Sờ tiểu hồ ly ướt sũng, Tiêu Xuân Thu cười nói: "Thật nhỏ, vẫn là bộ lông xoã tung đẹp hơn. Sao để mình ướt như vậy trở về, tắm?"
Tiểu hồ ly lắc lắc nước trên người, cọ đến cạnh Tiêu Xuân Thu nhìn thịt khô trong tay anh khẽ gọi.
Tiêu Xuân Thu xé thịt khô thành khối, đặt vào lòng bàn tay, tiểu hồ ly lập tức lang thôn khổ yết.
Huyền Huyễn ôm lấy sóc chuột, "May mà tiểu hồ ly mang mày đi tắm, bằng không tao cũng không muốn chạm vào, vừa nghĩ mày bị Tạng ngao ngậm trong miệng, tao đã thấy mày thật bẩn."
Sóc chuột cắn ngón tay Huyền Huyễn, mài răng.
Nguyệt Vũ cười nói: "Tiểu hồ ly rất yêu sạch sẽ, Tiểu Hoa, nếu tiểu hồ ly không chê mày bẩn, vậy chứng minh nó thích mày."
Sóc chuột xèo xèo kêu hai tiếng, nhảy xuống tay Huyền Huyễn, lấy lòng bò đến cạnh tiểu hồ ly, giúp nó liếʍ lông.
Đang ăn tiểu hồ ly không nhịn được có quấy rầy, thường thường hất đầu, làm bộ muốn cắn sóc chuột.
Sóc chuột không bị mặt lạnh của tiểu hồ ly dọa, như trước thân mật thay tiểu hồ ly liếʍ khô lông.
"Thật hữu ái!" Tiểu Thường cười nói, "Mau để chúng kết hôn."
Những lời này lại dẫn phát nước bọt chiến của Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu, bắt đầu tranh luận vấn đề công thụ của tiểu hồ ly và sóc chuột.
Thượng Quan Hiên và Nguyệt Vũ thở dài, cùng cho Tiểu Thường một cái liếc trắng.
Tiểu Thường trốn sau lưng Tống Tiếu Ngự, cười gượng.
"Muốn Tiểu Hoa làm vợ cũng được, đưa tiền biếu!"
Tiêu Xuân Thu không hé răng, nửa ngày, nói thầm: "Đồ tiền tài cuồng, chỉ biết tiền."
Thượng Quan Hiên nói: "Tiền biếu? Cậu muốn thu bao nhiêu?"
Mọi người ngoài ý muốn, Huyền Huyễn chỉ là nói giỡn, thật không ngờ Thượng Quan Hiên cư nhiên làm thật.
Huyền Huyễn nâng má, than thở: "Đây là nguyên nhân Thượng Quan Hiên vì sao là Thượng Quan Hiên, mà Tiêu Xuân Thu chỉ có thể là Tiêu Xuân Thu."
Tiểu Thường không giải thích được, "Có ý gì?"
Ông chú Hồ nở nụ cười vài tiếng, "Ý của Huyền Huyễn là Tiêu Xuân Thu thú vị, Thượng Quan không thú vị, ha hả!"
Mọi người ngẩn ra, đều không khỏi nở nụ cười.
...
Cảm giác bị người chằm chằm tuyệt đối không dễ chịu, nhất là bị người dùng ánh mắt sợ hãi, kinh ngạc, căm hận chằm chằm.
Nguyệt Vũ bất an nhìn thôn dân từ khi bọn họ vào làng đã cừu thị bọn họ, nhỏ giọng hỏi: "Những người này làm sao vậy?"
Tuy lần trước bọn họ ngang qua, những người này cũng dùng ánh mắt cổ quái chằm chằm, thế nhưng hiện tại trong mắt những người này có hung quang, bọn họ không chút nghi ngờ những người này sẽ đột nhiên xông lên gϊếŧ mình.
"Những người này rất cổ quái, chúng ta cẩn thận chút." Ông chú Hồ hạ giọng nói.
"Có phải là quan tài hồng ngọc gây họa không?" Tiêu Xuân Thu nói.
"Quan tài chúng ta dùng vải bao lấy, bọn họ hẳn không biết chúng ta nâng gì?" Tiểu Thường nói.
"Mặc kệ thế nào, chúng ta cẩn thận trên hết." Thượng Quan Hiên nói.
Mọi người gật đầu, âm thầm lưu ý.
Thôn dân này tuy là mộ bộ hận không thể loạn côn đánh chết bọn họ, thế nhưng thần sắc mơ hồ có chút cố kỵ, hình như có thứ gì đáng sợ khiến lý trí sắp đứt đoạn của bọn họ giữ lại lưng chừng.
Tám người chờ đợi lo lắng ngang qua thôn dân nhìn bọn họ như con mồi, khi thấy ngôi nhà Dương Lăng ở, tinh thần tập trung cao độ của bọn họ mới thoáng thư giãn.
Nhìn thôn dân theo sau, Tiêu Xuân Thu không khỏi phiền táo nói: "Những người này rốt cuộc muốn làm gì?"
"Sao tôi nghĩ bọn họ giống như cương thi?" Tiểu Thường vẻ mặt đau khổ nói, "Tôi sợ nhất thứ này."
Huyền Huyễn quay đầu nhìn thoáng thôn dân vây bên ngoài, nhíu mày.
Nếu những người này là quỷ thì dễ làm, khó chống cũng có thể đau hạ sát thủ, thế nhưng đây là người sống, dây dưa thật không biết giải quyết thế nào? Phiền phức!