Nam Châm [Khải Nguyên]

Chương 1: Còng số 8 và khoảng cách thân mật

"Cô à, bán cho cháu năm chiếc bánh bao to đi."

"Cậu ăn nhiều như vậy không sợ nghẹn bánh bao chết sao?"

"Cũng không phải anh ăn, bô bô cái gì."

Vương Tuấn Khải một bên bất đắc dĩ liếc nhìn thanh niên thấp hơn mình nửa cái đầu, một bên chống lại ánh mắt nóng bỏng của thím bán bánh bao trước mắt. Đôi đồng tử của bà thím này cứ lòe lòe nhắm vào nơi liên kết giữa hai người, phát ra ánh sáng chói lòa, thiếu chút nữa lọt tròng cả ra ngoài.

Vương Nguyên một tay cầm bánh bao, Vương Tuấn Khải lặng lẽ móc tiền ra trả, mắt bà thím càng thêm lấp lánh.

"Bạn nhỏ, cho con thêm một cái bánh táo."

Cho nên Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải phẫn nộ kéo đi, trên mép còn nguyên mùi thơm thoang thoảng dễ chịu của táo xanh. Cậu rất nhập tâm ăn, hoàn toàn không để ý đến mặt đồng chí bên cạnh đã giống hệt đáy nồi, chân mày nhíu lại hừ lạnh một tiếng.

Trên đường đi không ít người tò mò nhìn bọn họ, mấy cô gái cứ líu ríu cười khúc khích, nếu không phải sắc mặt Vương Tuấn Khải quá đen - không ăn ảnh - thì khối người đã lao vào mà "flash flash".

"Anh làm gì nha? Suốt ngày cứ hầm hầm hừ hừ như vậy không chán sao?" Vương Nguyên vươn đầu lưỡi hồng hồng liếʍ liếʍ nhân táo, mãn nguyện nói: "Ừ, lần sau sẽ mua nhiều hơn."

"Còn có lần sau? Tôi nói cho cậu biết, tôi hết tiền rồi."

"Đừng có nói như thể tôi ăn bám anh không bằng." Vương Nguyên bĩu môi, huých mông: "Trong túi sau của tôi rõ ràng có bóp tiền, tại anh không lấy!"

"Thế cái người nào vừa đυ.ng đến có một chút đã nhảy lên đông đổng, nói tôi sàm sỡ??!!"

"Ai bảo anh cứ loay hoay tới lui trên mông tôi, mò mãi không thấy ví!!"

"Rõ ràng đều là nam, cậu mất cái gì chắc?!!"

"Anh thử đưa mông đây, ông làm cho anh coi!!"

Trán Vương Tuấn Khải nổi gân xanh, quay đi không thèm đối chấp với tên nhóc dở hơi này nữa. Chẳng là lúc hắn vừa xoay người, Vương Nguyên bên cạnh cũng theo quán tính xoay theo, nhất thời lại đυ.ng chạm thân mật với nhau. Hai người trừng đối phương một phút, tách ra, ai làm việc nấy. Khoảng cách hai cái đầu vừa kéo xa chưa đến hai mét, trên cổ tay đồng thời nhói lên một cái, chiếc khăn trắng rơi xuống đất. Vương Tuấn Khải vội vàng nhặt khăn lên, buộc vào cổ tay hai người, che giấu một cái còng số tám cứng ngắc.

Đúng vậy, là còng số tám, nguyên nhân khiến hai ngày nay Vương Tuấn Khải cứ phải dính chặt lấy Vương Nguyên, một-tấc-cũng-không-rời.

Hắn là một cảnh sát, trước kia huấn luyện có mang thử cũng không thấy có gì khó chịu, chẳng qua cảm giác cùng buộc chặt chung chỗ với một kẻ phiền phức không hay ho chút nào. Vương Tuấn Khải thừa nhận, trong hai ngày này hắn thường xuyên bị đối phương làm cho tức điên lên, mỗi lần nhìn thấy Vương Nguyên là đầu óc hồ đồ mất khả năng phán xét, chỉ muốn hung hăng ném cậu ta ra xa mình. Vương Nguyên mỗi ngày không có việc gì liền chọc hắn không tính, lại còn ăn nhiều như gấu, hai cái bàn tiệc thậm chí không lấp nổi nửa dạ dày cậu ta. Vương Tuấn Khải rất hoài nghi người này có phải thùng cơm rỗng đáy hay không, căn bản là ăn hoài không no!

"Này, tôi muốn đi WC công cộng."

Vương Nguyên rất tự nhiên đưa ra yêu cầu, còn làm động tác nếu-anh-không-đồng-ý-thì-tôi-sẽ-"đi"-tại-đây khiến Vương cảnh quan vô cùng vô cùng sinh khí, hận không thể bóp chết người này nhét vào bệ xí luôn. Vương Nguyên hí hửng lôi xềnh xệch đồng chí cảnh sát, vẻ mặt (giả vờ) thẹn thùng đóng cửa nhà vệ sinh. Chẳng qua Vương tiểu bảo bảo từ xưa đến giờ vẫn rất văn minh, có truyền thống đi WC phải đúng tư thế thì tiểu đệ đệ mới thoải mái được, cho nên cánh tay trái của Vương cảnh quan cứ vậy luồn vào khe cửa, cứng đờ như xác chết.

Lúc sau có người vô tình bước vào WC công cộng, nhìn thấy cảnh tượng này đều dùng ánh mắt biếи ŧɦái hoặc đồng tình nhìn Vương Tuấn Khải, làm cho tâm trạng hắn ầm ầm tụt dốc.

Hắn thật hối hận lúc đó đã tự còng mình với cái tên nhóc rắc rối này!

Vương Nguyên nguyên bản là một tên trộm vặt, thường xuyên bị người trong cảnh cục bắt về thẩm vấn mấy lần. Cách đây ba ngày địa bàn bên cạnh xảy ra một vụ án mạng, số người tử vong lên đến mười, người bị thương còn đang hôn mê tại bệnh viện. Trong quá trình vụ án xảy ra, có người nói họ nhìn thấy Vương Nguyên lảng vảng gần khu vực hiện trường, vẻ mặt kinh hãi, cả người không ngừng run rẩy. Cảnh sát lập tức điều Vương Tuấn Khải đi bắt Vương Nguyên về lấy khẩu cung, ai ngờ người này giống như phát điên, chẳng những chống cự rất kịch liệt mà còn sống chết muốn bỏ trốn. Phản ứng dữ dội khiến sự nghi ngờ trong lòng Vương Tuấn Khải thoắt cái tăng cao, Vương Nguyên càng đối nghịch càng khiến hắn quyết tâm giải về, cho nên liền "cạch" một cái liền đem cậu ta trói lại bên người. Ai ngờ Vương Nguyên này ngoài bị cảnh sát truy đuổi còn bị một đám người khác rượt bắt, hắn vì còng số tám cũng dính vào vụ này, điên cuồng chạy trốn suốt hai ngày, chạy tới tận Quảng Đông. Vương Tuấn Khải muốn liên lạc với cảnh cục địa phương để sớm giải quyết sự việc tránh đêm dài lắm mộng, nhưng vừa xuất hiện ở nơi công cộng sẽ có nguy cơ bị bọn người kia nhìn thấy, lại rượt, lại đuổi, lại chạy. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, đành phải muối mặt theo sau Vương Nguyên, tạm thời án binh bất động.

Vương Nguyên nói, chỉ cần hắn cho cậu năm ngày, chơi đủ năm ngày cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, trở về cảnh cục Trùng Khánh.

Hiện giờ nhìn cậu vui vui vẻ vẻ ăn bánh bao, Vương Tuấn Khải hừ hừ tức giận. Hắn từ khi nào thì dễ mềm lòng như vậy?

"Cảnh sát đẹp trai, có muốn ăn không nha?" Vương Nguyên nháy mắt, lấy bánh bao mềm mại cọ cọ lên má hắn, cười câu dẫn: "Có thực mới vực được đạo a~ Nào, cởi mở một chút, anh ăn xong cũng không chết được~"

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu né tránh, rõ ràng không vui. Vẫn biết là cậu ta đùa cợt mình, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác bất bình. Cậu ta gặp ai cũng trêu ghẹo như vậy sao? Thảo nào bị đám người bí ẩn kia đuổi cùng gϊếŧ tuyệt. . .Chắc chắn Vương Nguyên này chọc phải đại tiểu thư nhà tài phiệt nào rồi.

"Này, cũng đã như vậy rồi, không bằng ra đại dương chơi đi."

Vương Nguyên đột nhiên điên khùng phát ngôn, hắn nghe mà muốn trào máu. Đi biển? Từ Quảng Đông đi ta tới biển mất bao lâu? Huống hồ bọn họ không có hộ chiếu, cũng không có nhiều tiền, đi bằng niềm tin chăng?

Vương Nguyên bĩu môi, anh làm cảnh sát lâu quá nên đầu óc toàn súng đạn rồi sao? Quảng Đông nổi tiếng nhất là cái gì?

. . .

Nửa tiếng sau, Vương Tuấn Khải sống hai mươi năm, rốt cuộc chân chính biết được cái gì gọi là đại dương trong miệng Vương Nguyên.

Lừa đảo!

Hắn ngước nhìn sáu chữ "Công viên hải dương học Chimelong", nhất thời có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.

"Đi, đi, đi vào nhanh lên!!!" Vương Nguyên hưng phấn nhảy nhảy, một bên lôi kéo Vương Tuấn Khải một bên bon chen chạy tới xếp hàng. Giở vài thủ đoạn bán manh xong, cậu hí hửng cầm ba chiếc vé lon ton đi vào.

Công viên hải dương về chiều không còn đông người, trong đại sảnh to lớn chỉ lác đác vài bảo vệ cùng nhân viên qua lại. Vương Tuấn Khải nhìn bức tường thủy tinh bao bọc xung quanh mình, chỉ cảm thấy bản thân quá bé nhỏ trước sự hùng vĩ của thiên nhiên. Nơi này chỉ là đại dương mô phỏng mà đã lớn như vậy rồi, đáy biển đích thực có bao nhiêu bí ẩn?

"Wa. . . Cá bơn~"

Vương Nguyên áp mặt vào kính, trợn tròn mắt trừng trừng nhìn sinh vật to đùng lượn qua trước mặt, há miệng cảm khái: "Xấu muốn chết. . ."

". . ."

"Bên này còn có, cá hải quỳ, cá mũi kiếm, a, cá ngựa!!"

". . ."

"Anh xem anh xem, con rùa kìa vẫy chào tôi kìa, ha ha ha~"

"Rùa thì làm sao vẫy được =.=?"

"Xì, anh có phải rùa đâu mà biết!"

". . . . ( ̄д ̄||||)"

"Kia là con tôm kí cư sao? Đúng là quá to. . . Này này, mày mau chui ra đây, sao cứ nhìn thấy tao là trốn thế. . .Không đúng, Vương Tuấn Khải, anh dọa chúng nó chạy chứ gì!!"

"Gì vậy. . ." Không làm gì cũng trúng đạn nữa! ( = = )

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên lôi kéo đi khắp nơi, chạy đông chạy tây, xem đi xem lại, hết a rồi ê, phấn khích đến mức nhảy nhót lung tung. Vương Tuấn Khải nếu không phải bị cột chung một chỗ với cậu ta, e rằng hai người đã lạc nhau từ lâu. Lại nói, hắn thật muốn đập cho người này một phát rồi lôi đi luôn, Vương Nguyên mỗi lần nhìn thấy sinh vật gì quái gở là lại hét toáng lên, mấy người xung quanh cứ nhìn cậu ta như thú xổng chuồng, còn anh là nhân viên chăm thú bất lực bị đồng hóa. . .

"Chơi đủ chưa!"

Vương Tuấn Khải gầm nhẹ, chịu không nổi nữa rồi!

"Đâu nào, tôi còn muốn đi coi cá phát sáng cơ." Vẻ mặt còn chưa thỏa mãn mà.

"Ở đây không có!" Hắn siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn cậu. Vương Nguyên chớp chớp mắt, chun mũi: "Tôi xem cá heo xong sẽ ngoan ngoãn đi ra."

Hết Chương 1