Nam Yên khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nàng lớn lên tại nơi tam giáo cửu lưu, biết những lời này này đại biểu cho cái gì .
Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch....
Không biết xấu hổ!
Nàng cắn môi một cái, bởi vì cấp thiết muốn bắt được nhược điểm của Nam Bảo Y, bởi vậy không để ý Hà Diệp ngăn cản, quả thực là xông vào phòng ngủ.
Vốn cho rắn gì sẽ nhìn thấy hình ảnh khó coi, ai ngờ phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, Nam Bảo Y ngoan ngoãn ngồi trên ghế bành, Tiêu Dịch duy trì tư thế một chân quỳ trên mặt đất, đang giúp nàng xoa bóp bắp chân.
Nhìn....
Mặc dù có chút thân mật, nhưng cũng chỉ là huynh trưởng giúp muội muội làm dịu mệt mỏi.
Trong lòng nàng toát ra thất vọng.
Nam Bảo Y tò mò nhìn về phía nàng," Nam Yên, sao ngươi tự tiện xông vào phòng ngủ của ta? Tại sao không kêu thị nữ vào báo một tiếng?"
Nam Yên thu lại bộ dáng thất lạc, ôn nhu cười nói:" Là bởi vì lo lắng muội muội, mới sốt ruột tiến vào. Hôm nay Trình công tử hoán thân, nghĩ đến có lẽ đả kích rất lớn đến muội muội..."
Nam Bao Y tay áo che mặt khóc nức nở:" Đúng vậy, uổng công ta đối với Trình ca ca một tấm chân tình, ta còn nghĩ muốn sinh hài tử cho hắn nữa, thế mà hắn lại đối xử với ta như vậy ô ô ô..."
Nàng từ vạt áo nhìn lén Nam Yên, quả nhiên thấy trên mặt nàng mặc dù lo lắng, nhưng trong mắt đều là cười.(ahr)
Các nàng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, cho dù chảy chung một dòng máu, nhưng đường muốn đi lại hoàn toàn trái ngược.
Thậm chí, sẽ lấy đau khổ của đối phương làm niềm vui.
Nàng mỉm cười, lấy ống tay áo ra, giọng thanh thuý :" Lừa ngươi đó! Từ hôn Trình Đức Ngữ đừng đề cập tới ta có bao nhiêu vui vẻ! Ha ha ha ha ha, Nam Yên có phải ngươi rất thất vọng?"
Nam Yên biểu lộ nháy mắt liền cứng ngắc.
Nhưng mà nàng luôn luôn rất am hiểu điều khiển cảm xúc của bản thân.
Nụ cười vẫn ôn nhu động lòng người như cũ," Muội muội nghĩ đi chỗ nào? Hai ta là thân tỷ muội, tất nhiên ta lấy vui vẻ của ngươi chính là vui vẻ của bản thân, ưu sầu của ngươi chính là ưu sầu của ta. Kiều Kiều, trong lòng tỷ tỷ, là có ngươi. Mỗi giờ mỗi khắc tỷ tỷ đều nghĩ đến ngươi."
Nam Bảo Y đứng dậy.
Nàng đi tới trước mặt Nam Yên, đưa tay lên xoa khuôn mặt trắng nõn trơn mền của nàng.
Nàng mỉm cười," Đa tạ tỷ tỷ nhớ nhung ta như thế. Ta mong ước tỷ tỷ cùng Trình Đức Ngữ có thể bạch đầu giai lão, ân ái cả đời.... Chỉ mong sau khi Trình gia biết được tỷ tỷ không có đồ cưới phong phú, Nam phủ cũng không yêu thương ngươi như ta, cũng có phải sẽ thiện đãi tỷ tỷ như cũ."
Biểu hiện ôn nhu của Nam Yên rốt cục cũng xuất hiện một khe rạn nứt.
Hôm nay nàng là tới chế giễu Nam Bảo Y.
Chế giễu nàng thân là đích nữ, lại bị một cái ngoại thất nữ như nàng giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Thế nhưng Nam Bảo Y lại cầm lại chuyện đồ cưới cùng nhà mẹ đẻ uy hϊếp nàng!
Nàng đương nhiên biết Trình gia nguyện ý cưới nàng, là bởi vì Trình phu nhân thấy nàng ở trong Nam phủ, nghĩ lầm rốt cục nàng cũng đã được Nam phủ thừa nhận.
Nhưng trong lòng nàng từ đầu tới cuối đều biết rõ, Nam phủ không tiếp nhận nàng.
Sau khi hoán thân, Nam phủ càng thêm không có khả năng sẽ tiếp nhận nàng.
Lời này của Nam Bảo Y, như một chậu nước lạnh dội lên đầu nàng.
Vui sướиɠ ngập trời lại bị đập tan, trong lòng chỉ còn lại cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Thần chí nàng vô cùng rõ ràng, những nhất cử nhất động của Nam Bảo Y những ngày này hiện lên trong đầu nàng, bỗng nhiên nàng bắt được trọng điểm.
Nàng trầm giọng:" Ngươi sẽ không vạch trần ta."
Nam Bảo Y cười hỏi," Làm sao mà biết?"
" Bởi vì ngươi không nguyện ý gả cho Trình Đức Ngữ. Không chỉ có như thế, từ cử chỉ những ngày này của ngươi, không chỉ không nguyện ý gả cho hắn, tựa hồ thúc đẩy hôn sự của ta với hắn. Mặc dù không biết nguyên do, nhưng rất rõ ràng, trước khi ta gả tới Trình gia, ngươi sẽ không đem đồ cưới cùng nhà mẹ đẻ ra để hủy cọc hôn sự này."
" Tỷ tỷ thật thông minh!" Nam Bảo Y tán thưởng," Nhưng cho dù ta không vạch trần ngươi, tình cảnh quấn bách của ngươi sớm muộn cũng sẽ bị Trình gia phát hiện, đến lúc đó, ngươi nên làm cái gì bây giờ?"
Nam Yên nhìn chằm chằm nàng thật sâu, mặt lạnh lùng quay người rời đi.
Gió bấc gào thét, đem cỗ son phấn ngọt ngào kia thổi tan.
Nam Bảo Y dạo bước đến bên cửa sổ, chân trời mây đen xếp từng tầng, tuyết như lông ngỗng rì rào rơi.
Tiêu Dịch thưởng thức bóng lưng của nàng.
Tiểu cô nương xinh xắn đẹp đẽ, là hoa sen tinh hắn nuông chiều.
Hắn giọng hơi trầm, tản mảnh mạn nói:" Nếu như ngươi chán ghét nàng, không ngại làm nũng với ca ca... Ca ca cao hứng, phái người gϊếŧ nàng cho ngươi, cũng không phải không thể."
Nam Bảo Y nhếch miệng nhỏ cười.(ahr)
Nàng vươn tay, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng lạnh buốt.
Nàng chân thành nói:" Ta đã từng đề cập qua với nhị ca ca, giấc mộng kia đã chuyển biến tính tình của ta. Chẳng lẽ nhị ca ca không hiếu kỳ, trong giấc mộng kia, ta chết như thế nào sao?"
Tiêu Dịch tay cầm quyển sách không tự giác nắm chặt.
Nguyên lai kết cục của Nam Kiều Kiều trong giấc mộng kia, là tử vong...
Chẳng biết tại sao, hắn biết rất rõ ràng kia có lẽ chỉ là một giấc mộng của tiểu cô nương, nhưng trái tim hắn lại đau đớn khó chịu như bị liệt hỏa thiêu đốt.
Hắn muốn biết nàng chết như thế nào.
Nhưng lời chưa đến khoé miệng, lại không hỏi ra.
" Nhị ca ca , nếu như có thể, ta nguyện cả một đời ở Cẩm Quan thành, cũng không muốn đến Thịnh Kinh. Nhưng nếu một ngày nào đó trong tương lai, bởi vì một ít nguyên nhân, ta nhất định phải đạp lên con đường Thịnh Kinh, như vậy nguy hiểm mà ta phải đối mặt là vô số lần. Nam Yên đối với ta mà nói, là cừu nhân, càng là một khối đá mài đao.
Ta cần nàng tới mà luyện lưỡi đao của ta, để ta có thể không cần dựa vào ngoại lực mà sinh tồn. Lúc ta không chút phí sức đẩy nàng vào chỗ chết, khi đó ta mới có thể tiếp tục sinh tồn tại Thịnh Kinh thành."
Ngữ điệu tiểu cô nương bình tĩnh.
Tiêu Dịch từ trong lời nàng nghe được trầm ổn cùng mưu đồ.
Nam Kiều Kiều, nhưng thật ra là một tiểu cô nương có đầu óc.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu.
Có lẽ là bầu không khí có chút căng thẳng, Nam Bảo Y bỗng nhiên quay người đi tới trước mặt Tiêu Dịch.
" Nhị ca ca!"
Hai tay nàng dấu sau lưng, mắt phượng sáng lấp lánh.
Tiêu Dịch nhíu mày:" Làm gì?"
Nam Bảo Y cười mờ ám hai tiếng, bỗng nhiên đem nắm tuyết giấu sau lưng ném tới phía hắn.
Khoảng cách quá gần, nắm tuyết bắn ra như nở hoa trên mặt Tiêu Dịch .
Nàng ném xong liền chạy.
Nàng sợ Tiêu Dịch xử phạt nàng, thế nên lưu loát lật qua của sổ bỏ chạy.
Ai ngời tuyết đọng dưới mái hiên dễ trượt, nàng " ôi chao " một tiếng, ngã tư thế chó gặm bùn !
Tiêu Dịch nghe bên ngoài truyền tới tiếng khóc, chậm rãi vuốt tuyết mịn trên đuôi lông mày mi mắt .
Hắn bước ra phòng ngủ, tiểu cô nương ngã trong đất tuyết, nước mắt rưng rưng ôm đầu gối, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trông thấy hắn đi ra, còn cố gắng nặn ra nụ cười, tựa hồ là muốn duy trì mỹ mạo.
Lại khiến mặt nàng nhìn càng thêm dữ tợn.
Tiêu Dịch có chút muốn cười.
" Tự gây nghiệt thì không thể sống " câu nói này, quả nhiên rất thích hợp với Nam Kiều Kiều.
Cũng may tuyết đọng rất dày, nàng cũng không bị ảnh hưởng tới gân cốt.
Nam Bảo Y chỉ khóc lóc chốc lát, thấy Tiêu Dịch không để ý nàng, bản thân lại khôi phục nhảy nhót tưng bừng.
Mắt thấy đã gần tới hoàng hôn,Quý ma ma tự mình tới thỉnh, nói là lão phu nhân thiết yến tại phòng khách để khoản đãi cô gia cùng đại tiểu thư, mời nàng cùng hầu gia đến dùng bữa.
Nam Bảo Y sau khi đến mới phát hiện cái này căn bản không phải tiệc rượu lại mặt của đại tỷ tỷ , mà là hiện trường ra mắt cỡ lớn.
Trên bàn tròn chất đầy bức họa, tất cả đều là chân dung quý công tử Thục quận.
Tổ mẫu chống quải trượng, một bộ tư thế chỉ điểm giang sơn, tự do phóng khoáng," Ta cũng không tin, Thục quận rộng lớn lại không thể tìm được một đứa cháu rể tốt hơn Trình Đức Ngữ! Tìm, đều tìm cho ta! Kiều Kiều nhi nhà chúng ta nhất định phải gả cho người tốt hơn Trình Đức Ngữ, đem Nam Yên hạ thấp đi!"