Ông chú Hồ xoa môi, ngửa đầu trừng Dương Lăng thân hình cao lớn vẻ mặt đầy rây, "Có tới là tốt rồi, cậu oán giận cái rắm!"
Dương Lăng nheo mắt, không khỏi phân trần đè lấy ông chú Hồ hôn thêm một hồi.
Ông chú Hồ cự tuyệt cũng không được, chỉ có thể nhận lấy.
Cách một cánh cửa, khiến ông chú Hồ có cảm giác hưng phấn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cảm giác bàn tay người nọ sờ vào quần áo, ông chú Hồ lập tức nắm chặt, quát khẽ: "Thuộc hạ của tôi còn ở ngoài, hơn nữa, cậu đã nói sẽ chờ tôi nguyện ý không cưỡng ép tôi, cậu nói không giữ lời?"
"Vậy cậu không cần câu dẫn tôi, hại tôi đều hưng phấn."
"Ai câu dẫn cậu?" Ông chú Hồ vẻ mặt đỏ bừng, "Là cậu, cậu vừa thấy tôi đã động dục! Cách xa tôi ra!"
Dương Lăng định nói gì, bỗng nhiên nghe Tiêu Xuân Thu kêu to: "Ông chú, ông chú, sao lâu vậy? Sẽ không bị quỷ bắt đi? Ông chú..."
Ông chú Hồ nhất thời cảm động rơi nước mắt, tiếng gọi của Tiêu tiểu tử quả thật đúng lúc!
Dương Lăng mạnh mẽ mà cắn môi ông chú Hồ một cái, thấp giọng nói: "Tạm thời buông tha cậu, thuộc hạ của cậu thật không đáng yêu!"
Ông chú Hồ oán thầm: cậu mới không đáng yêu, thuộc hạ của tôi tốt vô cùng!
...
Dương Lăng quét một vòng hoặc ngồi hoặc đứng trong nhà, nhướng mày, "Cậu không phải nói chỉ dẫn năm người, sao nhiều ra một người?"
"Nhiều một người không nhiều, ít một người không ít, cậu tính toán như vậy làm gì?"
"Được, chỗ tôi chỉ có bốn phòng, cậu ngủ với tôi, ba phòng còn lại, mọi người thích ngủ thế nào thì tùy."
"Không được! Tôi không ngủ với cậu!" Ông chú Hồ kháng nghị, không muốn thất thân.
Tiểu Thường lập tức nói: "Cháu và Tống Tiếu Ngự một phòng, Thượng Quan không cần phải nói cùng Tiêu Xuân Thu, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cũng là một đôi, cho nên, ông chú, chú không có lựa chọn."
Dương Lăng nở nụ cười, cười rất ác liệt.
Ông chú Hồ bực mình, chống má nói: "Tôi ngủ sàn nhà."
Dương Lăng nói: "Chưa tự giới thiệu, Dương Lăng!"
Tuy là lần đầu gặp, thế nhưng không có vẻ xa lạ, mọi người cũng đơn giản tự giới thiệu.
Tiêu Xuân Thu rất thực tế hỏi: "Có gì để ăn không, cháu đói quá!"
Dương Lăng sảng khoái nói: "Có, tôi nghĩ các cậu hẳn là đêm nay tới, cho nên nấu đủ lượng."
Ông chú Hồ hoài nghi: "Đồ cậu nấu có thể ăn sao?"
Dương Lăng nhe răng cười, "Phi thường khó ăn, cậu có thể không ăn."
"Hừ!"
Ông chú Hồ và Dương Lăng có thể nói là Nam viên Bắc triệt, nếu muốn hình dung, ông chú Hồ là Giang Nam thư sinh, mà Dương Lăng lại là Bắc phương thô cuồng hán tử, rất kỳ quái, hai kẻ nhìn như không cùng xuất hiện lại có một loại ăn ý kỳ diệu.
Dương Lăng bê một cái nồi lớn ra, ông chú Hồ như nửa chủ nhân tự giác chạy tới nhà bếp hỗ trợ lấy bát đũa.
Tiểu Thường trừng mắt nhìn, tiến đến bên tai Tống Tiếu Ngự nói thầm hai câu.
Tống Tiếu Ngự có chút ngoài ý muốn, trộm liếc ông chú Hồ, nở nụ cười.
...
Nhìn cả nồi đen kịt, Tiêu Xuân Thu biểu tình có chút gian khổ, đũa không dám vươn.
"Xin hỏi đây là gì?"
Dương Lăng cầm muỗng múc một cái vào chén, không ngẩng đầu trả lời: "Lươn vàng."
"Lươn vàng? Sao tôi nghĩ là lươn đen?" Ông chú Hồ xoi mói.
"Ăn không chết là được."
Thượng Quan Hiên múc một ít, nếm thử, đối Tiêu Xuân Thu không dám cầm đũa nói: "Không khó ăn."
Tiêu Xuân Thu nhất thời yên tâm, lúc này mới thoả mãn mà múc.
Nguyệt Vũ có chút ăn không vô, cũng không dám cắn, cứ thế trực tiếp nuốt.
Thấy vậy, Huyền Huyễn thấp giọng nói: "Anh không thích ăn vậy không cần miễn cưỡng. Lát nữa tôi mượn dùng nhà bếp, xào một đĩa mỳ cho anh."
Nguyệt Vũ lập tức buông đũa, ngẫm lại thấy xin lỗi Dương Lăng, vì vậy lại cầm.
Dương Lăng vô tình nói: "Không sao, thứ này không phải mỗi người đều thích ăn."
Ông chú Hồ nói: "Kỳ thực không có gì, ăn vài lần sẽ quen, huống hồ đã có tiến bộ, chí ít lần này nhìn ra nguyên trạng."
Mọi người nhìn thứ đen kịt trong nồi, trán chảy một giọt mồ hôi thật lớn, đây coi như nhìn ra nguyên trạng?