Hồi âm...
Nam Bảo y trừng mắt nhìn.
Cái này thật không có.
Nàng mặt không đổi sắc:" Nhị ca ca nói, hắn thích cô nương tâm địa lương thiện. Ta suy nghĩ, nếu là Tiết gia tỷ tỷ có thể đem toàn bộ phòng ốc Tây thành tu sửa thỏa đáng, lại an bài tốt nạn dân đói ăn đói mặc Tây thành, khẳng định nhị ca ca sẽ đối với ngươi lau mắt mà nhìn. Nói không chừng, bách tính Thục quận đều muốn ca tụng ngài là"chuẩn tai nương tử " đâu."
Tiết Mị lấy danh nghĩa chuẩn tai, yêu cần nhóm quý nữ Cẩm Quan thành quyên tặng đồ châu báu, cuối cùng bán đấu giá ra được mấy chục vạn lượng bạc, cũng toàn bộ đều rơi vào túi của nàng.
Vì vậy phần tiền này, vốn là nàng nên bỏ ra.
Tiết Mị như có điều suy nghĩ.
Nguyên lại cái Tĩnh Tây hầu anh tuấn tiêu sái kia thích cô nương thiện lương.
Về phần danh xưng" chuẩn tai nương tử" này, bản thân nàng cũng mười phần thích.
Phụ thân nàng lật Trấn Tây đại đô đốc tay cầm binh quyền, quyền thế không thua gì vương gia khác họ, từng nghĩ tới thỉnh phong cho nàng danh hào quận chúa, lại bị triều đình bác bỏ.
Lý do là nàng không phải người có công tích.
Vì lẽ đó hai năm nay, nàng một mực nghĩ trăm phương ngàn kế lập công, tỉ như việc thiện.
Nếu như thanh danh" chuẩn tai nương tử" có thể phát dương ra ngoài, đợi tới lúc phụ thân thỉnh phong nàng làm quận chúa có lẽ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhớ tới đây, nàng ngồi trở lại xe ngựa , phân phó thị nữ:" Đem cháo loãng rút về, sai người đi tửu lâu đặt yến hội, ta muốn đặt tiệc rượu mời nạn dân Tây thành. Lại mời thợ xây dựng trong Cẩm Quan thành tới, để bọn hắn trong vòng bảy ngày xây xong tất cả phòng ốc ."
" Mị nhi thật là thiện lương, cái này không tốn ít bạc đâu."
Hạ Dục cười thêm trà cho nàng.
Tiết Mị xem thường:" cái này có là gì? Lần trước tiền bạc đấu giá được ta vốn muốn bỏ túi riêng, bây giờ đem ra đổi lấy danh vọng, rất tốt."
Hạ Dục cười không nói.
Bởi vì cùng là họ hàng Hạ gia , cho nên dung mạo của nằng có hai phần giống Hạ Tình Tình.
Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Bảo Y trong tầm mắt dần dần bước đi.
Nàng nhéo nhéo thư giấy trong ống tay áo, mỉm cười.
....
Nam Bảo Y mang theo Hà Diệp trở về nơi phát cháo Nam gia.
Nàng thấp giọng phân phó:" Ngươi nhìn chằm chằm Tiết Mị, một khi nàng bắt đầu nghiêm túc làm việc thiện, liền phái người tuyên dương cái danh xưng" chẩn tai nương tử" này ra. Ta muốn người trong Thục quận này đều biết nàng là một đại thiện nhân."
" Nô tỳ không rõ, Tiết Mị nàng có chỗ nào thiện lương, làm sao gánh được cái vinh quang này?"
" Là vinh quang, cũng là gông xiềng."
Nam Bảo Y cười ngọt ngào, ý vị thâm trường.
Một khi Tiết Mị được tất cả bách tính coi là đại thiện nhân cứu khổ cứu nạn, như vậy sau này một khi phát sinh tai họa, dân chúng đều sẽ hướng nàng cầu xin giúp đỡ.
Nàng vì muốn bảo trì danh xưng" chuẩn tai nương tử", tất nhiên phải hao tâm tổn trí trợ giúp bọn hắn.
Hạn hán năm nay nghiêm trọng, là Thục quẩn khổ sở nhất một năm.
Nếu Tiết Mị muốn làm" chuẩn tai nương tử", liền để nàng làm thật tốt.
Hà Diệp lại nói:" Thế nhưng theo nô tỳ thấy, người chân chính làm việc thiện rõ rảnh là tiểu thư ngài. Ngoài lại đem danh tốt tặng cho Tiết Mị, ngài cam tâm sao?"
" Người làm việc thiện chân chính, không cầu danh, không cầu lợi."
Hà Diệp lầm bầm:" Vậy cầu cái gì đâu?"
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp:" Không thẹn với lương tâm."
Nàng trả lời xong, lại giúp nha hoàn bà tử trong phủ phát cháo bố thiện.
Tửu lâu bên đường.
Tiêu Dịch khoang chân ngồi bên cửa sổ, nhìn xem tiểu cô nương.
Nàng đeo một tấm tạp dề, vui vẻ nói chuyện cùng nhóm nạn dân, cùng phụ nhân thảo luận kiểu dáng váy áo đẹp mắt, cùng lão nhân nói đồ ăn mềm không làm tổn thương răng lợi, cùng hài đồng thảo luận kẹo hồ lô nhà ai ngon nhất...
Nàng tươi cười ngọt ngào, trong mắt rải đầy sao trời, sáng kinh người.
Hắn nhìn, môi mỏng cong lên.
Chẩn tai nương tử tính là cái gì, Nam Kiều Kiều chính là cái mặt trời nhỏ a!
Tâm hắn thực yên tĩnh, nâng bút chấm mực, lạnh nhạt đặt bút.
Đối diện, Khương Tuế Hàn không kiên nhẫn bắt chéo chân.
Lúc đầu bọn hắn sử lý quân vụ trong phủ, Tiêu Dịch lại muốn nhìn chằm chằm Nam tiểu ngũ, phảng phất một khắc cũng không thể dời đi ánh mắt khỏi nàng.
Vì không chậm trễ chính sự, nên phải đem văn thư sổ sách cần xử lý đem theo.
Chuyển dọn một đóng sổ sánh theo, cũng không chê mệt mỏi !
Tiêu gia ca ca là đầu sói huyết tính cực nặng, thế nhưng một khi đυ.ng tới Nam tiểu ngũ, đó chính là chó sau khi thuần phục, so với ai khác đều muốn dính người!
Đi theo đông gia dạng này, tiền đồ đáng lo a!
Hoàng hôn tới.
Giải quyết xong chuyện tuyết tai Tây thành, Nam Bảo Y hài lòng ngồi xe ngựa hồi phủ .
Xe ngựa của Tiêu Dịch, để bảo vệ tư thái nên không xa không gần đi theo phía sau.
Nam Bảo Châu ghé vào cửa sổ một bên xe, tò mò nhìn ra chợ đêm trên phố.
Các sạp hàng chợ đêm đều đâu được bày ra, các loại quà vặt khiến nàng hoa mắt thèm nhỏ nước dãi.
Lúc nhìn nhiệt tình, nàng bỗng nhiên chỉ vào đầu đường, cười nói:" Kiều Kiều ngươi nhìn, đầu năm nay thực sự mà người kỳ lạ cổ quái gì đều có, hắn tử kia thế mà ngồi xổm bên đường bán gương, còn là một tấm gương vỡ nát!"
Nam Bảo Y hiếu kỳ nhìn lại.
Là một nam nhân mặc mảnh khải cũ nát, bên trong khe hở áo giáp vết máu đã biến đen.
Hắn nhìn tuổi gần 40, dung nhan thâm thuý tuấn lãng, trong mắt đều là tang thương.
Nam Bảo Y nổi nên hứng thú, kêu xe ngựa dừng lại ven đường.
Cách màn cửa lụa mỏng , nàng nghe thấy có người hỏi giá.
Có lẽ là ôm đầu tâm thái cơ kiếm lợi, thương nhân bụng phệ kia nói:" Ta cho ngươi 5 lượng hoàng kim, ngươi đem nửa tấm gương này bán cho ta."
Nam nhân mặt không cảm xúc:" Thiên kim không đổi."
" Thiên kim không đổi? Có bị bệnh không?"
Thương nhân hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Nam Bảo Y đẩy màn cửa ra, chỉ thấy nam nhân búi tóc xoã tung, sắc mặt từ đầu tới cuối đều lạnh lùng như núi.
Nam nhân trầm giọng trả lời:" Lấy nửa mặt khác trao đổi."
Nam Bảo Châu liếc mắt đánh giá tấm gương của hắn.
Nàng nói thầm:" Gương đồng mạ vàng mặc dù quý giá, nhưng đã vỡ vụn, liền không có giá trị. Kiều Kiều, người này hẳn là bị điên, chúng ta vẫn nên hồi phủ thì hơn."
Nam Bảo Y lắc đầu.
Vị đại thúc này hông đeo bội kiếm, trong lòng bàn tay đều là vết chai dày.
Ánh mắt tang thương thâm thuý, vừa nhìn liền biết từng chém gϊếŧ trên chiến trường, là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Vừa vặn bên người nàng thiếu một hộ vệ, nếu có thể thu phục hắn, sau này ra ngoài hành tẩu, cũng có thể an tâm một chút.
Nàng lấy ra một hầu bao bạc, ôn thanh nói:" Ta không mua nổi tấm gương này của đại thúc, nhưng muốn lấy trăm lượng bạc này, mua chuyện xưa của nửa cái tấm gương đồng ."
Nam nhân kinh ngạc ngước mắt.
Tiểu cô nương sau cửa sổ xe, đậu khấu chi niên, xinh đẹp non nớt.
Mặc dù tuổi nhỏ, lại là người duy nhất tôn kính hắn trong nhiều người như vậy.
Hắn khó được mỉm cười:" Chuyện xưa của ta, đồng dạng thiên kim không đổi."
Nam Bảo Y hít hả mũi nhỏ.
Theo gió đem, nàng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên thân nam nhân này.
Mà trên lưng hắn còn mang thơ hồ lô rượu, có lẽ là người thích uống rượu.
Nàng ấm giọng:" Nhà ta có Nữ Nhi Hồng ba mươi năm, có thể đổi lấy chuyện xưa của đại thúc?"
Cách đó không xa.
Xe ngựa của Tiêu Dịch lẳng lặng dừng bên đường.
Tiết gia quay về Cẩm Quan thành, hắn sợ Nam Kiều Kiều xảy ra chuyện, bởi vậy mới từ đầu tới cuối luôn đi theo phía sau.
Thập Khổ ngồi tai vị trí xa phu, một bên hướng phía trước nhìn, một bên giải thích với Tiêu Dịch trong xe:
" Bảo Y tiểu thư chủ động bắt chuyện cùng nam nhân xa lạ."
" Bảo Y tiểu thư lấy bạc ra, tựa như là muốn bao nuôi hắn."
" Bọn họ cô nam quả nữ dự định đêm nay uống rượu tâm sự."
" Ông trời của ta, Bảo Y tiểu thư mời hắn lên xe ngựa!",
,
Đại thúc chuyện xưa có trong lịch sử, Từ Đức giảng hoà Nhạc Xương công chúa" gương vỡ lại lành".