Cao trào gần như rút kiệt sức lực của Bối Lạc, cô ngẩng đầu nhìn Hương Vũ đang liếʍ láp mật dịch dưới hạ thể mình, vội vàng dùng tay đẩy đầu Hương Vũ ra, thều thào nói:
"Được rồi. Được... được rồi a."
Hương Vũ đảo tay chụp lấy cổ tay cô, giữ chặt, giọng nói rất khẽ lại rất nhẹ:
"Chưa xong, chỉ mới liếʍ cậu đến cao trào thôi. Tôi còn chưa cho vào mà."
Bối Lạc nghe thấy, khuôn mặt đỏ ửng lên như ráng chiều.
Hương Vũ cười khẽ, dùng ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào hoa huyệt ướt đẫm đang run rẩy sau trận kí©ɧ ŧìиɧ, đầu ngón tay trơn bóng ngay lập tức dính một lớp mật dịch ướŧ áŧ.
"Xem cậu này, ướt nữa rồi."
Thanh âm từ tính trầm thấp vang lên, khiến Bối Lạc khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, lại càng đỏ đến muốn búng ra máu.
Cô cắn môi, nhẹ giọng:
"Cậu... làm thì làm đi. Nhanh một chút..."
Lời vừa dứt, một ngón tay của Hương Vũ không chút báo trước đâm mạnh vào trong khe hẹp ướt đẫm da^ʍ thuỷ.
"Ahhh...."
Bối Lạc hét lên, tay vô thức nắm lấy thành sofa bấu chặt.
Thật sự rất đau!
Mồ hôi mỏng trên trán không ngừng chảy xuống, đau đến âm thanh cũng run rẩy.
Hương Vũ nhìn khuôn mặt Bối Lạc tái nhợt không còn chút máu, có điểm không đành lòng, nhưng bây giờ rút ra cũng không kịp nữa, đành dùng sức cắm sâu vào trong.
Giọng điệu Hương Vũ phảng phất là sự thương tiếc vô vàn:
"Xin lỗi. Tôi không nghĩ nó đau đến như vậy."
Bối Lạc cắn môi đến tái nhợt, thật vất vả nâng nhẹ chân lên, quấn lên hông Hương Vũ, lúc ngẩng đầu, không cẩn thận chạm phải tầm mắt Hương Vũ đang thương tiếc nhìn mình.
"Tiếp tục đi. Đừng ngừng."
Bối Lạc yếu ớt thì thào.
Hương Vũ nhíu mày, sau đó cúi đầu hôn xuống bầu ngực trắng nõn, khiến nó lại thêm vài dấu vết phấn hồng, cẩn thận từng chút hôn lên mỗi một tấc da thịt, dịu dàng vô bờ bến.
Ngón tay nằm sâu bên trong hoa huyệt chậm rãi rút ra rồi đẩy vào, Bối Lạc kêu rên thảm thiết, đầu nâng lên, đau thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Dưới đùi nóng rát, có thứ gì dọc theo đùi cô trượt xuống dưới.
Hương Vũ liếc mắt nhìn, trên đùi trắng nõn, tức khắc bị nhiễm một mảnh đỏ rực diễm lệ.
Hương Vũ cúi đầu nhìn toàn thân Bối Lạc đang run rẩy, nhìn đến địa phương đỏ trắng đan xen, nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
"Hay tôi... dừng lại nhé." Hương Vũ nhìn xuống giữa hai chân Bối Lạc.
Ngón tay đang cắm vào tiểu huyệt phấn nộn ướŧ áŧ, cửa huyệt hơi căng ra, máu vẫn còn chảy dọc trên kẽ tay.
Hình ảnh như vậy lại dâʍ ɭσạи đến cực điểm, chọc cho Hương Vũ gần như mất khống chế, thật muốn từng chút từng chút giày vò nữ nhân dưới thân đến khóc lóc một hồi.
Bối Lạc thở hổn hển, liếc nhìn huyệt nhỏ đang cắm một đầu ngón tay, ngón tay của Hương Vũ.
Sắc tình như vậy, dâʍ đãиɠ như vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân cô đến run lên.
Hương Vũ thấy Bối Lạc không nói gì, lại dùng sức thọc ngón tay vào, Bối Lạc rêи ɾỉ một tiếng, đau!
Thế nhưng bên trong lại tuôn ra mật dịch ướŧ áŧ rất rõ ràng, Hương Vũ nhận thấy liền cúi đầu cười khẽ.
Ngón tay bỗng nhiên ở bên trong khe hẹp ướt đẫm bắt đầu đùa bỡn, ngón tay lướt qua, làm Bối Lạc vừa đau vừa thoải mái.
Hương Vũ ở tiểu huyệt ra ra vào vào rất nhanh, đến khi bên trong ướŧ áŧ không chịu nổi, lại thêm một ngón tay.
Bối Lạc không nhận ra, cứ nghĩ bản thân bị một ngón tay của Hương Vũ thọc vào rút ra đến thoải mái sung sướиɠ, cô lớn tiếng rêи ɾỉ:
"Ưʍ... thật thoải mái, nhanh hơn một chút.. ah..."
Hương Vũ cười khẽ, cúi đầu xuống ngậm lấy một đầu nhũ hoa ướŧ áŧ, ngón tay cái lại đè ở hoa hạch dùng sức xoa xoa, bỗng nhiên lại không tiếng động cắm vào ngón tay thứ ba, ba ngón tay cửa huyệt không ngừng cọ xát.
"A!"
Bối Lạc thiếu chút nữa bị "làm" đến cao trào, nhưng hiện tại sắp cao trào, cảm giác lại không lên được, làm cả người cô khó chịu đến thiếu chút nữa hỏng mất.
Cô thật sự rất khó chịu.
"Muốn à?"
Hương Vũ thả chậm tốc độ ra vào bên trong huyệt nhỏ, sau đó cúi người đè lên người cô, môi mỏng gần sát bên tai, ba ngón tay còn ở huyệt động thọc vào rút ra, ngón tay cái vân vê âm hạch cô, lực đạo càng ngày càng lớn.
"Muốn tôi không?"
Giọng Hương Vũ rất nhu hòa, mang theo tất cả từ tính, dễ dàng làm người nghe mất đi lý trí.
Bối Lạc muốn cao trào rồi, cô hoàn toàn mất khả năng nói chuyện, chỉ còn tiếng rên khẽ cùng thở gấp dồn dập.
"A..."
Bối Lạc ngẩng đầu, lượng lớn mật dịch trong suốt trào ra, làm quần Hương Vũ dính ướt một mảng lớn.
Tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng thở kích động thét chói tai mang theo một chút khóc thút thít.
"A a..."
Thái dương Hương Vũ tức khắc tràn đầy mồ hôi vì nhẫn nhịn, một tay vẫn không dừng xoa nắn trên bầu ngực Bối Lạc, dùng sức mạnh bạo, một cái tay khác, ba ngón tay y nguyên ở tiểu huyệt thọc vào rút ra rất nhanh.
"A a, a..."
Đầu óc Bối Lạc trống rỗng, cả người vô lực, cô ngẩng đầu, đột nhiên cảm nhận sự khác thường, chống người ngồi dậy, hạ tầm mắt liền nhìn thấy cửa huyệt non mềm đang bị ba ngón tay Hương Vũ cắm ở tiểu huyệt, đã vậy Hương Vũ còn cười cười, lập tức tăng thêm lực đạo, cô không chịu nổi rêи ɾỉ một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Hương Vũ! Đây là lần đầu của tôi đấy!!!"
Bối Lạc vừa thở hổn hển vừa gào lên.
Hương Vũ vẫn nhàn nhạt nhìn cô, tốc độ ngón tay thọc vào rút ra nhanh hơn.
Bối Lạc chịu không nổi ngã người xuống sofa, rồi lại nhịn không được rêи ɾỉ lên.
"A, ân a..."
"Đủ rồi! Đủ... Hương Vũ..."
"Ah..., a..."
Bối Lạc bị "làm" đến tay chân rụng rời, không còn sức để la hét hay rêи ɾỉ nữa.
Lúc này Hương Vũ mới buông tha cho cô.
Ban đêm an tĩnh, chỉ nghe được "ba" một tiếng, là tiếng nước ngón tay Hương Vũ rời khỏi tiểu huyệt Bối Lạc vọng lại, không biết có bao nhiêu da^ʍ mĩ.
Bối Lạc nhìn Hương Vũ, từ trong kẽ răng gần như rít ra một câu:
"Hương Vũ! Đồ cầm thú."
Đổi lại chỉ nghe thấy tiếng cười nồng đậm vui vẻ, không chút để ý từ nữ nhân trước mặt mình.
_____
_______