Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 239: Làm nàng tức giận, khiến cho tâm nàng loạn

Trong ánh nhìn phức tạp của Tiêu Dịch, Nam Bảo Y vững vàng ngồi xuống .

Nàng lấy một chén trà hạnh nhân, nghe tổ mẫu cùng mọi người nghị luận chuyện Tây thành.

Nam Bảo Châu nghiêng hơn nửa thân thể, thấp giọng nói:" Đại tiểu thư Tiết gia muốn là từ thiện, kết quả lại khiến trăm họ bách tính Tây thành khổ càng thêm khổ. Ta nghe nương ta nói, nha hoàn nô bộc trong phủ ta đều là người Tây thành, bọn hắn rất lo lắng cho người nhà đâu."

Nhà giàu quyền quý Cẩm Quan thành đều ở tại Đông thành, bách tính bần hàn đều ở Tây thành.

Nô bộc nha hoàn Nam phủ, cửa hàng sản nghiệp cũng đều tập trung ở Tây thành.

Nam Bảo Châu tiếp tục nói:" Ta có ý là, hạ nhân trong phủ đều là thân cận một đời , nhà bọn hắn gặp nạn, chúng ta cũng nên giúp đỡ một chút."

Nam Bảo Y hiểu ra:" Nhà chúng ta muốn bỏ vốn, giúp bọn hắn tu sửa phòng ốc?"

Nam Bảo Châu gật đầu.

Nam Bảo Y như có điều suy nghĩ.

Ngay cả như vậy, Tây thành vẫn có rất nhiều bách tính không có phòng ở, nếu thời tiết thất thường còn có khả năng bị nhiễm phong hàn, không có tiền cầu y, đối với bọn họ mà nói chính là tai họa ngập đầu.

Muốn giúp, nên giúp một thể.

Chỉ là khoản tiền này là khoản lớn, lại không nên để một mình Nam gia bỏ ra.

Lần trước Tiết Mị cầm mấy chục vạn lượng bạc, đều dựa vào người khác quyên tặng, không thể để nàng một mình độc chiếm tiêu xài, cũng nên đem tới nơi cần tiêu đi, giải quyết vấn đề tuyết tai.

Tâm tư nàng nhất chuyển , có ý kiến hay.

Nàng nhìn về phía thượng tọa, tổ mẫu đang nói chuyện với nhị bá:" Đầu xuân, ngươi cùng Thừa Lễ tới Thịnh Kinh quản lý chuyện làm ăn, cũng không biết bao giờ mới trở lại. Mấy ngày nay các ngươi ở lại trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi đâu. Việc giám sát , kêu quản gia đi làm là được."

" Tổ mẫu!"

Nam Bảo Y giọng thanh thuý:" Việc giám sát, có thể giao cho ta được không?"

Lão phu nhân cười," Ngươi đứa nhỏ này, nào có đạo lý cô nương gia đi ra ngoài giám sát? Cũng là tiểu thư khuê các, cả ngày xuất đầu lộ diện, ra cái gì?"

" Đây là việc thiện tích đức, Bồ Tát thấy cũng sẽ rất cao hứng, xuất đầu lộ diện thì có sao đâu?" Nam Bảo Y nũng nịu," Tổ mẫu, ngài đáp ứng ta đi!"

Lão phu nhân từ trước tới nay đều rất sủng nàng.

Mà nàng lại ăn chay niệm phật, cũng cảm thấy đây là việc thiện tích đức.

Thế nên nàng cười nói:" Vậy ngươi cùng Châu nha đầu cùng làm đi, cũng coi như có người bầu bạn."

" Tạ tổ mẫu!"

Nam Bảo Y cười nhẹ nhàng phúc thân hành lễ.

Nam Bảo Châu đang gặm bánh ngọt, nghe vậy mặt mũi tràn đầy biểu lộ một lời khó nói hết.

Ông trời đáng thương, nàng không muốn đi làm giám sát!

Vì sao Kiều Kiều làm cái gì cũng muốn kéo nàng theo?

Nàng nhìn Nam Bảo Y trở lại chỗ ngồi, chân thành nói:" Kiều Kiều, mấy hôm nay ta muốn học màn kịch< Mẫu Đơn Đình>, có thể không đi làm giám sát được không?"

Nam Bảo Y mở to mắt phượng," Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đến lúc đó nhà chúng ta còn có thể phải phát cháo bố thiện, sẽ có rất nhiều bánh bao màn thầu."

Nam Bảo Châu trầm mặc.

Nửa ngày, nàng thử dò xét nó:" Là loài bánh bao nhân thịt rất lớn sao?"

...

Sau khi tiệc trà kết thúc, Nam Bảo Y đi tới hành lang thì bị Tiêu Dịch gọi lại.

Nàng cúi đầu quay người, hướng hắn cúi chào một lễ.

Tiêu Dịch đứng chắp tay," Tức giận?"

" Nào dám tức giận hầu gia..."

Tiêu Dịch đưa tay sờ sờ đầu nàng:" Khuôn mặt nhỏ cũng vô thành một nắm, còn nói không tức giận? Chuyện hôm qua là ta nhất thời đường đột, Kiều Kiều đừng để trong lòng. Sau này, ta vẫn là nhị ca ca của ngươi."

Hắn cảm thấy mình thực sự tương đối ôn nhu, mà lại cũng rất có bộ dáng của huynh trưởng.

Hắn là có thể để tiểu cô nương hồi tâm chuyển ý, kề cận hắn như lúc trước.

Nam Bảo Y lại khó chịu tránh đi tay của hắn.

Nàng nhìn phong cảnh ngoài hành lang, giọng thanh lãnh:" Nếu biết là nhị ca ca ta, cũng nên biết nam nữ bảy tuổi không chung chiếu. Sau này, đừng nói với ta những điều mập mờ, khiến người tức giận."

Làm nàng tức giận, khiến nàng tâm loạn.

Nàng phất tay áo rời đi.

Gió mạnh thổi qua hành lang, nhẹ nhàng thổi phần phật áo khoác của Tiêu Dịch m lộ ra hầu bao hắn đeo bên hông.(ahr )

Là một cái hầu bao màu đen , đường may thô ráp, bên trên hầu bao còn thêu đồ án xộc xệch tựa như một con vịt.

Hắn khẽ vuốt hầu bao, đầu ngón tay lộ ra mấy phần lưu luyến khó nhịn.

Bên trong mắt phượng cất giấu lệ khí người ngoài khó phát giác.

" Nam Kiều Kiều..."

Buổi chiều, Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu cùng nhau đi Tây thành.

Nam gia bỏ ra nhiều tiền mời tới đội ngũ xây dựng, hiệu suất làm việc rất cao, đem phòng ốc đều từ sửa lại thật kiên cố, dẫn tới không ít bách tính tới xem náo nhiệt

Điểm phát cháo đặt tại chòi nghỉ mát ven đường, một xe bánh bao cùng màn thầu được chở tới đây, để lộ ra cái nắp l*иg hấp, hương gạo cùng mì thơm ngào ngạt mười phần mê người.

Chỉ là bách tính bị yến hội của Tiết Mị hù tới, sợ trong đồ ăn của Nam gia cũng có chuột chết gián chết, bởi vậy chỉ đứng phía xa nhìn lại, không dám đi lên.

Hà Diệp tức giận:" Tiểu thư , ánh mắt đó của bọn họ là ý gì, phảng phất như chúng ta muốn hại bọn họ không bằng!"

Nam Bảo Y mỉm cười.

Nàng đem Nam Bảo Châu dắt tới, ôn thanh nói:" Châu Châu ngươi nhìn, ta không có lừa ngươi nha, nơi này thực sự có rất nhiều bánh bao, bánh nhân đậu, bánh nhân thịt, cần cái gì cũng đều có."

" Muốn ăn..."

Nam Bảo Châu thèm ăn liếʍ miệng nhỏ.

Nam Bảo Y kêu Hà Diệp cầm một đĩa bánh bao nóng tới.

Nam Bảo châu không kịp chờ đợi ngồi lên ghế nhỏ, ôm đĩa bánh bao vui vẻ ăn .

Nam Bảo Y nhìn về phía bên ngoài chòi nghỉ mát.

Dân chúng nghị luận ầm ĩ:

" Mau nhìn, vị này là Nam gia tứ tiểu thư! Ngay cả nàng cũng dám ăn, chắc hẳn đồ ăn không có vấn đề gì !"

" Nam gia dù sao cũng là nhà tích thiện, không giống như mấy kẻ Tiết gia, sẽ không hại chúng ta!"

" Nhìn Nam gia tứ tiểu thư ăn thật thơm ngon nha! Ta không chịu nổi, ta cùng muốn đi nhận bánh bao thịt."

" Tất cả mọi người tranh thủ thời gian a, vạn nhất bị nàng ăn hết, coi như chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn."

Một đoàn người vội vàng xếp hàng nhận đồ ăn.

Bà tử thị nữ Nam phủ đi theo lập tức công việc trở lên lu bù.

Hà Diệp nhìn trợn mắt há hốc miệng, âm thầm hướng tiểu thư nhà mình giơ ngón tay cái.

Nam Bảo Y vẩy vẩy bím tóc, liếc mắt nhìn Nam Bảo Châu một cái.

Châu Châu, thật là phúc tinh của nàng nha!

Đội ngũ xếp hàng trước sạp phát cháo của Nam gia hạt dài, trước cửa sạp cháo đầu đường của Tiết gia vắng tanh tới mức có thể giăng lưới bắt chim.

Tiết Mị ngồi trong xe ngựa, nghe thị nữ bẩm báo, rất không vui:" Nam Bảo Y có ý gì, cố ý muốn đối nghịch với ta hay sao? Ta lợp nhà nàng cũng lợp nhà, ta phát cháo nàng cũng phát cháo, thật sự là bắt chước bừa, mua danh chuộc tiếng!"

" Không bằng gọi nàng tới hỏi một chút". Hà Dục đề nghị.

Nam Bảo Y bị thị nữ gọi tới, đứng bên ngoài xe ngựa, quy củ cúi chào một lễ.

Nàng nhìn chăm chú lên xe ngựa, giọng rõ ràng nhuận giống như nước:" Tiết gia tỷ tỷ."

Tiết Mị đẩy màn cửa ra, không cam lòng nói:" Nam Bảo Y, vì sao ngươi phải học ta làm việc thiện? Không phải là muốn cướp thanh danh của ta đấy chứ?"

" Tiết gia tỷ tỷ quá lo lắng. Nam gia ta giúp đều là người người thân của tôi tớ trong phủ. Tiết gia tỷ tỷ là tâm địa Bồ Tát, Bảo Y không kịp một phần mười của ngài."

Thiếu nữ tư thái khiêm tốn, khiến Tiết Mị rất hài lòng.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, lại nói:" Hôm qua ta kêu ngươi đưa cho nhị ca ca ngươi hầu bao cùng phong thư, đã đưa ? Hắn nói thế nào, có để ngươi tiện thể hồi âm hay không?"