Dung Lạc xoa nắn kỹ xảo thuần thục đến mức khiến cơ thể Dương Mẫn Hi run rẩy, hạ thân giữa hai cánh hoa mềm mại đã chảy rất nhiều nước.
"Lạc... ah.." Dương Mẫn Hi dục hoả khó nhịn than thở.
Dương Mẫn Hi đã nếm thử kỹ xảo của Dung Lạc một lần rồi, kể từ lúc đó vẫn luôn muốn bị Dung Lạc làm thêm vài lần. Lúc này được như ý nguyện nên cơ thể cực kỳ mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ đầy thèm khát nhìn Dung Lạc khẩn cầu.
"Lạc... muốn em.."
"Chưa gì đã ướt sao?" Giọng Dung Lạc lạnh lẽo lại vô cùng quyến rũ.
"Muốn a... Lạc..." Dương Mẫn Hi không ngừng vặn vẹo thân thể nỉ non.
Dung Lạc nhếch môi cười khẽ, mặc kệ sự khó chịu của Dương Mẫn Hi, tay vẫn xoa nắn trên bầu ngực trần rồi di chuyển chậm rãi xuống phía dưới.
Dung Lạc hé môi nhả nụ hoa ướt đẫm trước ngực ra, ngẩng đầu lên ghé sát môi mỏng vào vành tai Dương Mẫn Hi, thổi nhẹ một làn hơi lạnh khiến Dương Mẫn Hi rùng mình, đầu lưỡi mềm mại ấm nóng hồng nhạt vươn ra giữa đôi môi, linh hoạt chen vào bên trong lỗ tai Dương Mẫn Hi mềm nhẹ trêu chọc.
"Ah... Lạc..." Dương Mẫn Hi da^ʍ thuỷ từng đợt trào ra càng lúc càng nhiều.
Dung Lạc vươn tay xuống qυầи ɭóŧ mỏng màu đen đang nửa kín nửa hở kia, dùng sức kéo rách.
Chiếc qυầи ɭóŧ bị xé đứt, bàn tay Dung Lạc thon dài liền đi vào giữa hai chân Dương Mẫn Hi, chạm vào một mảnh ướt đẫm lầy lội không chịu nổi.
"Ướt như vậy... nữ nhân dâʍ đãиɠ." Dung Lạc cười lạnh nói.
"Ưʍ..." Thân thể Dương Mẫn Hi vặn vẹo, cảm thấy tay Dung Lạc chạm vào huyệt nhỏ khiến nó ngứa chưa từng thấy, từng đợt từng đợt da^ʍ thuỷ nối tiếp nhau tuôn trào ra, chỗ sâu trong khe hẹp kích động đến co lại.
Bối Vy vừa bước vào sảnh liền nhìn thấy người hầu xung quanh đang xoay người cúi đầu đỏ mặt, bước thêm vài bước liền nghe thanh âm yêu mị da^ʍ mĩ của nữ nhân truyền đến, nũng nịu mềm mại lại yêu kiều gọi tên Dung Lạc. Thanh âm khoái hoạt đến cực hạn như vậy, Bối Lạc không phải nữ nhân không biết đến chuyện hoan ái là như thế nào, tuy cô ta chưa từng thử qua nhưng đã xem rất nhiều phim ảnh sách báo, tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân này nhỏ vụn giống như mèo con, tràn ngập quanh quẩn trong sảnh lớn, gãi vào tim phổi Bối Vy khiến cô ta cũng ngứa ngáy khắp người, bước chân không tự chủ liền nhanh hơn.
Dung Lạc liếc mắt nhìn thấy bóng dáng màu xanh đang tiến tới, khoé môi cong lên nụ cười âm hàn rét lạnh, hai ngón tay liền sờ soạng về phía trước, tìm được hoa hạch giữa hai cánh hoa, tinh tế chuẩn xác dùng ngón tay cái đè xuống, ngón trỏ và ngón giữa ngay lập tức dùng lực đâm mạnh vào. Dương Mẫn Hi cong người thoải mái rên lên thành tiếng, thanh âm cực độ khoái hoạt. Động tác tay Dung Lạc thọc cắm vào bên trong Dương Mẫn Hi càng mạnh bạo hơn.
"Ah... thích quá.. Lạc Lạc..." Dương Mẫn Hi không thể ép được thanh âm run rẩy trong miệng mà rên lên từng hồi.
Bối Vy vừa tới liền thấy cảnh tượng đó, nữ nhân váy áo rách tả tơi không che nổi cảnh xuân vô hạn, đang ngã người lên thành ghế sofa, hai chân mở rộng làm bại lộ hoàn toàn vùng tư mật đang ướt đẫm thứ nước da^ʍ mỹ, từng giọt nước óng ánh thấm ướt cả vùng rậm rạp phía trên, ở giữa hai cánh hoa đầy mật dịch là hai ngón tay thon dài hữu lực, dùng tần suất thọc vào rút ra cực kỳ mãnh liệt khiến nữ nhân kia phải ưỡn cong người ra sau mà rêи ɾỉ đầy khoái hoạt. Dung Lạc đang dùng hai ngón tay đâm vào rút ra ở miệng huyệt hồng nhạt non mềm kia lại cực kì câu dẫn gợϊ ȶìиᏂ, vô cùng gợϊ ɖụ© cùng bá đạo liếc mắt nhìn cô.
Hình ảnh làm Bối Vy phút chốc mặt đỏ tới mang tai.
Sắc khí kinh người, mị hoặc xâm chiếm, là một mặt mà Bối Vy đang nhìn thấy ở Dung Lạc.
Dung Lạc liếc mắt nhìn Bối Vy cười đầy yêu dị, khẽ hé miệng vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ sắc tình liếʍ lên nụ hoa cương cứng trên bầu ngực Dương Mẫn Hi, thanh âm trầm thấp quyến rũ đến cực điểm:
"Chào Bối Vy tiểu thư!"
Bối Vy nghe thanh âm mị hoặc câu người đến kinh diễm kia, sắc mặt liền hồng rực một mảng, lại đang bị hình ảnh da^ʍ mị trước mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai chân như muốn nhũn ra, không biết phải mở miệng nói cái gì.
"Ah... Lạc.. ai... ai tới vậy?" Dương Mẫn Hi trong cơn động tình mà bừng tỉnh, có chút hốt hoảng.
"Một người mới quen thôi. Thế nào? Muốn tôi dừng sao?" Dung Lạc thấp giọng cười khẽ.
Dương Mẫn Hi lúc này đã bị tìиɧ ɖu͙© lấn áp lý trí, thân thể không ngừng ham muốn, đâu dễ gì Dung Lạc mới chạm vào cô ta, du͙© vọиɠ khiến ánh mắt cô ta mất đi tiêu cự, cái miệng nhỏ hé ra nói:
"Không! Ưʍ... Lạc Lạc đừng... đừng dừng lại.." Thanh âm yêu kiều nỉ non vô cùng mềm mại.
Bối Vy nghe thấy trong lòng từng trận khinh bỉ, mắng nữ nhân này quá dâʍ đãиɠ lăng loàn không biết tiết chế.
Dung Lạc nhếch môi cười trầm thấp.
Bối Vy nhìn nữ nhân dưới thân Dung Lạc rêи ɾỉ đến khoái hoạt, có chút không nhịn được buông nhẹ tầm mắt nói:
"Dung Lạc gia chủ. Hôm qua tôi thấy Dung gia chủ cùng Hạ tiểu thư đứng cạnh nhau. Tôi rất tò mò nên muốn đến hỏi Dung gia chủ một câu."
Dung Lạc vẫn không dừng lực đạo ra vào bên trong Dương Mẫn Hi, ánh mắt xanh biếc đẹp kinh người hiện lên chút ý cười nhàn nhạt nói:
"Bối Vy tiểu thư cứ việc hỏi."
Bối Vy liếc mắt nhìn Dương Mẫn Hi vẫn đang dục tiên dục tử mà rêи ɾỉ không ngừng dưới tay Dung Lạc, ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
"Theo tôi biết Hạ Nhi là bạn gái của Khương Tình - Đại tiểu thư Khương gia. Tại sao hôm qua tôi lại nghe thấy Dung gia chủ giới thiệu Hạ Nhi là Dung phu nhân?"
Dung Lạc cong hai ngón tay ra vào bên trong Dương Mẫn Hi càng mạnh bạo hơn, chạm đến điểm mẫn cảm của Dương Mẫn Hi khiến cô ta hét lên vì sung sướиɠ, ánh mắt xanh biển lại liếc nhìn Bối Vy rồi trầm giọng yêu dị nói:
"Hạ Nhi là Dung phu nhân tôi nhận định. Vì thế việc tôi giới thiệu cô ấy là Dung phu nhân là vô cùng hợp lý."
"Nhưng cô ta đã là bạn gái của Khương Tình. Nếu nói như vậy... không phải cô ta đang bắt cá hai tay cả Dung gia chủ và Khương Tình sao?" Bối Vy nhanh miệng nói, giọng đay nghiến lại tràn đầy phẫn nộ.
Dung Lạc chen thêm một ngón tay vào huyệt động non mềm của Dương Mẫn Hi, khiến cô ta rêи ɾỉ càng lớn hơn, sau đó ba ngón tay dùng sức ra vào mạnh bạo khiến bên trong huyệt động nước tuôn trào ướt đẫm xuống người Dung Lạc.
"Ah.. thật sướиɠ... thật thoải mái... Lạc Lạc... muốn em nữa a..." Thanh âm rêи ɾỉ của Dương Mẫn Hi không chút kiềm chế mà thoát ra.
Bối Vy nghe thấy liền đỏ mặt, nhìn Dung Lạc cử động tay mạnh mẽ lại quyến rũ câu người như vậy, khiến nữ nhân kia khoái hoạt đến run rẩy, một cỗ xao động vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác này mà khiến thân thể cô ta dâng lên một luồng hoả nóng bỏng kì lạ. Bối Vy nhìn Dương Mẫn Hi rêи ɾỉ không ngừng, thân thể liên tục đòi hỏi ham muốn nữ nhân kia ra vào càng mạnh hơn. Lại nhìn Dung Lạc khuôn mặt tuyệt diễm lạnh nhạt, vô cùng bình thản ung dung, bộ dáng Dung Lạc như một nữ nhân cấm dục cao lãnh lúc này lại dụ dỗ nữ nhân vào sắc dục trầm luân.
"Bối Vy tiểu thư hình như không thích Hạ Nhi lắm nhỉ?" Giọng Dung Lạc trầm thấp mang ý cười quyến rũ.
Bối Vy bị giọng Dung Lạc làm giật mình khỏi suy nghĩ, hơi sửng sốt.
Dung Lạc cười nhẹ, bàn tay kia vươn ra nắm chặt lấy bầu ngực đẫy đà của Dương Mẫn Hi, khiến cô ta cực độ kɧoáı ©ảʍ mà ưỡn người hướng tới gần hơn, sau đó ba ngón tay đâm sâu vào bên trong Dương Mẫn Hi, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh, dùng tốc độ như chạy nước rút, cắm càng lúc càng nhanh, đâm làm cho thân thể Dương Mẫn Hi như làn sóng đung đưa lay động mãnh liệt.
Hạ thân Dương Mẫn Hi không biết tiết chế mà chảy nước tràn lan, huyệt động bị cưỡng ép đến căng ra, trướng đến muốn rách, Dương Mẫn Hi dưới thân ánh mắt đã mất đi tiêu cự, cái miệng nhỏ hé ra rêи ɾỉ lớn tiếng:
"Ah... Ah..." Thanh âm nữ nhân lên cao trào cực độ khoái lạc. Thân thể Dương Mẫn Hi run rẩy liên tục, dòng nước từ bên trong chảy ra ướt đẫm người Dung Lạc.
Ánh mắt Dung Lạc bỗng hiện lên vẻ ghét bỏ. Ba ngón tay không chút lưu tình rút mạnh ra, sau đó liền đẩy Dương Mẫn Hi ra khỏi người mình.
Thân thể Dương Mẫn Hi vừa đạt cực hạn cao trào nên không còn sức lực, bị Dung Lạc hất ra liền té xuống sàn, thân thể vẫn còn co giật liên hồi vì cao trào chưa tan đi.
Dương Mẫn Hi ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn Dung Lạc, nhìn thấy sự chán ghét không chút che giấu trong đáy mắt xanh biếc đầy ma mị kia. Nước mắt Dương Mẫn Hi vô ý thức liền rơi xuống, giống như bị tuyên án cực hình. Dương Mẫn Hi khóc đến nhu nhược đáng thương, khóc như hoa lê dính mưa, có vạn phần uỷ khuất lại không thể nói.
Bối Vy nhìn thấy nữ nhân kia bị Dung Lạc không chút lưu tình vứt bỏ như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác hả hê, nhếch môi cười nhạo đầy khinh miệt.
"Bối Vy tiểu thư! Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lạc." Giọng Dung Lạc lành lạnh lại quyến rũ câu người.
Bối Vy ngẩng đầu lên, nhìn Dung Lạc một thân khí chất cường thế quý tộc, tao nhã lại cao lãnh không gì sánh được, ánh mắt xanh biếc như mặt biển đại dương, làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo kinh diễm mang hương vị quyến rũ đến tận xương tuỷ, vừa yêu nghiệt vừa mị hoặc chúng sinh.
Bối Vy ánh mắt say mê nhìn ngắm, bị vẻ đẹp kinh tâm động phách trước mặt làm cho nhu nhuyễn cả người, Dung Lạc thật sự quá đẹp, lại vô cùng quyến rũ, ngay cả việc khiến nữ nhân vui sướиɠ cũng làm đến khoái lạc nhân gian. Quả thật là một người khiến người ta nhìn thấy mà thèm khát ham muốn.
Dung Lạc nhìn ánh mắt si mê của Bối Vy đang ngẩn ra nhìn mình, khoé môi nhếch lên nụ cười khinh thường không dễ phát hiện. Nữ nhân này dùng khuôn mặt có sáu, bảy phần giống nữ nhân kia mà nhìn cô đầy dục niệm, lại khiến cho cô cực độ chán ghét đến như vậy.
Tại sao Hạ Nhi không như những nữ nhân khác? Tại sao lại chạy trốn khỏi cô.
Dung Lạc vừa nghĩ đến, trái tim giống như bị ai bóp chặt lấy.
Đau đến không thở nổi.
Hạ Nhi - Em chỉ có thể là của tôi.
Dung Lạc nhếch miệng cười âm hàn lạnh lẽo, bàn tay vươn ra hướng về phía Bối Vy, cười đến mị hoặc quyến rũ nói:
"Lại đây!"
Bối Vy nghe thấy, như bị thôi miên mà vươn tay ra nắm lấy tay Dung Lạc. Không hề để ý thấy bàn tay đó chính là bàn tay vừa mới ra vào bên trong cơ thể Dương Mẫn Hi, trên đầu ngón tay còn thẫm đẫm dịch lỏng ướŧ áŧ.
Dung Lạc híp đôi mắt xanh biếc mị hoặc nhìn Bối Vy cười nhàn nhạt, ngón tay vươn ra chạm vào môi Bối Vy, miết nhẹ lên bờ môi mọng đỏ, Bối Vy ánh mắt mê man, cơ thể vốn dĩ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi một màn làʍ t̠ìиɦ nhiệt liệt kia mà nóng lên, vùng giữa hai chân cũng sớm đã ẩm ướt lầy lội.
Dung Lạc sờ lên môi Bối Vy, đột ngột nhét ngón tay trỏ vào trong khoang miệng Bối Vy, ngón tay khoáy đảo trêu đùa đầu lưỡi ẩm ướt, cuốn lấy chiếc lưỡi trơn trượt, lại đâm ra rút vào bên trong khoang miệng Bối Vy.
"Mυ'ŧ đi." Giọng Dung Lạc lành lạnh, ra lệnh nói.
Bối Vy hờ hững khép hai cánh môi lại, rồi ngậm chặt lấy ngón tay Dung Lạc, khoang miệng tràn ngập mùi vị da^ʍ mĩ của Dương Mẫn Hi trên ngón tay Dung Lạc, ngón tay rút ra lại chọc vào, liên tục ra ra vào vào không dừng lại, mỗi khi rút ra lại dẫn theo từng sợi nước bọt ướŧ áŧ chảy xuống khoé miệng Bối Vy. Dung Lạc thấp giọng cười, lại chen thêm một ngón tay đút vào bên trong khoang miệng Bối Vy.
Khẽ cúi người dùng một tay nhấc bổng Bối Vy lên, sau đó xoay người đi lên lầu.
Dương Mẫn Hi nhìn thấy Dung Lạc ôm lấy Bối Vy bỏ đi liền lập tức vịn tay ghế sofa đứng dậy. Muốn chạy tới đuổi theo lại bị thuộc hạ của Dung Lạc ngăn cản. Dương Mẫn Hi vừa uỷ khuất vừa thương tâm đến khóc lên.
"Lạc... Dung Lạc..." Thanh âm nức nở nghe vô hạn đau lòng.