
Bạch Vũ Hạ lẩm bẩm "Lão tổ tông sao ...", sau đó liền giật mình nhớ lại một năm trước, khi nàng đến trò chuyện cùng Bạch Vũ Đình, đích thực đã nhìn thấy chiếc vòng giống như vậy được Bạch Vũ Đình cầm trên tay.
Khi đó, Bạch Vũ Hạ còn không hiểu vì sao ánh mắt Bạch Vũ Đình nhìn chiếc vòng ... vừa là sự thương nhớ ... nhưng cũng có chút oán giận.
Lúc này, Bạch Vũ Hạ liền nghĩ đến trường hợp đây là vòng đính ước của Bạch Vũ Hàm và Cao Ngọc Tuyền ... Nếu như vậy, thì khả năng bang chủ Hắc Bang là Bạch Vũ Hàm rất cao.
Trên đường trở về, Bạch Vũ Hạ đi ngang quận công phủ ... Lúc này, Lâm Tuệ Hân cũng vừa về đến.
Cả hai dừng lại trước mặt nhau, Bạch Vũ Hạ lên tiếng "Đã trễ như vậy nhưng vẫn ra ngoài sao ?"
Lâm Tuệ Hân gật đầu "Ừm, có chút việc cần phải làm"
Bạch Vũ Hạ gật đầu "Xin lỗi vì hôm qua đã không thể đến dự hôn lễ của ngươi"
Lâm Tuệ Hân mỉm cười "Không sao đâu, ngày mai đưa ta đi ăn bù là được"
Bạch Vũ Hạ chợt a một tiếng, rồi lại nói "Phải rồi, sau ngày mai là ngươi phải đến Lục gia ... Chắc chắn phải có buổi cơm chia tay"
Lâm Tuệ Hân nghe tới chuyện này lại mất vui, chỉ có thể gật đầu thay câu trả lời.
Bạch Vũ Hạ gượng cười "Như vậy đi, sáng mai ta sẽ đến đưa ngươi đi dùng điểm tâm, sau đó chúng ta đi lên núi Tuấn Dật cầu bình an ... Ngày mai có thể cho ta cả một ngày được không ?"
Lâm Tuệ Hân gật đầu "Quyết định vậy đi"
Bạch Vũ Hạ vui vẻ "Được, vậy ngày mai gặp lại ... ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Bạch Vũ Hạ mỉm cười nhìn Lâm Tuệ Hân dần khuất bóng, lúc này, nụ cười của nàng cũng tắt hẳn ... cả con đường chỉ vang vọng tiếng thở dài.
Sáng hôm sau, Mai Tuệ Hân vừa ngủ dậy thì nàng nhìn thấy trên bàn đã được lấp đầy bởi thức ăn ...
Sau đó, Mai Tuệ Hân ngồi dậy, nhìn con người đang ngồi đọc sách ở bàn trà.
Mai Tuệ Hân nhìn thấy Lục Nghi Lam đang đọc sách tiếng anh mà nàng đưa cho cô, môi khẽ cong lên "Sáng sớm đã siêng như vậy ?"
Lục Nghi Lam thoáng giật mình vì cô đang tập trung học từ vựng "Chị dậy rồi a ?", rồi lại giơ quyển sách lên, cười nói "Thấy tôi chăm học không ?"
Mai Tuệ Hân bật cười, rời khỏi giường "Chăm học thì sao ..? Đọc là một chuyện, nhưng áp dụng được hay không lại là cả vấn đề nha"
Lục Nghi Lam bĩu môi "Đừng xem thường tôi a"
Mai Tuệ Hân thôi chọc ghẹo Lục Nghi Lam, nàng quay sang nhìn các loại thức ăn trên bàn "Sao nhiều vậy ?"
Lục Nghi Lam gấp lại quyển sách, đi đến đứng bên cạnh Mai Tuệ Hân "Tôi muốn cho chị nếm thử thức ăn ở Tây Nguỵ ... để xem chúng có ngon hơn ở thế giới của chị hay không"
Mai Tuệ Hân cười đáp "Hào phóng quá đó", những món mà nàng sắp ăn hiện tại đều là những món thuộc hàng cao lương mĩ vị.
Mai Tuệ Hân nói xong, liền ngồi xuống ăn thử từng món. Song, Lục Nghi Lam cũng ngồi ở bên cạnh nàng.
Lục Nghi Lam vừa cùng Mai Tuệ Hân dùng bữa, vừa nói "Một lát tôi đưa chị đi tham quan núi Tuấn Dật, ngọn núi này nổi tiếng nhất ở Tây Nguỵ vì ở trên núi đó có một cây cổ thụ rất lớn ... người dân ở đây thường lên đó để viết lời cầu nguyện rồi treo lên cây, chỉ cần là thực tâm cầu bình an thì lời cầu sẽ được đáp ứng"
Lục Nghi Lam không phải đột nhiên muốn đưa Mai Tuệ Hân đến đó chỉ để tham quan, mà một phần là vì cô muốn cầu bình an cho Mai Tuệ Hân và hai mẹ của mình.