“Vận Nhi, ăn cháo.”
Sáng sớm Hiên Viên Hủ trưng ra vẻ mặt đầy thoả mãn, mặt dày mày dạn cọ đến bên người Hàn Vận.
“Không ăn!”
Hàn Vận giọng khàn khàn quát. Tên hỗn đản này còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?
“Không ăn sao được, một lát sẽ rời thuyền, không biết đến khi nào thì mới dùng cơm.”
Hiên Viên Hủ đã gọi sẵn một chén cháo đậu xanh, chậm rãi thổi cho nguội.
Hàn Vận nhìn về phía chén cháo màu xanh nuốt nuốt nước miếng. Nhưng nghĩ đến tối hôm qua bị tra tấn, hỏa khí lại tăng. Cái gọi là không tranh màn thầu tranh khẩu khí, dù nghèo cũng không đi ăn xin.
Rất cá tính xoay mặt qua một bên, Hàn Vận không nhìn món ăn hấp dẫn kia. Nhưng dù ánh mắt không nhìn, mũi cũng phải hít thở, hương thơm ngào ngạt không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến nước bọt.
“Vận Nhi ngoan, ăn một chút đi.”
Hiên Viên Hủ vẻ mặt lấy lòng. Tối hôm qua quả thật hắn có chút quá phận làm cho Vận Nhi đến bây giờ không thể xuống giường. Nhưng cũng không thể trách hắn, ai bảo Vận Nhi mê người như thế, làm hắn không thể kiềm chế.
Hàn Vận vẫn bất động, trong lòng lại thèm nhỏ dãi.
Hiên Viên Hủ thở dài.
“Vận Nhi không ăn ta ăn.”
Húp một ngụm cháo, Hiên Viên Hủ không quên chậc chậc hai tiếng.
Hàn Vận nổi nóng, bụng rất đói, thân thể đau quá. Tên hỗn đản này không lương tâm, lần sau nhất định phải đòi về hết!
Hiên Viên Hủ nhìn thấy bộ dạng Hàn Vận đáng thương, lại múc một muỗng cháo cho vào miệng.
Ngay khi Hàn Vận chuẩn bị phát hỏa, Hiên Viên Hủ đột nhiên đưa miệng tới gần.
“Ối...”
Hai đôi môi dán vào nhau, Hàn Vận chỉ cảm thấy trong miệng được rót vào một dòng chất lỏng, theo bản năng nuốt xuống.
Đợi Hàn Vận nuốt xuống xong, Hiên Viên Hủ mới lưu luyến rời khỏi đôi môi mê người kia, nếu tiếp tục hắn không dám cam đoan có thể kiềm chế du͙© vọиɠ được hay không.
“Vận Nhi muốn tự mình ăn, hay để ta đút. Tuy rằng bản lĩnh của ta so ra cũng không phải Đệ nhị.”
Hiên Viên Hủ cười đến vẻ mặt tà mị. Cái miệng nhỏ của Vận nhi dù đút trăm lần hắn cũng không chán ghét.
Hàn Vận ngồi dậy đoạt lấy bát cháo trong tay Hiên Viên Hủ. Đúng là khó chống chọi với mùi thơm ngào ngạt của thức ăn khi đang đói. Hàn Vận rốt cuộc đầu hàng với cái dạ dày, cốt khí tạm thời đem cất vào két sắt.
“Ăn chậm một chút.”
Hiên Viên Hủ ở một bên ôn nhu nói.
Ăn xong một bát cháo đậu, Hàn Vận cảm giác mình sống lại.
Hiên Viên Hủ tiếp nhận cái bát không để một bên, săn sóc để tay lên eo Hàn Vận xoa bóp, hết eo lại đến tay chân. Dù sao trong chốc lát còn phải đi. Ai da, đều do hắn đêm qua quá mức xúc động, ăn một lần thì tốt rồi, thế nhưng ăn lại ăn......
“Hừ, dùng lực một chút.”
Hàn Vận giống như không có xương nằm ở trên giường, hưởng thụ sự phục vụ của Hủ Vương gia.
Tiếng còi vang lên báo cho hành khách biết thuyền đã tới bến tàu Hiên Viên Quốc.
“Chuẩn bị rời thuyền.”
Hiên Viên Hủ thu dọn vật dụng trong khoang thuyền, nắm tay Hàn Vận chuẩn bị rời thuyền.
Thời điểm bước lên bờ, cảm giác được có người nhìn mình, Hàn Vận theo bản năng nhìn lại, vừa lúc thấy Văn Nhã lộ ra biểu tình ghen ghét.
Trào phúng liếc Văn Nhã một cái, Hàn Vận lộ ra biểu tình cao cao tại thượng, ánh mắt nhạo báng không hề sợ đắc tội người ta.
Văn Nhã nắm chặt hai đấm, đầu móng tay thật dài đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng sẽ không bỏ qua cho hai người kia!
Hiên Viên Hủ liếc mắt nhìn mấy người Văn gia, nhéo nhéo eo Hàn Vận nói.
“Đi thôi, chúng ta đi đến quân doanh.”
Hàn Vận thu hồi tầm mắt, nghi hoặc lên tiếng.
“Đi quân doanh sao? Để làm cái gì?”
Bọn họ không phải nên về hoàng cung đem kế hoạch của Thần Khiêm nói cho Hiên Viên Tiêu Thụy, để chuẩn bị diễn trò sao?
“Thần Quốc sẽ không bình yên, chúng ta phải đem kế hoạch an bài trước, về phần hoàng thúc ta sẽ có cách khác thông báo.”
Hàn Vận nhớ tới thân phận địa vị của Hiên Viên Hủ ở Hiên Viên Quốc. Hắn là dưới một người trên vạn người, hơn nữa binh quyền của Hiên Viên Quốc đều ở trong tay hắn, điều động quân binh tất nhiên không có vấn đề.
“Được.”
Hai người ở bến tàu mướn một chiếc xe ngựa.
“Hai vị công tử, các ngài muốn mua gì theo ăn dọc đường hay không, từ đây đến quân doanh cũng không có quán trà nào để dừng chân.”
Xa phu hảo tâm nói.
“Không cần, bữa sáng chúng ta đã ăn qua.”
Hiên Viên Hủ trả lời, có lẽ buổi chiều là có thể tới quân doanh, đến lúc đó dùng cơm cũng không muộn.
“Vậy chúng ta khởi hành.”
Khi hai người đã ổn định ở trong xe ngựa, xa phu vung roi da lên, hai con ngựa chạy rất nhanh trên đường.
Hàn Vận lười biếng dựa vào vách thùng xe. Tuy rằng xe ngựa này không có bằng xe ngựa Vương phủ, cũng may không gian đủ rộng, cũng không phải không thoải mái.
Hiên Viên Hủ đem tầm mắt nhìn bên ngoài xe. Tình hình đang hết sức căng thẳng, dân chúng ở biên giới rất thưa thớt, không biết có bao nhiêu người phải rời bỏ nhà cửa không nơi yên ổn để sống.
“Dừng xe!”
Khi sắp tới quân doanh, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện chặn đường là quân lính Hiên Viên Quốc.
“Các vị quan gia, ta là Ngưu Tứ người ở Ngưu thôn, thê tử ta ở nhà sắp sinh, xin các vị thông cảm cho qua.”
Xa phu lấy ra mấy khối bạc vụn đưa cho mấy binh lính. Trước khi về thôn, ông chủ đã dặn dò trên đường đi nếu có quan binh chặn lại phải có chút đút lót. Nhưng quân lệnh Hiên Viên Quốc luôn luôn nghiêm ngặt rất ít xuất hiện lạm dụng chức quyền tham ô, binh lính đem bạc trả trở về.
“Phía trước đã bị phong tỏa, Ngưu thôn tuy rằng không ở trong phạm vi phong tỏa nhưng cũng không thể vào.”
“Vậy xin hỏi quan gia đã xảy ra chuyện gì?”
Ngưu Tứ lộ vẻ kinh sợ. Nếu không phải đòi tiền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải phong tỏa đường đi.
Một binh lính trẻ tuổi khoát tay nói.
“Ngươi nên trở lại đi, thê tử ngươi nếu ở Ngưu thôn hẳn là không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng...... ta rất muốn về nhà, xin nghỉ đã không dễ dàng, mong quan gia cho biết lý do.”
Vẻ mặt Ngưu Tứ chua xót. Hắn ở bên ngoài kiếm tiền vất vả, về nhà một chuyến rất khó khăn.
“Thứ lỗi chúng ta không thể cho biết.”
Binh lính lắc đầu.
Lúc này Hiên Viên Hủ vén màn xe lên, đem lệnh bài đưa ra trước mắt mấy người binh lính.
Nhìn thấy lệnh bài, họ lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến đại nhân.”
Hiên Viên Hủ nhảy xuống xe, hỏi.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?”
Tuy rằng mấy quan binh cũng không nhận ra Hiên Viên Hủ, nhưng đối với lệnh bài lại rất quen thuộc, lập tức có người trả lời:
“Dương Thôn xuất hiện người độc dược, tướng quân hạ lệnh cấm đi lại.”
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, không nghĩ tới độc đã xuất hiện ở gần quân doanh, việc này nghiêm trọng rồi.
“Để xe ngựa đi vào, trực tiếp đến quân doanh.”
Hiên Viên Hủ ra lệnh.
“Dạ.”
Nhóm quan binh lập tức nhường đường.
“Ngưu Tứ tiếp tục đánh xe, ta sẽ cho ngươi về nhà gặp thê tử của mình.”
Hiên Viên Hủ nói.
“Cám ơn đại nhân.”
Quân doanh là trọng địa, không cho phép người ngoài tiến vào, Hiên Viên Hủ phái người sắp xếp cho Ngưu Tứ về Ngưu thôn. Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận tiến vào quân doanh. Hai người đi theo binh lính dẫn đường đi vào doanh trướng của đại tướng quân. Đứng ở ngoài doanh trướng đợi binh lính đi vào bẩm báo, liền nghe được bên trong có tiếng la mắng.
“Thật là đáng chết! Thần Quốc này chỉ nuôi chó sao, dám đem người độc dược đưa sang Hiên Viên Quốc! đi mời đại phu, bản tướng quân cũng không tin khống chế không được độc này!”
Hiên Viên Hủ bật cười ra tiếng. Uất Trì Nghiêm vẫn như vậy.
“Ai ở bên ngoài!?”
Hiên Viên Hủ vén màn lên bước vào trướng.
“Uất Trì Nghiêm, đã lâu không gặp.”
Uất Trì Nghiêm vừa định nổi giận, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Hiên Viên Hủ!”
Uất Trì Nghiêm đi nhanh đến trước mặt Hiên Viên Hủ, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, vỗ vỗ phía sau lưng.
Khóe miệng Hàn Vận hơi hơi run rẩy. Người này chính là đại tướng quân của Hiên Viên Quốc sao? Lưng hùm vai gấu, quả nhiên uy phong, Người này sẽ không đè chết Hiên Viên Hủ chứ?
“Ha ha, ngươi vẫn không thay đổi, cẩn thận kẻo bị cấp dưới cười nhạo.”
Hiên Viên Hủ cố lấy khí lực đáp lại Uất Trì Nghiêm.
Uất Trì Nghiêm buông Hiên Viên Hủ ra.
“Tên không sợ chết nào dám cười nhạo lão tử, lão tử sẽ đánh hắn ngay cả song thân cũng không nhận ra!”
Binh lính và những người khác nghe được Uất Trì Nghiêm nói xong, lập tức quỳ xuống hành lễ. Bọn họ cũng không có thần kinh thô như Uất Trì Nghiêm.
“Tham kiến Hủ Vương gia.”
“Đều đứng lên đi, mọi người đã vất vả rồi.”
Hiên Viên Hủ uy nghiêm nói.
“Tạ ơn Vương gia.”
“Ngô Mẫn, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?”
Hiên Viên Hủ đi đến trước mặt một nam tử hơi gầy yếu. Nam tử này cũng hơn bốn mươi tuổi, tóc đã hoa râm, gương mặt toát lên vẻ nho nhã, tinh anh.
“Dạ khỏe, cảm ơn Vương gia.”
Ngô Mẫn ôm quyền nói.
“Ha ha, quả nhiên có một ít khí chất giang hồ.”
Hiên Viên Hủ trêu đùa, người này coi như là một nửa lão sư của hắn.
“Ai da, chỉ cần không phải thổ phỉ đều có khí chất hết.”
Ngô Mẫn liếc Uất Trì Nghiêm một cái, thở dài nói.
Này Uất Trì Nghiêm hình như rất sợ Ngô Mẫn, đỏ mặt cũng không dám lên tiếng.
“Vị này là....?”
Ngô Mẫn nhìn về phía Hàn Vận. Người này không có bị không khí trong quân trướng ảnh hưởng, biểu tình vẫn lạnh nhạt, xem ra không phải nhân vật bình thường.
“Ta giới thiệu một chút, Hàn Vận là người của ta. Vị này là Uất Trì Nghiêm, đại tướng quân của Hiên Viên Quốc.”
Hiên Viên Hủ chỉ Uất Trì Nghiêm nói.
Hàn Vận hơi hơi ôm quyền chào hỏi.
“Huynh đệ, ngươi nếu là người của Hủ Vương gia, thì là người của mình. Mọi người đều là huynh đệ tốt, về sau có chuyện gì cứ tìm ca ca đây.”
Chỉ có người có tâm tư đơn thuần như Uất Trì Nghiêm mới nói ra lời này.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
“Vị này là Ngô Mẫn quân sư của Uất Trì tướng quân. Quân Hiên Viên Quốc có thể đánh thắng thì không thể thiếu hắn.”
“Xin chào.”
Hàn Vận mỉm cười với Ngô Mẫn.
“ Xin chào.”
Ngô Mẫn gật đầu đáp lại. Xem ra người này chính là vị Hàn công tử nổi tiếng ở kinh thành.