Phỏng chừng sóc chuột cũng ngốc, không chút giãy dụa tùy ý tiểu hồ ly cắn cổ nhanh như chớp bỏ chạy.
Nhìn hai vật nhỏ biến mất trong tầm mắt, Huyền Huyễn mới hồi phục tinh thần, ai nha một tiếng, "Sao tiểu hồ ly xúi giục Tiểu Hoa bỏ trốn?"
Nguyệt Vũ kinh ngạc hỏi: "Tiểu hồ ly tính tha Tiểu Hoa đi đâu?"
Huyền Huyễn nhún vai, "Ai biết được, ha hả, đại khái là mang Tiểu Hoa về ổ làm chồng đi."
"Cái gì chồng? Là vợ." Tiêu Xuân Thu cải cọ.
"Chồng!"
"Vợ!"
Nhìn hai người như con nít cãi nhau, Nguyệt Vũ yếu ớt ngắt lời: "Tiểu Hoa là đực."
"Tiểu hồ ly cũng là công." Tiêu Xuân Thu không cam lòng tỏ ra yếu kém, tuy anh không rõ lắm giới tính của tiểu hồ ly.
Tiểu Thường nói: "Vậy không cần tranh, hai ông chồng, hỗ công là được!"
"Không được, Tiểu Hoa phải ở trên!" Huyền Huyễn phản đối.
Tiêu Xuân Thu lập tức vì tiểu hồ ly tranh thủ quyền lợi: "Tiểu Hoa ở dưới!"
Nghe bọn họ tranh luận, trán ông chú Hồ chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, nghĩ có chút choáng váng, thuộc hạ của mình lúc nào mở ra như vậy, cư nhiên công nhiên thảo luận vấn đề công thụ, hơn nữa đối tượng còn là hai động vật?? Là mình rất lạc hậu, hay bọn họ rất phóng khoáng?
Thượng Quan Hiên đầu đầy hắc tuyến, vấn đề như vậy cũng cần thảo luận?
Huyền Huyễn hung ác, "Tôi thiến tiểu hồ ly, xem nó thế nào ở trên?"
Tiêu Xuân Thu một hơi nghẹn trong lòng, hai mắt vừa lộn, suýt nữa té xỉu.
Tiểu Thường lau mồ hôi, "Huyền Huyễn, cậu thật độc!"
"Vô độc bất trượng phu."
"Cậu dám thiến tiểu hồ ly, tôi cũng thiến Tiểu Hoa! Xem ai ngoan!"
Tống Tiếu Ngự nhìn không được, "Tôi nói, hai người cũng quá buồn chán."
Huyền Huyễn dừng một chút, "Đích xác, rất buồn chán, tôi thế nào không thưởng thức như vậy, cư nhiên cãi nhau với Tiêu Xuân Thu?"
"Huyền Huyễn chết tiệt, đây là ý gì?" Tiêu Xuân Thu cả giận nói.
"Ý rất rõ, nói anh không thưởng thức." Huyền Huyễn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Tiểu Thường kêu rên: "Huyền Huyễn, sao cậu ăn thua đủ như vậy, ảnh hưởng hình tượng cao lớn của cậu trong lòng tôi."
Huyền Huyễn lau mặt, "Không cách nào, tôi buồn chán, buồn chán luôn phải tìm chút việc vui."
Tiêu Xuân Thu tức giận nói: "Quen cậu, thực sự là bắt đầu cuộc đời hắc ám của tôi."
"Là bạn bè không cần tính toán nhiều vậy."
Tiêu Xuân Thu bực mình, "Cậu chỉ biết xảo trá tôi, lúc nào coi tôi là bạn?"
"Ha hả, nhiều lắm khi anh kết hôn với Thượng Quan Hiên, tôi đưa nhiều tiền biếu."
"Tôi muốn bao nhiêu cậu cũng đưa?"
"Trong phạm vi tôi tiếp nhận."
"Mười vạn." Tiêu Xuân Thu mở giá trên trời.
Huyền Huyễn gật đầu.
"Tôi không cần baht [1], tôi muốn nhân dân tệ."
"Được." Huyền Huyễn đầy miệng đáp ứng.
Tiêu Xuân Thu thực bị Huyền Huyễn hào phóng dọa ngã, hoài nghi nhìn vài lần, "Cậu đổi tính? Hay thực sự bị quỷ triền thân?"
"Anh rất thích quỷ triền thân? Nếu không tôi tìm một con quỷ triền thân anh."
"Miễn. Cậu thực sự chịu đưa mười vạn?" Tiêu Xuân Thu lần thứ hai xác định.
"Dài dòng!"
"Ha hả!" Tiêu Xuân Thu cười ngây ngô hai tiếng, quay đầu nói với Thượng Quan Hiên: "Thượng Quan Hiên, chúng ta đi kết hôn."
Mọi người bật ngửa, Tiểu Thường oa oa kêu to: "Xuân Thu, anh là tính cầu hôn Thượng Quan sao? Cho dù cầu hôn, cũng là Thượng Quan mới đúng!"
Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, "Cậu là yêu tiền hay yêu tôi?"
"Nói cái gì? Không yêu cậu còn có thể yêu ai." Tiêu Xuân Thu mặt đỏ tai hồng.
Ông chú Hồ trêu chọc nói: "Thế nhưng thấy thế nào cũng là cháu vì mười vạn tiền biếu của Huyền Huyễn mới kết hôn với Thượng Quan?"
"Hai cái này không dính gì tới nhau."
Khi mọi người cười ngã vào nhau, chỉ thấy tiểu hồ ly và sóc chuột cả người ướt đẫm trở về.
...
[1] Baht: đơn vị tiền tệ của Thái Lan. Dựa theo tỷ giá hối đoái: 1 CNY (nhân dân tệ Trung Quốc) = 4.8270 THB (bạt Thái Lan).