Khi Huyền Huyễn ôm một con mèo vàng đi ra, thấy là Vu Diêu đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, Miêu Mộ Linh nhìn bóng lưng của anh xuất thần, Nguyệt Vũ ngồi bên cạnh nhìn bọn họ như có suy nghĩ.
Thấy con mèo vàng thoải mái mà cuộn mình trong lòng cậu, Nguyệt Vũ rất kinh ngạc, "Đâu ra?"
"Không biết, nó tự chạy vào, anh nói tôi có cách nào ngoại trừ bắt nó?"
Nguyệt Vũ chưa trả lời, nghe tiếng quay đầu, Vu Diêu vừa thấy con mèo, lập tức nói: "Đây là mèo của tôi."
Vừa rồi người này nói gì, bắt mèo của anh? Là anh nghe lầm sao?
Cứ việc bị chủ nhân mèo hồ nghi mà trừng, Huyền Huyễn cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn tự nhiên hào phóng hơn cả Vu Diêu, tựa hồ nói lời vừa rồi không phải cậu.
"Mèo của anh, rất đáng yêu, đực hay cái, có anh chị em không? Có thể tặng tôi một con không?"
Vu Diêu trố mắt.
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, bọn họ và Vu Diêu hình như là lập trường đối địch đi, Tiểu Nguyệt lại trực tiếp hỏi anh ta một con mèo, này rất không ổn.
Miêu Mộ Linh cũng ngốc, anh nhìn con mèo vàng an nhàn trong lòng Huyền Huyễn, lại nhìn Vu Diêu hóa đá, lại nhìn Huyền Huyễn thần thái tự nhiên, không khỏi nghĩ: Nếu như Tiểu Huyền kiên trì muốn con mèo này, Vu Diêu sẽ làm sao?
"Tôi, này——" Vu Diêu không biết nói gì cho tốt.
"Không nỡ?"
"Tôi nuôi nó rất lâu, nó là bạn tôi." Vu Diêu cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh.
Huyền Huyễn có chút thất vọng, lại vuốt lông mèo một hồi, mới trả nó cho Vu Diêu.
Con mèo miêu miêu hai tiếng, không tha liếʍ tay cậu.
Vu Diêu khá bất ngờ, con mèo này vốn chỉ thân cận với anh, người ngoài sờ nó, nó sẽ quào cho một phát, lúc này không chỉ nguyện ý bị Huyền Huyễn ôm, còn thân mật cực kỳ, nói không chắc nếu cậu không buông tay, nó sẽ bám riết không tha.
"Anh tới sớm vậy là có việc gì?"
Huyền Huyễn vừa hỏi, Vu Diêu mới nhớ tới Vu Tân Tử đang đợi, vội nói: "Tông chủ mời các vị," Anh nhìn Miêu Mộ Linh một cái, "Nói là muốn giải quyết việc của Đại tế ti."
Có lẽ là vì Huyền Huyễn, lại có lẽ là vì gì khác, ngữ khí Vu Diêu hòa hoãn rất nhiều.
"Vậy xin dẫn đường."
Một đường đi tới, không ai nói chuyện.
"Anh từng nói có thể sống lại Đại tế ti, lời này thật không?" Đi phía trước Vu Diêu bỗng nhiên dừng lại hỏi Nguyệt Vũ.
Vu Diêu không tin người chết có thể sống lại, nhưng nếu lời này là vô sắc thẩm phán giả nói, vậy cần bàn lại.
"Tiền đề là thi thể hoàn chỉnh."
Miêu Mộ Linh từng nói, Đại tế ti là một đao mất mạng, trái tim bị đâm thủng, đã không thể cứu được.
Đáy mắt Vu Diêu lóe lên thất vọng, anh không muốn Miêu Mộ Linh chết, nếu như Nguyệt Vũ có thể sống lại Đại tế ti, đây là cách giải quyết hoàn mỹ nhất, đáng tiếc không thể——
Bố cục nhà cửa của Vu gia dựa theo ngũ hành bát quái, khi Vu Diêu dẫn bọn họ tới chủ ốc Tốn, Vu Tân Tử đã đợi hồi lâu.
Vu Tân Tử trước nhìn bọn Nguyệt Vũ, chất vấn: "Sao chậm vậy?"
Vu Diêu có chút sợ hãi, bất an nói: "Xin lỗi, là tôi thất trách."
Miêu Mộ Linh nhíu mày, anh không thích Vu Tân Tử, một là vì người này rất âm trầm, hai là vì thái độ của Vu Diêu, Vu Diêu thích Vu Tân Tử, điều này khiến Miêu Mộ Linh rầu rĩ.
Vu Tân Tử gật đầu, gã nhìn con mèo Vu Diêu ôm, không cao hứng nói: "Không phải đã bảo ném con mèo này đi? Sao còn giữ nó?"
Vu Diêu co quắp một hồi, môi giật giật, muốn nói gì, lại nói không nên lời, tiềm thức ôm chặt con mèo.
Con mèo dựng thẳng bộ lông toàn thân, nhìn Vu Tân Tử gào thét.
Rét lạnh bật lóe ở đáy mắt Vu Tân Tử, chỉ là một súc sinh dĩ nhiên dám ầm ĩ với gã, không biết sống chết!
Giữa lúc Vu Tân Tử định bóp chết con mèo, một nam một nữ từ trong đi ra.
"Sao lâu vậy chưa thấy người của Miêu gia, cha đã đợi không kịp."