Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 356: Chương 366 [h+++]

Thân thể Hạ Nhi va chạm một mảng mềm mại, Khương Tình nhìn đôi bầu ngực được giải thoát căng tràn nhấp nhô, đẹp đến khó cưỡng. Cánh môi ngay lập tức càn rỡ đáp lên gò ngực của cô, chậm rãi một cách từ tốn cắи ʍút̼.

Từng đợt mυ'ŧ mát đều tạo ra âm thanh đầy xấu hổ.

Cổ họng Hạ Nhi lúc này như bị khô cạn rồi đông cứng, hoàn toàn không thể mở miệng nói bất cứ điều gì.

Năm ngón tay Khương Tình đặt lên bên ngực còn lại của cô, đều đặn nhào nắn.

Da thịt Hạ Nhi vốn trắng nõn lại mềm mại, rất dễ lưu lại dấu vết, Khương Tình chỉ dùng một tí sức bóp vào, buông ra liền hằn dấu đỏ hồng cực kỳ bắt mắt.

"Ưm~~" Hạ Nhi cắn môi nhưng vẫn không đủ để kiềm lại quãng giọng đang càng lúc càng kiều mị của mình.

Cô đưa một tay che ngang miệng, cố gắng kiềm hãm lại hết mức có thể.

Nhưng hành động đó lại để Khương Tình trông thấy, nhìn diện dung đang bị du͙© vọиɠ nhấn chìm của cô, chút dư vị như muốn trừng phạt khiến Khương Tình cúi xuống, thình lình dùng răng cắn lên đầu nhũ hoa của cô một cái vừa đủ mạnh.

Cơ thể cô theo phản xạ giật lên kèm theo tiếng rên khẽ:

"Á!"

Bàn tay cô thả xuống, cấu chặt mặt nệm đến nhăn nhúm, cô ngẩng đầu nhìn Khương Tình, vẻ mặt thống khổ khó nhịn.

Khương Tình bật cười, hàm răng cứ cạ nhè nhẹ vào đầu nhũ hoa đã dựng đứng của cô.

Hạ Nhi rùng mình run khẽ, tay vô thức đưa lên che lấy mặt.

Cô chính là xấu hổ đến điên luôn rồi.

Khương Tình nhả đầu nhũ hoa đã xung huyết đỏ ửng ra, đưa tay gỡ lấy hai bàn tay ra khỏi mặt cô, ghì chúng xuống nệm, khàn giọng:

"Để tôi nhìn!"

Lời vừa dứt, hai cánh môi Khương Tình trượt xuống, khoang miệng ẩm ướt dễ dàng bao bọc đầu nhũ hoa đẹp đẽ mà liếʍ mυ'ŧ nhẹ nhàng hơn.

Hai cổ tay Hạ Nhi bị chôn sâu xuống mặt nệm, Khương Tình dùng sức kiềm chặt lấy chúng khi cô cứ chốc chốc lại muốn vùng vẫy, Hạ Nhi gần như không thể phản kháng nổi nữa. Khương Tình lại từng chút một trườn người xuống, nụ hôn rải rác rơi trên người cô, trên vùng bụng mảnh mai thon thả, những đoá hồng mai đỏ rực nở rộ vô cùng diễm lệ.

Hạ Nhi nhìn một đầu tóc đen ánh dần dần di chuyển trườn chậm rãi xuống hạ thân cô, toàn thân cô bắt đầu run rẩy dữ dội.

Khương Tình dùng tay tách hai chân cô ra, không chút do dự chôn đầu vào giữa hai chân cô.

Hạ Nhi ưỡn người lên, gần như há miệng thở dốc liên tục.

Cảm giác ngứa ngáy đang bò lên người cô một cách chậm rãi, mang theo hơi nóng, nhẹ nhàng quấn lấy toàn thân cô, mái tóc cô, cổ cô sau đó làm nổ tung mọi giác quan của cô.

Cô không thể nhúc nhích, chỉ còn cách để mặc Khương Tình bừa bãi.

Cả người như lửa đốt, chiếc lưỡi kia đã tới tận nơi sâu nhất trong cơ thể, chọc ngoáy lại khoáy đảo bên trong huyệt động ướt đẫm lầy lội.

Cô co rụt lại.

Khương Tình vẫn dùng lưỡi cọ sát bên trong tiểu huyệt của cô, bờ môi mon men mυ'ŧ mát dịch lỏng ướt đẫm bên ngoài.

"Đừng..." Hạ Nhi ra sức lắc đầu.

Khương Tình cong môi cười gian xảo.

Đầu lưỡi ấm nóng như một thứ xung điện, liếʍ nhẹ ở nơi nào cũng làm cho cô co rút cả người mà cắn môi kêu rên.

Khương Tình vừa liếʍ mυ'ŧ vừa dùng bàn tay nắm chặt hai bên đùi non trắng mịn của cô, nâng lên rồi dang rộng.

Hoa huyệt mẫn cảm bị tách ra, cánh hoa ướŧ áŧ lộ ra mồn một, Khương Tình lại đưa lưỡi nếm hương vị nơi đó, lập tức toàn bộ cơ thể cô giật lên kịch liệt.

Bên trong tiểu huyệt ướŧ áŧ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tự co thắt rồi thít chặt, khiến dịch thuỷ chảy ra mỗi lúc một nhiều.

Khương Tình đem đầu lưỡi ẩm ướt thâm dò mọi ngóc ngách bên trong cô, lực ma sát trơn trượt phát ra những thanh âm vô cùng xấu hổ.

Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi lúc này nhuốm đẫm một lớp sương dày đặc, ánh nhìn cũng phút chốc hoá mê man vì thân ảnh bên dưới đang ra sức lấy lòng cô.

Một sự mê hoặc khó cưỡng.

Khương Tình há miệng, đưa đầu lưỡi ấm nóng khẽ chọc vào tâm điểm, quét nhẹ từ dưới lên trên, mang dòng dịch thuỷ mới vừa tuôn ra cho vào khoang miệng, chậm rãi thưởng thức.

Cả cơ thể Hạ Nhi như mất dần sức lực, tay chân cô từ lúc nào đã trở nên mềm nhũn, gần như van vỉ:

"Xin.. hah... chị đấy! Em... hah... chịu không nổi.."

Khương Tình như không nghe thấy, dùng tay tách rộng hai chân cô ra, đầu lưỡi điêu luyện nhắm thẳng huyệt động mà tiến thẳng vào.

Tiểu huyệt nhạy cảm trơn ướt vô cùng, đầu lưỡi Khương Tình điên cuồng nông sâu ra ra vào vào, bên trong cô siết chặt đến co rút.

Toàn thân Hạ Nhi dâng lên cảm giác nóng rực, cô sắp không chịu được mà muốn cao trào rồi.

Cơ thể của cô run lên một cách mãnh liệt, sức lực trong nháy mắt như bị rút đến cạn kiệt. Thần trí mơ màng, cơ thể như bị tan ra thành nước, giờ phút này cô chỉ có thể yếu ớt phát ra vài âm thanh rêи ɾỉ vô nghĩa.

Khương Tình liếʍ hết mật dịch tuôn trào bên ngoài hoa huyệt mẫn cảm của cô, sau đó di chuyển thân người, hôn lên từng tấc da thịt trên người cô, môi lướt nhẹ đến nơi xương quai xanh đầy vết hồng mai nở rộ của cô.

Những đóa hồng mai cứ men theo eo cô từ từ đi lên, rải đầy lên bầu ngực cô, lưng cô, hai mắt cô mơ mơ màng màng, thở hồng hộc.

Cơ thể cô run rẩy như vừa chống chọi với một cơn bão lớn.

Chỉ một lúc sau, cô liền trông thấy Khương Tình áp người tới, hai bầu ngực Khương Tình khẽ cạ lên người cô, mang đến cảm giác non mềm, láng mịn đến hoàn hảo.

Khương Tình áp cơ thể không một mảnh vải dính sát vào người cô, sau đó lại cúi mặt dùng miệng che đi mọi tiếng thở dốc từ cô, hương vị mật đào từ đôi môi ngọt ngào của cô khiến Khương Tình phát nghiện.

Nhìn cô lúc này trông vừa hoang dại vừa phóng đãng, kiều mị mê người.

Hạ Nhi thở dồn dập, cả người run rẩy.

Khương Tình vẫn triền miên những nhiệt độ không tên trên cơ thể cô, áp chặt lấy cô, hôn cô.

Bất ngờ, Hạ Nhi mở to mắt khi hai ngón tay của Khương Tình khẽ chạm vào hoa huyệt của cô, Khương Tình ôm cô, nhìn vào mắt cô từ đầu tới cuối.

Cô gái dưới người đầu tóc rối bời, vài lọn tóc nâu bết dính lên trên má vì mồ hôi đã tuôn ra thành từng hạt nhỏ. Tròng mắt hổ phách trong veo giờ đây ướŧ áŧ, lại như kết nên một làn sương mỏng manh vô lực.

Khương Tình trước giờ vốn không thể ngăn bản thân ham muốn cô, càng không thể ngăn mình thoát khỏi đôi mắt hổ phách uỷ mị xinh đẹp ấy.

Huống hồ bây giờ cô mang trên người cái bộ dạng gợϊ ȶìиᏂ đến chết người này, bảo Khương Tình làm sao mà tiếp tục kiên nhẫn hay tiết chế du͙© vọиɠ nguyên thuỷ với cô đây?

Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp cùng hai hàng mi cứ liên tục run run một cách rất tự nhiên, những hơi thở gấp gáp vội vã.

Đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình lúc này nhìn cô thật lâu, rồi đột nhiên bật lên tiếng nói từ cửa miệng:

"Bảo bối... xin lỗi em."

Rõ ràng là câu xin lỗi lại chẳng hề mang theo một chút thành ý hối lỗi nào cả.

Hạ Nhi mím môi thật chặt, tinh thần như bị đả kích cực mạnh, cô giật mình vội lấy lại tỉnh táo mà nói:

"Chị.. đừng a.. đừng!"

Khương Tình chợt bật cười, bàn tay như ngọc đưa tới nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên bầu ngực no đủ của mình, thấp giọng thì thầm:

"Đau thì bóp nó nhé. Bảo bối!"

Hạ Nhi cạn lời rồi.

Cô không muốn bóp cái gì hết!!!!

Khoé môi cô giật lên, ngớ ngẫn nhìn vào khuôn mặt tuyệt sắc mỹ lệ của Khương Tình rồi vội vàng rút tay về. Cô quay mặt sang một phía, bối rối nói:

"Chị.. đủ rồi a.."

Nói xong, Hạ Nhi liền muốn nhân cơ hội để trốn tránh.

Nhưng cơ thể của cô dễ dàng bị một tay Khương Tình ghì ngược trở lại. Hai tay hữu lực đè lấy cổ tay cô hằn xuống nệm, giọng nói vốn ôn nhuận tao nhã đột nhiên trầm thấp và khàn đặc:

"Đừng hòng chạy."

Thanh âm như tiếng chuông bạc êm tai cứ vang nhẹ rồi tan vào trong không khí, để lại một sự gợϊ ɖụ© vô hình không thể kiểm soát.

Tâm trí Hạ Nhi như rơi vào một cái hố sâu không đáy, nơi đó bao quanh chỉ toàn là những xúc cảm mơ hồ lộn xộn khó hiểu.

"Bảo bối! Ngoan..."

Câu nói vừa hết, Hạ Nhi gần như phải cong lưng ưỡn ngực khi hai ngón tay Khương Tình đột ngột đâm sâu vào.

Tiểu huyệt vốn đã ướt sũng kiều mị kiềm kẹp hai ngón tay Khương Tình rất chặt, khi rút ra lại cắm tới kéo theo tiếng động đầy da^ʍ mị.

"A...!"

Hạ Nhi không nhịn được kêu lên một tiếng.

Thần trí cô bỗng chốc trở nên điên đảo, hơi thở như lan như sương hầm hập nhả vào bên tai cô, Khương Tình rút ngón tay ra rồi lại thình lình chọc sâu tới đỉnh điểm.

Hai ngón tay liên tục đâm sâu vào bên trong với sức lực vô cùng mạnh bạo.

Hạ Nhi không thể chịu nổi mà lắc đầu kêu la.

"Tình!! Nhẹ... nhẹ lại..."

Sự mạnh bạo này bắt đầu khiến cô cảm thấy choáng váng, hai ngón tay đang xâm chiếm cơ thể cô từng chút một, nhiệt độ cũng dần dần khiến cô chìm ngập.

Cô hơi choáng váng nhưng phần nhiều là cô đang bị dẫn dắt theo tiết tấu của con sóng du͙© vọиɠ này.

Hai ngón tay kia với sức mạnh không hề giảm nhẹ lại, vỗ về cô chìm nổi trên đại dương mênh mông vô bờ bến, cô chỉ biết phó mặc cho Khương Tình dẫn dắt trong mơ màng.

Du͙© vọиɠ như sóng dấy lên hết đợt này tới đợt khác, thân thể cô ngả nghiêng theo từng tiết tấu ra ra vào vào mạnh bạo của Khương Tình, hai ngón tay ấy tham lam không ngừng luận động điên cuồng bên trong cơ thể cô.

Bầu không khí trở nên nóng đến cuồng nhiệt, tâm trí Hạ Nhi lúc này như bị nứt ra thành từng mảng ghép rời rạc, theo từng nhịp đẩy của hai ngón tay kia mà trôi dạt ra xa, không thể níu lại chút gì.

"Hah...ưm!!!"

Hạ Nhi hé môi ngửa đầu kêu lên từng tiếng một.

Một bàn tay của Khương Tình nắm trọn bầu ngực của cô, thuận tiện áp môi dùng lưỡi liếʍ mυ'ŧ, hai ngón tay mãi mê đâm chọc vào bên trong cơ thể cô.

Cô muốn kêu nhưng lại cắn chặt môi, đè nén âm thanh rêи ɾỉ trong cổ họng.

Đầu óc cô như bị thôi miên, vô thức khép chặt hai mắt mà hở môi rêи ɾỉ từng âm thanh nhỏ vụn:

"Hah...a..."

Cơ thể vẫn dềnh lên dập xuống, Hạ Nhi có chút không nhịn được rên lên thành tiếng:

"Tình.... nhẹ... ah... nhẹ chút.."

Từng tiếng từng tiếng một truyền đến tai Khương Tình, gần như làm sự tỉnh táo còn sót lại duy nhất trong tâm trí Khương Tình bị sụp đổ.

Khương Tình nhíu mày, mất trí lao vào hôn lên môi cô, cắt ngang mọi tiếng kêu rên đầy mê hoặc trong thanh quản của cô.

Tốc lực bên dưới hạ thể càng lúc càng tăng dần, cứ ra rồi vào liên tục không hề vơi sức.

Hai bàn chân Hạ Nhi cong lên, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt vào tóc Khương Tình, vô lực ghì vào sau gáy Khương Tình rồi mạnh bạo cắn nuốt đôi môi đang càn quấy bữa bãi ấy.

Bầu ngực phập phồng lên xuống, nhấp nhô. Hai nụ hoa đỏ tấy dựng đứng như mời gọi, Hạ Nhi thở dồn dập trong nụ hôn đầy chiếm đoạt, vẻ mặt kiều mị bị bôi mờ vì khoái lạc của cô khiến Khương Tình gần như không thể cầm lòng được nữa.

Cổ họng càng lúc càng thấy khô khan cực độ, Khương Tình khó khăn thở ra hồng hộc.

Sự nhẫn nại trong con người đã hoàn toàn bị lấn áp bởi kɧoáı ©ảʍ đang tìm đến.

Mi mắt khẽ rung lên nhè nhẹ, con ngươi hổ phách trong trẻo ướŧ áŧ mị hoặc lại xinh đẹp như pha lê.

Khương Tình thở hổn hển rời môi cô, sau đó hôn lên mắt cô.

Cao trào như một con sóng lớn đập mạnh tới, Hạ Nhi rốt cuộc vẫn thét lên, sau đó bị tê liệt ngã xuống giường, chỉ có thể thoi thóp thở từng ngụm.

Đợt cao trào này gần như đã làm cô mất đi nhận thức, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, trước mắt dường như cũng theo tâm trí mà trở nên hư hư ảo ảo.