Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 140: Nhị ca ca, ngươi nhẹ chút.

Mặc dù hắn đang cười, lại so với lúc không cười còn càng đáng sợ hơn, Nam Bảo Y không khỏi phát lạnh sau lưng.

Nàng cà lăm nói:" Cũng là, cũng là một chút việc vặt bình thường...."

" Đem ra." Thanh âm thiếu niên lộ ra không cho phép phản kháng.

Nam Bảo Y đến cùng cũng không dám ngỗ nghịch hắn, đem một xấp lá thư đưa đến tay hắn.

Tiêu Dịch mở ra, xác thực đều là chút chuyện vặt thường này, tỉ như mua được son phấn bột nước mà trong lòng yêu thích, tỉ như cắt váy mới mười phần xinh đẹp.

Thực sự không có lời gì có thể viết, ngay cả chuyện một ngày ăn ba bữa cũng viết vào.

Hắn dần dần nghiêm túc.

Trong câu chữ của tiểu cô nương đều là vui vẻ cùng ước mơ, ngẫu nhiên còn toát ra ngưỡng mộ với Trình Đức Ngữ.

Nàng lúc trước, ước chừng rất thích nam nhân kia.

Ánh mắt hắn ảm đạm ,"Hắn có từng hồi thư lại cho ngươi?"

Nam Bảo Y kiêu ngạo quay khuôn mặt nhỏ qua:" Không có viết hồi lại... Nhưng thì tính sao, ta lại cũng không thèm hắn hồi âm."

Nói như vậy, trong đồng tử lại hiện lên ảm đạm.

Lúc nàng còn nhỏ đối với phần ngưỡng mộ Trình Đức Ngữ kia, có lẽ cũng không được gọi là thích giữa nam nữ, mà chỉ đơn thuần là sùng bái người đọc sách.

Nhưng sùng bái cũng là một loại tình ý?

Trình Đức Ngữ ngay cả một phong thư hồi âm cũng không chịu cho nàng, cũng xác thực là cô phụ nàng.

Tiêu Dịch mở lắp lưu hương sứ men xanh, đem phong thư đốt, ném từng phong thư vào trong lò.

Khói xanh lượn lờ.(ahr)

Hắn thản nhiên nói:" Sau này có cái gì muốn nói với người khác, có thể tìm ta. Ở trước mặt cũng được, viết thư cũng được. Ta cùng Trình Đức Ngữ không giống nhau, ta nhất định sẽ trả lời ngươi."

Hắn rõ ràng là cái thiếu niên mặt lạnh, thế nhưng chẳng biết tại làm sao, Nam Bảo Y lại đọc được mấy phần thương tiếc trong ánh mắt hắn l

Trong giọng nói của hắn, thậm chí còn xen lẫn cưng chiều.

Rõ ràng nên cảm thấy ấm áp, thế nhưng trong lòng Nam Bảo Y lại tuôn ra chua xót.

Giống như được người nâng trong lòng bàn tay, giống như vô luận mình làm cái gì, phía sau đều có người yên lặng giúp đỡ.

Nam Bảo Y nhón chân lên, từ trên kệ đồ lấy xuống hai cây mặc ngọc tạo hình ống trúc.

Ống trúc rỗng bên trong, đỉnh chóp có cái lỗ nhỏ, đeo vào một đoạn dây đỏ, có thể treo dưới cửa như chuông gió.

Nàng nghiêm túc đưa cho Tiêu Dịch một chiếc," Nhị ca ca mang về treo ở dưới cửa, nếu như ta có bí mật gì muốn nói với ngươi, ta sẽ viết một phong thư, đặt trong ống trúc. Nếu ngươi hồi âm, cũng có thể bớt vào ống trúc của ta bên này, như vậy sẽ không có người thấy được bí mật của chúng ta nha!"

Tiêu Dịch tiếp nhận ống trúc.

Tiểu cô nương lại kiều lại như, hai mắt sáng lấp lánh:" Nhị ca ca, ta không thích bị người làm lơ , càng không thích vì một chút hiểu lầm mà sinh ra chiến tranh lạnh với người thân cận. Ngươi đáp ứng ta, sau này dù là ngươi cùng ta sinh hiềm khích, nhưng chỉ cần viết thư để vào ống trúc của đối phương,  nhất định phải phản hồi đối phương, nhất định phải đem hiểu lầm nói ra, có được hay không?"

" Được." Tiêu Dịch như hứa hẹn, lại đem mặc ngọc ống trúc bỏ vào tay áo.

Nam Bảo Y nhìn về phía lư hương.

Những phong thư kia đã bị đốt cháy hầu như không còn, giống như đốt sạch quá khứ bừa bộn của nàng.

Nàng thở phào một hơi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống bên chân Tiêu Dịch.

Nành ghé đầu vào đầu gối hắn, khuôn mặt nhỏ gối lên đùi hắn.

Trên quần áo hắn được hun chính là hương sơn thuỷ thanh lãnh, nàng ngửi ngửi, rất an tâm.

" Nhị ca ca, Trình gia đến náo loạn lâu như vậy, ta có chút mệt mỏi..."

Tiêu Dịch cụp mắt nhìn nàng.

Tiểu cô nương váy áo tản tứ phía, giống như một đoá hoa hồng nhỏ nở rộ.

Sườn mặt trắng nõn tinh xảo, hai đầu lông mày đều là hồn nhiên đơn thuần .

Hắn sờ lên đầu nàng," Ngủ đi, ta trông cho ngươi."

Bên ngoài cửa phía tây, lại bắt đầu rơi tuyết mịn.

Trên sàn nhà phủ thảm nhung thật dày, tiểu cô nương ngồi quỳ chân trên mặt đất đầu gối cũng sẽ không bị lạnh.

Tiêu Dịch nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cởi ra áo khoác lông chồn đen, choàng lên vai nàng.

Hắn cầm lấy một quyển sách, bắt đầu ngồi đọc.

Nơi đây yên tĩnh

Không biết qua bao lâu, Hà Diệp đem mấy phong thϊếp mời tiến vào, đang muốn gọi" tiểu thư ", lại kinh ngạc trông thấy nàng gối lên đầu gối nhị công tử ngủ say.

Nàng hướng Tiêu Dịch phúc thân, thấp giọng nói :" Nhị công tử, đây là người gác cổng đưa tới thư cùng thϊếp mời, đều là cho tiểu thư nhà ta."

Tiêu Dịch ra hiệu cho nàng đặt lên bàn bên cạnh.

Sau khi Hà Diệp lui ra, hắn cầm lấy thϊếp mời nhìn một chút, đều là nhà quyền quý đưa tới, mời Nam Kiều Kiều tới phủ bọn hắn tham gia thi hội cùng tiệc trà xã giao.

Nghĩ đến, có lẽ là hôm qua trong thi hội ở hồ Vọng Tuyết, Nam Kiều Kiều đọc lên bài ca kia quá mức kinh diễm .

Bên trong thϊếp mời còn có hai phong thư.

Hắn vốn định mở ra xem bên trong viết cái gì, trầm ngâm một lát, lại đem để lại lên bàn.

Lật vài trang sách, lại không thể nhìn vào được một chữ.

Ánh mắt lại lần nữa rơi vào bên trên phong thư.

Hắn không có quên, ánh mắt của những quý công tử nhìn về phía Nam Kiều Kiều ngày hôm qua.

Hâm mộ có, kinh diễm có, vui vẻ có.

Vạn nhất hai phong thư này là kẻ xấu xa nào viết, có hắn tự mình giữ cửa ải, chí ít sẽ không để Nam Kiều Kiều bị người xấu lừa gạt.

Nghĩ như vậy, hắn mở thư ra.(ahr)

Quả nhiên, đều là thư nam nhân viết.

Bọn hắn trong thư an ủi tiểu cô nương, nói cái gì bị từ hôn cũng không đáng sợ, ngay cả câu thơ" Thiên nhai nơi nào mà cỏ không thơm" cũng đều đi ra, thậm chí, thế mà ngay cả nguyện ý chung kết liên lý cùng nàng!

Kẻ xấu xa!

Người gác cổng Nam phủ, làm sao có thể để những loại thư thô tục không chịu nổi này đều đưa vào!

Hắn mặt lạnh, đem thư nhét vào bên trên chiếc bàn," Thập Khổ."

Thập Khổ lặng lẽ xuất hiện trong phòng, chắp tay cung kính:" Chủ tử có gì phân phó?"

" Đi đổi người gác cổng Nam phủ."

Thập Khổ đáng muốn đi xử lý, Tiêu Dịch lại nói:" Ngay cả nhị môn bà tử cũng đổi."

Thân là nô bộc giữ cửa, lại ngay cả đồ đưa từ bên ngoài vào cũng không cẩn thận kiểm tra.

Cái gì mà chung kết liên lý, không thể để dơ bẩn con mắt Nam Kiều Kiều.

Sau khi Thập Khổ đi, hắn đốt hai lá thư tràn đầy ô ngôn uế ngữ, lại cầm sách lật ra xem.

Lại một chữ cũng không nhìn vào.

Tiếng lật sách đánh thức Nam Bảo Y.

Nàng rụi mắt, giống nói lộ ra khàn khàn vừa tỉnh ngủ:" Nhị ca ca, ngươi làm sao... Nhìn sách ngược nha?"

Tiêu Dịch lấy lại được tinh thần, mới phát hiện mình cầm sách ngược.

Hắn thản nhiên nói:" Rèn luyện năng lực nhìn chữ ngược."

" Nhị ca ca thật lợi hại!" Nam Bảo Y một bên khích lệ, một bên vịn đầu gối đứng lên.

Thế nhưng nàng quỳ chân quá lâu, vừa mới đứng lên, liền ngã quỵ vào lòng Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch thuận thế tiếp được nàng.

Hắn đem nàng ôm đặt lên đầu gối, cuốn váy nàng lên, ung dung nắn bóp bắp chân cho nàng.

Nam Bảo Y ngơ ngác.

Ánh mắt của nàng mở tròn, bất khả tư nghị trừng Tiêu Dịch một lát, dần dần cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Quyền thần đại nhân, vậy mà bóp chân cho nàng!

Nàng cảm thấy từ nay về sau, bắp chân của nàng quý giá có thể hông cần rửa.

Tiêu Dịch nhíu mày, tiểu cô nương trong ngực giống như cười lại giống như khóc, khuôn mặt nhỏ biến ảo chập chờn.

Hắn thử dò xét hỏi:" Không thoải mái?"

" Không có... rất dễ chịu..."

Dưới mái hiên, Nam Yên nắm chặt khăn tay đứng bên cửa sổ.

Nàng khỏi gì nhìn thấy gì, nhưng lại có thể nghe được đối thoại của Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y trong phòng.

" Nhị ca ca, có thể mạnh một chút...tê! Nhị ca ca, ngươi nhẹ một chút!"

" Rốt cuộc muốn mạnh hay nhẹ?"

" Cứ như vậy... thật thoải mái nha!"